Fanfic Chanbaek Tran Ai
Bởi vì người Mỹ tương đối coi trọng lễ giáng sinh, thế nên Lily đã sớm về nước, điều này làm Phác Xán Liệt thoải mái không ít.Lễ Giáng Sinh, vốn dĩ là một ngày lễ rất lãng mạn, đáng tiếc lại chẳng có ai bầu bạn để lãng mạn cùng, thật ra thì hắn cũng ít khi để ý, chỉ là năm nay so với mọi năm đột nhiên cảm thấy quạnh quẽ lạ thường.Phác Xán Liệt nhìn ra cửa sổ bên ngoài công ty, hoa tuyết từng hạt từng hạt rơi xuống, đọng lại trên đèn nhấp nháy, thế giới bên ngoài đẹp đẽ biết bao, khiến tim hắn cũng đột nhiên ấm áp hơn một chút."Ngày hôm nay ngài không định tan tầm sớm một chút sao? Hôm nay là giáng sinh mà." Trợ lý cuối cùng cũng khuyên bảo vài câu.Phác Xán Liệt nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn đến nhà trọ của Biện Bá Hiền.Tuyết rơi cũng không quá lạnh, xung quanh đều vang lên tiếng thánh ca ngày giáng sinh, Phác Xán Liệt nhìn lên ban công, thấy bóng hình cậu đi đi lại lại, xem chừng rất bận rộn, liền không kìm được nở một nụ cười.Mà thật ra Biện Bá Hiền đã sớm nhìn thấy hắn, chỉ là cậu giả bộ đi đi lại lại cho bận rộn một chút, ngầm nói cho hắn biết, thật ra tôi đang rất hạnh phúc đó.Cũng là để cho hắn hiểu, Biện Bá Hiền này không phải là đồ vật của hắn."Linh Linh." Biện Bá Hiền quay đầu nhìn điện thoại để đầu giường kêu lên từng tiếng, có lẽ là âm báo tin nhắn chúc mừng lễ Giáng Sinh của Phác Xán Liệt.Cậu lựa chọn không đi ra giường xem tin nhắn gì, mà chỉ lặng lẽ vén màn cửa sổ ra, nhìn bóng dáng hắn từ từ rời đi.__Xán Liệt, cũng chúc anh một Giáng Sinh an lành."Bá Hiền, đi ra ăn bánh gato đi!" Độ Khánh Tú gõ cửa."Đã biết." Cậu liền nhanh chóng xoay người đi ra ngoài."Tôi nói này Chung Nhân, bình thường cậu bày ra cái dáng vẻ bình bình đạm đạm, để rồi giáng sinh đùng cái làm cây thông Noel là sao hả?" Biện Bá Hiền liếc mắt, nhìn Kim Chung Nhân đang đội mũ giáng sinh một cách ấu trĩ, xong lại thấy Độ Khánh Tú đem một cái mũ đi qua, mới khoát tay. "Tôi mà thèm mang cái mũ đấy à? Quỷ ấu trĩ!""Cậu ta còn đem cả bít tất treo trước cửa nữa kìa, làm cả nhà đều toàn mùi tất thôi!" Độ Khánh Tú còn cố bồi thêm vào."Này nhé! Nói cho hai người biết người ta là tâm hồn trẻ thơ! Là tâm hồn trẻ thơ đó hiểu không! Chính là tâm hồn thuần khiết thiện lương, mấy người chẳng hiểu cái gì hết!""À, thế hóa ra vẫn tin ông già Noel là có thật hả?" Độ Khánh Tú cùng Biện Bá Hiền trăm miệng một lời, Kim Chung Nhân gật đầu cái rụp, đeo mũ lên cho Biện Bá Hiền rồi nhanh chóng tắt đèn."Thôi quên đi, sống chừng này tuổi mà vẫn giữ được cái 'tâm hồn thuần khiết thiện lương' âu cũng là chuyện tốt." Biện Bá Hiền bất đắc dĩ thở dài, hạ đít xuống ghế salon. Phòng khách đang vang lên khúc ca giáng sinh, bánh gato trang hoàng sáng rực ánh nến được đặt ở trên bàn, mang ấm áp đến cả căn phòng.Thật sự ấm lòng."Chúng ta cùng cầu nguyện đi.""Ấu trĩ." Độ Khánh Tú mặc dù nói vậy, thế nhưng cũng im lặng nhắm mắt chắp tay. Kì thực, mỗi chúng ta đều tồn tại cái gọi là 'thuần khiết thiện lương' thế nhưng chẳng qua đều bị bản thân dấu nhẹm đi thôi.Thổi nến, ba người cùng cắt bánh gato, đơn giản ăn qua loa vài miếng, thế nhưng mùi vị hạnh phúc lại vương mãi nơi đầu lưỡi.__Ngày Giáng Sinh cứ thế bình bình đạm đạm qua đi, mọi sinh hoạt lại trở về nề nếp vốn có, chẳng qua thỉnh thoảng lại bắt gặp hình ảnh Biện Bá Hiền đang thần người ra."Ca ca, làm sao vậy?" Xán Xán thường đến nhà trọ của cậu chơi, nhìn thấy Biện Bá Hiền cứ thần người ra ở trước cửa sổ không khỏi lo lắng hỏi."Hả? Ca ca không sao hết, xem tuyết rơi đẹp đến chừng nào thôi.""Vậy theo em ra ngoài nghịch tuyết nha? Để em gọi Khánh Tú ca một thể." Xán Xán lại trở về dáng vẻ hoạt bát, chạy đi tìm Độ Khánh Tú.Hai người dắt tay Xán Xán đi xuống nhà, đi tới một công viên nhỏ gần đó."Này, cậu làm sao vậy?" Độ Khánh Tú nhìn Biện Bá Hiền cứ ngơ ngẩn, bị tuyết ném vào mặt cũng chẳng mảy may phản ứng, liền lấy làm lạ hỏi."Tớ cứ cảm thấy mình bị ai đó theo dõi, cứ nghĩ là do mình đa cảm thôi, thế nhưng loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng ấy, nhất định là có chuyện không hay." Biện Bá Hiền cau mày nói, Độ Khánh Tú cũng nhíu mày cầm lấy tay cậu trấn an."Vậy cậu cho rằng là ai? Phác Xán Liệt? Không có khả năng."Biện Bá Hiền cười cười. "Trong lòng tớ cứ canh cánh chuyện mỹ nhân nước Mỹ kia, Lily đó, lần trước cô ta cảnh cáo tớ nhiều lắm, mặc dù bây giờ cổ về nước rồi, thế nhưng tớ vẫn thấy không an lòng sao sao đó.""Cô ta không phải người mà chúng ta có thể trêu chọc đâu.""Mặc dù tớ cũng có quấn quanh Phác Xán Liệt nữa đâu, thế nhưng cô nàng vẫn coi tớ là cái gai trong mắt."Độ Khánh Tú vỗ vỗ vai cậu. "Ôi dào kệ đi, còn có Chung Nhân mà, Kim Chung Nhân cũng đâu phải loại tép riu đâu."Nghe vậy, cậu cũng không nhịn được mà phì cười, mấy năm nay quen được hắn quan tâm, thành ra lại thân thiết tới nỗi quên bẵng mất, hắn, thực ra cũng đâu có vừa."Cũng đúng ha." Biện Bá Hiền cùng Độ Khánh Tú hàn huyên một hồi, lòng cũng nhẹ đi không ít."Xán Xán! Nhận lấy! Vừa rồi dám ném tuyết vào anh đúng không!" Biện Bá Hiền vo dưới nền một quả cầu tuyết, cùng Xán Xán chơi đùa.Độ Khánh Tú nhìn về phía sau, thấy một chiếc xe lái đi, bèn không khỏi thở dài.="Nhanh như vậy đã là mùa xuân rồi." Biện Bá Hiền nhìn lịch, nghĩ nghĩ mình lại già thêm một tuổi, trong lòng không khỏi buồn bực."Này, cậu sao trông ngày càng buồn bực vậy?" Độ Khánh Tú im lặng nói, gần đây Lily chẳng thấy có chút động tĩnh gì, Phác Xán Liệt lại càng không. Trước đó cậu còn vì vậy mà lo lắng, bây giờ thì hoàn toàn hóa giải được khối băng trong lòng.Giống như, cừu hận ưu thương, cũng qua đi theo mùa Đông lạnh lẽo rồi."Tớ bất an, ngày giỗ của mẹ Phác Xán Liệt và ba hắn cũng sát sát nhau.""Ừ, cũng sắp đến ngày giỗ mẹ Phác rồi." Độ Khánh Tú nhàn nhạt nói. "Vẫn là câu cũ, thoải mái đi."Biện Bá Hiền cũng nghĩ mình cũng có hơi chút căng thẳng, bèn gật gật đầu.Hôm nay khí trời khá tốt, buổi sáng không khí tươi mát trong lành, cậu mặc một bộ đồ thể thao đứng trước cửa.Vốn dĩ thân thể trước nay đều không khỏe, thế nên chạy bộ buổi sáng cũng là một phương thức rèn luyện bản thân."Chung Nhân, tôi đi chạy bộ chút nha." Lần trước có đề cập qua với hắn chuyện cảm giác có người theo dõi, Kim Chung Nhân liền cho không ít người đến cạnh cậu."Ừ, tôi và Khánh Tú ra chỗ Xán Xán một chút.""Chờ một chút!" Thấy Kim Chung Nhân chuẩn bị cúp máy, cậu liền nói nhanh. "Độ Khánh Tú là người tốt." Biện Bá Hiền nói một câu đơn giản, ý tứ rõ ràng."..." Kim Chung Nhân cũng chỉ trầm mặc một lát, nói câu 'hẹn gặp lại' rồi cúp máy.Cậu muốn phó mặc tất cả mọi sự cho thời gian, để thời gian thay bọn họ giải quyết, để thời gian giúp Chung Nhân nhận ra, ai là người có tình, còn ai, là một chút thoáng qua.Cậu cầm điện thoại di động cười khổ, Bá Hiền này, mày lo cho mày còn chưa xong, còn quản chuyện người khác nữa à?Cậu chạy một hồi, cuối cùng dừng lại mua một chai nước suối nghỉ ngơi. Bỗng nhiên từ xa có một chiếc xe chạy lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống.Là Lily."Hello Bá Hiền." Lily bày ra bộ dáng xinh đẹp cao ngạo, giày cao gót cao ngất dẫm xuống nền đất 'cộp cộp', tiến đến chỗ cậu.Biện Bá Hiền dùng khăn lau lau mồ hôi dính trên cổ. "Cô có việc?""Người Trung Quốc mấy người có thói quen thích nói luôn vào chuyện chính như vậy sao?" Lily giật giật khóe miệng. "Quên đi, trước đây chẳng phải cậu sống ở Bắc Kinh sao(*)? Mắc gì tới đây làm chướng mắt mọi người, cậu xem hôm nay trời quang mây tạnh như vậy, vì cậu mà không khí bị làm hỏng hết rồi.""Tiếng Trung Quốc của cô thật hay quá đi!" Biện Bá Hiền cười lạnh. "Thế nhưng mà, cô không cảm thấy không khí hỏng như vậy, đều không phải vì mồm miệng cô quá thối sao?"Nói xong còn hạ giọng, nháy mắt một cái."Cậu!" Lily thẹn quá, liền phì cười, môi run rẩy. Cậu lùi lại mấy bước.Mấy người Kim Chung Nhân giao đến cũng không phải không được việc, thấy vẻ mặt Biện Bá Hiền không tốt cũng lập tức chạy tới."Tiểu thư, xin mời cô___" Bọn họ cúi đầu rất lịch sự, thắt lưng hơi cong, đưa tay làm bộ dáng 'mời.'Cô ả trừng mắt nhìn cậu. "Mấy người cút đi cho tôi! Cút xa bản tiểu thư ra!"Lily hét ầm lên, muốn nói gì đó nhưng lại bị cậu cắt lời. "Mời." Nói xong liền quay đầu, theo nhóm người kia rời đi.Lily phẫn nộ quay ra tát cho tay vệ sĩ Trung Quốc mới thuê một cái. "Vô dụng, còn đứng đó! Làm bổn tiểu thư mất mặt! Cút!""A, xin lỗi tiểu thư." Nam tử quỳ dưới đất ôm mặt, rối rít xin lỗi. Cô ả dùng giày cao gót đạp thêm một cái nữa rồi mới hả dạ lên xe.__Biện Bá Hiền, chúng ta cứ chờ xem.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store