Englot Hanh Phuc Cua Toi La Em
Engfa nhẹ nhàng đắp chăn cho Charlotte, có lẽ vì mệt quá nên Charlotte lại thiếp đi. Sau khi dỗ được Charlotte uống chút sữa thì Engfa mới yên tâm ăn cơm. Miệng chẳng có khẩu vị gì, nhưng từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn nên cố gắng ăn chút để Chompu không càu nhàu."Chủ tịch Nawat vừa gọi điện cho mình."Chompu vừa gắp thức ăn cho Engfa vừa nói. Engfa không để ý lắm, cô đặt chén cơm xuống mở chai nước uống một ngụm, nhàn nhạt hỏi Chompu: "Chủ tịch nói cái gì với cậu?""Chủ tịch bảo, cậu mau cút về tập đoàn, nếu không có giải thích hợp lý thì không xong đâu."Bộ dạng của Engfa rất bình tĩnh, xem chừng cũng đoán được sự việc sẽ diễn biến thành ra thế này. "Chompu trông Charlotte giúp mình, mình quay về tập đoàn."Thấy Engfa cầm áo khoác đứng dậy, Chompu thở dài: "Đi nhanh chút, Charlotte tỉnh dậy không thấy cậu thì phiền lắm."Nghe thấy vậy Engfa liền cười nhạt: "Em ấy không yếu đuối như cậu tưởng đâu. Không có mình thì em ấy vẫn ổn."Không đợi Chompu kịp hiểu, Engfa đã bước ra cửa, nhưng nhớ ra gì đó liền dừng lại: "Đúng rồi, búp bê, nếu cậu buồn chán có thể gọi thêm Amanda, cô ta chắc đang rảnh đấy.""..."...Charlotte giật mình tỉnh giấc vì tiếng động bên ngoài cửa. Cô mở mắt, khi nhìn thấy Chompu ở bên cạnh thì đưa mắt dáo dác tìm người. "Engfa ra ngoài rồi, cậu ấy sẽ trở về ngay."Biết rằng Charltote đang tìm Engfa nên Chompu mở miệng, gương mặt xinh đẹp của Charlotte lập tức trở nên khó coi.Charlotte nhíu mày: "Ai ở ngoài kia?""Cậu đừng quan tâm Charlotte, để mình ra ngoài..."Heidi ở bên cạnh toan rời đi nhưng Charlotte hành động nhanh bắt được tay Heidi khiến cô đứng lại."Trả lời mình...", Charlotte nghiêm giọng, "Là ai ở ngoài kia?""Là Pichvoteyy, cô ta đến để... xin lỗi, đã quỳ trước cửa phòng bệnh được một lúc rồi."Chompu trả lời, ánh mắt phức tạp nhìn Charlotte. Lúc này Charlotte hiểu ra vấn đề, quả nhiên là đối thủ xứng tầm, đầu óc Pichvoteyy cũng thông minh đấy."Nếu em không thoải mái, chị kêu vệ sĩ đuổi Pichvoteyy về?"Thấy Charlotte im lặng, Chompu lên tiếng muốn hỏi ý cô. Chompu là người ngây thơ, thấy Pichvoteyy chân thành đến xin lỗi, cũng đã quỳ gối rồi, xem như đủ thành ý, trong lòng cũng đã bớt đi trách cứ đối với Pichvoteyy. Hỏi ý Charlotte vậy nhưng cũng là thăm dò con người của Charlotte thay cho Engfa, ý này của Chompu, người như Charlotte làm sao lại không hiểu."Đuổi cô ta đi giám đốc, cô ta...""Được rồi Heidi", Charlotte cắt ngang lời, "Để cô ta quỳ thêm một lúc, tôi đợi Engfa trở về."Đáp án này xem như cũng làm Chompu hài lòng về con người của Charlotte, cô gật đầu: "Vậy cứ đợi Engfa về rồi tính tiếp."...Nghe giáo huấn của cậu Nawat xong xuôi, Engfa vội vã quay người rời đi, cô muốn nhìn thấy Charlotte. Nhưng lúc về tới bệnh viện nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp cảnh tượng Pichvoteyy quỳ gối trước phòng bệnh.Pichvoteyy nhăn nhó vì quỳ tương đối lâu, hai chân cô đã tê rần rồi. Nghe tiếng bước chân từ sau lưng, cô không quay đầu, chờ Engfa đi tới."Cô làm gì ở đây vậy?"Dừng lại trước mặt Pichvoteyy và nhíu mày vì hành động khác thường của cô ta, Engfa lên tiếng chất vấn, chất giọng lạnh như băng. "P'Fa, em tới xin lỗi đại tiểu thư Austin!"Vẻ mặt của Pichvoteyy lúc này vừa mệt mỏi vừa thành khẩn, xem qua cũng không giống giả vờ, bởi vì cô ta quỳ đã lâu, thành ý cũng bày ra đầy đủ, không có ý lấy lòng Engfa. Hành động lấy lùi làm tiến này đúng là một nước đi đúng đắn."Cô cút về đi, Charlotte chẳng muốn nhìn thấy cô đâu!"Pichvoteyy quật cường: "Em biết cô ấy không muốn thấy em, nhưng mà em vẫn muốn đến xin lỗi, là tại em ngu ngốc nên mới khiến cô ấy bị thương mà..."Vừa nói, Pichvoteyy vừa lau nước mắt, dáng vẻ xinh đẹp vừa khóc đã chạm tới lòng trắc ẩn của Engfa, dù sao cũng là thanh mai trúc mã mà. Engfa không nói thêm gì nữa, muốn đi vào phòng bệnh, mà Pichvoteyy đã nhanh hơn một bước níu áo Engfa lại, ủy khuất: "P'Fa, chị có thể nào... đừng vì Charlotte mà phá hỏng quan hệ tốt đẹp giữ chúng ta không? Em biết sai rồi, em biết chị thích Charlotte, cho nên em... em sẽ không tranh giành cái gì nữa... Em sẽ rút lui mà P'Fa, em thật sự biết em sai rồi..."Pichvoteyy vừa nói vừa nức nở, bộ dạng vừa hối lỗi vừa sợ hãi khiến người đối diện không nỡ khước từ, Engfa thở hắt ra, vươn tay đỡ lấy Pichvoteyy đang quỳ đứng dậy, cô ta loạng choạng ngã vào lòng Engfa, xem chừng chân đã đứng không vững."Quay về đi, đừng tới làm phiền tôi và Charlotte nữa", Engfa dìu Pichvoteyy đến ghé dọc hành lang, lạnh giọng, "Tôi sẽ xem như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra."Giọng điệu tuy rằng lãnh đạm nhưng lại khiến Pichvoteyy có chút lo sợ, Engfa Waraha vốn là kẻ điên, Pichvoteyy ở bên cạnh Engfa mười mấy năm nay hiểu rõ chị ta là người thế nào, thế lực ra sao, chọc giận chị ta, hậu quả không lường trước. "Em hiểu rồi...", Pichvoteyy cúi đầu, "P'Fa, em vẫn có thể làm em gái của chị chứ? Em chỉ muốn...""Nếu như không có chuyện ngày hôm qua thì tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cô, nhưng mà...", Engfa nhìn Pichvoteyy với ánh mắt lãnh đạm, "Tiễn khách đi!"...Chompu nói, Engfa để cho Pichvoteyy đi rồi.Charlotte đoán được kết quả của chuyện này mà, trong lòng không tránh khỏi thất vọng. Cô đã tính kế với chính bản thân nhưng kết quả đổi lại cũng chỉ có vậy."P'Chom, Heidi, hai người về nghỉ ngơi đi, từ hôm qua đến giờ hai người cũng mệt rồi."Charlotte vừa nói dứt câu thì Engfa đẩy cửa đi vào, cô đồng ý với ý kiến của Charlotte, nói với Chompu: "Búp bê về đi."Rồi Engfa nhìn Heidi: "Cô Amanda đưa búp bê về nhé, cảm ơn!"Từ cảm ơn của Engfa khiến Heidi lạnh sống lưng, tổng tài ác ma mà cũng có lúc tử tế như vậy sao? Có điều đánh chết cô cũng không dám nói thẳng."Vậy, Charlotte nghỉ đi, tôi về trước."Thấy hai người kia ra cửa, Engfa liền đi tới gần giường bệnh của Charlotte chỉnh lại góc chăn cho Charlotte."Chị để cô ta đi rồi?"Charlotte nhàn nhạt lên tiếng, là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại chắc chắn, điều này khiến Engfa hơi chột dạ. Engfa gật đầu: "Cô ấy đã tới xin lỗi em rồi...""Ừ, vì thế cô ta vô tội!"Cười một cái khinh bỉ, Charlotte hất tay Engfa đang nắm lấy tay mình ra, mỉa mai: "Nếu chị không thể làm được thì đừng hứa hẹn, Engfa Waraha, chị khiến tôi chán ghét chị!"Nào là ngoại lệ, nào là không để yên cho Pichvoteyy, haha, và cuối cùng chị ta làm được cái gì khi cô ta chỉ vừa rơi vài giọt nước mắt?"Charlotte à, chị chỉ muốn dứt khoát với cô ta, để cô ta không làm phiền đến chúng ta...""Đừng nói những lời thừa thãi đó với tôi, Engfa, tôi không cần chị nói, tôi cần chị hành động, đồ khốn này!"Những lời giải thích của Engfa bị cắt ngang bởi cơn nóng giận của Charlotte, mà Engfa cũng biết mình mềm lòng với Pichvoteyy."Chị xin lỗi, chị sai rồi, đừng tức giận Charlotte, đợi em khỏe lại rồi muốn đánh chị mắng chị thế nào cũng được, chỉ xin em quan tâm tới sức khỏe của em!""Câm miệng!", Charlotte oán giận trừng mắt, "Tôi căm ghét nhất chính là bộ dạng này của chị, chị thà nhận lỗi cũng muốn bảo vệ cô ta, vậy mà chị muốn tôi trở về bên chị sao? Haha, Engfa Waraha tôi nói chị đừng nằm mơ, cho dù tôi có chết thì cũng muốn chết cách xa chị ra một chút..."Những lời cay nghiệt này đã khiến Engfa mất đi lý trí, cô thật sự rất sợ Charlotte nói chuyện sống chết cũng muốn rời xa cô. Mà mỗi lần em tức giận đều sẽ nói như vậy khiến Engfa khó lòng mà kiềm chế.Engfa tức giận nắm chặt tay Charlotte mặc cho cô vùng vẫy, vết thương trên cơ thể lại đau nhức khiến Charlotte chỉ có thể để yên mặc Engfa dày vò bởi giằng co sẽ càng khiến cô đau đớn."Charlotte, có vài việc em đừng nên quá đáng!"Ánh mắt Engfa có chút thiếu kiên nhẫn, không biết giải thích với những lời buộc tội của Charlotte ra sao."Tôi quá đáng?", Charlotte cười nhạt, đau đớn trên tay hay trong lòng đều khiến cô mệt nhoài, "Engfa, ngay cả tình nhân cũng có giá trị của một tình nhân, tôi ra nông nỗi này mà chị vì một câu xin lỗi của cô ta liền bỏ qua, chị xem tôi là cái gì? Dùng cả tập đoàn Austin đổi lấy một người tàn phế như tôi để dày vò và dung túng người khác chà đạp tôi, chị thật phí tâm sức đấy!""Charlotte em nói đủ chưa?""Chưa đủ!", Charlotte tức giận đến mức gần như khó thở, cô quệt nước mắt trên gò má, quật cường nhìn Engfa, "Để hành hạ tôi thiếu gì cách, tại sao chị cứ dùng danh nghĩa yêu thương để khiến tôi rơi vào địa ngục vậy hả Engfa?"Charlotte nói xong khóc nấc lên, dáng vẻ không hề kiêng nể gì với Engfa nữa, đến lúc này rôi, mọi lý lẽ và lập luận đều trở nên vô nghĩa. "Chị cút đi, cút xa một chút... Engfa, tôi không muốn nhìn thấy chị!"Thấy Charlotte khóc như vậy trong lòng Engfa cũng không dễ chịu gì, cô vội buông bàn tay gầy gò của em ra, ôn nhu ôm lấy cả người Charlotte vào lòng."Chị xin lỗi, Charlotte ngoan đừng khóc!"Charlotte không còn sức giãy dụa nữa, vết thương đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh, cô chỉ có thể nằm yên trong lòng Engfa để Engfa vồ về."Cút đi, Engfa... tôi ghét chị!""Ngoan đừng bướng có được không?", Engfa thấy Charlotte ngoan ngoãn nằm trong lòng mình cũng bắt đầu dịu lại, "Đợi em khỏe lại rồi chị sẽ cút mà, ngoan không khóc nữa."Đợi tiếng nức nở nhỏ dần, Engfa mới tiếp tục nói:"Charlotte, chị nói bỏ qua cho Pichvoteyy, chứ chị không nói bỏ qua cho tập đoàn nhà cô ta", để Charlotte tùy ý dựa lên vai mình, Engfa dịu dàng lau nước mắt cho cô, "Chị biết Charlotte của chị chịu ấm ức, chị không để em gặp cô ta vì chị sợ em tức giận, như vậy không tốt cho tình trạng của em.""Nói dối! Chị sợ tôi bắt nạt cô ta."Vẻ mặt mếu máo của Charlotte khiến Engfa nguôi hoàn toàn cơn giận, trong mắt chỉ còn yêu chiều và sủng ái, Engfa nghiêm túc lắc đầu: "Chị không sợ em bắt nạt cô ta, ngược lại chỉ sợ em quá vị tha không thể bắt nạt được ai, Charlotte, uất ức của em thì chị nhất định thay em đòi lại đủ, đụng vào bảo bối của chị cũng đừng nghĩ chị ăn chay.""Thật sao?"Charlotte chớp mắt hai cả, vẻ mặt có chút khó tin nhìn Engfa, dỗ dành này cũng quá ngọt ngào rồi, Charlotte có chút lo lắng."Thật", Engfa sủng nịnh hôn lên má Charlotte, "Có điều can thiệp vào cổ phiếu một tập đoàn cũng không thể một ngày hai ngày là có kết quả, cho nên, Charlotte tin chị một lần có được không?"...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store