Fanfic Chanbaek Tran Ai
Bình hoa đập vào mắt trái Biện Bá Hiền, khiến cậu đau đến nỗi không mở mắt ra được, cậu dùng tay che mắt lại, chỉ thấy máu đỏ chảy ra qua kẽ tay, từng giọt từng giọt nhỏ xuống y phục trắng muốt.Cậu vội vàng cầm ba lô, lảo đảo đi xuống cầu thang, đã thấy Kim Chung Nhân đang đứng đợi ngoài cửa, nhìn thấy cậu không ổn liền chạy tới dìu cậu vào trong xe.Hắn nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, thế nhưng dọc đường đi thấy cậu mắt phải liên tục ứa nước mắt, mắt trái lại bị che đi, thế nhưng vẫn nhìn thấy một mảng máu đỏ chảy qua kẽ tay, trong lòng liền hoảng loạn. "Làm sao vậy?"Hắn nhanh chóng tăng tốc độ, Biện Bá Hiền vẫn ôm mắt lắc đầu.Đau muốn chết, giống như mảnh thủy tinh của bình hoa đã văng vào mắt cậu, hiện tại muốn chớp mắt cũng vô cùng chật vật, trong lòng lại càng thêm hoảng sợ."Chạy nhanh lên một chút." Cậu hoảng loạn kêu gào, mắt đau quá, thực sự rất đau, khiến cậu gần như hít thở không nổi.Bởi vì mắt trái không thể chớp được, mắt phải lại liên tục động, khiến mặt cậu hiện nay hỗn độn máu cùng nước mắt.Đi được một lúc, người nọ nhanh chóng dừng xe trước cổng bệnh viện rồi ôm cậu chạy vào.Bệnh viện sớm chốc đã bị hắn náo loạn ầm lên, các bác sĩ cùng y tá nhanh chóng được tập hợp đem cậu vào phòng cấp cứu.Kim Chung Nhân đứng một bên phòng cấp cứu, lo lắng đi đi lại lại, trong lòng lại cực kì tức giận, Phác Xán Liệt quả thực quá vô tình, quá tàn nhẫn.Hắn nắm chặt tay, thời gian tưởng như ngừng trôi, cho đến khi cửa phòng cấp cứu đẩy ra, hắn mới hoảng loạn chạy đến chỗ hỏi tình hình.Nếu như, Biện Bá Hiền xảy ra chuyện gì, hắn nhất quyết sẽ không tha cho Phác Xán Liệt.Kim Chung Nhân nghe được từng lời bác sĩ nói, cả người như chìm vào trong bóng tối, u a u ơ đi vào trong phòng bệnh, nhìn Biện Bá Hiền đang suy yếu nằm trên giường, mắt trái còn được quấn băng trắng sạch sẽ.Phác Xán Liệt, tốt lắm, ở thời khắc cuối cùng lại lưu cho người khác dấu vết cả đời không quên.Hắn lấy di động gọi điện cho thư kí. "Đặt cho tôi hai vé đi Bắc Kinh, ừm, trưa ngày mai."Cúp điện thoại xong, vừa vặn thấy Biện Bá Hiền tỉnh lại, đầu tiên cậu di chuyển tròng mắt của mình, sau đó vô lực đưa tay lên sờ con mắt trái.Hắn, đau lòng."Bác sĩ nói gì?" Trong giọng nói của cậu mệt mỏi tưởng như đến không nói được, nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Kim Chung Nhân liền mỉm cười. "Cứ nói đi, còn có thể tệ đến thế nào được chứ.""Thị lực của mắt trái bị ảnh hưởng.. nhưng mà cậu đừng lo, giải phẫu khá thành công.." Kim Chung Nhân ngồi bên cạnh giường bệnh, cố gắng nói giảm nói tránh."Ý anh là, tôi sẽ bị mù?"Hắn, quả thực không biết nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu thay đáp án."Dù sao cũng may mắn chỉ vào một mắt, không phải sao?" Biện Bá Hiền nhẹ giọng an ủi, giống như an ủi Kim Chung Nhân, cũng giống như an ủi chính mình."Cậu đang bị thương, có thể thôi ngay cái bộ dạng cười cợt để làm người khác yên lòng đi được không? Khó coi chết đi được." Kim Chung Nhân nhìn thấy bộ dáng cười cợt của người kia trong lòng liền bực bội. "Tôi nhất định sẽ không tha cho Phác Xán Liệt.""Bỏ đi, tôi không muốn cùng người kia có bất kì dính dáng nào nữa, chúng ta xuất viện có được không?" Biện Bá Hiền nói đến đó liền muốn ngồi dậy, Kim Chung Nhân thấy thế liền luống cuống đỡ cậu, nhưng đã bị cậu gạt phắt ra. "Tôi cũng đâu phải bị mù cả hai mắt, cũng chẳng phải tàn phế hay gì, không cần phải đỡ.""Được được được." Kim Chung Nhân lúng túng gãi đầu. "Tôi đặt vé máy bay rồi, ngày mai chúng ta xuất viện được không? Hiện tại nằm nghỉ một chút đi."Biện Bá Hiền do dự một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu, mệt mỏi an tĩnh trên giường...Sáng ngày hôm sau, Phác Xán Liệt ôm đầu ngồi dậy, đường nhìn dần dần rõ ràng, nhớ tới hôm qua Biện Bá Hiền bỏ đi, căn phòng đã cô quạnh nay càng lạnh lẽo.Hắn khẽ chửi thề vài tiếng, rút di động ra định gọi cho cậu, mới nghĩ đến Bá Hiền không dùng điện thoại liền bực bội quăng điện thoại xuống đất, vò vò tóc đi vào phòng khách.Chỉ là, hắn lúc đứng lên lại vừa vặn nhìn thấy mảnh vỡ của bình hoa, cùng với cánh hoa và hoa cúc rơi tứ tung trên sàn nhà.Ngoài ra, còn có vết máu.Hắn hơi giật mình, cố gắng nhớ lại một loạt những sự kiện đêm qua.Hình như, hắn mơ mơ màng màng cầm bình hoa lên định dọa cho cậu một chút, sau đó cũng mơ mơ màng màng ném bình hoa đi đâu đó, hắn nhớ, hình như là ném xuống đất.Thế nhưng, tại sao lại có vết máu?Hắn cẩn thận nhặt mảnh vỡ lên, quả nhiên có máu, liền cau mày nhìn về phía cửa, mơ hồ nhớ đến cảnh tượng Biện Bá Hiền ôm mắt chạy ra ngoài, trong ngực đột nhiên thịch một cái.Mày, Phác Xán Liệt, quả thực cmn vô cùng khốn nạn.Hắn vừa định chạy ra khỏi cửa, liền thấy một bàn đầy thức ăn đã nguội lạnh để trên bàn bếp.Cả một bàn ăn toàn những món hắn thích, trên bàn còn có một chiếc bút ghi âm, khiến hắn tò mò lại gần."Khụ, gửi đến Phác Xán Liệt." Trong chiếc bút là âm thanh run run của người kia. Cậu ho vài tiếng để ổn định giọng, sau đó bắt đầu nói. "Xán Liệt, là em, Bá Hiền, Bá Hiền mà anh ghét nhất đây."Nghe đến đây, tim hắn như bị ai cứa ra, là thanh âm của cậu, không sai, là người mà hắn ghét nhất.Thế nhưng, tại sao lại đau lòng đến vậy?"Hiện tại em muốn nói với anh một số chuyện, anh không muốn nghe.. cũng không sao, Phác Xán Liệt."Hắn nghe thấy cậu đang gọi hắn, giống như nghĩ rằng người đang nơi xa xôi kia sẽ nghe được tiếng nói của mình, liền cũng tự nở ra một nụ cười. "Ừ, tôi đây.""Không còn em nữa, anh phải tự pha cà phê đi thôi, hơn nữa một ngày cũng đừng uống quá nhiều, cà phê uống nhiều rồi sẽ không tốt.""Được." Phác Xán Liệt gật đầu một cái, mặt mày tái nhợt."Còn có, nói cho anh biết, đèn bếp bị em lỡ tay làm hỏng mất rồi, anh nhớ phải gọi người đến sửa đó." Nói đến đây còn ngượng ngùng cười cười."Ít uống rượu đi, Xán Liệt, dạ dày anh vốn không tốt, uống rượu vào chính là tự mình hại mình có biết không? Trời mưa cũng đừng liều mạng mà lái xe nữa, nguy hiểm lắm.""Anh không thích bóng tối, em cũng mua về hai chiếc đèn ngủ rồi, có thể dùng thay nhau, khi ngủ thì anh bật đèn lên, đèn cũng không sáng lắm đâu, rất hợp để ngủ.""Hằng ngày đều nhớ phải ăn đủ ba bữa, thuốc dạ dày em đặt ở tủ đồ bên trái góc bàn làm việc của anh, nếu hết hạn nhất định phải đi mua lọ mới, uống loại thuốc này cần phải pha nước ấm, anh nhớ nhé, là nước ấm." Biện Bá Hiền vẫn mải mê dặn dò."Tôi biết rồi." Hắn gục đầu, cười đến thê lương."Mùa đông đến, chỗ chúng ta ở lạnh lắm, có thể thì đừng đi gần biển, vừa lạnh, mà cũng rất nguy hiểm, sau này chỉ còn một mình anh ở đây, nếu chán hoàn toàn có thể gọi Nghệ Hưng ca và Diệc Phàm đến cùng."Chiếc bút ghi âm vẫn phát ra tiếng giọng run rẩy, mà đều đều của cậu, đánh vào căn phòng tĩnh mịch. "Lúc lái xe không nên suy nghĩ linh tinh, anh phải tự chăm sóc lấy mình đó." Nói đến đây liền hơi nghẹn ngào, Phác Xán Liệt tay cầm bút đã hơi run run.Như để ổn định tâm tình, đến mãi một lúc sau cậu mới tìm được giọng nói ổn định của mình. "Haha, em thật lắm mồm, đến mãi rồi vẫn chưa chịu cút." Cậu lại cố gắng nói tiếp một hơi dài. "Em đã mua đồ rồi, tất cả đều để trong tủ lạnh, anh đừng nên ra ngoài ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe, nếu thật sự không thể tự mình nấu liền sang nhà anh Nghệ Hưng cũng được." Nói đến đây, cậu lại hít một hơi. "Có lẽ em hơi nhiều lời, thế nhưng chỉ nốt lần này nữa thôi.""Em biết anh sẽ chẳng để lời em nói vào tai đâu, thế nhưng Xán Liệt, xin lỗi, ba năm này anh phải chịu đựng em nhiều rồi, tuy rằng ngày ngày đánh em cũng có thể giúp anh tâm tình thoải mái, thế nhưng có phải sự tồn tại của em khiến anh không thể quên được nỗi đau mất cha mất mẹ? Tóm lại, thực sự rất xin lỗi anh.""Em, ngay cả tư cách để yêu anh, cũng không có."Nghe đến đây, hắn dùng tay đặt lên lồng ngực, thật sự rất khó thở, trái tim giống như bị hung hăng chà đạp.Vì sao, đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng?"Được rồi, anh đừng tức giận, em không nói nhiều nữa đâu." Chiếc bút ghi âm vẫn liên tục truyền đến thanh âm khổ sở của người kia. "Trên bàn cơm còn toàn món anh thích đó, thế nên mặc dù không thích em, cũng phải cố gắng ăn.""Anh, là người em yêu nhất, những điều này em nói, có thể là lần cuối cùng rồi."Sau đó là một đoạn im lặng dài dài, khiến hắn tưởng như đã hết rồi. Nhưng vẫn kiên trì đợi, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn kiên trì đợi cậu như vậy.Đến mãi một lúc sau, chiếc bút ghi âm mới truyền đến tiếp giọng nói của cậu, nghẹn ngào cùng khổ sở nén nhịn."Phác Xán Liệt, không còn em rồi, anh phải sống thật tốt, tạm biệt."Tút một tiếng, ghi âm kết thúc, Phác Xán Liệt vẫn nắm chặt lồng ngực, hung hắn cắn môi dưới.Nắm đến nỗi trên trán cũng bắt đầu rịn mồ hôi."Bá Hiền, cậu dám đi, tôi còn chưa kịp nói.. nói..."Đến đây, hắn phá ra cười, thực sự, vô cùng buồn cười...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store