ZingTruyen.Store

Exo Chanhun Thuan Hoa

Park ChanYeol vì một câu nói mà cảm thấy rất khó hiểu, cúi nhìn khuôn mặt cậu một chút thấy bên gò má có chút đỏ liền nhíu mày.

- Ai bắt nạt em?

Oh SeHun không trả lời, chỉ kiên quyết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Park ChanYeol, vẻ mặt giống như không nhận được câu trả lời chắc chắn sẽ không hề từ bỏ. Park ChanYeol cũng đã lờ mờ phần nào hiểu ra sự việc, Oh SeHun tuy không phải loại người có quá nhiều toan tính, nhưng hiện tại là người rất biết coi trọng bản thân, chắc chắn sẽ không muốn mình chịu thiệt. Hắn hiểu tính cách cậu, cho nên giơ tay dịu dàng vuốt lên gò má sưng đỏ của cậu.

- Chỉ cần có tôi đứng ở phía sau, sẽ không một ai dám đụng đến em hết.

Oh SeHun im lặng, mi mắt rũ xuống, tuy giống như vẫn còn đang hờn giận nhưng không tỏ ra gay gắt nữa. Park ChanYeol nhìn khuôn mặt cậu, biết được SeHun có lẽ đã yên tâm rồi. Kỳ thực mà nói, đối với chuyện này mọi việc đều không rõ ràng nhưng những người xung quanh lại đều dồn mọi nghi ngờ vào Oh SeHun. Phần vì cậu là người ngoài, phần vì chính bản thân cậu với Park ChanYeol trước giờ đều âm thầm có hiềm khích.

Park ChanYeol tự có tính toán của riêng mình, nhưng hiện tại chắc chắn sẽ không để SeHun phải cảm thấy oan ức.

.

LuHan ngồi trong phòng chờ để nhân viên trang điểm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng đã sắp đến giờ diễn. Bên gò má vẫn còn cảm giác rát bỏng, nghĩ lại chuyện hồi chiều đều cảm thấy căm phẫn. Tiểu tử họ Oh đó, anh nhất định phải dạy cho hắn một bài học.

Bên ngoài phòng, Huang ZiTao mở cửa bước vào trên tay cầm theo một xấp giấy. Nhìn khuôn mặt khó chịu của LuHan cũng không có ngạc nhiên, rảo bước đi lại gần.

- Nghe nói chiều nay anh đến Park gia gây chuyện?

Xi LuHan ngẩng đầu, khuôn mặt đã được trang điểm tỉ mỉ càng thêm sắc nét. Cố ý không muốn nhắc đến chuyện mất mặt kia, cho nên hướng phía tập giấy trên tay cậu hất mặt.

- Cái gì kia?

Huang ZiTao khinh thường một phen nhưng biết bản tính người kia sĩ diện cao cho nên cũng không cố ý nhắc đến, đưa tập giấy ra trước mặt anh.

- Giám đốc Lee mới đưa cho em, là kịch bản của phim điện ảnh. Ông ấy nói là để giữ lời hứa với anh.

LuHan nghe đến đó liền vứt hết mọi bực tức ra sau đầu, nhanh nhảu cầm lấy tập kịch bản. Lần trước nói với giám đốc chuyện anh muốn thử đóng phim, ông ấy năm lần bảy lượt đều tìm cách từ chối nói rằng không tìm được kịch bản phù hợp. LuHan bởi vì muốn thử sức một lần, vươn xa hơn trong ngành giải trí cho nên quyết không từ bỏ, sau nhiều lần cuối cùng giám đốc Lee cũng chịu để ý.

Huang ZiTao đứng ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt háo hức của LuHan, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu. Hiện tại người con trai ấy giống như một vì sao, ở tít xa trên bầu trời chẳng thể với tới. Cậu dù sao cũng tự cảm thấy mình may mắn hơn biết bao fan hâm mộ ngoài kia, dù không thể chạm đến nhưng đều có thể ở bên cạnh. Đối với cậu, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy anh, được chăm sóc cho anh như thế này dù mãi không được anh để tâm đến cũng cảm thấy mãn nguyện.

LuHan đang cúi đầu xem kịch bản, đột nhiên điện thoại ở trên bàn đổ chuông. Anh ngẩng đầu nhìn, thấy là Park ChanYeol gọi tới liền vội vàng nhấc máy, khuôn mặt không giấu được vui mừng.

- ChanYeol?

Park ChanYeol đứng ở trong dãy hành lang tối, ánh đèn màu vàng nhạt trên tường hắt vào một bên gò má, ánh mắt hắn thâm trầm.

- [Anh đang làm gì?]

LuHan ừm một tiếng, theo thói quen ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

- Đang chờ đến giờ diễn, còn đang đọc kịch bản nữa. Đúng rồi, ChanYeol. Có lẽ anh sắp đóng phim.

Giọng nói của LuHan rất phấn khích, Park ChanYeol tuy biết LuHan không nhìn thấy vẫn gật đầu một cái.

- [Dạo này anh có vẻ bận mải nhỉ?]

LuHan nghe thấy giọng điệu Park ChanYeol có chút khác lạ, cho nên nhíu mày.

- Có chuyện gì vậy?

- [Không có gì, chỉ là anh bận mải như vậy không cần đến Park gia thường xuyên đâu. Dù sao em cũng rất ít khi ở nhà, khi nào rảnh em sẽ qua chỗ anh]

LuHan cuối cùng cũng đã hiểu ra sự việc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện hồi chiều, trong lòng không khỏi tức giận.

- Em gọi điện là nói anh đừng tới? Vì Oh SeHun sao?

Park ChanYeol im lặng một chút, về sau vẫn là dùng tông giọng giống như trước nhàn nhạt trả lời.

- [Đúng vậy]

LuHan nghe thấy câu trả lời, không kìm được giận dữ đứng bật dậy lớn tiếng nói vào trong điện thoại.

- Park ChanYeol. Em vì một người con trai nói anh đừng tới nhà em? Rốt cuộc Oh SeHun đó đối với em là gì chứ? Quan trọng hơn anh sao?

Park ChanYeol âm trầm, đối với tính cách LuHan có lẽ lúc này đã thực sự bị chọc cho giận rồi. Nghĩ tới anh sắp đến giờ biểu diễn không nên làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cho nên chỉ nhàn nhạt nói.

- [Anh không nên so sánh]

LuHan tức giận, ánh mắt long lên, cười nhạt một tiếng mỉa mai.

- Sao chứ? Đến tột cùng em cũng không dám trả lời anh sao?

Park ChanYeol bên kia đầu dây im lặng, LuHan cười thành tiếng. Không ngờ tên tiểu tử họ Oh đó lại có thể gian xảo đến như vậy, dám sau lưng anh nói lời xằng bậy với Park ChanYeol.

- Được rồi, cứ chờ đi. Park ChanYeol, rồi sẽ có ngày anh vạch bộ mặt thật của Oh SeHun cho em thấy.

LuHan nói xong liền ngắt điện thoại, mạnh tay quăng lên chiếc điện thoại xuống chiếc bàn trước mặt. Ngồi phịch xuống ghế, anh một tay chống ở tay ghế đỡ lấy trán, mái tóc được vuốt keo cẩn thận rũ xuống che đi biểu cảm trên khuôn mặt.

Huang ZiTao đứng một bên, nãy giờ đã nghe tất cả chỉ im lặng. Cúi đầu nhìn, thấy LuHan cả người đều an tĩnh, giống như chỉ nhất thời mệt mỏi mà đau đầu. Nhưng ai biết được đằng sau bàn tay kia là những suy nghĩ gì ngoài cậu. Huang ZiTao đi lại phía mấy người nhân viên đang đứng gần đó, khéo léo kêu họ đi ra ngoài. Mấy người vừa rồi cũng đã nhìn qua, LuHan ít khi tỏ ra mất bình tĩnh như vậy, tuy rất hiếu kỳ nhưng không còn cách nào khác đành đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Huang ZiTao quay đầu nhìn lại, thấy LuHan vẫn ngồi im như thế, bước lại gần thấy bờ vai anh khẽ run.

- LuHan...

Huang ZiTao không dùng kính ngữ, nhẹ nhàng đặt tay trên vai LuHan. Người con trai này coi trọng sĩ diện như vậy chắc chắn không muốn người khác nhìn thấy mặt này, chắc chắn cũng không muốn người khác thương hại, không ngẩng đầu gạt bàn tay của Huang ZiTao ra.

Khiến cho người khác tổn thương là mình, tự nhận lấy tổn thương cũng là mình. Xi LuHan rốt cuộc là kẻ ngu ngốc hay đáng thương? Mù quáng đơn phương một người không có tình cảm, đến cuối cùng anh cứ ngu ngốc chờ đợi cái gì?

Dù là vậy, Huang ZiTao lại chẳng hiểu nổi tại sao bản thân mình lại không thể ghét bỏ anh?

Giơ tay lên một lần nữa kéo người con trai kia dậy, buộc anh phải ngẩng đầu. LuHan mím chặt môi, hai mắt đã trở nên hoe đỏ, Tao nhìn anh như vậy không nhịn được quát.

- Anh rốt cuộc vì cái gì yêu Park ChanYeol? Hắn có gì tốt đẹp khiến anh mù quáng như vậy?

LuHan trợn trừng mắt nắm lấy cổ tay Huang ZiTao, muốn giằng ra nhưng không được, bất lực vùng vẫy, cũng không vừa quát ầm lên.

- Em thì hiểu cái gì chứ? Tư cách gì quan tâm vào cuộc sống riêng của anh?

Huang ZiTao vì một câu nói kia mà trợn mắt, cảm giác giống như vừa bị hung hăng đấm cho một phát, tức giận buông tay LuHan ra.

- Được rồi, vậy thì anh cứ ngốc ở đó đi. Em mặc kệ anh.

Nói xong xoay người tức giận bỏ đi, đến lúc tay chạm vào nắm đấm cửa không hiểu vì nguyên nhân gì liền khựng lại. Quay đầu nhìn lại, thấy LuHan đang run rẩy ôm lấy mình ngồi bệt dưới đất, kết quả không nhịn được trong lòng vẫn thấy đau.

Luôn luôn là như vậy, bất kể bên anh có xảy ra chuyện gì, dù anh có hắt hủi cậu thêm bao nhiêu lần đi nữa, Huang ZiTao vẫn không đành lòng bỏ mặc Xi LuHan. Cầm lấy áo khoác trên vai ghế, cậu bước lại gần nhẹ nhàng choàng lên bờ vai đang không ngừng run lên của LuHan.

- Đứng lên đi, còn khóc nữa sẽ hỏng buổi biểu diễn mất.

LuHan lần này không còn tỏ ra bướng bỉnh nữa, cơn giận trong lòng cũng đã nguôi ngoai, tùy ý để Tao dìu đứng dậy. Anh giơ ngón tay gạt đi giọt nước trên khóe mắt, không ngẩng đầu lên hết sức muộn phiền hỏi.

- Anh đáng ghét lắm phải không?

Huang ZiTao đỡ lấy bả vai LuHan, giúp anh ngồi xuống ghế, nhàn nhạt trả lời.

- Ừ, đáng ghét lắm.

Nhưng, em lại yêu anh.

.

Park ChanYeol nhìn màn hình điện thoại, đầu dây bên kia đã vang lên những tiếng tút dài. LuHan chắc chắn tức giận lắm, thở dài một tiếng hắn đem điện thoại trong bàn tay nắm chặt lại, quay đầu nhìn Do Kyungsoo đang đứng bên cạnh.

- Ngoài LuHan ra còn ai nữa không?

Do Kyungsoo khẽ lắc đầu, buổi tối sau khi trở về nhà một lúc Park ChanYeol liền cho gọi anh tới, hỏi trong lúc hắn đi vắng có ai tiếp xúc với SeHun không. Vốn dĩ Park gia rất rộng, một mình anh không thể kiểm soát hết được, cho nên cho gọi người hầu tới, cuối cùng tìm được người nói chiều nay nhìn thấy LuHan và SeHun đánh nhau. Mím mím môi lại suy nghĩ một chút, Do Kyungsoo vẫn là dựa trên phương diện giống như bạn bè lâu năm với Park ChanYeol mà thẳng thắn bày tỏ.

- Cậu làm như vậy liệu rằng có quá đáng với LuHan không?

Park ChanYeol trầm mặc. Lần này quả thật đã làm tổn thương LuHan nhưng hắn cũng không còn cách nào cả, ngay từ lần đầu gặp hai người đó có vẻ đã không ưa nhau (chap 24) bây giờ lại thêm chuyện này chắc chắn quan hệ càng thêm xấu. Tính cách cả hai lại bướng bỉnh như vậy. Nhất thời đau đầu, Park ChanYeol giơ tay xoa lên thái dương.

- Tạm thời cứ thế này, chờ sau khi giải quyết xong mọi việc tôi sẽ nói lại với LuHan sau.

Do Kyungsoo gật đầu, chuyện này không biết Park ChanYeol có tính toán gì, chỉ là anh cũng không tiện can thiệp sâu hơn cho nên chỉ im lặng. Park ChanYeol xoay người bước đi, Do Kyungsoo nhìn theo bóng lưng hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện liền gọi lại.

- Khoan đã.

Park ChanYeol dừng chân quay đầu nhìn lại, nhíu mày.

- Chuyện gì vậy?

Do Kyungsoo ậm ờ, bộ dạng rất không tự nhiên đảo mắt nhìn đi chỗ khác.

- Kim JongIn... sợ bác sĩ sao?

Park ChanYeol không vội trả lời, cảm thấy bộ dạng lúng túng của Do Kyungsoo rất thú vị. Quan hệ của hai người này hắn không ra mặt ủng hộ nhưng sẽ không ngăn cản nữa, dù sao khuôn mặt chân thành của Kim JongIn ngày hôm đó cũng khiến hắn một lần tin tưởng (Chap 22)

Khẽ cười một tiếng, Park ChanYeol dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang không thể nhìn rõ màu sắc trên khuôn mặt Do Kyungsoo.

- Nếu hắn nói như vậy thì cậu cứ tin là vậy đi.

Do Kyungsoo ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Park ChanYeol đã xoay người bỏ đi mất. Bỗng nhiên mới giật mình nhận ra, kẻ gian xảo như Kim JongIn nhất định lại lừa gạt anh rồi. Giơ tay tự gõ vào đầu mình một cái, Do KyungSoo lẩm bẩm.

- Ngốc, sao lại đi tin lời một kẻ gian xảo như hắn chứ.

.

- Chậc. 39,5 độ.

Kim Jong Dae cầm cái nhiệt kế trên tay, săm soi dưới ánh đèn khe khẽ lắc đầu.

- Tôi sẽ kê cho cậu đơn thuốc, lát nữa bảo người ra ngoài mua.

Kim JongIn nằm trên giường chỉ im lặng một hồi, ánh mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà, bộ dạng không còn lòng dạ nào.

- Nếu tôi sốt mê man đi liệu anh ấy có chịu quan tâm không nhỉ?

Kim Jong Dae một bên coi thường, vứt cái nhiệt kế lên trên bàn, sau giống như đàn anh giơ tay gõ một cái lên đầu người kia.

- Tôi thấy cậu chính là chỗ này có bệnh.

Kim JongIn ôm trán liếc xéo Kim Jong Dae một cái nhưng lại không phản bác lại, trở về bộ dạng ủ rũ như trước.

- Anh có từng đơn phương ai chưa?

Kim Jong Dae đột nhiên ngẩn người, thoáng trong đầu hiện lên một hình bóng nhưng rất nhanh liền trở về dáng vẻ khinh thường như trước.

- Cậu đang tâm sự với tôi đấy à?

Kim JongIn hừ một tiếng.

- Sao lại dùng từ giống như chị em gái đang nói chuyện với nhau vậy?

Kim Jong Dae sảng khoái bật cười cười ha hả. Kỳ thực đối với Kim JongIn, ấn tượng của cậu về hắn đều không tốt, trước giờ người đàn ông này trong mắt anh được coi như một gã công tử bột thích ăn chơi, cho nên so với SeHun và Do Kyungsoo còn thường xuyên chuyện trò thì người này đều tìm cách tránh xa.

Hôm nay đột nhiên Do Kyungsoo mò tới phòng cậu, sắc mặt không được tốt lắm nói Kim JongIn bị sốt phiền cậu đến xem. Kim Jong Dae lâu nay cũng được xem như bác sĩ riêng của Park gia rồi, cho nên nghe vậy liền tất bật chạy tới, thấy Kim JongIn ngồi ở trên giường hơi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt giống như người mất hồn. Kim Jong Dae có chút kinh ngạc, người đàn ông đó mọi khi thường nhăn nhở trêu đùa, lúc này ở đâu ra cái bộ dạng giống như thế kia?

Bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu, thực chất tâm bệnh còn nặng hơn.

Kim JongIn một bên tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn, cái đầu cũng đã bắt đầu thấy đau nhức. Mọi khi chăm tập thể hình, cơ thể cường tráng như thế, lúc đổ bệnh mệt mỏi thế này thật không quen.

Do Kyungsoo, anh thật là lợi hại...

Lại có thể khiến Kim JongIn tâm bệnh tới thế này.

.

Oh SeHun mang đồ đạc trong valise bày ra, lặng lẽ thở dài. Đúng là làm trò mèo, thu vào rồi lại bày ra, rốt cuộc cậu đang làm gì chứ? Chỉ là, cứ mỗi khi có Park ChanYeol bên cạnh, mọi ý nghĩ kiên định đều bị lung lay.

Người đàn ông đó mang cho kẻ khác cảm giác an toàn, từ hơi ấm, vòng tay hay ánh mắt, cả bờ ngực rộng lớn vững chắc của hắn nữa. Khiến cậu mỗi khi tựa vào đều cảm thấy có thể thực sự yên tâm. Cuối cùng cũng là vì một câu nói của hắn mà quyết định ở lại.

Đem chiếc valise cất lại dưới gầm tủ áo, Oh SeHun đứng dậy đi ra ngoài. Hành lang tầng hai vẫn vắng vẻ, bây giờ là buổi sáng, người hầu đều bận mải. Lúc đi đến cầu thang chuẩn bị xuống dưới, Oh SeHun nhìn thấy một người đang đi lên. Anh ta vẫn như vậy, khuôn mặt mang theo những nét của người lai, mái tóc bạch kim, lông mày ba vạch.

Leo.

Oh SeHun nhìn thấy hắn đi lên, liền không đi xuống nữa mà đứng yên ở bậc cầu thang, giống như đang chờ hắn đi đến. Người kia đi đến nửa cầu thang mới ngẩng đầu, nhìn thấy Oh SeHun đứng ở đó nhìn chằm chằm vào mình có hơi khựng lại, nhưng bởi vì đã đi được nửa cầu thang rồi bây giờ mà quay lại thì chẳng khác gì trốn tránh cho nên liền tiếp tục đi lên.

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, lúc ngang qua SeHun cúi đầu chào một cái. Oh SeHun không hề đáp lại, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, thậm chí còn quay đầu nhìn lại. Leo không hề tỏ ra mất tự nhiên, coi như không để ý tiếp tục bước.

- Anh nói nhìn thấy tôi từ phòng Park ChanYeol ôm một tập sách đi ra?

Giọng nói của SeHun vẫn như cũ mềm mại, nhưng lại mang theo một ngữ điệu lạnh lùng. Leo dừng bước quay đầu nhìn lại, hơi nghiêng đầu.

- Vâng?

Oh SeHun cười nhàn nhạt, bộ dạng rất thản nhiên.

- Nhưng lúc đó chỉ có hai chúng ta, ai biết được sau khi tôi đi anh có một mình vào thư phòng của Park ChanYeol hay không?

Leo không nói gì, lông mày hơi nhíu lại, trong đáy mắt ánh lên một tia sáng. Oh SeHun khẽ cười bước đến gần anh ta, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén ấy.

- Park ChanYeol liệu rằng đã biết điều này hay chưa?

Khuôn mặt Leo không hề biến sắc, ánh mắt anh ta chỉ đơn giản thu hẹp lại.

- Cậu muốn gì?

Oh SeHun khẽ cười, nhàn nhạt hỏi.

- Là anh đúng không? Người đã đánh cắp bản kế hoạch?




.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store