ZingTruyen.Store

[END] Tôi Cứ Tưởng Tôi Giúp Cậu Ấy Theo Đuổi Nữ Chính

Chương 6: Vỡ Vụn Giả Dối - Kẻ Đi Săn Tuyên Bố Chủ Quyền

MacVuThinhPhong

Không khí trong căn hộ sang trọng đông đặc lại, nặng nề hơn cả cái nóng gay gắt ngoài trời. Giữa Kỷ Từ Châu và Lâm Viễn Trình, không còn là tình bạn, không còn là vai trò quân sư và nam phụ nữa. Chỉ còn lại sự thật trần trụi và nỗi sợ hãi tột độ.

Viễn Trình, em nghe anh giải thích, Kỷ Từ Châu bước đến một bước, giọng hắn khàn đặc, đầy sự cầu xin giả tạo.

Lâm Viễn Trình lùi lại hai bước, lưng đụng vào thành bàn làm việc. Cậu giơ tay run rẩy chỉ vào màn hình laptop đang phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo của cuốn nhật ký. Cậu không nói được lời nào, chỉ có thể thở dốc.

Giải thích? Viễn Trình cuối cùng cũng thốt lên được một từ, giọng cậu lạc đi. Giải thích về quần lót bị lấy trộm, hay giải thích về việc tôi là 'vợ yêu' bị 'nhốt lại'? Kỷ Từ Châu! Cậu là ai? Cậu không phải... không phải Kỷ Từ Châu mà tôi biết!

Kỷ Từ Châu biết rằng không thể chối cãi được nữa. Màn kịch đã hạ màn. Khuôn mặt hắn lập tức buông xuống mọi sự giả tạo. Đôi mắt phượng của hắn chuyển sang một màu đen tối, sâu thẳm, ánh mắt của một kẻ săn mồi bị tước đoạt con mồi.

Hắn tiến đến, sải bước dài, và nhẹ nhàng đóng sập chiếc laptop lại, như thể đang dập tắt mọi bằng chứng của tội lỗi. Sau đó, hắn đưa tay ra, đặt lên cổ tay Viễn Trình, lực đạo vừa đủ để cậu không thể chạy trốn.

Không, tôi chính là Kỷ Từ Châu mà em biết, hắn thì thầm, giọng nói trầm thấp, đầy sự chiếm hữu. Và những gì em đọc được... đều là sự thật.

Viễn Trình giãy giụa, cố gắng rút tay ra. Cậu bị điên rồi! Cậu bị ám ảnh rồi! Đối tượng của cậu là Hứa Vân Đình! Cậu là nam phụ chung tình cơ mà!

Kỷ Từ Châu cười khẩy. Nụ cười này không còn sự ôn nhu mà Viễn Trình quen thuộc, mà là sự chế giễutuyệt vọng.

Hứa Vân Đình? Hắn lặp lại cái tên đó như thể nó là một trò đùa. Đó là câu chuyện của người khác, Viễn Trình. Tôi chưa bao giờ nhìn cô ấy quá ba lần trong vô thức. Người tôi quan tâm... người tôi ám ảnh... chỉ có em.

Hắn nhích lại gần, hơi thở nóng rực phả vào tai Viễn Trình. Em luôn ở bên tôi, lo lắng cho tôi, quan tâm tôi, và em... em là người duy nhất nhìn thấy tôi. Em nghĩ tôi là nam phụ chung tình, em nhiệt tình đẩy tôi đi, nhưng em lại càng khiến tôi không thể rời mắt khỏi em. Mỗi lời khuyên của em... nó như một mệnh lệnh.

Kỷ Từ Châu dùng tay còn lại, siết chặt eo Viễn Trình, kéo cậu sát vào cơ thể rắn chắc của hắn.

Em đã dạy tôi phải mạnh dạn theo đuổi. Em dạy tôi phải chiến đấu dơ bẩn. Em đã tự mình dâng lên cho tôi những vũ khí tốt nhất để loại bỏ tình địch.

Viễn Trình hít một hơi sâu, sự giận dữ pha lẫn nỗi sợ hãi đã cho cậu thêm sức mạnh.

Tông Hạo! Tô Dật Minh! Cậu đã làm gì họ?

Tôi làm đúng như lời em dạy, Kỷ Từ Châu đáp, khuôn mặt hắn không hề có sự hối lỗi, mà là sự kiên quyết. Tông Hạo gọi em bằng tên thân mật, Tô Dật Minh dám chạm vào đầu em. Họ là những vật cản, họ phải bị dọn dẹp. Tôi đã không còn là 'nam phụ chung tình' từ giây phút em bước vào cuộc đời tôi và dạy tôi cách chiếm đoạt.

Nỗ Lực Trốn Thoát Trong Vô Vọng

Viễn Trình cảm thấy cơ thể mình bị vây hãm hoàn toàn. Cậu giật mạnh, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Kỷ Từ Châu, tìm kiếm lối thoát duy nhất: cánh cửa.

Cậu điên rồi! Tôi phải đi!

Cậu đẩy mạnh Kỷ Từ Châu, nhưng hắn không hề nhúc nhích. Hắn cao lớn và mạnh hơn cậu rất nhiều. Khi Viễn Trình cố gắng chạy về phía cửa, Kỷ Từ Châu nhanh chóng nắm lấy tay cậu, xoay người Viễn Trình lại và đẩy cậu vào bức tường cạnh cửa.

Cú va chạm không gây đau đớn nghiêm trọng, nhưng nó mang đầy tính khống chếcảnh cáo.

Em nghĩ em có thể đi đâu? Kỷ Từ Châu hỏi, giọng hắn đầy sự đau đớn xen lẫn sự chiếm hữu. Hắn đặt cả hai tay lên tường, giam lỏng Viễn Trình giữa cơ thể hắn và bức tường lạnh lẽo.

Em không thể chạy trốn khỏi tôi đâu, Viễn Trình, hắn thì thầm, ánh mắt gần như phát sáng trong bóng tối. Em chính là ý nghĩa cuộc đời tôi. Em là lý do tôi tồn tại. Em là vợ yêu của tôi.

Viễn Trình tuyệt vọng. Cậu nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai nhưng đầy rẫy sự ám ảnh của hắn. Cậu hiểu rằng, Kỷ Từ Châu đã không còn là người bạn cùng phòng hiền lành nữa. Đây là một kẻ săn mồi thực thụ.

Mở cửa ra! Tôi sẽ gọi cảnh sát! Viễn Trình đe dọa.

Kỷ Từ Châu cười, một nụ cười đầy sự tàn nhẫn. Hắn cúi xuống, hôn lên trán Viễn Trình, hôn lên phần tóc mà Tô Dật Minh từng chạm vào.

Em gọi ai? Em muốn nói với cảnh sát rằng bạn cùng phòng của em đã lấy trộm quần lót của em vì quá yêu em sao? Hắn hạ giọng, dịu dàng một cách nguy hiểm. Hay em muốn nói với họ rằng, chính em đã khuyến khích tôi dùng thủ đoạn dơ bẩn để loại bỏ những người khác?

Tôi không có!

Em có, Kỷ Từ Châu kiên quyết. Em có. Và em không ghê tởm tôi. Nếu em ghê tởm, em đã không để tôi ôm em ngủ, em đã không để tôi hôn em trong lúc em ngủ say, em đã không chấp nhận chiếc áo ngủ của tôi.

Hắn buông Viễn Trình ra một chút, nhưng vẫn chặn lối đi. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má Viễn Trình.

Em đang sợ hãi, nhưng em cũng tò mò. Em biết rằng em không ghét sự chiếm hữu của tôi. Chính em đã khiến tôi trở thành con người này.

Sự Mặc Cả Của Kẻ Bị Săn

Lâm Viễn Trình đột ngột bình tĩnh lại. Cậu nhận ra việc la hét hay phản kháng bạo lực là vô ích. Cậu cần phải mặc cả.

Vậy cậu muốn gì? Viễn Trình hỏi, giọng nói cứng rắn hơn. Cậu muốn nhốt tôi lại sao? Cậu nghĩ điều đó sẽ khiến tôi yêu cậu sao?

Kỷ Từ Châu lắc đầu. Hắn đưa tay nắm lấy tay Viễn Trình, áp vào ngực hắn. Tim hắn đang đập rất nhanh, như một chiếc trống chiến.

Không, tôi không muốn nhốt em theo nghĩa đen, Viễn Trình. Tôi muốn nhốt em trong trái tim tôi. Tôi muốn em là của tôi, thuộc về tôi. Tôi muốn mọi hành động, mọi suy nghĩ của em đều hướng về tôi.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Viễn Trình, đưa ra một đề nghị không thể chối từ, dựa trên chính sự hiểu lầm lúc ban đầu.

Hãy yêu thử tôi đi. Ba tháng, Kỷ Từ Châu nói, lặp lại chính ý tưởng cuối truyện mà Viễn Trình đã từng đọc được. Em là quân sư tình yêu, em phải chấp nhận hậu quả của lời khuyên em đã đưa ra. Em phải chịu trách nhiệm về việc tôi trở thành kẻ ám ảnh này.

Viễn Trình chìm trong sự tuyệt vọng. Cậu nhận ra mình không còn đường lui. Ở đây, cậu là con tin. Hắn nắm giữ mọi bí mật, và hắn quá mạnh.

Ba tháng, Viễn Trình lặp lại, cố giữ cho giọng mình không run rẩy. Nếu không hợp, cậu phải để tôi đi, và không bao giờ làm hại những người bạn của tôi nữa.

Kỷ Từ Châu lập tức nở nụ cười chiến thắng. Nụ cười đó là sự kết hợp của một kẻ điên đã giành được chiến lợi phẩm và một người đàn ông hạnh phúc tìm thấy tình yêu.

Được. Ba tháng. Tôi sẽ khiến em không bao giờ muốn rời xa tôi nữa, Viễn Trình.

Kỷ Từ Châu không đợi câu trả lời khác. Hắn buông tay, rồi nhanh chóng kéo Viễn Trình vào một nụ hôn cưỡng ép. Nụ hôn này không phải sự ngọt ngào, mà là sự đánh dấu chủ quyền bạo liệt. Lời khuyên Thích thì phải chiến đấu của Viễn Trình đã chính thức đưa cậu vào mối quan hệ bị cưỡng ép và ám ảnh với kẻ săn mồi.

Chương 6: Hết

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store