ZingTruyen.Store

[ESPORT] Ma Đao Gặp Cung Thủ Là Chém !!!

Chương 100.

TiuNgn8

Thủ đô, trước cửa nhà thi đấu Esport Tinh Không, trời còn chưa sáng mà đã có rất đông người xếp hàng. Từng nhóm một giơ cao biểu ngữ cổ vũ tuyển thủ trẻ tuổi đến đây thi đấu, ai nấy đều phấn khích đến mức hiện rõ lên mặt.

Tuy còn hơn mười tiếng nữa mới bắt đầu thi đấu, nhưng đám người này chẳng ai tỏ vẻ mệt mỏi. Gần khu vực nhà thi đấu, lực lượng an ninh cũng đã vào vị trí giữ gìn trật tự, đông đúc không thua gì cảnh ga tàu vào dịp Tết.

Vài ngày nay, giá phòng khách sạn quanh Esport Tinh Không tăng vọt, chủ khách sạn cười tươi như hoa. Vé vào cửa vòng loại thì gần như không thể mua được, các streamer nổi tiếng và hot boy/girl mạng những ngày này cũng đồng loạt nghỉ phát sóng trực tiếp hoặc chuyển sang stream cảnh bên ngoài. Kênh livestream treo đủ kiểu lý do xin nghỉ nhưng fan cứng nhìn cái là biết ngay, cùng một thời điểm mà hàng loạt streamer game đình đám đồng loạt xin nghỉ, lý do thì chắc chắn chỉ có một.

Giải Thường Quy Cúp Túc Mệnh chính thức bắt đầu.

Hôm nay hiếm khi Trần Tinh Nhiên không dậy sớm, cũng không ra sân tập thể dục buổi sáng. Với cậu mà nói hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Sau vài tháng huấn luyện ở đội ZMD, đây là lần đầu tiên cậu chính thức bước chân vào sân thi đấu chuyên nghiệp. Dù bình thường rất điềm tĩnh, trong lòng vẫn không khỏi thấy hồi hộp, giống như cảm giác bước vào phòng thi đại học kiếp trước.

"Chỉ là vòng loại thôi mà, đừng căng thẳng vậy."

Dương Vân Triệt rót cho cậu một ly nước rồi đưa qua, giọng trầm và ấm, mang theo chút từ tính khiến người ta cảm thấy an tâm.

"Ừm."

Trần Tinh Nhiên gật đầu nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, cảm giác hồi hộp cũng dịu bớt không ít.

"Kiểm tra lại đồ đạc chưa? Có để quên gì không?"

Phó Châu từ cửa bước vào: "Thẻ tuyển thủ, thiết bị điều khiển, giấy tờ tùy thân, thư mời từ Liên Minh Chuyên Nghiệp... Tự mình kiểm tra lại một lượt, đừng đến lúc đi rồi mới phát hiện quên mang, lại phải chạy về lấy."

Câu này chủ yếu là nói với Trần Tinh Nhiên, mấy người như La Bạch Bạch đều đã có nhiều kinh nghiệm thi đấu, chỉ có Trần Tinh Nhiên là lính mới. Giám đốc Phó cẩn thận chu đáo, nhìn chẳng khác nào giáo viên đưa học sinh đi thi.

Trần Tinh Nhiên lục lại ba lô, chắc chắn đã chuẩn bị đủ rồi hỏi: "Mấy giờ mình xuất phát?"

"Không cần đi sớm vậy đâu."

Phó Châu cười đáp: "Hôm qua không phải cậu đã xem lịch thi cả chục lần rồi à? Tụi mình thi lúc 8 giờ tối, khu Hạc Thái Viên cách nhà thi đấu rất gần, lái xe vài phút là tới. Tầm ba giờ chiều qua trang điểm và phỏng vấn là được rồi. Còn giờ mới giữa trưa, cơm trưa còn chưa ăn nữa mà."

Tổ ba của bọn họ thi trận đầu tiên trong ngày mở màn vòng loại, trước đó vẫn còn hai trận đấu khác nên hoàn toàn không cần gấp.

"À."

Trần Tinh Nhiên gật gật đầu, định làm gì đó nhưng lại thấy hơi phân tâm.

"Không thì chơi game một lát đi."

Phó Châu gợi ý: "Thấy cậu cứ ngồi không yên, vào game luyện tay một chút cũng tốt, tránh để lúc thi lại quá hồi hộp."

Đây cũng là điều mà Phó Châu luôn lo lắng.

Bất kể Trần Tinh Nhiên thể hiện xuất sắc thế nào trong lúc luyện tập hay trong các trận nội bộ thì cậu vẫn là một tuyển thủ chưa từng chính thức bước vào sàn đấu chuyên nghiệp, vẫn chỉ là một cậu thiếu niên còn trẻ. Thi đấu thật sự hoàn toàn khác với những buổi tập luyện ngầm thường ngày. Lần này, cậu sẽ thi đấu tại một sân khấu thật sự, lại còn là giải siêu cấp có quy mô lớn nhất. Cả nước, thậm chí cả thế giới sẽ dõi theo từng cử động của cậu. Mọi thao tác đều sẽ bị mang ra mổ xẻ, phân tích kỹ càng sau trận đấu.

Huống hồ gì Trần Tinh Nhiên lại là lính mới câu lạc bộ ZMD danh tiếng. Cho nên dù cậu có thao tác xuất sắc hay lỡ tay mắc lỗi, đều sẽ bị chú ý rất nhiều. Với một người chưa có kinh nghiệm thi đấu chính thức, hồi hộp là điều quá đỗi bình thường. Trước đây Liên Minh Chuyên Nghiệp cũng từng có một lính mới cực kỳ nổi bật trong lúc luyện tập, nhưng đến khi thật sự bước lên sàn thi đấu thì run lẩy bẩy, nôn ói cả trên lẫn dưới. Cuối cùng không còn cách nào, phải thay người mới khiến ai cũng tiếc nuối thay.

"Không sao đâu, tôi về phòng tự điều chỉnh một chút là được."

Trần Tinh Nhiên nói.

Nói không hồi hộp thì đúng là xạo. Dù gì thì hai đời cộng lại, Trần Tinh Nhiên cũng chưa từng trải qua trận đấu nào có quy mô lớn như vậy. Kiếp trước dù có tham gia thi đấu võ thuật, cũng chưa bao giờ đến mức được hàng chục ngàn người dõi theo như này, hoàn toàn không thể so với giải Cúp Túc Mệnh hiện tại. Nhưng Trần Tinh Nhiên biết cách điều chỉnh tâm trạng của mình. Cậu không muốn cảm xúc của mình làm ảnh hưởng tới cả đội.

"Hay là đi luyện đao?"

Dương Vân Triệt nhướng mày hỏi.

"Bây giờ á?"

"Ừ."

Dương Vân Triệt đứng dậy: "Đi nào, đánh vài trận."

Trần Tinh Nhiên suy nghĩ một lát rồi cũng đứng lên đi theo.

"Nhiên Bảo không sao chứ?" La Bạch Bạch nhìn theo bóng hai người mà có chút lo lắng.

"Không còn cách nào khác, tuyển thủ chuyên nghiệp bắt buộc phải đi qua con đường này." Phó Châu nhún vai: "Lúc trước cậu vào trại huấn luyện, chẳng phải cũng đánh lên đánh xuống suốt mấy vòng cấp thấp đấy thôi. Nhưng khi lần đầu tiên bước lên Cúp Túc Mệnh, vẫn hồi hộp như thường. Huống chi với Tinh Nhiên thì đây là trận thi đấu chính thức đầu tiên, lại còn là giải có quy mô lớn thế này, căng thẳng là điều hết sức bình thường."

Dừng một chút, Phó Châu nói tiếp: "Nhưng tôi nghĩ, cậu ấy sẽ nhanh chóng ổn định lại thôi. Các cậu cứ phát huy tốt là được."

Trần Tinh Nhiên cùng Dương Vân Triệt vào phòng huấn luyện, ngồi vào khoang điều khiển của mình, mở vài trận luyện đao.

Trình độ hiện tại của Trần Tinh Nhiên đã hoàn toàn khác so với lúc mới vào game. Đao pháp của cậu sắc lẹm, lại biết tận dụng địa hình để di chuyển và kết hợp kỹ năng, khiến Dương Vân Triệt gần như không có cơ hội rút máu cậu.

Đánh năm trận, Dương Vân Triệt chỉ thắng được một lần duy nhất.

Đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ biết dùng vũ khí cận chiến mà không có kỹ năng tấn công tầm xa là một điểm yếu chí mạng rất dễ bị khai thác. Nhưng quy luật này lại hoàn toàn không áp dụng được cho Trần Tinh Nhiên.

Cậu là một “đại ma vương” chỉ dùng cận chiến nhưng vẫn khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật. Sức mạnh đó đủ để người ta bỏ qua khuyết điểm nhỏ duy nhất trên người cậu.

Trần Tinh Nhiên không bật voice, chỉ yên lặng luyện đao. Khi cậu thoát game, chuẩn bị quay về phòng để bắt đầu chuẩn bị cho trận tiếp theo thì giọng của Dương Vân Triệt vang lên bên tai.

"Còn hồi hộp không?"

Trần Tinh Nhiên sững người một chút rồi đáp: "Đỡ hơn rồi..."

"Hồi hộp cũng không sao hết."

Dương Vân Triệt cười: "Biết cách điều chỉnh tâm lý là kỹ năng bắt buộc của tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là một bài học mà cậu không thể né tránh. Nên không có gì phải lo, cứ đối xử với nó như là một trận đấu tập là được."

"Nhưng mà..."

Trần Tinh Nhiên im lặng một lúc rồi nói: "Tôi sợ đến lúc thi đấu thật mà chơi không tốt, kéo tụt điểm tích lũy của cả đội."

Cậu thì không sao nhưng nếu vì cậu mà ZMD bị tụt điểm, rồi bị người chơi hoặc fan mắng chửi tơi bời, chỉ cần nghĩ tới cảnh đó là cậu đã thấy khó chịu vô cùng.

"Cậu có vẻ đang hiểu lầm chính mình đấy."

Dương Vân Triệt không nhịn được cười: "Cũng hiểu lầm ZMD luôn."

"… Hả?"

"Cậu là thanh đao sắc bén nhất của ZMD, cũng là người đồng đội… mà tôi tin tưởng nhất."

Dương Vân Triệt nhẹ giọng nói: "Tôi chưa từng nghi ngờ điều đó. Trần Tinh Nhiên bước vào sân thi đấu, tung hoành ngang dọc, khí thế bừng bừng, tỏa sáng rực rỡ như mặt trời mọc rồi lặn, chẳng phải đó là điều hiển nhiên à?"

"Huống chi."

Dương Vân Triệt dừng lại một chút, nói tiếp: "Cho dù lùi một ngàn bước, cậu thật sự không thể hiện tốt thì vẫn còn tôi, Tiêu Nam và La Bạch Bạch. Không chỉ có tôi ở đây, chúng tôi đều ở đây."

"ZMD là đội mạnh nhất."

"…"

Trần Tinh Nhiên sững người một lúc rồi khẽ gật đầu: "Ừ."

Có lẽ là vì Trần Tinh Nhiên luôn thể hiện quá xuất sắc, khiến cậu vừa mang trên mình hào quang rực rỡ, lại gánh luôn áp lực cực lớn. Cậu theo bản năng cho rằng chỉ cần bản thân thi đấu tốt thì ZMD mới có thể tiếp tục tỏa sáng. Nhưng cậu đã quên mất, đây là một trò chơi đồng đội.

Mà trò chơi đồng đội, có nghĩa là phải tin tưởng lẫn nhau. Không chỉ là Dương Vân Triệt và mọi người tin tưởng cậu mà cậu cũng cần phải tin tưởng vào thực lực của Dương Vân Triệt, La Bạch Bạch và Tiêu Nam. Dù gì, trước khi cậu xuất hiện, ZMD vốn dĩ đã là một trong những đội tuyển nổi bật nhất của Liên Minh Chuyên Nghiệp.

Mỗi người đều có lúc phong độ lên xuống, chuyện đó rất bình thường. Nhưng ZMD chưa bao giờ ngại mắc sai lầm, cũng chẳng bao giờ sợ thất bại.

Bởi vì...

ZMD chính là đội mạnh nhất.

Có lẽ là nhờ những lời vừa rồi của Dương Vân Triệt khiến Trần Tinh Nhiên nghĩ thông suốt hơn. Khi bước ra khỏi phòng huấn luyện, trạng thái của cậu đã khác hẳn so với lúc trước. Không còn chút căng thẳng hay lo lắng nào, thay vào đó là một ý chí chiến đấu đang dâng cao.

"Nhiên Bảo."

La Bạch Bạch nhìn thấy liền nhận ra ngay, đánh giá cậu một lượt rồi hỏi: "Đội trưởng truyền năng lượng cho anh à?"

"Hả?"

"Vụ này ảnh giỏi lắm đó."

Tiêu Nam ngồi trên ghế cười cười: "Trước đây khi Bạch Bạch lần đầu lên sân đấu còn hồi hộp hơn cả cậu, mất ngủ nguyên đêm, ăn cơm cũng chỉ ăn được một nửa, cuối cùng cũng là đội trưởng 'mở não' cho một trận."

"Hồi đó ảnh nói gì vậy?" Trần Tinh Nhiên tò mò hỏi.

La Bạch Bạch lộ ra vẻ hồi tưởng, nghĩ một lúc rồi nói: "Là chuyện hồi năm ngoái, hình như lúc đó ảnh nói với tôi là… nếu sai một lần thì tịch thu một món đồ chơi tôi tự làm?"

"Còn cả vụ không nghe chỉ huy thì ba ngày không được ăn cơm." Tiêu Nam ngồi bên cạnh bổ sung.

"Ừ." La Bạch Bạch gật đầu: "Ảnh còn nói nếu tôi không chơi tốt thì bắt tôi mặc đồ con gái để livestream, nhảy múa cho fan ZMD coi, nói là nếu không thể mang đến thao tác mãn nhãn thì ít nhất cũng phải mang lại tiếng cười."

Không hiểu sao cậu ấy lại nhớ kỹ như vậy nữa…

Dương Vân Triệt cười hiền: "Không cần cảm ơn, vì mấy chuyện đó là cậu đáng được nhận."

Trần Tinh Nhiên: "..."

"Mấy anh vào phòng luyện lâu như vậy, đội trưởng đã nói gì với anh?"

La Bạch Bạch hỏi tiếp: "Cũng bị hù dọa à? Không trả lương hay cắt tiền thưởng?"

Trần Tinh Nhiên do dự, không biết có nên nói ra không.

"Giờ cũng sắp tới lúc rồi, xe đưa đón đang đợi ngoài kia."

Phó Châu nhìn đồng hồ, nói với bốn người ZMD, tiện thể giải vây giúp Trần Tinh Nhiên.

"Đi thôi."

Cả bốn người kiểm tra lại một lượt rồi mang theo balo của mình, rời khỏi căn cứ, bước lên chiếc xe bảo mẫu màu đen đang đỗ sẵn bên ngoài.

"Tuy đã nói rất nhiều lần rồi."

Mấy chiếc xe bảo mẫu xếp hàng chạy ra khỏi căn cứ, khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau. Trên xe, La Bạch Bạch suy nghĩ một lúc rồi vươn tay ra: "Nhưng trước khi thi đấu, nói lại một lần nữa đi —— ZMD, cố lên!"

Cậu ấy như nam chính anime đầy nhiệt huyết, trông hết sức trẻ trâu, Tiêu Nam trợn mắt nhưng cũng chẳng muốn phản ứng gì thêm.

Trái lại, Trần Tinh Nhiên nghiêm túc vươn tay, đặt lên tay La Bạch Bạch.

Thấy vậy, Tiêu Nam và Dương Vân Triệt cũng bất đắc dĩ đưa tay ra, bốn bàn tay với màu da khác nhau chồng lên nhau rồi cùng đè xuống, sau đó giơ cao lên ——

"Cố lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store