[ESPORT] Ma Đao Gặp Cung Thủ Là Chém !!!
Chương 197.
Sau khi tạm biệt Ngô Phi Ngang, Trần Tinh Nhiên một mình bước ra khỏi trường.
Quanh trường vẫn quen thuộc như cũ, học sinh đi lại tấp nập, gương mặt tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Ngoài cổng là đủ loại cửa hàng, quán cà phê, tiệm net rồi cả con phố ẩm thực do mấy hàng rong tụ tập mà thành, mùi thơm nướng BBQ lan xa, đứng từ đằng xa cũng có thể ngửi thấy.
Đi thêm một đoạn nữa chính là con phố mua sắm sầm uất, người đi đường còn đông hơn trước cổng trường. Esport Thủ Đô vốn là điểm du lịch nổi tiếng của thủ đô, kéo theo cả kinh tế khu vực. Tuy không phải mùa cao điểm du lịch hay dịp nghỉ lễ nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy người qua lại chật kín, ồn ào nhộn nhịp.
Dù trong đám đông đông nghẹt như vậy, Trần Tinh Nhiên vẫn chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay bóng dáng của Dương Vân Triệt.
Anh đang ngồi ở bàn ngoài trời của một quán cà phê, khoác chiếc áo màu lam cùng tông với Trần Tinh Nhiên, bên trong là áo thun trắng đơn giản. Nhìn qua gọn gàng, sáng sủa, so với mấy sinh viên đi lại xung quanh thì chẳng hề lạc lõng. Khác với hình ảnh đội trưởng oai phong trên sân đấu, lúc này Dương Vân Triệt trông chẳng khác gì đàn anh điển trai trong trường, đôi chân dài thoải mái duỗi trên mặt đất, đầu cúi xuống nhìn điện thoại.
Khó trách hồi nãy chủ nhiệm khoa Esport trò chuyện còn nói, hồi học đại học Dương Vân Triệt được rất nhiều nữ sinh theo đuổi.
Trần Tinh Nhiên đứng yên nhìn nghiêng gương mặt anh một lát, bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Dương Vân Triệt.
Hình như là trên xe buýt, khi đó Dương Vân Triệt đi cùng Phó Châu. Còn Trần Tinh Nhiên đang trên đường đến tổng bộ Livestream Tinh Hà bàn chuyện ký hợp đồng. Cậu vô tình nhìn thấy Dương Vân Triệt bước lên xe, lúc đó còn không kiềm được nhìn nhiều thêm vài lần, trong đầu nghĩ giống như đang thấy nghệ sĩ đi cùng quản lý trải nghiệm cuộc sống vậy.
Khi đó cậu còn tưởng Dương Vân Triệt là người rất nghiêm túc. Vì lúc không nói chuyện, gương mặt lạnh lùng kia đúng là có khí chất kiểu nam thần băng sơn, cho người ta cảm giác giống hệt nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình khi nâng ly rượu vang đỏ, mở cửa xe Lincoln là dáng vẻ của một cậu ấm nhà giàu bá đạo.
Đáng tiếc, chỉ cần mở miệng thì hình tượng sụp đổ ngay.
Lúc đó Trần Tinh Nhiên đâu ngờ về sau mình và Dương Vân Triệt lại có nhiều sự gắn kết đến vậy, thậm chí còn thành người yêu, thân mật hơn bất cứ điều gì cậu từng nghĩ đến.
Duyên phận, thật khó mà nói được.
Trần Tinh Nhiên thầm cảm khái một hồi rồi bước lên phía trước, không gây tiếng động, lặng lẽ tiến lại gần sau lưng Dương Vân Triệt.
Ban đầu cậu định vỗ vai Dương Vân Triệt nhưng vừa giơ tay ra đã khựng lại, ánh mắt vô tình lướt qua bờ vai, dừng lại trên màn hình điện thoại của Dương Vân Triệt.
Trên màn hình điện thoại của Dương Vân Triệt đang mở giao diện Weibo, ở mục chủ đề về Trần Tinh Nhiên, có rất nhiều fan chia sẻ ảnh chụp trực tiếp tại giải đấu và cả ảnh cắt từ livestream. Rõ ràng đều đã chỉnh sửa cho đẹp hơn, góc chụp và tư thế khác nhau nhưng tất cả đều là gương mặt của Trần Tinh Nhiên.
Có ảnh cậu từ đường hầm bước vào khoang điều khiển, dáng đi kiên định, vẻ mặt nghiêm túc, chiến ý bừng bừng, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, giống như một thiếu niên tướng quân ra trận.
Có ảnh sau khi thi đấu kết thúc, từ khoang điều khiển bước ra, một chân chống đất, nửa người thoải mái dựa ra ngoài, hệt như con nhà giàu bước xuống từ xe thể thao.
Có ảnh lúc trả lời phỏng vấn, khuôn mặt treo nụ cười ấm áp, ánh đèn flash từ nhiều góc cùng chiếu tới, càng làm gương mặt cậu thêm mềm mại, đẹp mắt. Đôi mắt màu hổ phách sáng trong như có thể nhìn thấu.
Còn có ảnh chụp dưới khán đài khi hai người ngồi cạnh nhau nói chuyện, đầu chụm lại khá gần như đang thì thầm điều gì. Khóe môi Dương Vân Triệt nhếch cười, ánh mắt từ góc chụp đó lại lộ ra vẻ dịu dàng vương vấn, còn Trần Tinh Nhiên thì biểu cảm bất đắc dĩ. Phía sau ống kính, khán giả bị làm mờ, bầu không khí như ngập tràn sắc hồng.
……
Trần Tinh Nhiên trơ mắt nhìn Dương Vân Triệt với vẻ nghiêm túc như đang xem biểu đồ chứng khoán, lần lượt bấm mở từng tấm hình, sau đó tải về rồi lưu hết vào điện thoại.
Tiếp theo, anh mở phần bình luận, dùng một tài khoản nhỏ mà Trần Tinh Nhiên chưa từng thấy, bắt đầu bình luận.
“Đúng vậy đúng vậy, đẹp đôi quá trời.”
“Bọn họ chắc chắn đang quen nhau.”
“Cái này còn phải nói à? Đúng là trời sinh một cặp.”
“Giương cao cờ CP Vân Tinh! QAQ!”
Trần Tinh Nhiên: “……”
??
Dương Vân Triệt nhanh chóng gõ màn hình, điên cuồng spam bình luận trong siêu thoại của Trần Tinh Nhiên. Chẳng bao lâu sau đã nhận được tin nhắn riêng từ một người lạ.
【 Bạn ơi, mình hiểu tâm trạng ship CP của bạn, nhưng bạn có thể bớt bớt chút được không, đây là siêu thoại cá nhân của Nhiên Bảo mà… Nếu bạn muốn ship thì có thể vào nhà CP của bọn họ 】
【 Mình sẽ xóa bình luận của bạn nhé, nếu thích CP thì cứ thích thôi nhưng cũng phải biết chừng mực. Nếu lỡ để họ thấy rồi xa cách nhau thì sao? Mong bạn thông cảm nha 】
“……”
Dương Vân Triệt trơ mắt nhìn bình luận mình vừa đăng bị xóa sạch trơn, bĩu môi không cam lòng.
Có gì mà phải lo, chính chủ đây còn cho phép, các người cứ tha hồ ship đi!
Anh thở dài, lại xem mấy tấm ảnh vừa lưu thêm lần nữa, sau đó bỏ điện thoại xuống, xoa xoa cổ. Vừa nghiêng đầu thì lập tức thấy một bóng áo hoodie màu lam quen thuộc.
Trần Tinh Nhiên đang lặng lẽ nhìn anh, trong mắt đầy nghi ngờ.
Dương Vân Triệt:!!
Mẹ ơi, tới khi nào vậy?
Không lẽ thấy hết rồi?
Dương Vân Triệt vội vàng bấm khóa màn hình, nhét điện thoại vào túi, cố nặn ra vẻ ôn hòa xen chút căng thẳng: "Thi xong rồi à?”
“…Ừ.”
Dương Vân Triệt khẽ ho một tiếng: “Tới đây hồi nào vậy? Sao không nhắn cho anh?”
Trần Tinh Nhiên cũng chẳng rõ mình nên giả vờ không thấy hay sao, chỉ nói: “Vừa tới thôi. Trường học cách đây gần nên em đi thẳng qua.”
Thấy nét mặt Trần Tinh Nhiên bình thường, Dương Vân Triệt đoán chắc là cậu chưa thấy gì, trong lòng thở phào, gương mặt cũng thoải mái hơn nhiều:
“Có đói không? Muốn ăn cơm hay gọi gì uống không?”
“Không đói… Giám đốc Phó không kêu chúng ta về sớm à?”
“Ăn một bữa cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Dương Vân Triệt mỉm cười, đưa tay chỉnh lại tay áo cho Trần Tinh Nhiên: “Muốn ăn gì? Còn sớm, chúng ta có thể đi dạo một chút rồi ăn cơm.”
Lần trước định rủ Trần Tinh Nhiên đi xem phim riêng nhưng bị La Bạch Bạch chen ngang phá hỏng, lần này dù thế nào cũng phải có một buổi hẹn ngọt ngào cho bằng được.
“Gì cũng được. À đúng rồi.”
Trần Tinh Nhiên rút tay lại, rồi rất tự nhiên đưa tay kia ra chỉnh lại tay áo cho Dương Vân Triệt:
“Cái ‘Quy Ây Quy’… nghĩa là gì vậy?”
Những bình luận vừa nãy Dương Vân Triệt đăng thì phần lớn Trần Tinh Nhiên đều hiểu, dù sao trước khi đánh chuyên nghiệp, cậu cũng từng nửa bước chen chân vào giới streamer, nhiều từ ngữ hay thấy trên màn bình luận cũng quen thuộc. Chỉ có ba chữ cuối trong câu “Giơ cao cờ Vân Tinh, QAQ” là cậu không hiểu.
Dương Vân Triệt: “……”
Quả nhiên bị thấy rồi!!
Trong nháy mắt bàn tay hơi khựng lại, anh gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "À… chỉ là mấy chữ hậu tố thôi, kiểu bày tỏ thiện ý.”
Trần Tinh Nhiên tò mò hỏi:
“Giống như từ chào hỏi à?”
“Cũng na ná……”
Dương Vân Triệt vừa định gật đầu, nhưng nghĩ lại sợ lát nữa Trần Tinh Nhiên lại chạy đến chào Phó Châu kiểu: “Chào buổi tối giám đốc Phó, QAQ” nên vội vàng vá thêm: “Ờ… thường là con gái dùng với nhau.”
“Ra vậy.”
Trần Tinh Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Dương Vân Triệt khẽ thở phào.
Đúng là dễ dụ thật.
Chủ đề này coi như tạm gác, chuyện vừa nãy Dương Vân Triệt tự mình chạy vào siêu thoại dẫn dắt fan ship CP, Trần Tinh Nhiên lại chẳng hề có phản ứng gì.
Bởi vì việc đó vốn chỉ có Dương Vân Triệt mới làm ra nổi…
Anh đứng dậy: "Đi thôi, anh dẫn em đi dạo.”
“Ở gần đây à?”
“Ừ, khu này anh quen hơn em.”
Dương Vân Triệt cười nói:
“Em đến Esport Thủ Đô chưa được một năm, hơn nửa thời gian còn ở trong đội huấn luyện, chắc nhiều chỗ vẫn chưa quen. Anh thì ở đây đến tốt nghiệp rồi.”
Nghe cũng hợp lý.
Trần Tinh Nhiên gật đầu:
“Được thôi, Bất Yêm.”
Dương Vân Triệt: “……”
Trần Tinh Nhiên mặt mày tỉnh bơ, trong mắt lại ánh lên vẻ trêu chọc: "Đi nào, Bất Yêm.”
“…… Đừng gọi linh tinh chứ, Nhiên Nhiên.”
Dương Vân Triệt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Em gọi tên anh cũng được hoặc gọi ‘chồng’ cũng không sao.”
“Em thấy ‘Dương Bất Yêm’ nghe rất hay.”
Trần Tinh Nhiên thản nhiên:
“Cũng hợp với anh lắm, cực kỳ chuẩn.”
Dương Vân Triệt bắt đầu hối hận vì để Trần Tinh Nhiên đi thi một mình, sao tự dưng quay về lại lôi thêm cả một đống chuyện dở khóc dở cười của mình ra chọc.
Xét đến chênh lệch sức mạnh giữa hai người, Dương Vân Triệt quyết định áp dụng chiến thuật dụ dỗ: "Nếu em muốn gọi thì cũng được thôi. Nhưng mà……”
“Nhưng mà gì?”
“Em gọi một lần, anh hôn em một cái.”
Dương Vân Triệt nghiêm túc nói:
“Bất kể ở đâu. Dù trong căn cứ, em gọi thì anh hôn ngay trong căn cứ. Dù có La Bạch Bạch ở đó cũng không tha.”
Trần Tinh Nhiên nửa tin nửa ngờ:
“…Bất Yêm?”
“Chụt!”
Dương Vân Triệt nói được làm được, vừa nghe xong hai chữ kia, anh liền nhanh như chớp kéo khẩu trang xuống, cúi đầu hôn một cái thật kêu lên mặt Trần Tinh Nhiên.
Hôn xong, anh lập tức lùi lại một bước như đã chuẩn bị sẵn từ trước, thoát khỏi cú vung tay của Trần Tinh Nhiên.
“……”
Trốn ngày càng thành thạo.
Mặt Trần Tinh Nhiên đỏ bừng dưới lớp khẩu trang, lập tức liếc quanh, may mà người qua lại đông đúc, ồn ào nhộn nhịp nên chẳng ai để ý đến họ: “Muốn chết à?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Dương Vân Triệt điềm nhiên:
“Em tự cân nhắc đi.”
Mặt dày của anh, Trần Tinh Nhiên đã quá hiểu. Chuyện ở ngay trước mặt mọi người trong căn cứ mà dám hôn lén thì chắc dám làm lắm.
“…Được rồi, không gọi nữa.”
“Ngoan.”
Dương Vân Triệt kéo khẩu trang lại rồi đưa tay nắm lấy tay Trần Tinh Nhiên: “Đi thôi, đàn anh đây sẽ dẫn em đi ăn cơm.”
Trong lòng Trần Tinh Nhiên hơi không cam tâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh dắt đi.
Khu quanh Esport Thủ Đô có rất nhiều chỗ chơi, hai người vừa đi vừa ngắm, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn. Dương Vân Triệt lái xe đưa Trần Tinh Nhiên về khu Hạc Thái Viên, dừng trước một nhà hàng.
Trần Tinh Nhiên vốn không ham ăn uống nhưng với nhà hàng này thì từng nghe qua. Nghe nói cực kỳ đông khách, hồi trước lúc còn ở căn cứ ZMD, La Bạch Bạch gọi đồ ở đây về không biết bao nhiêu lần.
Cậu còn tưởng vào trong sẽ thấy cảnh đông nghẹt khách, không ngờ vừa bước vào lại thấy bàn ghế trống gần hết, chỉ có một bàn sát cửa sổ là có một nam một nữ đang ăn.
Thấy mặt Dương Vân Triệt hơi gượng gạo, anh đi tới nói chuyện nhỏ với quản lý nhà hàng vài câu.
Tai Trần Tinh Nhiên rất thính, cách mấy mét vẫn nghe được rõ. Từ đoạn hội thoại biết được, hóa ra Dương Vân Triệt đã bao trọn chỗ này, chỉ tiếc bàn sát cửa sổ kia là khách VIP nên không thể đuổi đi.
Trần Tinh Nhiên suýt nữa bật cười thành tiếng.
Một lát sau, Dương Vân Triệt quay lại, ho khẽ che đi sự ngượng ngùng: "Đi thôi, ăn cơm.”
Trần Tinh Nhiên gật đầu, theo quản lý đi đến bàn đã đặt sẵn, lúc ngang qua bàn nam nữ ở cửa sổ, cậu không kiềm được liếc nhìn một cái.
Nhà ăn vắng người, hai người vừa bước vào liền khiến bàn bên kia chú ý, cô gái ngồi đó cũng ngẩng đầu lên nhìn.
“Trần Tinh Nhiên?”
Trần Tinh Nhiên cũng bất ngờ: “Chị Đao?”
“Trùng hợp ghê.”
Hôm nay Phí Vi ăn mặc rất chỉnh tề, trang điểm nhẹ, trông ra dáng dịu dàng xinh đẹp khác hẳn hình ảnh mạnh mẽ trên sàn đấu. Cô đứng dậy chào hỏi: “Đội trưởng Dương cũng ở đây à? Buổi tối vui vẻ nhé.”
Trần Tinh Nhiên đáp: “Chị Đao buổi tối vui vẻ.”
Nghĩ nghĩ rồi thêm một câu: “Quy ây quy.”
Phí Vi: “……”
Cô ngập ngừng, không chắc chắn nói: “Cậu đang… làm nũng hả?”
Trần Tinh Nhiên: “?”
Dương Vân Triệt lập tức chen vào: “Ha ha, trùng hợp thật đó, Phí Vi cũng ở đây à? Người bên cạnh là…?”
Phí Vi hoàn hồn lại: “Đây là sư huynh của tôi.”
Người đàn ông đối diện đứng lên chào: “Chào mọi người, tôi là sư huynh của Phí Vi, Hạ Miểu.”
“Chào anh.”
Dương Vân Triệt bắt tay với anh ta.
Phí Vi cười nói: “Lúc nãy tôi nghe giám đốc nhà hàng nói có người bao hết cả chỗ, còn tưởng vị đại gia nào tới, hóa ra là hai người.”
Dương Vân Triệt liếc qua bàn: “Hai người ăn xong rồi à?”
Đã bao hết mà không đuổi đi được thì thôi, ăn xong rồi thì đi nhanh đi chứ.
Phí Vi: “Ừ, bọn tôi cũng chuẩn bị đi đây, vừa khéo gặp hai cậu.”
Dương Vân Triệt mừng thầm, mặt tươi rói: “Vậy thì lần sau rảnh mình cùng ăn một bữa nữa nhé.”
Đi nhanh đi.
Nhưng Hạ Miểu lại chẳng hiểu ý, nghe vậy liền nói: “Đúng là có duyên, hay là mọi người ngồi chung đi, tôi mời.”
Dương Vân Triệt: “……”
Hạ Miểu quay sang Trần Tinh Nhiên: “Nghe sư muội nói bạn học Trần cũng rất giỏi võ, tôi sớm đã muốn tìm dịp làm quen, hôm nay coi như đúng lúc.”
Mắt Trần Tinh Nhiên sáng lên: “Anh cũng tập võ à?”
“Ừ.”
Dương Vân Triệt trơ mắt nhìn Trần Tinh Nhiên và Phí Vi trò chuyện vui vẻ rồi Trần Tinh Nhiên thuận theo lời mời của Hạ Miểu mà ngồi xuống, để lại nụ cười cứng ngắc trên mặt Dương Vân Triệt.
Trần Tinh Nhiên thấy anh còn đứng yên thì vẫy tay: “Đứng đó làm gì? Qua đây đi.”
Dương Vân Triệt: “…Ờ, tới liền.”
Danh sách ám sát +2
...
Editor: Có thể là EQ của Hạ Miễu âm vô cực.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store