enzan ❦ cách tiết kiệm oxy khi bị mắc kẹt trong không gian hẹp
ONESHOT
Tác phẩm
enzan ❦ cách tiết kiệm oxy khi bị mắc kẹt trong không gian hẹp
Tác giả
@Anonymous (AO3)
Thợ gõ
Mơ
Link truyện gốc
https://archiveofourown.org/works/73544316
Tag (theo AO3)
fluff, feelings, gay panic
Số từ
2.022
Tình trạng bản gốc
1/1 - Đã hoàn thành.
Tình trạng chuyển ngữ
1/1 - Đã hoàn thành.
Ngày đăng tải
04.12.2025
Mô tả
"Ở đây quá ít oxy, hai người không thể sống sót," Zanka nói khẽ. Cậu vuốt ve lồng ngực đang đập thình thịch, không chắc những tiếng đập mạnh đó là từ tim mình hay từ Enjin. "Chúng ta sẽ bị ngạt thở mất."
Enjin nhún vai. "Chúng ta có thể chia sẻ."
"Chia sẻ cái gì? Oxy á?" Zanka cố nén tiếng cười khẩy. "Chúng ta vẫn làm thế kể từ khi bị kẹt ở đây mà."
"Có một cách hiệu quả hơn để tiết kiệm không khí", Enjin nhấn mạnh.
Zanka nhướn mày. "Là gì thế?"
"Đơn giản thôi." Enjin mỉm cười, trẻ trung và quyến rũ. "Em chỉ cần tin ở anh là được."
Đôi lời
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem ra khỏi đây.
Hãy bấm vào đường link để ủng hộ tác giả nhé, ngoài ra fic này cũng có fanart được tác giả gắn link trong fic gốc. Mọi người có nhã hứng thì vào xem nhen!
Bản dịch chỉ đúng 60-70%.
.
Thật không may, Zanka đã quên mất cách thở.
"Chết tiệt!" Enjin chửi thề từ trên cao. Phải, ở trên cao, bởi vì người đàn ông cao sừng sững đó đang đứng trước mặt Zanka, tay anh cứ bám chặt vào điểm tựa ngay cạnh đầu cậu. "Bọn cướp bẩn thỉu. Chúng chẳng bao giờ chơi đẹp cả."
Hội phá hoại, đúng vậy, Zanka giờ mới nhớ ra. Họ đang trên đường đến Thị trấn Canvas thì bất ngờ bị một nhóm phá hoại cấp thấp tấn công. Một cuộc phục kích bất ngờ, lén lút, giống hệt như cách bọn chúng thường làm để bắt đầu một cuộc chiến.
Tình cờ thay, một trong những kẻ có mặt hôm nay lại có khả năng nhốt mục tiêu vào tủ khóa.
Ai lại coi tủ đựng đồ là một dụng cụ quan trọng cơ chứ?
Enjin đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh. Tiếng kim loại của tủ đồ kêu leng keng, tạo nên âm thanh khó chịu trong không gian chật hẹp mà hai người thuộc hội Akuta đang bị mắc kẹt. Cả hai đều rùng mình vì tiếng động đó.
"Xin lỗi," Enjin nhỏ giọng "Anh chỉ đang kiểm tra xung quanh thôi."
Enjin bước lại gần hơn, lớp vải lót mịn màng của chiếc áo khoác lướt nhẹ trên mặt Zanka khi anh giơ tay kiểm tra quanh tủ. Zanka buộc phải nhìn thẳng vào lồng ngực lõm sâu của Enjin, nuốt nước bọt mỗi khi anh di chuyển. Từ khoảng cách này, cậu có thể nhìn rõ hình dạng những hình xăm trên da anh — những ký hiệu phức tạp trên gáy, những họa tiết cầu kì bao quanh vai, và những đường nét đỏ đen uốn lượn trên ngực anh.
Zanka cảm thấy mồ hôi chảy xuống lưng.
Thật ngột ngạt...
Zanka chắc hẳn đang thở gấp, vì bất cứ âm thanh nào cậu tạo ra đều khiến Enjin rời mắt khỏi tủ đồ và hướng sự chú ý về phía cậu. Cậu cảm thấy bản thân như bị thiêu đốt dưới ánh nhìn đầy lo lắng của anh, đôi đồng tử vàng rực rỡ trong bóng tối dường như vẫn tỏa sáng ngay cả khi Umbreaker không được kích hoạt.
"Em ổn chứ, Zan-zan?" Giọng Enjin lộ rõ vẻ lo lắng. "Em đang thở gấp đó, nhóc."
Zanka giật mình. Cậu vùng vẫy, hai tay co giật vô ích trước mặt như thể đang cố gắng kìm nén ham muốn trốn tránh. "Em—em hoàn toàn ổn! Thiệt đó!" Giọng cậu căng thẳng, cậu biết. Và cậu đã nhanh chóng nói thêm trước khi Enjin kịp hỏi tiếp, "Ở đây thiếu oxy vì không gian chật chội quá. Đúng vậy! Thiếu oxi!"
Một lý do rất logic và hợp lý. Zanka tự vỗ tay khen mình vì đã nghĩ ra được lý do đó ngay tại chỗ. Cậu chỉ hơi sợ không gian hẹp, chắc chắn không phải đang hoảng loạn vì ngực Enjin đang dí vào mặt mình.
Chắc vậy.
Enjin có vẻ tin vào lời bào chữa. Anh thở dài và gật đầu. "Phải. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi hết không khí."
Rồi Enjin lại di chuyển. Anh tiếp tục tìm kiếm, lần này phân tích chính bức tường mà Zanka đang dựa vào. Anh tiến về phía trước, ép Zanka giữa tủ khóa và thân hình vạm vỡ của mình. Cậu có thể cảm nhận từng nhịp đập trái tim Enjin trên má mình, đập rộn ràng và tỏa ra một thứ hơi ấm khiến cậu choáng váng.
Vậy là hết. Cậu chấp nhận số phận. Đây là cách mình chết. Ngạt thở bởi bộ ngực đồ sộ của anh Enjin—
"Anh xin lỗi."
Dòng suy nghĩ của Zanka dừng lại. Cậu từ từ ngẩng đầu lên nhìn Enjin. Ánh mắt buồn bã của người đàn ông thoáng hiện vẻ xấu hổ, hàng mi vàng óng khép lại khi anh nhìn đi chỗ khác.
"Khi chúng ta chiến đấu với tên phá hoại đó, anh đã bị phân tâm. Anh chỉ, ah, anh không thể tập trung vì một lý do nào đó." Zanka chớp mắt trước lời thú nhận, lặng lẽ nhìn Enjin thở dài.
"Anh đã suýt bị một thanh kim loại đâm xuyên qua khí quản... Rồi em xuất hiện."
Enjin mở mắt nhìn Zanka. Một nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt anh.
"Em lúc nào cũng lo lắng cho anh, Zan-zan. Mỗi lần anh gặp nguy, em đều xuất hiện để cứu anh." Enjin thì thầm, "Nhưng vì anh mà giờ chúng ta lại bị mắc kẹt cùng nhau, trong một cái tủ nhỏ xíu. Anh xin lỗi vì đã đẩy em vào tình huống này. Anh biết em không thích cảm giác bất lực khi nhìn đồng đội của chúng ta phải chiến đấu để có thể sống sót."
Một bàn tay đầy mực in rắn chắc đặt lên eo Zanka. Nó nằm thẳng trên bức tường phía sau, như thể đang giam cầm cậu. Nụ cười của Enjin trở nên nghiêm túc, đầy tội lỗi. Khuôn mặt anh tiến lại gần hơn, mũi hắn gần như chạm vào trán Zanka. Mỗi hơi thở của Enjin đều phả ra những làn khói thuốc lá phảng phất mùi hương ngọt ngào trên khuôn mặt nóng bừng của cậu.
"Em—Không sao đâu," Zanka thì thầm, như thể nói to hơn sẽ phá vỡ khoảnh khắc mong manh này. "Không phải lỗi của anh."
Thật hiếm khi thấy Enjin hùng mạnh lại yếu đuối đến thế - mong manh và nhạy cảm đến thế. Có lẽ chính khoảng cách nhỏ hẹp giữa họ đã khơi mào điều này, khoảng cách giữa họ gần như không đáng kể, trái tim anh nằm ngay đúng chỗ Zanka có thể nhìn thấy. Nó đập dữ dội dưới lồng ngực anh, từng nhịp đập đều có thể nghe thấy qua hơi thở nặng nề của họ.
Ồ, có vẻ như Enjin cũng đang thiếu oxy.
Với lòng can đảm mà Zanka không ngờ mình có, cậu đặt tay lên ngực Enjin. Cậu cảm thấy lớp da thịt rắn chắc căng cứng dưới những ngón tay mình, hơi thở của Enjin đột nhiên ngừng lại, nhưng tim anh vẫn đập. Tiếng đập ngày càng nhanh hơn, to hơn. Zanka áp lòng bàn tay lên da, cảm nhận những rung động của nó truyền qua các ngón tay.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
"Ở đây quá ít oxy, hai người không thể sống sót," Zanka nói khẽ. Cậu vuốt ve lồng ngực đang đập thình thịch, không chắc những tiếng đập mạnh đó là từ tim mình hay từ Enjin. "Chúng ta sẽ bị ngạt thở mất."
Enjin nhún vai. "Chúng ta có thể chia sẻ."
"Chia sẻ cái gì? Oxy á?" Zanka cố nén tiếng cười khẩy. "Chúng ta vẫn làm thế kể từ khi bị kẹt ở đây mà."
"Có một cách hiệu quả hơn để tiết kiệm không khí", Enjin nhấn mạnh.
Zanka nhướn mày. "Là gì thế?"
"Đơn giản thôi." Enjin mỉm cười, trẻ trung và quyến rũ. "Em chỉ cần tin ở anh là được."
Enjin cúi xuống. Giờ họ đang nhìn thẳng vào mắt nhau, và Zanka không thể ngừng nhìn chằm chằm. Chiếc mũi cao vút, hàng lông mày cong vút, lớp bụi mỏng bám trên hàng mi dưới — Zanka ghi nhớ tất cả những điều này. Có một cảm xúc khó hiểu cuộn trào trong đôi mắt vàng ấy, một thứ cảm xúc mà Zanka không thể gọi tên.
Ngốc nghếch. Dĩ nhiên là cậu biết cái vẻ mặt đó rồi. Cậu thấy nó trong chính mình mỗi khi chủ đề về Enjin được nhắc đến, thấy nó khi anh ở bên cạnh người đàn ông đó. Cậu chỉ không muốn thừa nhận thành tiếng, quá sợ hãi hình dạng của nó khi được thả ra.
Bàn tay Enjin đặt lên eo Zanka, anh thở ra một hơi thật dài.
"Zanka, em có tin anh không?"
Zanka nuốt nước bọt.
"Có ạ."
Có bao giờ cậu không tin anh đâu?
Nụ hôn không có gì quá bùng nổ.
Không có pháo hoa, không có tiếng cổ vũ - không có gì kịch tính như vậy. Chỉ có hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, tiếng tim đập thình thịch vào lồng ngực, và cảm giác thiếu không khí. Nụ hôn mang lại cảm giác thật tuyệt, như thể cuối cùng cậu cũng đã đến nơi mình thuộc về, nơi cậu luôn nên đến.
Cậu đã được về nhà rồi.
Enjin bù đắp cho sự thiếu kinh nghiệm của Zanka. Những ngón tay được sơn đen của anh vuốt ve nhẹ nhàng má cậu khi anh điều khiển cậu đến bất cứ nơi nào cậu cần, nghiêng đầu cậu sang bên này rồi sang bên kia. Enjin nuốt chửng cậu, nếm thử cậu như thể cậu là bữa ăn ngon nhất từ trước đến nay.
Zanka tan chảy trong vòng tay Enjin, dựa vào bức tường phía sau và cánh tay Enjin vòng quanh eo để giữ mình đứng vững. Hơi ấm từ sâu bên trong lan tỏa khắp cơ thể, len lỏi đến tận chóp tai.
Zanka thực sự đang tan chảy.
Họ tách ra trong giây lát để thở, ngực họ đập vào nhau. Phải mất năm giây họ mới lại quấn lấy nhau như thể họ chưa bao giờ thỏa mãn với hương vị của đối phương.
Đó là điều tốt. Dù sao thì họ cũng cần tiết kiệm oxy.
,
"Enjin! Zanka!"
Rudo phấn chấn hẳn lên khi nhìn thấy bóng dáng của những người anh ở đằng xa. Họ đang chậm rãi bước về phía những người còn lại của Hội Dọn Dẹp, tay cầm jinki của mình.
"Mọi việc đã xong xuôi cả rồi chứ?" Enjin hỏi khi đến gần. Anh nhìn lướt qua xung quanh, những thi thể bất tỉnh nằm la liệt trên mặt đất khô ráo, tất cả đều còn sống và khỏe mạnh — rồi cười toe toét như một người cha tự hào về đứa con của mình. "Làm tốt lắm!"
"Hai người đã đi đâu thế?" Riyo hỏi từ bên cạnh Rudo. "Suốt trận chiến không thấy hai anh đâu cả."
"Đúng vậy! Hai người đã biến mất!" Rudo nói thêm.
Enjin cười. "Bọn anh bị kẹt trong tủ đồ nào đó. Thật là phiền phức. Nhưng cuối cùng cũng đã thoát ra được, nên mọi chuyện vẫn ổn."
Riyo gật đầu rồi bắt đầu bước đi. "Ừm, được rồi. Giờ thì đi thôi, tui đói rồi."
Enjin và Riyo tiến về phía xe, các Cổ động viên đã đợi sẵn bên cạnh. Zanka lặng lẽ đi theo sau, đầu cúi gằm. Bóng tóc che khuất mọi biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
"Anh ổn chứ?" Rudo hỏi một cách đầy thiện chí.
Dù Rudo có mong đợi điều gì, nó cũng không ngờ cái nhìn chằm chằm của Zanka lại phóng to về phía mình với tốc độ kinh hoàng. Mặt cậu đỏ bừng, tóc mái bết dính vào khắp mặt vì mồ hôi.
"Cái—Cái—Cái gì?!" Zanka kêu lên, hơi to so với bình thường. Tay cậu quơ quào loạn xạ. "Anh á?! Tất nhiên là anh ổn rồi! Sao nhóc lại nghĩ anh không ổn chứ?"
Rudo lùi lại vài bước, sững sờ trước cơn giận dữ đột ngột của Zanka. "Tôi chỉ hỏi thôi mà! Sao anh lại hét vào mặt tôi thế?!"
"Em ấy ổn mà, Rudo!" Enjin hét lên từ chỗ anh đang ngồi vào ghế lái. "Zanka chỉ hơi mệt một chút thôi."
Miệng Zanka há hốc. "Đó là—"
"Không sao đâu, Zanka! Anh có thể ngủ trên vai tui nếu muốn!" Riyo đề nghị, cũng hét lên từ trong xe.
"Không phải mà!"
END.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store