End Cai Cham Luyen Luu Ngac Nhan Hanh Son
Thư Chẩm Sơn đứng đơ toàn tập.Đám đông vây xem thì vỡ òa."Chời ơi, anh còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đồng ý đi chứ!" Hách Lạc sốt ruột hét toáng lên.Điền Tiểu Triết lăm lăm cầm ống pháo giấy, nín thở chờ đợi khoảnh khắc được kéo pháo, sốt ruột nhắc nhở: "Chủ tịch Thư, tỉnh lại đi ạ!"Ngải Tử Lan khẽ tặc lưỡi: "Chắc là vui quá hóa ngớ luôn rồi."Nhện Con lạch cạch chạy lên mặt bàn, giơ cao hai chân trước vẫy qua vẫy lại trước mặt Thư Chẩm Sơn, hết qua trái rồi lại qua phải, rồi lại qua trái, rồi qua phải...Nhưng Thư Chẩm Sơn vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Nhiễm Bộ Nguyệt.Nhện Con nhảy cẫng lên: "Bố! Bố ơi! Bố còn sống không vậy?!"Nhiễm Bộ Nguyệt bật cười, hai ngón tay kẹp nhẹ mép lá Át cơ làm bộ rút ra: "Vậy trả lại cho em nhé, anh cứ suy nghĩ thêm cũng được."Nhưng không rút được.Thư Chẩm Sơn dùng sức nắm chặt tay anh, bao cả lá bài và chiếc nhẫn kẹp trong lòng bàn tay nắm thật chặt, chặt không rời.Nhiễm Bộ Nguyệt: "Anh nói gì đi chứ... Ưm..."Thư Chẩm Sơn không nói một lời ôm lấy anh rồi cúi xuống hôn anh thật sâu.Hắn ôm trọn Nhiễm Bộ Nguyệt vào lòng, dùng thân mình để che chắn mọi ánh nhìn xung quanh.Nhiễm Bộ Nguyệt ngửa mặt đón nhận nụ hôn, cánh tay trắng trẻo vòng qua vai lưng rộng lớn của người đàn ông ôm lấy cổ hắn.Nhện Con giả vờ lấy chân che mắt cam mình lại: "Úi, ngại quá đi mất.""Rắn Nhỏ, cảm ơn em..." Giọng Thư Chẩm Sơn hoàn toàn khản đặc, như mất đi khả năng diễn đạt, chỉ lặp đi lặp lại một câu, "Cảm ơn em."Cảm ơn em đã chọn anh, cảm ơn em vì đã nói ra điều ấy."Ừm, vậy coi như anh đồng ý rồi nhé."Nhiễm Bộ Nguyệt cười nắm lấy ngón tay Thứ Chẩm Sơn, đeo nhẫn lên cho hắn.Vừa khít.Mọi người reo hò, hoan hô rộn rã, ruy băng bay tua rua đầy trời, rơi đầy trên tóc và mặt hai người họ.Mè nhảy tưng tưng khắp nơi, vui sướng đuổi theo mấy dải ruy băng như bướm bay.Bỗng Thư Chẩm Sơn như nhận ra điều gì, sắc mặt hơi thay đổi.Hắn chỉ tay ra phía biển xa: "Em nhìn kìa!""Gì cơ?" Nhiễm Bộ Nguyệt quay đầu theo hướng hắn chỉ, hơi hồi hộp.Biển trời một màu, bóng mây in trên bầu trời xanh biếc, chẳng có gì bất thường cả."Có chuyện gì vậy?" Nhiễm Bộ Nguyệt quay lại, nghi hoặc hỏi.Chỉ thấy Thư Chẩm Sơn đã quỳ một gối thẳng tắp trước mặt anh, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương nam.Thiết kế thanh lịch, tinh tế mà sang trọng.Nhiễm Bộ Nguyệt há miệng: "Wow..."Mọi người: "Wowww!"Thư Chẩm Sơn: "Ban đầu anh định sau khi thổi nến cầu nguyện xong, sẽ để Mè mang nhẫn đến cho anh, rồi anh sẽ cầu hôn em. Nhưng giờ không kịp nhờ Mè nữa rồi."Nhiễm Bộ Nguyệt: "Không kịp gì cơ?"Thư Chẩm Sơn liếc đồng hồ, nói nhanh: "Anh chậm hơn em 6 phút 40 giây."Ngải Tử Lan hừ mũi: "Chuyện này cũng phải so à?"Nhiễm Bộ Nguyệt đưa tay sờ vành tai nóng bừng: "Chẳng phải anh đã cầu hôn rồi sao."Thư Chẩm Sơn: "Lần đó không tính, không chính thức.""Nhẫn tám mươi carat... không chính thức?""Ừm, anh muốn chính miệng mình nói ra." Thư Chẩm Sơn quỳ nghiêm như quân nhân, trịnh trọng nói: "Nhiễm, lấy anh nhé."Nhiễm Bộ Nguyệt không do dự đưa bàn tay trái ra trước mặt Thư Chẩm Sơn nói: "Em đồng ý. Mau đeo đi!"Dù vẫn hơi không chắc chắn nhưng Thư Chẩm Sơn vẫn đeo nhẫn vào ngón áp út của Nhiễm Bộ Nguyệt. Vừa khít.Nhiễm Bộ Nguyệt liếc nhìn đồng hồ trên tay Thư Chẩm Sơn, nhướng cằm cười: "Giúp anh giới hạn trong vòng 7 phút rồi đấy."Ánh mắt Thư Chẩm Sơn ánh lên tia sáng, hắn nắm lấy tay Nhiễm Bộ Nguyệt rồi cúi xuống thành kính hôn lên mu bàn tay anh.Chuyện cầu hôn ấy mà, lần đầu thì cảm động, lần hai thì hơi hài.Mọi người không nhịn nổi bật cười ha hả, xem kịch vui quá là vui."Chủ tịch Thư không được nha, ngay cả cầu hôn cũng chậm nhịp nữa!""Yayyy, chúc mừng Nhiễm thắng vòng này!""Shu, bộ dạng khi kế hoạch bị phá hỏng của anh mắc cười thật đó!"Nhiễm Bộ Nguyệt quay đầu, ánh mắt quét qua đám đông một lượt, mang theo vẻ sắc bén:"Xin hỏi, có ai cầu hôn mấy người chưa?"Anh thản nhiên giơ bàn tay trái lên, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út chói loá làm mù mắt đám chó ế xung quanh.Mọi người: "......"Nhiễm Bộ Nguyệt nhướn mày đầy kiêu ngạo: "Cười tiếp đi, sao không cười nữa?""........."Ngải Tử Lan giận đến tím mặt: "Tên Nhiễm kia, bọn này ủng hộ em mà em lại một lòng che chở chồng vậy đó hả? Đồ não úng chỉ biết yêu hết thuốc chữa!"Thư Chẩm Sơn: "Mắng tôi là được rồi, đừng mắng em ấy.""."Ngải Tử Lan không chịu nổi nữa, giơ cả hai tay gân guốc lên đóng gói cả hai cái đầu toàn yêu đương nhăng nhít này ném thẳng lên không trung, tạo thành một đường parabol hoàn hảo, sau đó rơi tõm xuống biển cho cá mập xơi.-Theo đúng quy trình bình thường, sau khi cầu hôn xong thì sẽ đi đăng ký kết hôn, tổ chức lễ cưới, đi tuần trăng mật, bắt đầu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.Nhưng mà họ không phải người bình thường.Sáng sớm hôm sau, Thư Chẩm Sơn ra ngoài đi họp từ rất sớm, nhưng Nhiễm Bộ Nguyệt thậm chí còn nhanh hơn, đột nhiên sắp xếp được một buổi gặp mặt, liền bay thẳng đến thủ đô để gặp một đối tác lớn.Tối hôm đó Thư Chẩm Sơn về nhà, chờ muốn mòn mỏi cũng không thấy ai.Hắn mở ứng dụng Nhiễm Bộ Nguyệt cài cho mình, kết nối với dữ liệu định vị từ chiếc nhẫn bên phía anh, lúc đó mới phát hiện ra Nhiễm Bộ Nguyệt đã ở cách rất xa.Hắn cũng không ngờ chức năng định vị lại được sử dụng sớm như vậy.Mới cưới người ta xong vậy mà lại bỏ chồng đi công tác, còn không thèm nói gì với mình. Thư Chẩm Sơn ngồi một mình trên giường giận dỗi.Đến nửa đêm, Thư Chẩm Sơn gọi cho Nhiễm Bộ Nguyệt, Nhiễm Bộ Nguyệt hào hứng kể rằng buổi gặp đầu tiên rất suôn sẻ, đối tác lần này là công ty mà anh muốn hợp tác đã lâu, nội dung dự án cũng thú vị, lần này nhất định phải giành được hợp đồng với họ mới được.Nghe giọng anh vui vẻ chia sẻ, bao nhiêu bực bội trong lòng Thư Chẩm Sơn đều tan biến.Bình thường Nhiễm Bộ Nguyệt hay có vẻ uể oải, lười nhác, chỉ khi nói đến công việc mới trở nên hăng hái nhiệt huyết, bàn tay còn nắm chặt lại như thể đã quyết tâm.Em ấy đang cống hiến vì sự nghiệp mình yêu thích, thật là tốt.Thư Chẩm Sơn vừa nằm co cùng Mè trên giường vừa nghe anh kể đủ chuyện ở thủ đô rồi hỏi: "Bao giờ em về?""Chưa biết nữa." Nhiễm Bộ Nguyệt đáp.Thư Chẩm Sơn bình tĩnh nói: "Nhiễm, mình mới kết hôn đấy."Nhiễm Bộ Nguyệt dịu giọng dỗ hắn: "Em sẽ cố gắng về sớm."Thư Chẩm Sơn: "Anh không giục em, nhưng mình còn nhiều chuyện phải làm lắm."Nhiễm Bộ Nguyệt: "Chuyện gì vậy?"Thư Chẩm Sơn: "Bận xong đợt này mình về Massachusetts đăng ký kết hôn nhé? Rồi sang Alaska hưởng tuần trăng mật, mang theo cả Mè và Nhện Con nữa.""Được đó." Nhiễm Bộ Nguyệt cười, "Vậy em sẽ cố xong việc nhanh."Thư Chẩm Sơn hài lòng gật đầu, cực kỳ bao dung nói: "Không sao, em cứ bận việc của em đi." Mặc dù Nhiễm Bộ Nguyệt nói là sẽ xong việc nhanh, nhưng đến ngày thứ năm vẫn chưa có dấu hiệu trở về.Thư Chẩm Sơn cũng không quá lo lắng.Vì Nhiễm Bộ Nguyệt đeo tận hai chiếc nhẫn cưới lận, người có mắt hẳn sẽ không dám bén mảng tới đâu.Chưa kể chiếc nhẫn cưới còn tích hợp chức năng định vị và theo dõi nhịp tim, vừa đủ để người có ham muốn kiểm soát vốn không quá mạnh như Thư Chẩm Sơn được thỏa mãn và cảm thấy hoàn toàn yên tâm.Điều quan trọng hơn cả là chính Nhiễm Bộ Nguyệt đã trao quyền theo dõi ấy cho hắn, như thể nói rằng em giao cả bản thân này cho anh.Tối ngày thứ bảy Nhiễm Bộ Nguyệt đi công tác, hai người lại gọi điện video cho nhau."Công việc thuận lợi không em?" Thư Chẩm Sơn hỏi bằng giọng điềm đạm.Nhiễm Bộ Nguyệt dường như đang nhìn vào một màn hình khác, chỉ gật đầu cho có lệ: "Ừm ừm."Bỗng nhiên trong khung hình xuất hiện một cái đầu to lông xù, Mè lao vào sủa "Gâu gâu gâu!"Nhiễm Bộ Nguyệt lập tức quay lại nhìn, cách màn hình đưa tay muốn vuốt đầu nó: "Mè, có nhớ ba không nào?"Mè: "Auu gâu gâu gâu!"Thư Chẩm Sơn dịch: "Con bảo là có."Nhện Con lúc này đang lười biếng bám trên vai Nhiễm Bộ Nguyệt, giọng điệu châm biếm: "Con dịch lại cho nhé, Shu bảo Shu nhớ ba."Thư Chẩm Sơn nghiêm giọng cảnh cáo: "Nhiễm Tiểu Chu."Nhiễm Bộ Nguyệt bỗng dịu giọng, chậm rãi nói: "Thư, em cũng nhớ anh.""..." Thư Chẩm Sơn nghẹn lời.Nhiễm Bộ Nguyệt nhìn chằm chằm Thư Chẩm Sơn, vô tình chỉnh tư thế ngồi làm chiếc áo ngủ lụa với cổ áo rộng thùng thình xuất hiện trên màn hình, mái tóc dài buông lơi phủ vào trong cổ áo.Ba chiếc cúc áo đầu đã được mở bung từ khi nào, vạt áo lỏng lẻo hé lộ làn da trắng đến chói mắt.Thư Chẩm Sơn ngây người vài giây rồi bất ngờ đứng bật dậy, một tay xách Mè lên, rồi đóng sầm cánh cửa phòng ngủ.Nhiễm Bộ Nguyệt cũng tắt nguồn Nhện Con, cười như không cười nhìn Thư Chẩm Sơn.Hai người giờ đang cách nhau rất xa, nhưng chỉ một cái nhìn qua màn hình cũng đủ khiến không khí trở nên lặng, sâu và đầy ám gợi.Thư Chẩm Sơn khàn giọng hỏi: "Sao lại không mặc đồ đàng hoàng?"Nhiễm Bộ Nguyệt tỏ ra kinh ngạc như vừa phát hiện ra quần áo mình đang xộc xệch: "Ồ, em hơi nóng."Thư Chẩm Sơn: "Nóng thì cởi ra đi."Nhiễm Bộ Nguyệt liếc nhìn Thư Chẩm Sơn đang mặc áo ngủ nghiêm chỉnh, hỏi: "Vậy anh nóng không?"Thư Chẩm Sơn ngập ngừng vài giây, sau cùng vẫn thành thật: "...Nóng.""Ừm... vậy mình cởi nhé..." Nhiễm Bộ Nguyệt gần như dùng hơi thì thầm để quyến rũ hắn, như tiếng rít của rắn phun nọc độc trong đêm.Hơi thở của Thư Chẩm Sơn bỗng nhiên trở nên dồn dập, nhưng hắn vẫn giữ vẻ trầm ổn từ tốn cởi áo choàng ngủ, để lộ phần cơ thể rắn rỏi, làn da ngăm quyện sắc đồng khỏe khoắn.Còn phía bên kia, áo ngủ của Nhiễm Bộ Nguyệt chỉ tuột hờ bên khuỷu tay, nửa che nửa hở.Anh mỉm cười hỏi: "Mấy hôm nay có nhớ em không?"Thư Chẩm Sơn thở dốc: "Đang đợi em về.""Ngoan lắm." Nhiễm Bộ Nguyệt khen hắn, rồi dịu dàng quan tâm: "Giờ có thấy khó chịu không?""...Ừm." Ánh mắt Thư Chẩm Sơn sâu thẳm, toàn thân căng cứng ẩn nhẫn, lại vì thế mà càng toát ra vẻ gợi cảm, đầy sức hút.Nhiễm Bộ Nguyệt: "Anh động đi.""... Ừm."Thư Chẩm Sơn mê mẩn nhìn chằm chằm Nhiễm Bộ Nguyệt, khó nhịn cầu xin: "Em nói với anh thêm hai câu nữa đi."Nhiễm Bộ Nguyệt: "Có nhớ em không?"Lý trí của Thư Chẩm Sơn hoàn toàn sụp đổ, buột miệng nói: "Nhớ. Rất nhớ. Em xa nhà quá lâu rồi... có thể về nhanh hơn không?""Sắp rồi." Nhiễm Bộ Nguyệt hỏi, "Anh sắp chưa?"Thư Chẩm Sơn lúc này đã không còn thốt nên lời, thở dốc như một con sói đang chiến đấu đến hồi khốc liệt nhất.Nhiễm Bộ Nguyệt chống cằm, nhàn nhã ngắm cảnh đẹp.Ngay khi sắp chạm đến giới hạn, Thư Chẩm Sơn khẽ rên lên một tiếng khản đặc: "Rắn Nhỏ..."Tách!Nhiễm Bộ Nguyệt dứt khoát cúp máy.Thư Chẩm Sơn đờ người không thể tin nổi, chết lặng tại chỗ một lúc lâu, sau đó hấp tấp gọi lại.Nhiễm Bộ Nguyệt tắt máy.Thư Chẩm Sơn gọi tiếp.Nhiễm Bộ Nguyệt lại tắt.Thư Chẩm Sơn nhắn tin: "???"Nhiễm Bộ Nguyệt: "Thí nghiệm hợp tác với phòng thí nghiệm trường vừa báo kết quả, em phải tăng ca gấp đây... ^^"Thư Chẩm Sơn: "??????"Nhiễm Bộ Nguyệt: "Hihi."Thư Chẩm Sơn: "Rắn, em cố tình chơi anh hả?"Nhiễm Bộ Nguyệt: "Không có mà, oan em quá."Thư Chẩm Sơn: :)Nhiễm Bộ Nguyệt: "Thôi được rồi, em phải tăng ca đây, bye bye!"Rồi mặc cho Thư Chẩm Sơn có giận dữ thế nào đi nữa, Nhiễm Bộ Nguyệt cũng không trả lời nữa.Chỉ có biểu đồ nhịp tim của anh cho thấy anh vừa trải qua một cơn hưng phấn cao trào, kéo dài khá lâu.Thư Chẩm Sơn thất thần ngã xuống gối, chau mày thật sâu, cả người khó chịu đến gần như nổ tung.Nhưng cuối cùng vẫn không thể nổ được.Ngày thứ chín, cuối cùng Nhiễm Bộ Nguyệt cũng về nhà.Đáng lẽ là chuyến bay buổi chiều, thế thì chậm nhất là năm giờ Thư Chẩm Sơn có thể đón được Nhiễm Bộ Nguyệt, nhưng bên đối tác lại cử một đội nhỏ về cùng nhóm Nhiễm Bộ Nguyệt, nên anh phải ăn cơm và sắp xếp cho họ trước đã.Thư Chẩm Sơn hỏi khi nào xong việc, Nhiễm Bộ Nguyệt nói ăn xong sẽ về ngay, sẽ không muộn đâu.Mười một giờ đêm, Thư Chẩm Sơn ngồi một mình trên chiếc sofa đơn nhấm nháp rượu vang đỏ, ánh đèn hắt lên lưng hắn, đổ bóng cô độc kéo dài trên sàn.Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, tiếng khóa cửa nhẹ vang lên.Nhiễm Bộ Nguyệt đã về.Thư Chẩm Sơn điềm nhiên ngẩng đầu: "Về rồi à?""Chẩm ơi!" Nhiễm Bộ Nguyệt hớn hở nhào vào lòng hắn, trên người nồng nặc mùi rượu, "Khách hàng lớn nha! Tụi em ký được rồi! Anh biết họ chi bao nhiêu không?"Thư Chẩm Sơn im lặng.Nhiễm Bộ Nguyệt ra hiệu "suỵt": "Không được nói đâu, là bí mật đó, hihi."Rõ là say không nhẹ.Thư Chẩm Sơn xoa xoa gáy anh, dịu dàng nói: "Đi tắm đi."Nhiễm Bộ Nguyệt: "...?"Phản ứng của Thư Chẩm Sơn quá thờ ơ, thật bất thường.Nhiễm Bộ Nguyệt lập tức lùi lại, trầm mặc đánh giá Thư Chẩm Sơn một lúc, chậm chạp nhận ra có gì đó là lạ.Trong nhà quá yên tĩnh.Mè bị nhốt ngoài sân, Nhện Con không rõ đã bị tắt nguồn từ khi nào.Nhiễm Bộ Nguyệt chầm chậm lùi lại vài bước, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Thư Chẩm Sơn.Mặc dù ánh mắt ấy trông rất bình tĩnh.Thư Chẩm Sơn đặt ly rượu chưa uống được bao nhiêu xuống, hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"Nhiễm Bộ Nguyệt: "Không nhiều đâu..."Nhiễm Bộ Nguyệt phát hiện trên khay rượu còn có một miếng gừng tươi đã được gọt vỏ."Anh lấy gừng làm gì..."Sắc mặt Nhiễm Bộ Nguyệt đột nhiên trắng bệch, anh quay phắt người nhấc chân bỏ chạy.Nhưng chỉ trong tích tắc, anh đã bị Thư Chẩm Sơn với cánh tay như thép tóm trở lại."Rắn Nhỏ dạo này ghẹo gan nhỉ." Thư Chẩm Sơn yêu thương hôn nhẹ lên tai anh, dịu dàng nói, "Ngứa đòn rồi đúng không?"-(„ಡωಡ„) Chỉ đăng trên Wordpress Cát Kỳ, có set pass-Nhiễm Bộ Nguyệt thề sẽ không bao giờ thức đêm làm việc nữa.Cũng sẽ không bao giờ uống rượu vô độ nữa.Và ít nhất trong thời gian tới sẽ không đụng đến gừng nữa!
【Lời tác giả】Một mẩu kiến thức ít ai để ý: Massachusetts là bang đầu tiên tại Mỹ hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới 🏳️🌈Sao thấy hình như vẫn còn thiếu một chương ngoại truyện về kết hôn ở Mỹ/dẫn bọn nhỏ quay lại nơi xưa/ đi tuần trăng mật nhỉ... (đang suy nghĩ)Các bạn muốn ăn trứng thân yêu à, vì một số lý do, xin hãy kiên nhẫn kiên nhẫn kiên nhẫn chờ đến lúc an toàn để ăn bữa chính nhé
【Lời tác giả】Một mẩu kiến thức ít ai để ý: Massachusetts là bang đầu tiên tại Mỹ hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới 🏳️🌈Sao thấy hình như vẫn còn thiếu một chương ngoại truyện về kết hôn ở Mỹ/dẫn bọn nhỏ quay lại nơi xưa/ đi tuần trăng mật nhỉ... (đang suy nghĩ)Các bạn muốn ăn trứng thân yêu à, vì một số lý do, xin hãy kiên nhẫn kiên nhẫn kiên nhẫn chờ đến lúc an toàn để ăn bữa chính nhé
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store