ZingTruyen.Store

Fakenut Tinh Nhan Oi

Han Wangho hoà mình cùng với men rượu và khói thuốc xám đang lộn nhào trong không trung, tiếng nhạc du dương dường như chẳng thể lọt tai em mà thế chỗ cho mớ cảm xúc ngổn ngang, em quá mệt để đi tiếp nhưng không có quyền dừng lại.

Công việc ở công ty yêu cầu em phải tập trung cao độ và không được phép sai sót, mỗi lỗi sai của em chính là thất bại của cả phòng, những tiếng mắng chửi đeo bám, áp lực phải hoàn hảo khiến em gần như phát điên mà lao đầu vào rượu bia, khói thuốc, thật lòng em đã chẳng thể nhận ra bản thân trước đây khi đối diện chính mình trong gương, ai cũng phải thay đổi chẳng ngoại trừ em, từ cậu thiếu niên với đôi mắt sáng ngời, mang theo hoài bão của tương lai, em xoay mình biến thành kẻ chán ghét công việc đến cùng cực, nụ cười mệt mỏi, u tối. Em nhớ trước đây mình vô cùng ghét mùi thuốc lá, và bảo rằng sẽ chẳng có lý do nào đủ để em chạm đến nó, rồi thì sao, trước áp lực công việc, em cũng tìm đến nó như thứ giải toả an toàn nhất mà thôi.

Em thèm lắm hơi ấm từ một vòng tay không quá xa lạ nhưng chẳng đủ thân thuộc, em không muốn nhận lấy cái ôm đầy thương hại từ người biết đến toàn bộ thất bại của cuộc đời em, nhưng thật lòng cái ôm từ kẻ xa lạ khiến em cảm thấy ghê tởm, nó lạnh lẽo và vô hồn biết nhường nào.

Trong men rượu cay cùng khói thuốc lá mờ ảo em nhớ tới Lee Sanghyeok, bất chợt thôi, không vồn vã, không đau nhói nhưng đủ để em thấy lồng ngực mình siết chặt lại thêm một chút.

Một cái tên cũ mà em đã cố gắng lãng quên suốt từng đó thời gian, cái tên ấy là minh chứng rõ ràng nhất cho sai lầm của em, rõ ràng em đã đánh giá quá thấp vị trí của Lee Sanghyeok trong lòng mình.

Lý do chia tay là vì em nghĩ mình vẫn có thể sống tốt mà chẳng cần đến sự xuất hiện của anh ta, một đứa trẻ háo thắng ghét nhất việc người khác nghĩ nó sống phụ thuộc, em không ngoại lệ, một Han Wangho ngông cuồng quá tự tin vào năng lực bản thân, để rồi bị cái thực tế vả đau đến bật khóc.

Thật lòng sau vài năm đầu chia tay em đã luôn đinh ninh rằng mình đúng, Lee Sanghyeok chẳng là cái đinh gì trong cuộc đời em, và sự dịu dàng của anh ta chỉ là thứ giả tạo được anh ta tạo ra để  cược lấy sự hối hận từ em, và em không hối hận thì anh ta sai rồi.

Em đã luôn quan trọng thắng thua như thế, nhưng em không nhận ra đôi khi thắng thua không phải tất cả, có lắm trường hợp chẳng có thắng hay thua mà em thì cứ mãi mê áp cái định nghĩa đó lên, để rồi khi em hả hê nghĩ rằng mình chiến thắng, thì em của tương lai đang gánh chịu nỗi đau từ "chiến thắng" xa xưa, liệu có cần thiết không khi với vài trường hợp thứ thất bại đau đớn được phủ lên mình thứ hào nhoáng của vinh quang.

Em nhớ ngày chia tay anh đã cười và nói rằng anh sẽ luôn đợi em quay về bất kể là bao lâu, lúc đó em im lặng nghĩ rằng sẽ chẳng có cái ngày đó đâu, việc quay về chẳng khác gì nhận mình là kẻ thua cuộc, rồi thấm thoắt đã 7 năm trôi qua, khi em đón nhận quá nhiều thất bại, khi em đã xem lời nói năm xưa là câu hứa hết hiệu lực, thì em lại cảm thấy hối hận. Con người ta khi đứng trước những sai lầm không thế vãn hồi thì liền ước bản thân có thể quay về quá khứ để thay đổi hiện thực, sau cùng đó cũng chỉ là một câu nói an ủi chính mình, thời gian thì đâu thể quay lại, còn hiện thực cũng đâu thể đổi thay.

Em luôn nhớ đến ngày chia tay như một lời mỉa mai mà lại quên mất những ngọt ngào cả hai từng có. Những lần anh cõng em trên đường về nhà sau buổi học thêm kết thúc giữa khuya, nhưng cái hôn phớt nhẹ trên đôi gò má trong một góc vắng người, hay mấy chiếc bánh quy cháy xém anh đã cố làm cho em, khi em bảo ngưỡng mộ cô bạn cùng lớp được bạn trai nướng bánh quy tặng. Trước thứ tình cảm quá đỗi mới lạ bị người đời nguyền rủa, anh chưa bao giờ gây áp lực cho em, chưa bao giờ giới hạn em bất kỳ điều gì, vậy mà vì chút háo thắng em đã để mất đi người yêu em thật lòng.

Lúc trước tính khí em thất thường, thuộc dạng thiếu niên nghĩ gì nói đó, miễn là bản thân mình cho là đúng, đương nhiên việc này kéo theo nhiều rắc rối, đồng nghiệp không thích em, cấp trên ngứa mắt, nhưng thoạt đầu em vẫn không nhìn ra vấn đề ở bản thân, rằng em không đủ giỏi để có thể muốn làm gì thì làm, cho đến khi em bị đuổi việc lần thứ tư, em mới hiểu rằng cá tính, chính trực chỉ có thể tồn tại trong sách vở chứ chẳng thể là đời thực, em cần khéo léo biết nhượng bộ hơn vì ai lại muốn tiếp xúc với tên lúc nào cũng nghĩ mình hay.

Một Han Wangho ngạo mạn đã chết đi như thế đó, nó chết vì thực tế, vì thất vọng, vì tổn thương, vì cô đơn đến tột cùng, nó biết mình chết đi khi em cúi đầu nhận lỗi.

Em loạng choạng bước khỏi quán rượu nhỏ khi trời đã về khuya, đưa tay chỉnh lại mái tóc màu nâu hạt dẻ đang rối tung bởi gió đêm, em ho khan một tiếng, đáng ra em không nên để mình say đến mức này khi em ở nhà một mình và ngày mai em phải có mặt sớm tại công ty, chết tiệt, trong vô thức, em lại là em, cẩu thả, vô kỉ luật, có lẽ những thứ tồi tệ đến với em đều do em thì phải.

Nếu có Lee Sanghyeok ở đây anh ta sẽ cõng em về, haha nực cười thật, thay vì nhanh chóng lết về đến nhà thì em ở đây bần thần nhung nhớ một gã đàn ông yêu em cách đây 7 năm, tệ ghê.

Đã rất mất thời gian để em có thể về được nhà, chậm chạp, say sỉn, cuối cùng em cũng có thể ngã lưng lên chiếc giường thân thuộc, mi mắt em nặng đến chẳng thể mở nổi, em nhanh chóng say giấc khi vẫn còn trên người bộ quần áo ở quán rượu, và chân vẫn đi giày.

Em không thể ngủ được nhiều như em tưởng, em thức dậy khi trời vẫn còn tối, đồng hồ báo thức vừa chạy đến mốc 4 giờ 13 phút sáng, em quơ quào xung quanh tìm cái bật lửa để chăm lên điếu thuốc, nhanh chóng mùi khói thuốc đắng ngắt xăm chiếm khắp nơi, em không thể nhớ nỗi đây là điếu thuốc thứ bao nhiêu trong hơn tuần nay, hẳn là em đã hút quá nhiều, vượt qua cả một con số mà em có thể nhớ, nhưng trách sao được khi thứ vô bổ độc hại này đã trở thành thói quen khó bỏ của em. Tháng trước em đã quyết định tìm hiểu một gã trai em quen qua vài lần đến quán cà phê gần nhà, gã ta vồn vã, nhiệt tình với em, em nghĩ có lẽ mình cũng nên bớt căng thẳng đôi chút mà mở lòng thử xem sao, thế nhưng mọi thứ tệ hơn tất cả những gì em có thể tưởng tượng ra.

Gã đến nhà em vào buổi sáng một ngày cuối tuần nắng đẹp, gã vừa đến đã nói rất nhiều, nhiều đến nỗi em không tập trung nghe hiểu mà chỉ đợi gã kết thúc câu, em liền ừ vội cho qua, mấy cái chủ đề về hội bạn con nhà giàu, cuối tuần du lịch ở đâu khiến em cảm thấy phát ngán, gì đây, học sinh cấp 3 à.

"Em hút thuốc à." gã hỏi em với giọng nghiêm túc.

"Thì sao." em cảm thấy buồn cười với cái giọng hệt như em cách đây nhiều năm khi thấy người yêu cũ hút thuốc.

"Em không nên hút thuốc, đàn ông không thích người yêu mình hút thuốc đâu."

"Em cũng là đàn ông." buồn cười ghê, gã làm như thể em là phụ nữ không bằng.

"Nhưng em ở "dưới", nghiêm túc đó đàn ông không thích quen mấy em hư hỏng đâu."

"Đều là đàn ông cả thôi, khác mẹ gì đâu." em yêu đàn ông vào thì không còn là đàn ông à.

"Em mua cái đồng hồ báo thức này ở đâu vậy, trông nó chẳng đáng yêu một chút nào hết, anh khuyên thật."

"Khi con người ta không đủ trãi nghiệm thì những lời khuyên họ đưa ra đều trở nên sáo rỗng." em cố nhịn cười cắt ngang lời nói của gã , cái mẹ gì đây, đang dạy em cách trở nên "phụ nữ." à, hay đúng hơn là "phụ nữ." trong cái mớ định kiến của gã.

"Anh về đi, trước khi về thì nên nhìn cho rõ Han Wangho này một chút, tôi là đàn ông, không phải phụ nữ."

Em nhớ là gã đã ra về trong hậm hực và bảo em là tên cứng đầu, ngu xuẩn, buồn cười thật, những kẻ chưa trãi đời là kẻ luôn nghĩ mình khôn.

Em dập điếu thuốc đang hút dỡ trên tay bước vào nhà vệ sinh tắm rửa, dẫu sao em cũng không coi đó là một loại trải nghiệm quá tồi tệ, nó vẫn mang giá trị tiếng cười mà, ôi mấy ai gặp được kẻ còn ngu ngốc hơn cả mình thời niên thiếu, ít ra thì gã làm nhớ đến chiếc đồng hồ báo thức, em quên mất nó đến từ đâu rồi thì phải.

Một chiếc đồng hồ báo thức được làm theo kiểu cổ điển với màu xám nhạt, em rất thích nó nhưng không hiểu vì sao mình lại quên đi nguồn gốc của nó, có chăng khi não em bắt đầu lọc bớt thông tin cũ thì đã chọn nguồn gốc chiếc đồng hồ như một chuyện đáng quên, lắm lúc em nghĩ một chuyện nào đó là việc quan trọng chỉ vì em không thể nhớ ra đó là chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store