ZingTruyen.Store

[ESPORT] Ma Đao Gặp Cung Thủ Là Chém !!!

Chương 119.

TiuNgn8

Dùng ma pháp trị ma pháp, một loạt pha xử lý của La Bạch Bạch khiến đám anti-fan trong phòng livestream cứng họng hoàn toàn, cả phòng như vỡ tung vì tiếng cười không dứt, hết đợt này đến đợt khác “Ha ha ha ha ha” kéo dài liên tục, anti-fan muốn tiếp tục kiếm cớ tạo sóng cũng không còn chỗ để chen vào.

ZMD đánh xong trận giải trí buổi chiều vui vẻ thoải mái nhưng đến phiên buổi tối, sắc mặt La Bạch Bạch lập tức xụ xuống, cả người toát ra khí chất “Em không vui” rõ rành rành.

“Thiệt là quá đáng.”

La Bạch Bạch tức đến muốn ăn cho hả giận, nhai đống đồ ăn vặt như thể đang nhai mấy đứa anti-fan vậy, miệng nhai răng rắc: “Cái gì mà em kéo cả đội tụt lại phía sau... Em là support đó, chẳng lẽ còn phải lên cân 1 cân 4 à, thiệt tình, không thấy em ở phía sau hồi máu, phá lửa thì thôi, lại còn nói em vô dụng nữa!”

“Thi đấu bao lâu nay rồi, đâu phải lần đầu gặp tụi anti-fan bày trò.”

Tiêu Nam nhún vai: “Mà có tức điên lên cũng có thay đổi được gì đâu?”

“Cũng đúng.”

La Bạch Bạch nghĩ nghĩ rồi dịu lại: “Tụi nó muốn nói em vô dụng hả, vậy em vô dụng tới chức vô địch, vô dụng lên cả giải thế giới cho tụi nó tức chết luôn!”

Dương Vân Triệt mang nước tới, lúc đi ngang qua La Bạch Bạch gật đầu một cái, công nhận thái độ sống của cậu ấy: “Ừ, cậu nghĩ vậy là tốt. Để biến mấy lời khí thế đó thành hiện thực, tuần này huấn luyện tăng cường gấp đôi nhé.”

La Bạch Bạch: “……”

“Tối nay là trận của đội 7 và đội 10.”

Dương Vân Triệt nhớ lịch thi đấu như in, nói: “Lát nữa ăn tối xong đừng chơi nữa, chuẩn bị xem trận đó đi.”

“Đội 7 với đội 10?”

La Bạch Bạch ngớ ra: “Là Mãn Thiên Tinh với VG đúng không?”

“Ừ.”

Từ khi Mãn Thiên Tinh đổi nhân sự, bên ngoài đủ loại nghi ngờ chưa bao giờ dừng lại, còn VG thì là đội tuyển lâu đời nổi tiếng trong nước, Lý Hạo Uyên bên VG và Lộc Minh Dụ bên Mãn Thiên Tinh, hai người này trước khi Trần Tinh Nhiên xuất hiện, vẫn luôn là những cái tên đứng đầu bảng Đua Đao sever trong nước. Trận đấu tối nay giữa hai đội này rất có khả năng sẽ đối đầu trực diện, trận chiến song vương, ai mà không háo hức chứ.

Còn chưa tới tối, trên diễn đàn đã bùng nổ hàng loạt chủ đề thảo luận.

Mà hai đội này cũng là những đối thủ mạnh của ZMD trong các trận sắp tới nên tìm hiểu sơ qua đội hình và chiến thuật của họ cũng là điều rất cần thiết.

Nghe tới đây, Trần Tinh Nhiên, La Bạch Bạch và Tiêu Nam đều gật đầu, nét mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.

Khi trời tối hẳn, Phó Châu cuối cùng cũng từ bên ngoài trở về.

Tuy rằng thi đấu chủ yếu do bốn người trong đội ZMD ra sân, nhưng trên thực tế, tới giai đoạn này rồi thì vai trò của quản lý đội của Phó Châu cũng bận rộn không kém gì họ.

Trong khi nhóm Dương Vân Triệt lo tập trung thi đấu, Phó Châu phải phụ trách liên hệ với ban tổ chức, sắp xếp thời gian thi đấu, kiểm tra lại danh sách nhân sự, đảm bảo phương án truyền thông, còn phải giám sát các thiết bị thi đấu… đủ thứ việc linh tinh. Mấy ngày nay hầu như chưa tới trưa là đã ra khỏi nhà, tối muộn mới về.

“Anh Phó, lại xem trận đấu đi!”

La Bạch Bạch ngồi phịch trên sofa, vẫy tay gọi.

“Cứ xem đi.”

Phó Châu vừa thay giày vừa đáp lời, trên mặt là vẻ mệt mỏi rõ rệt: “Tôi đi nghỉ một lát.”

Dương Vân Triệt vỗ vai La Bạch Bạch: “Để anh ấy nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay anh Phó cũng mệt lắm rồi. Lát nữa tôi nhờ dì Đồng làm chút đồ ăn mang lên cho ảnh.”

Trần Tinh Nhiên nhìn bóng lưng Phó Châu bước lên lầu, nghĩ thầm, xem ra trận thi đấu lần này, không chỉ có mỗi họ là đang cố gắng.

Là một đội tuyển tham gia thi đấu, ZMD có quá nhiều việc phải xử lý, nhưng nhờ có Phó Châu và đội hậu cần đứng sau lo liệu tất cả chuyện ngoài sân, họ mới có thể toàn tâm toàn ý lo luyện tập và thi đấu. Bình thường nếu có gì gấp gáp cũng chẳng ai nói ra, đều là tự Phó Châu âm thầm gánh lấy, ngày nào cũng đi sớm về muộn, việc gì cũng tới tay.

Có câu nói sao ấy nhỉ, bạn tưởng rằng cuộc sống bình yên là chuyện tất nhiên, thực ra chỉ vì có người thay bạn gánh vác mà thôi.

“Giai đoạn đầu Cúp Túc Mệnh có quá nhiều thứ cần xử lý, vậy là bình thường.”

Dương Vân Triệt thấy vẻ mặt quan tâm của Trần Tinh Nhiên, nói: “Chuyện này để anh Phó lo là đúng rồi, ảnh có kinh nghiệm. Bọn mình cứ chơi cho tốt, giành được kết quả ngon lành, kiếm thêm tiền thưởng cho ảnh.”

“Ừ.”

Trần Tinh Nhiên hoàn hồn, cười nhẹ: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Chỉ mình cậu cố gắng là không đủ đâu.”

Dương Vân Triệt cười nói: “Chúng ta đều phải cố gắng.”

Trận đấu còn chưa bắt đầu, Dương Vân Triệt ngồi trên ghế sofa một lát rồi đứng dậy nói: “Tôi lên lầu lấy đồ, mấy người cứ xem trước đi, lát nữa trận bắt đầu thì gọi tôi.”

“Được.”

“Đi đi đội trưởng.”

Ba người cũng không suy nghĩ gì nhiều, đều gật đầu.

Dương Vân Triệt sau khi lên lầu cũng không quay về phòng mình mà đi thẳng đến phòng Phó Châu, mở cửa bước vào.

“Vân Triệt?”

Phó Châu thấy anh bước vào thì hơi bất ngờ.

“Sao vậy?”

Dương Vân Triệt dựa người vào khung cửa, giọng điệu thản nhiên: “Thái độ bên hội đồng quản trị thế nào?”

“Không mấy lạc quan.”

Phó Châu cúi đầu nhìn laptop trước mặt, thở dài: “Tập đoàn Quảng Tụ bên kia đưa ra giá quá cao. Họ chỉ muốn mua chi nhánh Vận Mệnh của ZMD, các đội còn lại không động vào. Bây giờ bên hội đồng quản trị vẫn đang bàn bạc, nhưng tôi thấy tập đoàn Quảng Tụ kiểu gì cũng quyết tâm lấy được, chắc không bỏ đâu.”

“Tập đoàn Quảng Tụ xưa giờ làm ăn truyền thống, chẳng liên quan gì đến game mà. Sao tự nhiên lại hứng thú với đội tuyển chuyên nghiệp?”

Dương Vân Triệt cau mày: “Chỉ mua một chi nhánh mà ra giá cao vậy, anh không thấy bất thường à?”

Anh nhíu mày càng lúc càng chặt: “Dân kinh doanh thì phải kiếm lời. Quảng Vân bỏ cả đống tiền ra mua chi nhánh Vận Mệnh của ZMD, trong năm sáu năm chắc chắn chưa thu hồi nổi vốn. Có số tiền đó thì đi đầu tư mấy ngành thực tế còn lời hơn, game thì lời lãi gì cho cam.”

Dù Dương Vân Triệt là cổ đông của ZMD, nhưng vốn dĩ vì thực lực cá nhân xuất sắc nên mới được mua một phần cổ phần và vào hội đồng quản trị. Tỷ lệ cổ phần của anh rất nhỏ, không có nhiều tiếng nói. Những việc lớn như bị thu mua thì anh cũng không quyết định được.

“Bên cấp cao giờ vẫn đang suy nghĩ.”

Phó Châu nói: “Có vẻ họ muốn đàm phán thêm. Dù gì giá Quảng Vân đưa ra lần này rất cao. Dù chúng ta có giành quán quân năm nay thì tiền kiếm được cũng không bằng cái giá bên kia đưa ra. Hơn nữa họ chỉ mua chi nhánh Vận Mệnh, điều kiện kiểu này giống như làm từ thiện vậy…”

Y ngẫm nghĩ một chút: “Không chừng cấp cao Quảng Vân là fan cậu đó? Thấy thần tượng một lần, tiện tay ném cả đống tiền mua đội tuyển để cổ vũ cho cậu thi đấu?”

“… Anh bị gì vậy.”

“Tôi chỉ đoán bừa thôi. Chứ chuyện này đúng là bất thường thật. Dù là góc nhìn đầu tư hay phát triển thì bước đi này của Quảng Vân quá mù mờ. Người ta làm ăn truyền thống tới mức đó, chắc chắn không phải kẻ ngốc.”

Phó Châu có vẻ đau đầu: “Đang trong lúc thi đấu mà chuyện này bung ra, tôi chỉ sợ đến lúc đó thật sự đổi chủ, ảnh hưởng đến phong độ tụi mình...”

Dương Vân Triệt cúi đầu, vẻ mặt trầm mặc.

Cuối cùng thì anh cũng trải qua cảm giác bức bối mà Lộc Minh Dụ từng gặp.

Trước đó khi Lộc Minh Dụ bị tập đoàn Vân Thái thu mua, anh còn đứng cạnh an ủi người ta. Giờ thì bánh xe số phận quay một vòng, tới phiên ZMD dính nguy cơ bị thu mua.

Dù Dương Vân Triệt là một trong các cổ đông ZMD, nhưng thân phận chính vẫn là tuyển thủ chuyên nghiệp. Mà tuyển thủ thì chỉ có một mục tiêu duy nhất: thi đấu thật tốt, đạt thành tích cao, bước lên sàn đấu thế giới, giành lấy chức vô địch.

Hiện giờ ngành game đang phát triển bùng nổ, quy mô của nó hoàn toàn khác xưa. Chuyện thu hút vốn đầu tư là không tránh khỏi. Vốn đổ vào sẽ khiến ngành này phát triển nhanh chóng và rực rỡ nhưng có được cũng sẽ có mất. Trò chơi rồi sẽ không còn thuần túy như trước.

Phó Châu hỏi: “Chuyện này có nên nói cho mấy người Tinh Nhiên biết không?”

Dương Vân Triệt lắc đầu: “Nói cho họ làm gì? Họ là tuyển thủ chứ có phải cổ đông đâu. Hơn nữa giờ mới trong giai đoạn đàm phán, còn chưa chắc gì, cứ để họ chuyên tâm thi đấu đi.”

“Hay là cậu mua luôn ZMD đi.”

Phó Châu đùa: “Cho khỏi phải mỗi ngày đau đầu chuyện này chuyện kia.”

Dương Vân Triệt kéo khóe miệng: “Được thôi, anh cho tôi chút thời gian. Mai tôi ra ngoài bán bánh rán, chắc bán cỡ trăm năm thì cũng đủ tiền mua một cái phòng huấn luyện.”

ZMD là câu lạc bộ hàng đầu, đâu phải muốn mua là mua được. Mấy năm nay anh thi đấu rồi nhận tài trợ cũng coi như kiếm khá, cũng có thể gọi là đại gia rồi, hơn nữa còn được chia cổ phần, ở giới tuyển thủ chuyên nghiệp thì tài sản của anh chắc chắn thuộc hàng top đầu. Mua một đội hạng ba còn tạm được, chứ muốn mua nguyên phân khu Vận Mệnh của ZMD thì vẫn còn xa lắm.

Phó Châu cũng chỉ tiện miệng nói đùa thôi, nhưng nghe Dương Vân Triệt đáp lại như vậy, y lại thật sự bắt đầu suy nghĩ theo hướng đó: “Nhà cậu không phải giàu lắm à, hay là về kế thừa sản nghiệp đi, tôi sẽ tuyển thêm một tay đột kích mới, cậu ở phía sau làm ông chủ đếm tiền, thấy sao?”

Dương Vân Triệt bật cười khinh khỉnh một tiếng: “Tự lo cho mình đi, tôi đi đây.”

Nói xong, anh quay lưng vẫy tay, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Phó Châu gãi mũi, hơi ngại ngùng cúi đầu, tiếp tục xử lý công việc trên laptop.

……

"Đội trưởng mau ngồi, trận đấu sắp bắt đầu rồi."

La Bạch Bạch vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh sofa: "Ủa? Anh nói lên lầu lấy đồ mà? Đồ đâu?"

Dương Vân Triệt ngồi xuống bên cạnh Trần Tinh Nhiên, tiện miệng đáp: "Tôi đi tìm ý nghĩa cuộc đời, mà tìm không ra."

Trần Tinh Nhiên ngồi kế bên bật cười thành tiếng.

Trên màn hình, các tuyển thủ bước vào buồng điều khiển của mình, máy quay lướt qua, dừng lại một thoáng ở đội Mãn Thiên Tinh và VG.

Khi máy quay chuyển tới Quý Vân Ẩn, cậu nhóc nhỏ tuổi ấy hiện rõ vẻ căng thẳng trên mặt. Xung quanh đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp dày dạn kinh nghiệm, ai cũng bình tĩnh trước máy quay, khiến gương mặt căng thẳng của Vân Ẩn càng nổi bật giống như một cậu bé lạc vào nơi người lớn, trông hoàn toàn lạc lõng.

"Là lính đột kích mới của Mãn Thiên Tinh à?"

La Bạch Bạch chưa từng thấy Vân Ẩn nên không nhịn được nhìn kỹ vài lần: "Nhìn non quá trời, vẫn là lính mới hả? Mãn Thiên Tinh gan cũng lớn ghê, dám cho người như vậy đánh chính trong trận vòng loại."

Tiêu Nam khẽ ho một tiếng.

La Bạch Bạch lập tức phản ứng lại: "Suýt quên mất, nhà mình Nhiên Bảo cũng là lính mới... Nhưng mà không so được đâu, Nhiên Bảo lúc thi đấu trận đầu đã rất mạnh rồi, lại còn có thành tích chống lưng nữa, chứ cái cậu Quý Vân Ẩn này nhìn một cái là biết nhóc tì gà mờ, thua xa nhà mình Nhiên Bảo."

Trần Tinh Nhiên đan hai tay vào nhau: "Cấm lôi người khác ra dìm hàng."

Hiếm khi cậu dùng ngôn ngữ mạng, khiến ba người kia đều bật cười.

"Xem trận đi."

Dương Vân Triệt thu lại nụ cười, dựa người vào sofa, nói.

Trần Tinh Nhiên ngồi kế bên, trực giác nhạy bén của một võ sĩ khiến cậu nhận ra trên người Dương Vân Triệt vừa thoáng qua một cảm xúc khác thường, cậu không kiềm được liếc sang nhìn anh hai lần.

Dương Vân Triệt... hình như tâm trạng không được tốt cho lắm?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store