End Hom Nay Dan Anh Thich Em Chua Tuan Triet Tuan Han Teade
Giọng Trương An Thành vọng qua điện thoại câu được câu không, vụn vỡ đứt quãng, sau một lúc thì tắt hẳn, dường như có ai đó ép cậu ta cúp máy. Trương Triết Hạn ngồi thừa người ra trong chốc lát, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn.Cung Tuấn không nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, cậu chỉ phát hiện hai mắt Trương Triết Hạn xạm đi, mất ánh sáng: "Cậu đưa tôi về nhà được không?"Đáng lẽ cậu sẽ nói không, nhưng cậu mơ hồ cảm nhận được sự hoảng hốt trong lời y nói, bèn đồng ý: "Em đi cùng anh."Trương Triết Hạn gật đầu, chờ Cung Tuấn thuê xe lăn trong bệnh viện, về căn trọ cho thuê cùng cậu.Hai người về đến đầu phố, đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát hú còi inh ỏi, một đám đông vây kín lối đi, mãi đến khi có cảnh sát xông vào, bọn họ mới tản ra.Cung Tuấn đẩy xe lăn chở Trương Triết Hạn vào khu trọ, dọc đường nghe người ta bàn tán, gần như đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện.Một người phụ nữ quá thất vọng với gia đình, hoàn toàn không còn lưu luyến trần đời, vứt bỏ cuộc sống, chọn cách tử vong. Bà ra đi với cái chết treo cổ ở căn phòng vệ sinh sau nhà trọ, dây mắc qua xà ngang, tắt thở được một tiếng rồi, con trai của bà mới phát hiện mẹ mình đã mất."Cái gì gọi là thất vọng với gia đình? Là chồng mắc nợ đám người cho vay nặng lãi, thường xuyên bị bọn họ rượt chạy, lúc trước tôi còn nghe nói vì để kiếm tiền trả nợ, chồng bà ta không tiếc lao ra chặn đầu xe ăn vạ để bọn họ bồi thường cho. Chẳng qua bây giờ ông ta què rồi nên không đi được nữa, đúng là tai họa của xã hội...""Thế đã là gì? Chồng bà ta còn ngoại tình với người đàn bà khác, mấy người có xem video douyin mấy ngày trước không? Người áo xanh trong video là bà ta đó! Bà ta dẫn con trai đi đánh ghen, bị người khác quay video lại, sau đó hình như bên kia còn kéo người đến trả thù...""Nói đến đây cũng phải nhắc đến con trai bà ta, thằng bé này mới mười bốn mười lăm mà không chịu học hành đàng hoàng, suốt ngày lêu lổng với mấy thằng đầu đường xó chợ, lông ba lông bông, chỉ biết ăn hại...""Đó đâu phải lý do bà ta chết! Tôi nghe nói là do con trai lớn của bà ta hẹn hò với đàn ông nên mới khiến bà ta sốc quá, không khuyên được con trai, bị cậu ta ngỗ nghịch chống đối nên mới lẩn quẩn trong lòng, đâm đầu đi chết!""Cái gì? Thật sao? Hẹn hò với đàn ông là thế nào? Chẳng lẽ cậu ta là...?!""Chứ còn sao nữa! Đúng là kinh khủng! Con nít bây giờ bị sao ấy nhỉ? Đường chính đạo sáng rọi không đi...""Mấy người nghe chưa kĩ đó, không phải là hẹn hò đàn ông, mà là bán mông cho đàn ông lấy tiền! Còn tiền để làm gì ấy à? Tất nhiên là trả nợ cho thằng cha vô dụng kia rồi!""Chà, vậy cũng không thể trách, nhưng đó không phải hành vi tốt, tôi không thể để con mình nhìn thấy cảnh này được..."Nói rồi, một người đàn ông quay đầu lủi ra khỏi đám người, vừa hay đụng phải xe lăn của Trương Triết Hạn. Đối phương sững sờ nhìn Trương Triết Hạn, thấy Cung Tuấn mở đường cho Trương Triết Hạn vào, ông ta nghệch mặt ra: "Cậu nhóc này..."Khi Cung Tuấn đẩy xe lăn vào đến căn phòng trọ, thi thể của mẹ Trương Triết Hạn đã được đỡ xuống. Người phụ nữ im lặng nằm trên giường, một lớp chăn phủ từ đầu đến chân, lúc bà còn sống trông đã rất nhỏ bé, sau khi mất rồi, nhìn càng nhỏ bé hơn, cảm tưởng như chỉ cần một tay của người bình thường là có thể nghiền nát bà.Mà bà cũng bị sự tàn khốc của cuộc sống này nghiền nát, có lẽ vậy.Cung Tuấn chưa từng trải qua cảm giác mất đi người thân trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy, cậu không thể hiểu được cảm giác mà Trương Triết Hạn phải chịu, chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng trước bất kỳ phản ứng nào của y, cho dù là thế nào, cậu cũng phải ở bên cạnh chèo chống cho y.Từ giây phút nhìn thấy ống quần của mẹ thò ra từ mép chăn, hai mắt Trương Triết Hạn tối sầm. Lúc y nghe Trương An Thành gọi điện thoại báo cho mình biết, y còn tưởng cậu ta giở chứng, nhưng trước giờ dù Trương An Thành có ghét y đến mức nào cũng không bao giờ đùa với y kiểu ấy. Cho đến tận khi chính mắt trông thấy mẹ mình nằm đó, Trương Triết Hạn vẫn còn chưa phản ứng kịp, y đờ đẫn giữa tiếng xì xầm bàn tán của những người xung quanh, hồn bay phách lạc trong chốc lát mới giật mình tỉnh lại."Cung Tuấn..."Trương Triết Hạn há miệng nấc ra hai chữ, sau đó không nói được gì nữa.Y nắm chặt tay Cung Tuấn, siết đến mức ngón tay Cung Tuấn đau đớn kịch liệt, nhưng từ đầu tới cuối cậu chưa từng buông tay y ra, còn ước gì y cắn vào tay mình để chia sẻ nỗi đau không lời này.Cậu đẩy xe lăn đưa Trương Triết Hạn vào phòng, đến gần chiếc giường ọp ẹp của mẹ y. Cảnh sát đã kiểm tra nguyên nhân cái chết, xác định đúng là tự sát, bọn họ lập báo cáo khám nghiệm, làm thủ tục xác nhận, cần có người nhà đứng ra ký tên.Hai cha con Trương An Thành vừa hoàn thành thủ tục xong, trông thấy Trương Triết Hạn xuất hiện, Trương Hữu Thiện này lập tức ném bản báo cáo xuống, gân cổ gào rống, khập khiễng xông tới tung quyền cước đấm đá y: "Thằng khốn nạn! Thằng bất hiếu! Chó má, đồ xui xẻo! Là mày, chính mày đã hại mẹ mày chết đó! Mày còn dám vác mặt về đây à?!"Ông ta đột nhiên rú lên khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía này, chứng kiến cảnh người chồng vô dụng hành hung con trai lớn. Cung Tuấn không cho ông ta cơ hội đó, cậu chắn giữa hai người, túm cánh tay Trương Hữu Thiện lại. Trương Hữu Thiện không phanh kịp, đâm sầm vào người Cung Tuấn, bị cậu ghìm chặt, ông ta giằng co mãi cũng không thoát ra được, định phun nước bọt vào người Cung Tuấn.Cung Tuấn nhanh nhẹn tránh ra, lạnh lùng nhìn ông ta."Mày, mày... Mày đưa cả trai về nhà! Mày được lắm! Được lắm!" Trương Hữu Thiện bị ghìm phát đau, mắng to chửi bậy rồi quát tháo ầm ĩ, chỉ vào thi thể trên giường: "Mày có biết tại sao bà ta lại chết không mà còn dẫn trai về?! Hả?! Tao đã nói rồi, mày chẳng ra thể thống gì, suốt ngày chỉ biết đu bám theo mấy thằng thiếu gia, đã không kiếm được một đồng cắc nào cho tao, còn kích thích mẹ mày, để bà ta điên lên tự sát!!! Trương Triết Hạn, mày còn là con người không? Còn nhân tính không? Còn mặt mũi còn sĩ diện không?!" Trương Triết Hạn ngơ ngác nhìn Trương Hữu Thiện, mông lung thẫn thờ như thể không nhận ra ông ta là ai."Xem đi, tôi nói đúng rồi mà, là do cậu con trai lớn không chịu nghe lời mẹ, dan díu với đàn ông khiến bà ta chết tức tưởi!""Thật không ngờ trông mặt mũi cũng xán lạn như vậy, lại làm chuyện bất hiếu đến thế!""Đúng đúng, vậy người bên cạnh là thiếu gia gì đó sao? Phải chụp ảnh lại, để đăng lên mạng!"Người này vừa dứt lời, lấy điện thoại ra định chụp ảnh, chợt va phải tầm mắt của Cung Tuấn, đối phương run lên một cái rồi cười gượng, sượng mặt cất điện thoại vào.Phía bên này, Trương Hữu Thiện vẫn chưa chịu dừng lại."Mày còn dám nhìn tao kiểu đó!" Trương Hữu Thiện điên lên, lại định lao vào đánh Trương Triết Hạn nhưng ngại sự có mặt của Cung Tuấn, bèn chuyển sang công kích tinh thần y: "Mày chính là hung thủ gián tiếp giết chết mẹ mày! Mày còn ngồi yên được ở đó sao?! Từ nhỏ đến giờ, chưa một lần nào mày đem lại hạnh phúc cho gia đình này cả? Mày muốn phá tan cái nhà này mới vừa lòng phải không?!""Thằng mất dạy, đồ nghịch tử, sao mày không chết đi cho rồi!! Mày chết đi, mẹ mày có thể siêu thoát! Tao có thể vui sướng! Tiểu An cũng không cần nhún nhường mày nữa! Ô danh của cái nhà này cũng sẽ biến mất!"Trương Triết Hạn vẫn im lặng không đáp, ngẩn người nhìn chằm chằm mặt đất. Cung Tuấn cắn răng không nói, nhịn rồi lại nhịn, nhưng những lời rủa xả đay nghiến của Trương Hữu Thiện khiến cậu không chịu được nữa, lên tiếng ngắt lời ông ta: "Ông có muốn tôi tung bằng chứng ông chơi bài gian lận, thiếu nợ sòng bạc, chơi gái quỵt tiền, mèo mả với người đàn bà khác, trộm cắp tài sản, cố ý ăn vạ người ta, còn định bán Trương Triết Hạn cho mấy tên có tiền để trục lợi không?"Trương Hữu Thiện chẳng ngờ Cung Tuấn biết rõ về mình như vậy, ông ta sững ra: "Mày...""Đánh đập người trong nhà, hành hạ con nuôi, vơ vét tiền của cho bồ nhí ăn, vay vốn nặng lãi ép vợ mình trả, còn xúi giục Trương An Thành năm lần bảy lượt hãm hại Trương Triết Hạn, có lần đã suýt giết chết anh ấy. Trương Hữu Thiện, ông không xứng với cái tên cha mẹ đặt cho ông, cũng không xứng vu khống lăng mạ người khác, càng không xứng mắng nhiếc nguyền rủa Trương Triết Hạn!" Giọng nói đanh thép của Cung Tuấn văng vẳng giữa cảnh ồn ào xôn xao, thế mà có tác dụng khiến mọi người im bặt một cái quái dị. Những kẻ nhiều chuyện quay ra nhìn nhau, chưa kịp làm gì đã nghe Cung Tuấn điểm danh đến mình: "Còn cả các người nữa, chưa biết chuyện gì đã vội đặt điều mớm tiếng, nghe được phong thanh dăm ba câu là lập tức đinh ninh đó là sự thật, miệng lưỡi trơn tru độc địa tàn ác, không sợ sau này chết rồi, Diêm Vương sẽ cắt lưỡi các người sao?"Cung Tuấn không dám nói nhiều, theo thói quen bình thường, cậu sẽ không quan tâm đến chuyện này. Nhưng bây giờ trạng thái của Trương Triết Hạn không được ổn định, cậu rất lo cho y, sợ y bị ảnh hưởng bởi những câu này, sợ y tự cho rằng cái chết của mẹ mình đúng là vì y mà ra.Có người bất bình muốn phản bác lại Cung Tuấn, cậu bèn giơ điện thoại lên: "Những gì bà nói sẽ được quay lại kĩ càng, nếu sau này bạn tôi gặp bất cứ biến cố gì, tôi có thể kiện các người tội vu khống bịa đặt vô căn cứ, xâm phạm tinh thần người khác, mấy người chờ lên tòa đi!"Đụng đến pháp luật, ai nấy đều tự động câm miệng, bọn họ nhìn nhìn một lát rồi kháo nhau bỏ đi, có người còn nhỏ giọng mắng nhiếc gì đó, nhưng chung quy là không dám rêu rao. Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào Trương Hữu Thiện, ý đồ cảnh cáo rất rõ ràng, cậu gọi Trương An Thành đến, ép cậu ta khai ra sự thật cho bằng được.Hai mắt Trương An Thành ướt đẫm, rõ ràng vừa khóc một trận, cậu ta hít mũi vài cái rồi mới kể lại. Cũng không khác những gì cậu ta báo với Trương Triết Hạn là bao, sau khi mẹ về nhà, vẫn nấu nướng sinh hoạt như bình thường rồi ra nhà vệ sinh giặt quần áo. Trương An Thành ra ngoài mua đồ, đến lúc cậu ta quay lại, vẫn chưa thấy mẹ giặt xong, đi ra tìm mới phát hiện bà treo cổ trên xà nhà."Mẹ còn viết thư để lại, nhưng chỉ gửi cho anh..." Trương An Thành cắn răng nhịn xuống nước mắt, nói năng vẫn chưa trôi chảy cho lắm. Cậu ta nhìn Trương Triết Hạn bằng đôi mắt đỏ bừng, chạy vào nhà lấy bức thư cho y.Trương Triết Hạn cầm lấy lá thư, bất động trên xe lăn. Mãi một lúc y mới trèo khỏi xe lăn, quỳ xuống đất, gục đầu bên giường mẹ mình. Cung Tuấn phát hiện áo y thấm máu, biết là vết thương bị rách ra rồi, sốt ruột không thôi, vỗ Trương An Thành một cái: "Lấy bông băng thuốc đỏ cho tôi!""Hả... Được, được!" Trương An Thành cũng nhìn thấy vết máu nhỏ dưới sàn nhà, cậu ta run lên, hai chân mềm nhũn, vội vàng chạy đi.Cung Tuấn không dám bế Trương Triết Hạn lên xe trở lại, đành phải cúi đầu thay lớp băng quấn trên bụng y. Cậu có thể nhận ra lồng ngực Trương Triết Hạn phập phồng kịch liệt, y càng thở dốc thì vết máu trào ra càng nhanh, không tài nào cầm được. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì Trương Triết Hạn cũng mất máu mà ngất!"Triết Hạn, đàn anh." Cung Tuấn đỡ y dậy, nhìn gương mặt ngây ngốc của y, ngực cậu co thắt: "Em là Cung Tuấn, em là Cung Tuấn đây, nghe lời em, hít sâu vào, thở ra, nghe lời em đi anh..."Cung Tuấn kiên nhẫn khuyên nhủ trong chốc lát, đột nhiên Trương Triết Hạn co giật, y không thể thở bình thường được, bấu chặt cánh tay Cung Tuấn."Hít sâu vào, thở ra, em ở đây, có em ở đây, đừng sợ, Triết Hạn, đừng sợ, có em đây mà..."Cậu thì thầm bên tai y, vừa nỉ non vừa như van xin, vẻ mặt Trương Triết Hạn trắng bệch trong chốc lát, chuyển sang tái tím, mãi một lúc mới trở về bình thường.Y giật bắn lên, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ rệt, nhìn gương mặt khẩn thiết của Cung Tuấn rồi nhìn người trên giường, cuối cùng nhắm mắt lại.Lễ tang của mẹ Trương Triết Hạn được tổ chức tại nhà tang lễ địa phương ngay vào tờ mờ sáng hôm sau. Lễ tang lặng ngắt, vắng vẻ, không có một người họ hàng nào. Chiếc quan tài cô quạnh nằm giữa căn phòng, vòng hoa trắng tang tóc im lìm trên giá, dưới ánh nến nhập nhoạng, Trương An Thành quỳ dưới đất đốt tiền giấy cho bà, phải đốt tận ba xấp mới có người đến.Ban đầu Trương An Thành cứ tưởng là chủ nợ, vì đối phương dẫn theo khá nhiều người, mãi cho đến khi trông thấy gương mặt kia, cậu ta hoảng sợ: "Anh, anh..."Trương Mẫn không biết tại sao đối phương hoảng sợ, vẫn tế bái mẹ Trương Triết Hạn theo lễ nghi bình thường, còn quyên tặng nhà bọn họ một số tiền lo lót ma chay: "Tôi sẽ chịu mọi chi phí cho lễ tang, mọi người chỉ cần tìm nơi thích hợp để cho dì ấy nhập thổ quy an là được."Trương An Thành không nói được câu nào.Người không nói được câu nào còn có Trương Triết Hạn, không phải y không muốn nói, mà là không nói được."Bác sĩ chẩn đoán là anh ấy sốc quá nặng, dẫn đến mất khả năng biểu đạt bằng ngôn ngữ trong một thời gian ngắn." Chỉ mới qua một ngày mà Trương Mẫn đã nhìn thấy vẻ tiều tụy trong mắt Cung Tuấn, anh thở dài, vỗ vai Cung Tuấn.Trương Mẫn nói: "Tôi sẽ nhờ bác sĩ tư nhân đến khám cho em ấy, mong là em ấy sớm qua khỏi cú sốc này."Trương Mẫn và Trương Triết Hạn không tiếp xúc nhiều, vì Trương Triết Hạn bị thất lạc từ nhỏ, y mất đi nhiều đãi ngộ vốn nên thuộc về mình, Trương Mẫn muốn bù đắp toàn bộ cho y nên anh sẽ làm theo bất kỳ yêu cầu gì mà y đề ra.Anh định bù đắp vật chất, song song đó cũng bù đắp tình cảm, không ngờ mẹ Trương Triết Hạn lại mất ngay trong thời gian này, khiến anh không biết phải làm thế nào."Triết Hạn nhét bức thư của mẹ viết cho anh ấy vào tay tôi, anh biết trên đó viết gì không?" Mặt mày Cung Tuấn lộ vẻ u ám, không khí hơi nặng nề: "Bà ấy nói xin lỗi Triết Hạn vì đã giấu anh ấy một sự thật.""Bà ấy biết nhà họ Trương các anh là tổ tiên chân chính của Triết Hạn, nhưng lại giấu diếm suốt hai mươi năm nay, vì có một người vẫn luôn cho bà ấy một số tiền vào mỗi tháng, cốt là để lấp liếm chuyện này."Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn Trương Triết Hạn đang ngồi trên xe lăn, sát cửa sổ duy nhất trong phòng, bây giờ trông y như một con cá đang hấp hối, từ chối hô hấp, nằm chết lặng ở đó chờ sinh mạng xói mòn. Hết Chương 44Mẹ có nỗi khổ tâm nha cả nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store