[End] Màu đen màu xám [Đồng nhân HP] từ chương 194 đến hết
Chương 230: Bị sỉ nhục ở phòng sinh hoạt chung
Edit: CHII
Tháng 11, Hogwarts tuyết rơi như lông vũ. Gió mạnh thổi nước mữa gõ vào cửa sổ kêu rào rào, nước mưa vừa rơi xuống mặt đất liền lập tức đông lại, trên thảo cỏ bên ngoài lâu đài đã đóng một tầng băng dày.
Việc phải ra khỏi lâu đầu để đi học một số môn đối với chúng tôi thật là khó khăn.
Mặc dù chúng tôi ở lâu đài Hogwarts vô cùng an toàn, nhưng sự bất an từ bên ngoài vẫn dần dần mà xâm nhập vào học viện, chúng tôi không thể làm như không liên quan tới chiến tranh đang diễn ra ngoài kia. Nhà Slytherin đã có vài học sinh bị cha mẹ đón đi, Hermione nói nhà Gryffindor cũng thế. Nữ Huynh trưởng nhà Hufflepuff trong một giờ học bị gọi ra ngoài, sau đó mới được thông báo là mẹ cô ấy đã bị sát hại. Từ lúc đó trở sau không một ai ở Hogwarts gặp lại cô ấy nữa.
Tôi còn nhớ rõ ở mấy tháng trước, trên tàu tốc hành Hogwarts, cô ấy vì thấy chú Sirius mà kích động suýt ngất xỉu, giống như tất cả các nữ sinh Hufflepuff sùng bái anh hùng khác.
Bộ Phép thuật dốc sức duy trì hình tượng "Chúng tôi vẫn luôn nỗ lực", đáng tiếc bọn họ nỗ lực sai phương hướng. Từ khi Scrimgeour nhậm chức tới giờ, trong số các chiến tích công bố nhóm người bị tình nghi đã bị bắt, tôi rất nghi ngờ liệu có mấy người thật sự liên quan tới Voldemort.
Mặc dù nhóm Thần sáng cả ngày chạy tới chạy lui với vô số nhiệm vụ, nhưng cũng không thể che dấu được sự thật là phía Tử Thần Thực Tử càng ngày càng không kiêng nể gì, hơn nữa còn coi Bộ Phép thuật là đồ ngốc.
Suy xét mãi, tôi cuối cùng cũng hạ quyết tâm rút khỏi Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám. Những đàn anh đàn chị tôi đều đã tốt nghiệp, những tư liệu trong phòng hoạt động trong mấy năm thời gian hầu như tôi đã đọc hết. Hiện tại nơi đó đối với tôi đã không còn ý nghĩa gì để tiếp tục, đặc biệt là trong tình huống hội trưởng mới nhìn rất không đáng tin.
Mấy học sinh trong gia đình Tử Thần Thực Tử mà Draco nói cho tôi phần lớn đều khá an phận, nhưng vẫn là có mấy tên vì thấy Tử Thần Thực Tử đang thắng thế mà đắc ý dào dạt. Ví dụ như nam sinh Bacchus nói chuyện với Draco ở phòng sinh hoạt chung tối hôm đó. Tên này trước đó là một nam sinh bình thường không ai chú ý. Hiện tại tôi luôn có thể bắt gặp hắn dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe được để "bí mật" bàn về mấy cái gọi là "tin tức nội bộ", ví dụ như Tử Thần Thực Tử tra tấn mọi người như thế nào.
Cho dù là học sinh nhà Slytherin bề ngoài tỏ ra tôn trọng bọn họ nhưng thực ra cũng có ý tránh xa. Mà bọn họ còn lấy sự chán ghét và sợ hãi của mọi trở làm tự hào, vì thế mà kiêu ngạo muốn chết.
Khiến người ta bất đắc dĩ là bọn họ kiên định cho rằng Draco là đồng bọn của họ, luôn thích lôi kéo cậu ấy tham gia vào tiểu đội của bọn họ. Việc này có thể là do điểm giống nhau rõ rành rành giữa bọn họ, ví dụ như có một người cha ngu ngốc.
Cùng lúc đó, bọn họ vô cùng thích thú với việc bắt nạt Theodore Nott, bởi lẽ cha Nott vì phục vụ Voldemort mà khiến người thừa kế duy nhất trở thành trẻ mồ côi. Ban đầu khi tôi có hơi khó hiểu đối với việc này, sau này tôi dần dần hiểu có một số người xuất thân thấp kém có sở thích bỏ đá xuống giếng đối với những người bị rơi từ trên cao xuống. Ai bảo Nott là đại quý tộc? Ai bảo trước kia Nott quá thanh cao? Không ai có thể tưởng tượng được một đám hơn mười tuổi thiếu niên có thể xấu xa ác độc đến lúc nào.
Theodore Nott không có bạn bè gì, cho dù có, bọn họ cũng không dám chọc mấy tên ấy. Cậu ta luôn là một thân một mình, dốc sức tránh tiếp xúc với mấy tên đó. Nhưng cùng là học sinh nhà Slytherin, rất nhiều thời điểm không thể tránh khỏi đụng mặt.
Sau âm thanh khép mở của cửa đá, Theodore Nott, nam sinh nhỏ gầy xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung. Cậu ta yên lặng cúi đầu đi xuyên qua phòng, cố gắng làm mờ sự tồn tại của bản thân, muốn quay về phòng ngủ.
Nhưng cậu ta vẫn phát hiện bị phát hiện. Hắn ta dùng một loại giọng điệu xúc phạm kêu tên Nott, vô cùng hưng phấn. Ngay sau đó tiểu đội của hắn ồn ào cười to, trao đổi ánh mắt cười cợt chỉ có bọn họ mới hiểu. Có hai nam sinh đi nhanh tới chỗ Nott, kéo dài cậu ta vào trong góc.
Bang một tiếng, tôi chán ghét khép lại sách vở, ngồi dựa sô pha màu đen.
Sinh ra trên cùng một thế giới với đám bại hoại thật làm người ta thấy thấy ghê tởm.
Giọng nói của tên nam sinh cầm đầu từ trong góc truyền ra tới, âm thanh nhẹ nhàng mà cười cợt, mang ý trào phúng không thể che dấu chậm rì rì nói gì đó, những người khác lại cười ha hả. Nhưng nhanh sau đó bọn họ không thể cười nữa, mà giọng điệu của tên cầm đầu có vẻ muốn tức hộc máu.
Tiếng nắm đấm rơi vào cơ thể truyền ra rõ ràng, còn có âm thanh kêu rên.
Những học sinh nhà Slytherin còn ở trong phòng sinh hoạt chung ngừng nói chuyện với nhau, bọn họ cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, giống như không nghe thấy, mà một số khác thì đứng dậy rời đi.
Trong phòng sinh hoạt chung này chưa bao giờ phát sinh sự kiện bạo lực quá trắng trợn như thế.
Tôi đứng lên, đi về phía góc đó.
"Tôi đề nghị mấy người đừng ngay mấy động tác này." Tôi lạnh lùng nói.
Tên cầm đầu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau, hắn dường như cho rằng khắp nhà Slytherin không ai dám khiêu chiến quyền uy của hắn. Đến khi hắn ánh mắt rơi xuống trên người tôi, vẻ mặt chuyển sang trào phúng: "Ha, nhìn xem đây là ai!"
Tôi xuyên qua bọn họ nhìn về phía Nott, cậu ta đang quỳ trên mặt đất, có người dẫm lên đùi để giữ cậu ta. Ở đằng sau lưng cậu ta có nam sinh năm lấy tóc của cậu ta, khiến cho cậu ta không thể không khuất nhục mà ngẩng đầu lên, để lộ khóe miệng bầm tím và khóe mắt bị bầm, một vết máu từ khóe mắt chảy tới cằm.
"Vì mấy việc làm mấy người đối Nott, tôi không thể không trừ của Slytherin hai mươi điểm. Hiện tại mấy người tốt nhất là nên thả cậu ta ra."
"Cứ tự nhiên." Hắn ta khoa trương hành lễ về phía tôi, quay về phía đồng bạn cười to, "Trời ạ, chúng mày nhìn cô ta xem, cô ta cho rằng cô ta còn có tư cách này cơ đấy!"
"Hiển nhiên tôi là có tư cách này."
"Một đứa con gái của phản đồ Thuần Huyết!"
"Con gái của phản đồ Thuần Huyết vẫn còn tốt hơn đám Tử Thần Thực Tử lòng dạ chó má." Tôi bình tĩnh nói, "Thả cậu ta ra."
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
"Mày dám lặp lại một lần nữa không?"
"Như mày muốn. Đám Tử Thần Thực Tử lòng dạ chó má. Thả ra, nhanh lên, bằng không tôi không thể không báo việc này lên cho thầy hiệu trưởng xử lý."
"Mày cho rằng Nott sẽ biết ơn mày sao?" Hắn uy hiếp, "Đừng quên cha nó chết như thế nào!"
"Vì nguyện trung thành với Voldemort mà chết." Tôi lạnh lùng nói, "Có lẽ cha mày cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ đó."
Mặt hắn đỏ lên, hắn rút đũa phép ra chĩa vào đầu tôi.
"Trước khi mày phóng bất kì bùa chú gì về phía tao, để tao nhắc nhở mày hậu quả của việc tấn công một Huynh trưởng. Đầu tiên, tao cam đoan này sẽ làm cho mày trở thành một thằng ngu bị đuổi khỏi Hogwarts. Tất nhiên, trên thực tế tao rất vui khi thấy điều này. Tiếp theo, mày cần nhớ người trước mắt mày am hiểu về bùa chú nhiều đến mức nào, cô ấy không phải là người sẽ bó tay chịu trói đâu."
Hắn do dự một chút nói: "Bọn tao có năm người."
"Tao chỉ có một." Tôi lãnh đạm nói, "Nhưng tao am hiểu bùa chú đao chém. Nếu có chút hiểu biết về tràng chiến đấu ở Bộ Phép thuật, mày nên biết bùa chú đao chém của Sirius Black ưu tú thế nào. Có lẽ mày có thể trở thành con chuột bạch đầu tiên của tao."
Mặt Brax tím lại. Hắn nhìn chằm chằm tôi bằng vẻ ác độc, thở mạnh vài cái, chậm rãi buông đũa phép.
"Đi." Hắn hướng về phía sau vẫy tay, lườm tôi một cái căm giận, dẫn đồng bạn rời đi.
Theodore Nott giãy giụa đứng lên, một giọt máu từ cằm cậu ta rơi xuống thảm. Cậu ta cúi đầu, cũng không thèm nhìn tới tôi một lần, chen qua bên người tôi rời khỏi phòng sinh hoạt chung.
"Sao cậu dám làm thế?" Buổi tối, chữ viết Draco xuất hiện trên quyển sổ, chữ viết nhìn có thể thấy là rất dùng sức, mang theo dấu vết vài giọt mực bị vẩy ra, "Mấy ngày trước tớ đã một lần nữa bảo cậu tránh xa bọn họ ra một chút!"
"Chỉ là tớ chịu không nổi bọn họ."
"Tinh thần trọng nghĩa của cậu rất mạnh nhỉ, cậu đáng ra phải là một Gryffindor!"
"Điều này chả liên quan gì đến Gryffindor cả. Tớ cho rằng tớ chỉ thực hiện trách nhiệm của một Huynh trưởng."
"Hả! Huynh trưởng, cám ơn trời đất cậu là Huynh trưởng! Tớ cũng là Huynh trưởng, Sylvia!"
"Với vai diễn bạn thân của Tử Thần Thực Tử, cậu không thể đưa ra được bình luận công bằng. Đến mức tớ, cậu biết đấy, con gái nhà Black phải ra tay. Dù sao cũng phải có người quản bọn họ! Đám chó má kia, bắt nạt một đứa trẻ mồ côi thật làm người ghê tởm. Cứ kệ để bọn họ khiến cho nhà Slytherin lung tung rối loạn sao?"
"Cậu muốn một lần nếm thử cảm giác bị nguyền rủa sao?"
"Tớ rất cẩn thận. Gần đây dù một mẩu tóc tớ cũng dọn kĩ, không có vết cắt ở ngón tay, cũng cận thận không đứng quá gần bọn họ. Được rồi... Draco, tớ không lỗ mãng. Ở Hogwarts, trừ bỏ không khiến ái chú ý mà nguyền rủa, bọn họ còn dám làm gì với tớ?"
"Làm sao mà cậu dám nói chuyện với bọn họ như vậy! Nếu bọn họ thật sự không quan tâm, phóng bùa chú với cậu thì?"
"Nếu là đối với Goyle và Crabbe, đúng là tớ không dám nói như vậy. Nhưng còn người này trừ việc gấp gáp tuyên dương sự kính ngưỡng đối với Chúa tể Hắc Ám, vẫn có chút thông minh. Người thông minh luôn nghĩ quá nhiều. Chẳng lẽ hắn thực sự có gan phóng bùa chú với tớ, đổi lại một phù chú đao chém vào người? Nếu thế tớ thật phải lau mắt nhìn hắn đấy."
Phía bên kia trầm mặc thật lâu. Tôi thật sự cảm giác được Draco bị xúc động, bởi vì cậu ấy cũng là kiểu người bắt nạt kẻ yếu.
"Tớ thật hết cách với cậu." Chữ viết của Draco có vẻ vô lực, "Nhưng hắn nói đúng đấy, Nott sẽ chẳng không biết ơn cậu một chút nào đâu, cậu nhắc tới cái chết của cha nó."
"Cha cậu ta bị chết là trừng phạt đúng tội. Tớ cũng không áy náy vì điều này. Nhưng mà, Draco, tớ rất tò mò, vì sao hắn dám xỉ nhục Nott không kiêng dè gì như thế?"
"Có thể bởi vì một tuần trước, vợ chồng Baldle đạt được quyền nuôi dưỡng Nott. Chờ đến một năm sau nó thành niên, cậu đoán, gia tộc Nott còn lưu lại được bao nhiêu thứ?"
"Cho dù không có tài sản, cậu ta cũng là một đại quý tộc mà."
"Là một gia tộc xấu danh chỉ còn cái thùng rỗng." Draco không thèm để ý trả lời, "Cha nó là Tử Thần Thực Tử. Trừ phi tương lai Chúa tể Hắc Ám thắng lợi... Sylvia, đồ hộ thân cậu đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Còn chưa." Tôi viết, "Blaise còn gửi hồi âm cho tôi."
"Như vậy sáng sớm ngày mai tớ đưa cho cậu một ít, không cần từ chối! Tớ dùng cú mèo đưa cho cậu. Ai biết đám lừa kia sẽ trả thù cậu như thế nào, ít nhất trong khoảng thời gian này cậu phải mang theo!"
Tôi ra vẻ rụt rè mà tạm dừng một lúc, "Được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store