ZingTruyen.Store

FALL IN U (BJYX - Hoàn)

Chương 22

HoangNgan1984

Cố Tử Lan đã mất tích gần 3 tháng, Tiêu Sinh, thiếu gia lớn nhất nhà họ Tiêu cũng phát điên.

Gia đình họ Tiêu và gia đình họ Cố đã sử dụng tất cả sức mạnh mà họ có thể điều động, đảo lộn hầu hết mọi nơi có thể, nhưng một người sống, đã trưởng thành lại biến mất như làn không khí mỏng mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Sức khoẻ của đại thiếu gia đã không còn tốt như trước, công việc kinh doanh và quyền lực của nhà họ Tiêu tạm thời được giao cho nhị thiếu gia Tiêu Á Li.

Khác với Tiêu Sinh tự do và dễ dàng, quyết đoán và dũng cảm, vị thiếu gia thứ hai này điềm tĩnh và chu đáo, có thể nói cả hai đều là ứng cử viên thích hợp cho chức chủ gia đình. Chỉ là, đại thiếu gia ngày thường quá nổi tiếng, nhị thiếu gia lại hướng nội nên rất nhiều ánh sáng bị che lấp.

Vào ban đêm, ngôi nhà của họ Tiêu yên tĩnh lạ thường, chỉ có tầng hai vẫn được thắp sáng bởi ánh đèn mờ ảo. Mặc dù người đi đường cố ý giảm tốc độ nhưng vẫn có thể nhìn thấy bụi bặm không che nổi bóng dáng của người hầu, là người theo dõi riêng của Tiêu Sinh, Tống Minh đã nhận được thông tin cần thiết.

"Anh nói thật chứ?"

Đôi mắt ủ rũ của Tiêu Sinh sáng lên rồi từ từ loé lên một tia sáng lạnh lẽo. Chiếc áo sơ mi sẫm màu đang mặc trên người đã có những nếp gấp lộn xộn, là Cố Tử Lan đã từng ủi cho anh rồi tự mặc vào. Giờ Cố Tử Lan mất tích, Tiêu Sinh cũng không cho người hầu làm. Anh tự mình là ủi quần áo, hồi lâu sau khi mặc xong áo sơ mi chỉnh tề, anh còn quên mất mình rất si tình, sao lại có thể yêu một người thanh tú nhu mì như vậy?

Cố Tử Lan đã được gả cho anh, chẳng lẽ bây giờ sống chết lại không rõ?

"Thật." Tống Minh trịnh trọng gật đầu.

"Gọi một vài người có thân thủ tốt đi cùng tôi." Tiêu Sinh không thể chần chừ thêm nữa, cầm theo khẩu súng thường dùng và con dao ngắn rồi đi xuống lầu, đi qua cửa một căn phòng ở lầu một, ánh mắt dừng lại một chút.

Cửa không đóng chặt, bên trong có tiếng trẻ con khóc. Tiêu Sinh từ khe cửa nhìn thấy chị Phương đang ngồi bên giường ôm lấy Tiêu Chiến đang khóc thút thít.

Đứa bé vốn ngoan ngoãn bình thường giờ này lúc nào cũng khóc rất lâu, mơ hồ gọi Daddy, tìm Daddy. Tiêu Chiến đã được Cố Tử Lan luôn ở bên chăm sóc từ khi mới sinh. Trái tim Tiêu Sinh chua xót, ánh mắt đều là ôn nhu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Một ngôi nhà riêng ở ngoại ô cách Amsterdam không xa, khu vực xung quanh hoang vắng. Toàn bộ toà nhà được chiếu sáng rực rỡ, khiến những người canh gác trong bóng tối bên ngoài khó phát hiện được. Tay bắn tỉa của Tiêu Sinh nhanh chóng và lặng lẽ hạ gục ba tên côn đồ để tìm đường đột phá và tiến vào thuận lợi.

Không quá khó để tìm ra căn phòng nơi Cố Tử Lan đang ở, chỉ có sáu bảy vệ sĩ đứng ở cửa phòng này, và một người giúp việc đang bưng khay ra vào.

Mặc dù Tống Minh nói rằng anh ấy không tự mắt nhìn thấy Cố Tử Lan sau vài ngày theo dõi, nhưng đây là manh mối có vẻ đúng nhất trong vài tháng qua. Tiêu Sinh không quan tâm đến việc đánh động mọi người, những tên canh gác đã bị bắn chết nằm rạp trên mặt đất, người giúp việc ném khay đồ trên tay vừa chạy đi vừa la hét.

Tiêu Sinh đột nhập vào cửa, và những gì nhìn thấy đã khiến anh gần như mất kiểm soát.

Cố Tử có chìm vào giấc ngủ say trên giường, tay chân bị trói, mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại trắng bệch như không còn chút màu, vùi dưới lớp chăn bông nhợt nhạt trông càng thêm ốm yếu.

"Tử Lan..."

Tiêu Sinh bước tới thăm dò hơi thở của Cố Tử Lan, khi chạm vào hơi ấm, nước mắt anh cũng chảy xuống. Mặc dù tay chân đều được quấn trong lớp vải mềm, nhưng cổ tay và cổ chân sau khi bị trói quá lâu vẫn có vết máu chói mắt, thanh âm tiếng đánh nhau ngoài cửa càng lúc càng lớn, Tiêu Sinh bịt chặt tai, giống như một đứa trẻ bất lực nhẹ nhàng lay vai Cố Tử Lan và gọi tên người anh yêu.

Trên mặt đầy máu, Hạ Minh sửng sốt một chút mới xông vào, tiến lên kéo Tiêu Sinh dậy, "Chủ nhân, bên ngoài đều đã ổn định, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi."

Tiêu Sinh định thần lại, hai tay ôm Cố Thất đang bất tỉnh. Khi anh bước đến sân, người của Tiêu Á Li đều đã vây kín cổng, hàng chục cây súng đều được nhắm vào họ cùng một lúc.

"Anh thực sự tìm được rồi."

Tiêu Sinh mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt đầy sát khí đỏ rực, "Cút đi!"

Tiêu Á Li cười thay vì tức giận, "Anh trai, anh không thể đưa anh ấy đi hôm nay đâu."

"Anh ấy là người tình mà tôi đã cưới, và là cha ruột của con trai tôi. Tôi sẽ đưa anh ấy đi kể cả khi tôi chết. Bỏ qua cho lũ khốn nạn lần này, sau này tôi sẽ tự tay giải quyết xong chuyện với các người!"

"Được rồi, cứ tính toán đi, luôn bây giờ đi. Tôi là người gặp Cố Tử Lan trước, chúng tôi là xứng đôi vừa lứa. Cả cha và nhà họ Cố đều đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Nếu không phải là do anh chiếm đoạt anh ấy, chúng tôi không biết bây giờ sẽ hạnh phúc như thế nào!"

"Cậu thật là điên rồ! Sao cậu có thể tỏ vẻ như không có chuyện gì nhiều năm như thế? Tiêu Á Li, tôi chưa bao giờ nghĩ người bắt cóc Cố Tử Lan lại là cậu. Cậu là em ruột của tôi! Tôi nói lần cuối cùng, tránh ra, nếu không tôi sẽ giết cậu bằng chính tay mình."

Tiêu Á Li cười khinh thường, "Anh trai, mở mắt ra nhìn cho kỹ, ở đây đều là người của tôi. Anh tự mình trốn cũng khó, làm sao có thể mang người đi? Ồ, tiện thể, vừa rồi anh có nhắc đến con trai mình, nhưng xin lỗi, tôi cũng không thể để cho anh mang con ruột của con tôi đi. Anh ấy bây giờ đã có con của tôi trong bụng. Để tôi tính toán lại nhé, đợi chút" y vỗ trán bằng hai ngón tay, "đứa con của chúng tôi sẽ ra đời trong nửa năm nữa."

Tiếng sét cực lớn chia cắt tầm nhìn, Tiêu Sinh không nhận ra điều đó, anh cũng không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào trong tai, nhưng những lời nói của Tiêu Á Li lại vang lên rất rõ ràng trong tâm trí anh.

Đứa trẻ.

Anh nhìn xuống người trong vòng tay mình, đôi mắt luôn dịu dàng nhắm nghiền, lông mi run rẩy khó chịu như thể bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, cả người gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương một cách bất thường.

Tiêu Sinh rất đau lòng, cảm thấy bị nuốt chửng bởi sự tự trách và hận thù mạnh mẽ, anh giao Cố Tử Lan cho Hạ Minh, quay lại và rút súng.

Khi cả hai đều yêu cùng một người, họ bắt buộc phải đi đến bước đường này. Tiêu Sinh nhắm súng vào chính em trai mình. Tiêu Á Li đứng đối diện với nụ cười khinh thường trên môi. Hàng chục người xung quanh cũng cầm súng và có thể bắn chết người chỉ bằng một mệnh lệnh.

"Đừng.." Cố Tử Lan từ từ tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn không yên, cảnh tượng trước mắt khiến thần tinh toàn thân vướng vào một cơn ớn lạnh.

Hai anh em giương súng đối mặt với nhau, ánh mắt đầy giận dữ và hận thù đột ngột dịu đi khi nghe thấy giọng nói của Cố Tử Lan. Họ cùng lúc nhìn qua, nhưng ánh mắt tràn đầy tình yêu lại khác nhau quá nhiều, của Tiêu Sinh là sự kiên định, của Tiêu Á Li lại là sự nhẫn nại.

Chỉ có một bóng hình đong đầy trong đôi mắt buồn của Cố Tử Lan.

Tất cả sự dịu dàng của anh ấy chỉ thuộc về Tiêu Sinh từ đầu đến cuối.

"Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi." Giọng nói của Tiêu Sinh run lên, kiềm chế tất cả cơn tức giận của mình, nhẹ nhàng choàng vai anh như ôm một chiếc ly dễ vỡ.

Hơi thở của Cố Tử Lan rất yếu ớt, nhưng ánh mắt lại kiên định, quay đầu nhìn Tiêu Á Li, "Thả anh ấy ra."

"Ban đầu em cũng không định làm gì với anh trai của mình, nhưng anh ấy lại tự mình đưa đến cửa, Cố Tử Lan, đừng lo lắng, sau này anh sẽ ở bên em. Chúng ta có thể giả vờ như không có gì xảy ra, và cứ sống như trước, được không?"

"Như trước?" Cố Tử Lan cười lạnh, biểu tình trên mặt chưa từng có, "Tâm ta từ trước đến nay không phải ở đây. Cho dù là trước đây hay bây giờ, ta từ đầu đến cuối đều chưa từng yêu ngươi. Tất cả tình yêu của ta đều dành cho anh trai của ngươi."

"Không phải, anh nói dối em!" Tiêu Á Li hoảng sợ lắc đầu, "Em biết anh bị ép buộc, ngay từ đầu đã bị ép rồi! Anh phải gả cho anh cả của em vì mang thai con anh ấy. Tử Lan, những thứ này bây giờ đều là của em. Anh biết điều đó mà! Anh không cần phải sợ..."

Cố Tử Lan hờ hững ngắt lời, "Ta còn tưởng rằng những chuyện năm đó đều đã qua, tưởng rằng ngươi biết ăn năn hối cải!"

Tiêu Á Li đột nhiên dừng lại, "Anh, anh biết?"

"Đúng vậy, ta đã biết từ lâu. Chính ngươi đã đánh thuốc vào rượu của anh trai ngươi. Chính ngươi là người đưa con gái nhà họ Quý đến nhà họ Tiêu. Hai người đã phối hợp tạo ra cái bẫy để lừa Tiêu Sinh, muốn bắt anh trai ngươi kết hôn cùng với Quý Ninh Kiều. Ngươi có biết loại thuốc đó có tác dụng mạnh như thế nào không? Và nếu như ta không biết trước... Ngươi thậm chí còn không hề lo lắng về tính mạng của anh trai mình..."

"Vậy thì sao? Anh ta đã bức ép em! Anh ta cướp đi anh! Vốn dĩ chúng ta nên kết hôn và sinh con! Từ nhỏ em đã không thua kém anh ta bao nhiêu. Tại sao ông già lại coi trọng anh ta hơn em chứ? Gia sản cho anh ta, ngay cả người mình yêu nhất cũng trao cho anh ta sao?"

Tiêu Á Li lùi lại, trên không trung bỗng nhiên vang lên tiếng sấm sét, như đáp lại sự tức giận và không cam lòng của y. Ngay sau đó y tuyệt vọng cúi đầu, "Em tưởng rằng em đã có một kế hoạch hoàn hảo. Em đưa anh đến đó vì em muốn anh tận mắt chứng kiến Tiêu Sinh ngủ với người phụ nữ khác! Em không ngờ lại làn tổn thương đến anh. Cố Thất, đó là điều hối hận nhất mà em từng làm trong đời! Tiêu Sinh chính là một con thú!"

Đôi mắt điên cuồng của Tiêu Á Li đỏ như máu. Y loạng choạng, giương súng bước nhanh về phía trước, chỉ cách một bước thì họng súng chạm trán Tiêu Sinh. Cố Tử Lan đột nhiên dùng sức lao lên, chặn trước mặt Tiêu Sinh.

Sắc mặt tái nhợt của Cố Tử Lan càng ngày càng lạnh, thân thể rõ ràng rất yếu, nhưng cảm giác bức bách lại tăng lên, nói từng chữ từng chữ một:

"Ngươi sai rồi, là ta tự nguyện."

Cố Tử Lan lại tiến lên nửa bước, áp trán vào họng súng, "Ta tự nguyện vào phòng anh trai của ngươi, chúng ta lúc đó đã yêu nhau rồi, làm sao có thể nhìn ngươi hại anh ấy?"

Giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét vỡ vụn từ từ bắt đầu tan rã và rơi xuống. Tiêu Á Li nhìn chăm chằm vào khuôn mặt của Cố Tử Lan, đôi mắt mờ đi trong giây lát, y lắc đầu nguầy nguậy, ngây người, và liên tục lặp lại không thể và không thể trong miệng.

Màn mưa cắt qua tấm màn đêm dày cộp, mưa tạt vào khuôn mặt xinh đẹp và nhợt nhạt của Cố Tử Lan. Ánh mắt Cố Tử Lan không chút do dự, xoay người nắm chặt tay Tiêu Sinh và bước ra khỏi sân. Xung quanh đông đúc như vậy, ý nghĩ duy nhất trong đầu ông là phải cứu sống Tiêu Sinh.

"Anh nghĩ em sẽ để anh đi như thế này sao?" Tiêu Á Li quay người lại, đôi mắt đen chỉ còn lại sự lạnh lùng, "Cố Tử Lan, đừng quên rằng trong bụng anh còn có đứa con của em."

Bước chân Cố Tử Lan dừng lại và rùng mình dữ dội.

"Chỉ những người thừa kế mới đủ tư cách để kế thừa cơ nghiệp gia đình. Đây là quy tắc người xưa đặt ra. Cũng chính vì quy định nực cười này mà em phải từ bỏ tất cả những thứ đáng lẽ thuộc về mình. Giờ chúng ta đã có con rồi, em có quyền thừa kế, anh và cả gia tộc Tiêu đều thuộc về em."

"Đứa con?"

Cố Tử Lan chế nhạo xoay người, sắc mặt càng thêm trắng bệch trong màn mưa đen như mực, giống như một đoá sen tuyết mọc lên trong bùn đất, "Con của ta chỉ có Tiêu Chiến. Bản thân ngươi cũng biết mầm mống quỷ quái này trong bụng ta sinh ra như thế nào. Ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi làm tổn thương con trai và chồng mình."

"Ta vốn đã không muốn sống, chỉ muốn quay về nhìn một chút Tiểu Tán của ta. Vì ngươi muốn giữ ta lại nhiều như vậy, đứa trẻ này chỉ cần rời khỏi thân thể ta là được rồi."

Trong cơn mưa xối xả, bóng dáng yếu ớt đổ ập xuống trước mắt hai người.

Tất cả mọi người đều không có thời gian để phản ứng, cũng sẽ không nghĩ rằng một người hiền lành đến tận cốt tuỷ như Cố Tử Lan lại chọn con đường bi thảm nhất để kết thúc tất cả.

Cố Tử Lan đã cầm con dao ngắn bên hông Tiêu Sinh, tự tay giết chết mình và đứa trẻ trong bụng.

Mưa lạnh không dứt, thù ngận ngủ quên mãi cũng không bao giờ dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store