Fanfic Chanbaek Thi Than
Nói là chuyển nhà, kỳ thật cũng không có phiền phức như mọi người nghĩ. Đồ đạc cần mang đi của Byun Baekhyun rất ít, phần lớn là quần áo và vật dụng hằng ngày. Hợp đồng thuê phòng cuối tháng mới hết hạn, quên cái gì sau này trở về lấy thì tốt rồi. Hai người thu thập xong xuôi cũng đã là mười giờ tối, Byun Baekhyun nhìn tủ quần áo của Park Chanyeol bị cậu chiếm hết một nửa, cười đến có điểm quỷ dị."Cậu cười cái gì?" Park Chanyeol tắm rửa xong đi ra hỏi.Byun Baekhyun cắn môi không nói, lắc lắc đầu.Hỏi không ra nguyên cớ, Park Chanyeol nhún nhún vai tựa vào đầu giường xem tạp chí, thỉnh thoảng lại ló đầu ra khỏi tạp chí trộm ngắm Byun Baekhyun đang ngồi trước tủ quần áo, người nọ lúc thì vươn tay nghịch nghịch quần áo, lúc thì ngẩn người ngây ngốc ở đó.Park Chanyeol rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?""A?" Byun Baekhyun quay đầu lại, cậu vươn tay vò vò tóc, xoay người đối mặt với Park Chanyeol, ôm chân nghĩ nghĩ, nói: "Tiến độ như vậy có phải quá nhanh không?"Park Chanyeol giật giật lông mi, đem ánh mắt giấu ở phía sau tạp chí, ra vẻ thoải mái mà trêu chọc nói: "Không nhanh, hai chúng ta chẳng phải ngay từ lúc bắt đầu cái gì không nên làm cũng đã muốn làm rồi sao?... Ai u!" Một cái gối ném vào mặt anh, ủy khuất nhặt lên cái gối, Park Chanyeol nhìn về phía Byun Baekhyun. "Tôi nói thật mà...""Chúng ta..." Byun Baekhyun đung đưa hai chân. "Trước tiên là bàn tốt một chuyện."Park Chanyeol gật đầu. "Ừ, cậu nói đi."Baekhyun bĩu môi. "Tiền thuê nhà tiền nước tiền điện gì đó, hai chúng ta chia đôi.""Ai nha, không cần." Park Chanyeol không được tự nhiên di dời tầm mắt."Phản đối không có hiệu lực!" Vỗ vỗ tay, Byun Baekhyun đứng lên, xoa xoa thắt lưng. "Thật tốt..."Park Chanyeol lắc đầu không hề mở miệng, anh biết nếu không sòng phẳng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, để Byun Baekhyun có thể sống tự tại thoải mái ở nhà anh, cậu ấy muốn cái gì liền làm cái đấy đi. Chính anh cũng có điểm nghĩ không ra, không biết làm thế nào để hai người ở chung thật tự nhiên.Tiếng chuông di động vang lên phá vỡ trầm mặc ngắn ngủi của hai người —— Di động của Baekhyun. Cậu do dự một chút vẫn là bắt máy, điện thoại đầu kia là tiếng nhạc ồn ào, nhưng là vẫn nghe được đối phương kêu một tiếng: "Light!" Byun Baekhyun lập tức cúp điện thoại.Hiển nhiên, thanh âm này Park Chanyeol cũng nghe thấy, anh không nói chuyện, làm bộ như không có gì, vẫn tiếp tục lật xem tạp chí. Nhưng thật ra chủ nhân của di động có chút xấu hổ giải thích: "Lúc trước dùng số điện thoại này để liên hệ bệnh viện, ngày mai lập tức tới bệnh viện đổi số khác.""Ngoan." Park Chanyeol thản nhiên phun ra một chữ.Sau đó Byun Baekhyun giật mình, cậu đi hai bước tiến đến đầu giường, nhìn chằm chằm người đối diện, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt đối phương. "Anh trai, có khỏe không?""Này, cậu làm gì thế!" Park Chanyeol vừa bật cười vừa trốn."Cậu nói cậu có thật là Park Chanyeol không?! Có phải hay không có phải hay không có phải hay không có phải hay không...... A ——!" Thời điểm Byun Baekhyun dùng hai tay lắc lắc bả vai Park Chanyeol liền thình lình bị người kia ôm vào trong ngực."Cảm thấy tôi có chỗ nào không thích hợp sao?" Đôi đồng tử trong trẻo chống lại ánh mắt của Byun Baekhyun, cặp mắt hoa đào như chọc thủng đến tận tâm can, thanh âm trầm thấp quanh quẩn ở bên tai.Byun Baekhyun cảm thấy hai má đỏ nhừ, cậu nghiêng đầu đẩy ra khuôn mặt gần trong gang tấc của Park Chanyeol. "Không có gì không thích hợp, tôi lên mạng một lát." Dứt lời giãy ra khỏi ôm ấp của Park Chanyeol chạy đến bên bàn học ngồi xuống.Park Chanyeol ở phía sau cậu, khóe miệng vẫn mang ý cười chưa hết. "Cậu muốn tìm cái gì?""Thông báo tuyển dụng.""Nhanh như vậy đã muốn bắt đầu đi làm sao?""Ừ." Byun Baekhyun bỗng nhiên quay đầu. "Cậu nói tôi thích hợp làm cái gì?"Đây quả là nan đề với Park Chanyeol, anh không nắm rõ sở trường của Byun Baekhyun cho lắm, suy nghĩ nửa ngày cũng không thể đưa ra ý kiến."Ai..." Byun Baekhyun thở dài. "Nhân viên phục vụ ở quán cà phê?"Park Chanyeol tưởng tượng một chút hình ảnh Byun Baekhyun mặc đồng phục tương tự quản gia, lâu lâu có thể nhìn thấy cậu ấy đeo tạp dề pha cà phê, tựa hồ... Cũng không tệ lắm."Rất tốt.""Như vậy sao..." Byun Baekhyun dùng hai tay chống má suy nghĩ một trận, cuối cùng vò vò mái tóc. "Vậy làm cái này đi."Lúc này, di động của Park Chanyeol báo có tin nhắn từ Oh Sehun: [Ngày mai đi ra ngoài chơi, có thời gian không?] Cầm di động cân nhắc một chốc, ánh mắt nhìn về phía người đang ngồi ở trước máy tính. "Baekhyun.""Ừ?" Baekhyun cắn ngón tay, vẫn tiếp tục lướt web."Cậu..." Park Chanyeol lúng túng, hỏi: "Cậu có muốn gặp bạn bè của tôi không?"Đôi lông mày hơi hơi run lên, Byun Baekhyun xoay người. "Ai?""Sehun bọn họ.""Cái này..." Byun Baekhyun tựa hồ có điểm khó xử.Park Chanyeol đứng dậy xuống giường, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn học ngồi xổm xuống, anh nhẹ nhàng giữ chặt tay của đối phương. "Baekhyun, cậu ở trong bóng tối lâu lắm, bây giờ không cần phải tiếp tục lẩn tránh ánh sáng nữa, biết không?"Hình như là đạo lý này."Nhưng là..." Byun Baekhyun nói ra nghi hoặc. "Tôi lấy thân phận gì gặp mặt bọn họ?"Park Chanyeol cúi đầu thở dài. "Vẫn không đồng ý sao? Không thể làm người yêu của tôi sao?"Byun Baekhyun cười cười rút tay ra. "Đừng như vậy, áp lực rất lớn.""Cậu là đang lừa gạt chính mình hay vẫn là đang lo lắng cái gì?""Không có... Chỉ là cảm thấy..." Byun Baekhyun gãi đầu. "Có điểm quá nhanh.""Vậy thế này đi." Park Chanyeol cắn cắn môi. "Tôi cái gì cũng không nói, cậu xem như là bạn của tôi, cùng đi đi. Bọn họ đều là người tốt, có lẽ về sau cũng có thể giúp đỡ cậu một chút." Anh trưng cầu ý kiến, nhìn thẳng vào ánh mắt của Byun Baekhyun. "Được không?"Người trước mặt không tiếp lời, hai mắt chớp chớp tựa hồ đang do dự, ước chừng tự hỏi khoảng mười giây, Byun Baekhyun rốt cuộc gật đầu.Park Chanyeol nở nụ cười, anh vươn tay xoa gáy của Byun Baekhyun, chậm rãi kéo cái đầu nhỏ nhắn kia lại gần. "Hôn một cái." Thanh âm dịu dàng mê luyến làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.Byun Baekhyun hé môi, chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ cúi người áp môi cậu lên đôi môi của Park Chanyeol, mềm mại say mê, thật cẩn thận giống như đang tạo hình một bình gốm sứ Thanh Hoa, đầu lưỡi như có như không quét ở làn môi, nhợt nhạt mút vào lại đủ làm cả người ấm áp.Bọn họ có lẽ cách nhau thời gian vài năm, Byun Baekhyun là người Park Chanyeol thầm mến thật lâu thật lâu trước đây, mà Park Chanyeol cũng là người đầu tiên Byun Baekhyun mở lòng chấp nhận. Phải thừa nhận trong lòng tồn tại một người khác đối với Park Chanyeol mà nói đại khái là chuyện dễ dàng, nhưng Byun Baekhyun không giống như vậy. Giống như lại bắt đầu một mối quan hệ, phải nhận định người này, yêu người này, tiếp nhận người này, cậu cần thời gian.Khi nụ hôn sắp sửa "lửa cháy lan ra đồng cỏ" là lúc, Byun Baekhyun chuẩn xác thoát ra khỏi ngọt ngào."Tôi đi tắm rửa." Dứt lời cậu liền đứng lên.Thật là cứ như vậy? Thật sự có thể như vậy sao? Byun Baekhyun chưa từng cảm thấy được phòng tắm là một nơi tốt để tự hỏi nhân sinh, nhưng chỉ có ở nơi nhìn không thấy con người xán lạn như ánh mặt trời tên là Park Chanyeol kia cậu mới có thể tỉnh táo lại mà cân nhắc mấy vấn đề này. Park Chanyeol nói anh không để ý quá khứ của cậu, đó là bởi vì bây giờ còn yêu rất si, nhưng là thứ này chung quy vẫn sẽ là tảng đá đè nặng trong lòng anh, giống như ngày đó Park Chanyeol ở quán bar phát hỏa vậy, lừa mình dối người có thể duy trì được bao lâu?Byun Baekhyun kì thật là có lo lắng, lo lắng người kia có ngày không thích cậu nữa, chính mình lúc đó lại đã lún quá sâu. Đối với Park Chanyeol, cậu không thể tìm thấy một cái gọi là khuyết điểm, hoặc là nói Byun Baekhyun tìm không thấy một lý do để không yêu Park Chanyeol. Cuộc sống của cậu ấy, tính cách của cậu ấy, ngoại hình của cậu ấy, thậm chí là mỗi một ánh mắt, đều giống như nam châm tỏa ra từ trường hấp dẫn Byun Baekhyun, không có cách không chú ý. Còn sau đó thế nào? Sau khi chú ý thì sao?Mình thích cậu ấy, đây là sự thật...Byun Baekhyun khóa vòi nước, lau khô cơ thể đi ra phòng tắm, vừa đến cửa phòng ngủ liền thấy người vừa mới làm cho lực phân tích cùng sức phán đoán của cậu mất hết đang đeo headphone im lặng ngồi ở trước laptop, ngón tay gõ lên mặt bàn tạo tiết tấu, lại thỉnh thoảng cầm bút viết viết gì đó lên cuốn sổ trên bàn. Biểu tình chuyên chú làm cho anh thoạt nhìn không giống như bộ dáng bình thường vui cười, nhưng lại khiến người ta không thể dời đi tầm mắt. Park Chanyeol tựa như là vật phát sáng tỏa ra ánh sáng ấm áp, không nóng như liệt hỏa song lại có thể đem ấm áp phóng đến mỗi một cái góc được nó chiếu vào. Nhìn nhìn một lúc, Byun Baekhyun bỗng nhiên ý thức được chính mình hiện tại có điểm dại trai, cậu vỗ vỗ mặt, giả bộ ho khụ một tiếng ra vẻ trấn định rồi đi đến bên giường."Tắm xong rồi?" Park Chanyeol nghe thấy động tĩnh quay đầu lại."Ừ." Byun Baekhyun đưa lưng về phía Park Chanyeol, vô thanh vô tức chui vào ổ chăn.Park Chanyeol bẻ bẻ cổ đứng lên, thu dọn mấy thứ trên bàn rồi cũng lên nằm trên giường."Baekhyun." Park Chanyeol giống như làm nũng, dịch dịch thân mình đến bên cạnh Byun Baekhyun. "Tay của tôi lạnh quá."Byun Baekhyun vươn tay ra sau lưng, nắm lấy hai tay của Park Chanyeol bỏ vào trong chăn của cậu, kéo hai tay của anh vòng qua thắt lưng rồi áp sát vào ngực mình. "Như vậy thì sao?""Không lạnh." Park Chanyeol cười rạng rỡ tiến sát lại, vốn là một tư thế ôm ấp, Park Chanyeol chỉ cần hơi cử động tay khóa chặt người trong lòng một chút."Cậu mới vừa làm gì vậy?" Byun Baekhyun nhẹ giọng hỏi."Sáng tác, viết lời.""Thế sao... Viết xong chưa?""Còn chưa đâu, muốn nghe?" Park Chanyeol kề sát miệng bên tai của Byun Baekhyun hỏi."Ừ.""Đợi khi hoàn thành, người thứ nhất nghe nó nhất định sẽ là cậu." Park Chanyeol vùi mặt vào đỉnh đầu của Byun Baekhyun cọ cọ."Ừ."Đó là lần đầu tiên, Byun Baekhyun ý thức được quá khứ sa đọa kỳ thật là để che giấu sự vô dụng của bản thân. Cậu một khi thoát ly khỏi cái nơi phù phiếm xa hoa lụi bại kia thì có lẽ tất cả ánh sáng trên người cậu đều tiêu thất. Thời điểm trở lại thế giới dưới ánh mặt trời này, Byun Baekhyun nhận ra thậm chí ngay cả những kỹ năng sống cơ bản cậu cũng không có.Park Chanyeol, tôi dựa vào cái gì để có thể trói cậu giữ ở bên người đây?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store