ZingTruyen.Store

[END] Tôi Cứ Tưởng Tôi Giúp Cậu Ấy Theo Đuổi Nữ Chính

Chương 8: Sự Nguy Hiểm Của Sự Quan Tâm - Bạc An Thành Gây Gổ

MacVuThinhPhong

Tuần đầu tiên sống dưới quy tắc độc quyền của Kỷ Từ Châu trôi qua trong sự hỗn loạn và thích nghi. Lâm Viễn Trình đã phải chuyển hoàn toàn đến căn hộ. Từ Châu tỏ ra là một người bạn trai hoàn hảo... nếu bỏ qua bản chất Yandere tiềm ẩn. Hắn chăm sóc cậu từ miếng ăn, giấc ngủ, đến việc học hành. Cậu không phải động tay vào việc gì, mọi thứ đều được Từ Châu giải quyết trước khi Viễn Trình kịp nhận ra.

Tuy nhiên, sự chu đáo này lại là một con dao hai lưỡi.

Bữa sáng: Từ Châu sẽ không bao giờ để Viễn Trình tự chọn đồ ăn. Hắn sẽ quyết định cậu nên ăn gì để đảm bảo dinh dưỡng.

Việc học: Viễn Trình đã quen với việc tự học, nhưng giờ đây, Từ Châu bắt cậu phải học cùng hắn, theo lịch trình nghiêm ngặt của hắn. Hắn giúp cậu giải quyết những bài tập khó, nhưng lại kèm theo ánh mắt kiểm soát tuyệt đối.

Đêm đến: Sự thân mật cưỡng ép là thứ Viễn Trình sợ hãi nhất. Kỷ Từ Châu không làm gì vượt quá giới hạn (theo thỏa thuận ba tháng), nhưng hắn ôm cậu chặt đến mức Viễn Trình cảm thấy như mình bị niêm phong trong vòng tay hắn. Đôi khi, hắn sẽ thức dậy giữa đêm, cúi xuống hôn lên gáy Viễn Trình và thì thầm những lời ám ảnh: Cảm ơn em đã ở đây, Viễn Trình. Em không được phép rời xa tôi.

Viễn Trình, dần dần, bắt đầu quen với sự kiểm soát này. Cậu nhận ra, sự quan tâm của Kỷ Từ Châu không phải là một loại tình yêu lành mạnh, mà là một sự phụ thuộc nguy hiểm.

Sự Gây Gổ Bất Ngờ

Tuần thứ hai, một sự kiện bất ngờ xảy ra tại khuôn viên trường, làm thay đổi cục diện.

Lâm Viễn Trình và Kỷ Từ Châu đang đi bộ qua quảng trường trung tâm. Viễn Trình đang ôm một chồng sách về Khoa học xã hội, còn Từ Châu đang bận trả lời một cuộc gọi công việc qua tai nghe Bluetooth.

Đúng lúc đó, Bạc An Thành (nam chính gốc) xuất hiện. Anh ta không đi cùng Hứa Vân Đình, mà đi cùng một nhóm bạn nam, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực bội.

An Thành nhìn thấy Viễn Trình, liền lập tức bước về phía cậu, bỏ qua sự hiện diện của Kỷ Từ Châu đang nói chuyện qua điện thoại.

Lâm Viễn Trình, An Thành gọi thẳng tên cậu, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn.

Viễn Trình giật mình. Bạc An Thành?

Cậu có vẻ là người duy nhất Kỷ Từ Châu tin tưởng, An Thành nói, ánh mắt anh ta sắc lạnh nhìn Viễn Trình. Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu. Về chuyện của Tô Dật Minh.

Viễn Trình lập tức hiểu ra vấn đề. Bạc An Thành là bạn làm ăn của Dật Minh, và sự sụp đổ của Dật Minh đã ảnh hưởng ít nhiều đến anh ta. An Thành đang tìm kiếm một lời giải thích.

Tôi không biết gì cả, Viễn Trình cố gắng né tránh. Cậu nên hỏi Kỷ Từ Châu.

Anh ta sẽ không bao giờ thừa nhận. Nhưng cậu thì khác. Cậu là người bạn cùng phòng ngây thơ đó, người luôn tin tưởng vào sự chung tình của hắn ta! An Thành tiến sát lại Viễn Trình, giọng nói hạ thấp, Hãy nói cho tôi biết, Kỷ Từ Châu đã làm gì. Anh ta có liên quan gì đến những rắc rối gần đây của tôi không?

Trong khi Viễn Trình đang lúng túng, Kỷ Từ Châu đã kết thúc cuộc gọi. Hắn thấy Bạc An Thành đứng sát Viễn Trình, ánh mắt mang sự đe dọa rõ ràng. Máu nóng trong người Kỷ Từ Châu lập tức dâng lên. Hắn không thể chấp nhận được việc người khác dám dùng thái độ khống chế đó với tài sản của hắn.

Kỷ Từ Châu bước nhanh đến, không nói một lời. Hắn đặt tay lên vai Viễn Trình, nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi tầm tay của Bạc An Thành, sau đó, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhất để nhìn thẳng vào Bạc An Thành.

Bạc công tử, cậu có vấn đề gì với bạn trai tôi sao? Giọng Từ Châu ôn hòa, nhưng chứa đựng sự cảnh cáo sắc bén như lưỡi kiếm.

Bạn trai? An Thành cười khẩy. Tôi thấy cậu ta chỉ là một người phát ngôn trung thành của cậu. Tôi cảnh cáo cậu, Kỷ Từ Châu. Đừng để sự độc chiếm của cậu làm ảnh hưởng đến người vô tội.

Người vô tội? Kỷ Từ Châu nhếch môi. Em ấy là người của tôi. Em ấy không phải người vô tội, mà là người tôi bảo vệ. Tôi không cho phép cậu dùng thái độ này để nói chuyện với em ấy.

Tôi chỉ muốn biết, cậu có phải đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hại Dật Minh không? An Thành truy vấn.

Kỷ Từ Châu tiến thêm một bước, áp sát Bạc An Thành. Khuôn mặt hắn không còn chút sự giả tạo nào. Sự lạnh lùng và tàn nhẫn lộ ra hoàn toàn.

Bạc công tử, tôi xin lỗi phải làm cậu thất vọng. Những gì Dật Minh phải gánh chịu là do quyết định kinh doanh sai lầm của chính anh ta. Còn những rắc rối cậu đang gặp, đó là hậu quả của việc cậu quá quan tâm đến những người thuộc về tôi.

Kỷ Từ Châu nhìn Bạc An Thành với ánh mắt tuyên bố chiến tranh. Hắn sau đó quay sang Viễn Trình, khuôn mặt lập tức chuyển sang sự dịu dàng giả tạo. Hắn cúi xuống, hôn lên trán Viễn Trình một cách công khai.

Viễn Trình, chúng ta đi. Đừng để những người này làm phiền em.

Hắn ôm Viễn Trình đi, bỏ lại Bạc An Thành đang tức giận. An Thành nhìn theo, ánh mắt anh ta không còn là sự nghi ngờ, mà là sự hiểu rõcảnh giác tột độ với Kỷ Từ Châu.

Mầm Mống Ghen Tuông Mới – Sự Xuất Hiện Của Hứa Vân Đình

Kỷ Từ Châu đưa Viễn Trình về căn hộ. Trên xe, Viễn Trình im lặng, cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu biết rằng, Kỷ Từ Châu không chỉ chiếm hữu cậu mà còn đang gây chiến với Bạc An Thành một cách công khai.

Cậu không cần phải làm vậy, Viễn Trình thì thầm. Cậu không cần phải gây gổ với Bạc An Thành vì tôi.

Kỷ Từ Châu dừng xe, quay sang Viễn Trình. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, ánh mắt đầy sự ám ảnh.

Tôi không gây gổ vì em, Viễn Trình. Tôi gây gổ vì tôi là của em. Tôi phải chứng tỏ cho mọi người thấy, tôi sẽ bảo vệ em khỏi bất cứ ai. Em là tài sản quý giá nhất của tôi. Không ai được phép làm tổn thương em.

Hắn nói xong, liền hôn lên môi Viễn Trình, một nụ hôn kéo dài, đầy sự thống trị.

Ngay lúc đó, điện thoại của Viễn Trình đổ chuông. Là Hứa Vân Đình.

Viễn Trình vội vàng đẩy Từ Châu ra và trả lời. Vân Đình? Có chuyện gì không?

Viễn Trình, tôi thấy hết rồi, Giọng Vân Đình run rẩy. Tôi thấy cậu và Từ Châu... Tôi thấy ánh mắt của Bạc An Thành. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ Châu đã ép buộc cậu sao?

Viễn Trình nhìn sang Từ Châu. Hắn đang cười, một nụ cười rạng rỡ và ma quái, nhưng hắn lại làm một cử chỉ im lặng đầy đe dọa.

À... không có gì, Vân Đình, Viễn Trình lắp bắp. Từ Châu... cậu ấy... cậu ấy chỉ là hơi... yêu tôi quá mức thôi. Bạc An Thành chỉ là ghen tỵ.

Ghen tỵ? Vân Đình ngạc nhiên. Kỷ Từ Châu ghen tỵ? Hay Bạc An Thành ghen tỵ? Viễn Trình, có vẻ như cậu đang bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm rồi. Tôi đã nghe tin đồn Từ Châu thích con trai, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy sẽ làm vậy với cậu...

Viễn Trình thấy Kỷ Từ Châu đang tỏ vẻ không vui. Hắn lập tức ôm eo Viễn Trình một lần nữa, gần như siết chặt. Viễn Trình không còn cách nào khác.

Thôi được rồi, Vân Đình. Tôi bận rồi. Chúng ta nói chuyện sau nhé.

Viễn Trình cúp máy. Cậu nhìn Từ Châu, khuôn mặt mệt mỏi và giận dữ.

Cậu không thích tôi nói chuyện với người khác sao?

Kỷ Từ Châu nhìn Viễn Trình, ánh mắt hắn dịu đi, nhưng hàm ý vẫn rất rõ ràng.

Tôi chỉ không thích em phải giải thích về mối quan hệ của chúng ta với những người không liên quan. Đặc biệt là Vân Đình. Cô ấy sẽ bị tổn thương nếu biết em là người yêu của tôi, người mà tôi luôn ưu tiên hơn cô ấy.

Lại là sự hiểu lầm về vai trò của nam phụ chung tình! Viễn Trình tuyệt vọng. Hắn nghĩ rằng Vân Đình bị tổn thương vì hắn không yêu cô ấy, chứ không phải vì hắn ám ảnh cậu.

Kỷ Từ Châu biết rằng, Vân Đình chỉ là một vật cản nhỏ. Điều hắn quan tâm là phản ứng của Viễn Trình. Cậu ta đã không tố cáo hắn, và thậm chí còn bào chữa cho hành động của hắn.

Viễn Trình, tôi sẽ đưa em đi ăn tối. Chúng ta sẽ làm một việc mà những cặp đôi đang yêu thường làm.

Là gì?

Kỷ Từ Châu cúi xuống, thì thầm vào tai Viễn Trình: Chúng ta sẽ mua áo ngủ đôi mới. Tôi đã quyết định. Chiếc áo ngủ xanh nhạt đã quá cũ rồi. Chúng ta cần đánh dấu kỷ niệm ba tháng thử yêu này một cách đúng đắn.

Trong giọng nói của Kỷ Từ Châu, sự ám ảnh và cuồng nhiệt đã hoàn toàn hòa quyện vào sự dịu dàng giả tạo. Viễn Trình biết rằng, cậu đang lún sâu vào mối quan hệ nguy hiểm này.

Chương 8: Hết

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store