ZingTruyen.Store

End Cai Cham Luyen Luu Ngac Nhan Hanh Son

Nhiễm Bộ Nguyệt rút chiếc khăn túi ra khỏi tay Thư Chẩm Sơn, hơi nghiêng người lại gần, giọng điềm tĩnh hỏi hắn: "Vậy phải gấp thế nào?" Hôm nay là đám cưới của đàn chị nghiên cứu sinh trong nhóm, những nerd bình thường suốt ngày mặc hoodie trường Đại học M hôm nay cũng lục tung tủ đồ tìm ra bộ lễ phục trang trọng nhất, ai nấy đều lột xác thành những phiên bản toả sáng và rạng rỡ của chính mình.

Những con cưng của trời từ nhỏ đã không ít lần tham gia những dịp như thế này, nên việc ăn mặc chỉnh tề chẳng có gì khó. Nhưng với Nhiễm Bộ Nguyệt thì đây lại là lần đầu tiên.

Cậu một mình đi học xa xứ, khi ấy mới mười tám tuổi, tính cách khép kín, ít nói, giống như một nụ sen mọc trong góc tối non tơ mơn mởn, mà chỉ cần bóp nhẹ là có thể rỉ nước.

Nếu đến lúc thật sự cần mở miệng nhờ vả ai đó, thì hầu hết thời gian cậu sẽ hỏi Thư Chẩm Sơn.

Giống như lúc này đây, cậu hỏi Thư Chẩm Sơn cách gấp khăn túi ngực, chiếc cằm thanh mảnh hơi nhếch lên cùng giọng điệu bình tĩnh.

Làm nũng chi vậy. Thư Chẩm Sơn nhìn cậu, mặt mày vô cảm nghĩ thầm.

Hắn cho rằng Nhiễm Bộ Nguyệt thân thiết với mình là do "hiệu ứng chim non", ngày đó người đầu tiên bắt gặp cậu ở phòng thí nghiệm lúc nửa đêm chính là hắn, và hắn cũng tình cờ là người đồng hương đầu tiên trong trường dành sự quan tâm đến cậu trai, thế nên Nhiễm Bộ Nguyệt mới dần gần gũi với hắn.

Sự đồng cảm giữa những người đồng hương là chuyện bình thường, nhưng đến mức làm nũng thì hơi sai sai rồi đó.

Chiếc khăn túi Nhiễm Bộ Nguyệt mua là loại đơn giản nhất, vải lanh trắng không đắt tiền, nhưng cổ điển thanh lịch.

Thư Chẩm Sơn dạy cậu gấp xong rồi giúp cậu nhét vào túi áo ngực. Nhiễm Bộ Nguyệt cúi xuống vuốt vuốt thử, nhận xét: "Y như hai cái tai thỏ đang chạy vậy."

Chính vào lúc ấy Thư Chẩm Sơn cảm thấy Nhiễm Bộ Nguyệt thật sự đã vượt quá giới hạn rồi.

Đôi môi mỏng kia dường như luôn lười biếng không chịu hé mở, làm sao có thể nói ra những lời lẽ quyến rũ đến vậy chứ.

Khiến người ta chỉ muốn ngoạm em ấy một cái.

Thư Chẩm Sơn cảm thấy mình như một cánh diều vốn đang tự do bay lượn giữa trời xanh, chẳng hiểu sao một đứa trẻ nghịch ngợm lại đến tóm dây diều hắn kéo xuống làm hắn từ từ hạ thấp, sau đó thả lỏng một chút thì hắn lại bay cao lên, cứ thế bị giật lên giật xuống mà đứa trẻ ấy vẫn không buông tay.

Hư lắm.

Đám cưới được tổ chức ngoài bãi cỏ, nắng ấm trải nhẹ, những chùm bóng bay đủ màu sắc khẽ chạm vào nhau trong làn gió nhẹ, khiến lòng Thư Chẩm Sơn rộn ràng như những bong bóng nước đang sôi.

Cô dâu chú rể tay trong tay bước qua cổng hoa sắt, khách khứa vỗ tay reo hò, những mảnh giấy màu rơi lả tả khắp trời. Nhiễm Bộ Nguyệt yên lặng giơ điện thoại lên chụp, môi nở nụ cười. Thư Chẩm Sơn nghiêng đầu nhìn cậu, thấy dải ruy băng màu rơi đúng vào đuôi tóc hơi dài của cậu.

Vài tháng trước, Nhiễm Bộ Nguyệt bắt đầu nuôi tóc dài.

Khi đó họ đang xem một buổi biểu diễn ban nhạc sinh viên, guitar nam trên sân khấu để tóc dài màu vàng trông rất nổi loạn và ngầu.

Những màn trình diễn kiểu này Thư Chẩm Sơn đã xem qua nhiều rồi nên không mấy hứng thú, nhưng hắn nhận ra Nhiễm Bộ Nguyệt xem rất say mê, không rời mắt lấy một lần.

Hắn luôn có thể tinh ý phát hiện ra những sở thích nho nhỏ của Nhiễm Bộ Nguyệt. Ai cũng nghĩ Ran chỉ mê robot và thiết kế cơ khí, nhưng thật ra không phải thế, chắc là vì Nhiễm Bộ Nguyệt luôn vô tình để lộ sở thích với riêng mình hắn.

"Thích guitar à?" Thư Chẩm Sơn gần như áp sát tai cậu hỏi vì nhạc rất ồn.

Nhiễm Bộ Nguyệt lắc đầu, lúc sau mới nói: "Hồi cấp hai tôi cũng từng để tóc dài rồi."

"Ồ." Thư Chẩm Sơn ngắm mái tóc ngắn gọn gàng của cậu rồi tự nhiên nói, "Vậy thì nuôi dài lại đi, cậu để tóc dài chắc chắn sẽ rất đẹp."

Đó là kết luận mà Thư Chẩm Sơn đưa ra từ đánh giá khách quan không xen bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, nên rất đáng để tham khảo.

Nhiễm Bộ Nguyệt hơi không tin: "Thật à?"

Thư Chẩm Sơn suýt nữa buột miệng nói "đùa đấy," vì khách quan mà nói Nhiễm Bộ Nguyệt để kiểu tóc nào cũng đẹp.

Không ngờ cậu thật sự nghe theo lời hắn, từ hôm đó bắt đầu nuôi tóc dài.

Cùng với mái tóc Nhiễm Bộ Nguyệt đang dài ra từng chút, Thư Chẩm Sơn cũng cảm thấy bản thân bị dính chặt thêm một chút.

Đến ngày diễn ra lễ cưới, tóc của Nhiễm Bộ Nguyệt cũng dài vừa tầm, rơi đúng vào cái gọi là "giai đoạn lỡ cỡ", nhưng Thư Chẩm Sơn lại không thấy xấu chút nào. Mái tóc dài vừa phải mềm mại phủ lên vành tai, trông giống như một nam sinh ngoan ngoãn đang học cấp hai vậy.

Cậu học sinh ngoan ấy mặc bộ đồ tây, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ thờ ơ như bất cần rất thu hút. Khách khứa đi ngang ai cũng không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Mọi người trong câu lạc bộ robot tụ lại tán gẫu, bàn về cách ăn mặc. Chàng trai đẹp người Ý trong nhóm chớp mắt duyên dáng, phong trần hỏi: "Các cậu có biết mật ngữ của khăn cài túi ngực không?"

Cả đám tò mò, anh ta hài lòng rút chiếc khăn từ túi ngực mình ra, ưu nhã làm mẫu.

Anh ta nói, giống như ngôn ngữ quạt tay của các quý cô, các quý ông cũng có ngôn ngữ tình yêu của riêng mình thông qua chiếc khăn cài túi đấy.

Gấp khăn lại trong lòng bàn tay nghĩa là: "tôi muốn nói chuyện với em"; Lướt nó qua mắt có nghĩa là "xin hãy tha thứ cho tôi"; Nếu lướt qua trán thì là "chúng ta đang bị theo dõi"; Đặt trên vai ngụ ý "đi theo tôi"; Nếu quấn quanh ngón trỏ thì nghĩa là "tôi đã đính hôn rồi"; Còn quấn quanh ngón áp út nghĩa là "tôi đã kết hôn rồi"...

Rồi anh ta thuận tay kéo cô gái tóc vàng bên cạnh lại, khẽ dùng khăn tay chạm vào má cô, giọng mờ ám giải thích: "Còn dùng khăn tay nhẹ nhàng chạm vào má đối phương thì nghĩa là...「Tôi yêu em」."

Cô gái lập tức bật cười, dưới những tiếng hò reo xung quanh hai người trao nhau một nụ hôn.

Thư Chẩm Sơn quay đầu tìm Nhiễm Bộ Nguyệt, không ngờ cũng bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn mình, ánh mắt trong sáng và tinh khôi. Tim hắn khẽ lỡ một nhịp vội vàng quay đi.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi, đứa trẻ hư siết chặt sợi dây kéo hắn xuống, kéo hắn vào mặt biển gợn sóng.

Tiệc cưới kết thúc, bữa tiệc hồ bơi bắt đầu, cô dâu bật nắp chai champagne, rượu phun lên tạo thành đường cong tuyệt đẹp bắn tung tóe lên bãi cỏ, không khí sôi động tới đỉnh điểm.

Lúc này mọi người đã say bí tỉ, sống ở nước ngoài thì chơi vui vẻ thoải mái. Chàng trai đẹp người Ý lúc nãy giờ đang ôm một cô gái khác hôn nhau, lần này chẳng ai trêu đùa nữa, ai nấy đều mải vui theo cách riêng của mình.

Có rất nhiều người đến bắt chuyện với Thư Chẩm Sơn, nam có nữ có. Phải vất vả lắm hắn mới cắt đuôi được họ, quay lại thì thấy Nhiễm Bộ Nguyệt đang bị một nhóm cô gái xinh đẹp vây quanh, trên tay là ly rượu mạnh mà một cô nàng nóng bỏng dúi cho.

Với một người kín đáo như Nhiễm Bộ Nguyệt, cậu chắc chắn cần có người đến giải vây. Thư Chẩm Sơn liền bước về phía cậu.

Ai ngờ vừa đi được nửa đường thì thấy Nhiễm Bộ Nguyệt cụng ly với mấy cô gái kia uống hết một hơi.

Vừa chạm mắt Nhiễm Bộ Nguyệt, Thư Chẩm Sơn liền biết cậu đã hơi say rồi. Con ngươi đen nhánh long lanh, ánh lên những gợn sóng bình thường không hề có.

Hắn kéo cậu ra khỏi đám đông, hỏi cậu có muốn về không. Nhiễm Bộ Nguyệt lắc đầu chậm rãi, hai người liền đứng bên hồ bơi hóng gió.

Có một nhóm người chơi rất cuồng nhiệt, đùa nghịch ầm ĩ bên hồ thì đột nhiên một anh đẹp trai tóc vàng bị đẩy xuống nước làm bắn lên một màn nước khổng lồ.

Cả Thư Chẩm Sơn và Nhiễm Bộ Nguyệt đều không kịp tránh, thế là ướt hết một nửa người, áo sơ mi dính sát vào da.

Nhiễm Bộ Nguyệt giơ tay cởi ba nút áo để lộ một vùng da trắng nõn, chắc là định cởi chiếc áo đang dính bết ấy ra.

Da đầu Thư Chẩm Sơn tê rần, vội vàng giữ tay cậu lại. Không ngờ chỉ một ly shot thôi mà đã khiến cậu say đến mức này.

Nhiễm Bộ Nguyệt nhìn hắn không chớp mắt, khẽ nói "nóngggg" rồi "áo dính quá...", "khó chịu...", giọng mềm nhẹ còn cơ thể vừa nóng hừng hực lại vừa thơm.

Khung xương con diều như sắp tan chảy theo hơi thở kia, ngứa ngáy khó chịu.

"...Vào nhà rồi cởi." Thư Chẩm Sơn nghiến răng nghiến lợi, nửa kéo nửa đỡ cậu vào biệt thự. Những ai định chơi tới sáng có thể ngủ lại đây qua đêm.

Hắn đạp cửa một căn phòng trống, đỡ người lên giường, không khí trong phòng ngập tràn hương thơm khiến đầu óc choáng váng.

Nhiễm Bộ Nguyệt bắt đầu cởi áo không chút ngại ngần, áo vest bị ném sang một bên, chiếc sơ mi mỏng gần như trong suốt dính chặt lấy cơ thể, cứ như một chú rắn trắng đang lột xác vậy.

Thư Chẩm Sơn có thị lực cực tốt, dù cố ý quay đi nhưng vẫn không kìm được mà thoáng thấy một bên ti cậu... lõm vào.

Giống như một ngọn núi Phú Sĩ nhỏ bằng phẳng ở đỉnh vậy.

Thư Chẩm Sơn không thể chịu nổi nữa, giọng khàn khàn nói "nghỉ ngơi sớm đi" rồi định quay đầu rời đi, nhưng lại bị Nhiễm Bộ Nguyệt gọi lại.

"Shu." Cậu khẽ gọi làm bước chân Thư Chẩm Sơn như bị dán chặt xuống sàn.

Nhiễm Bộ Nguyệt giơ tay nắm lấy cổ áo hắn kéo xuống, cậu gần như chẳng dùng chút sức nào, nhưng Thư Chẩm Sơn dù cố thế nào cũng không thể vùng ra được, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.

"Mặt anh hơi..."

Thư Chẩm Sơn cảm thấy một mảnh vải mềm áp lên má, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên mặt hắn. Cũng không rõ đó là nước văng từ bể bơi hay là mồ hôi của chính hắn nữa.

Mấy giây sau hắn mới nhận ra đó là khăn cài túi ngực của Nhiễm Bộ Nguyệt.

Mẹ nó.

Hắn nghe rất rõ tiếng con diều chìm xuống chết đuối. Rõ ràng là một vật vô tri sao có thể chết lần nữa.

"Em có biết mình đang làm gì không?"

Giọng Thư Chẩm Sơn khàn đặc, gần như là gầm lên.

Hắn căm ghét cái dáng vẻ lơ đãng thờ ơ của Nhiễm Bộ Nguyệt, ánh mắt thì thuần khiết nhưng áo quần lại hở hang, tay đang thực hiện một vụ án giết người phóng hỏa.

Thật sự là đang tìm chết mà.

Thư Chẩm Sơn giật phắt chiếc khăn khỏi tay cậu, nâng mặt cậu lên rồi hung hăng cắn xuống môi cậu.

Đó là nụ hôn đầu, là đêm đầu tiên, và có lẽ là cả mối tình đầu của hắn...

Có phải là yêu không? Khi đó Thư Chẩm Sơn vẫn chưa thể chắc chắn. Bởi trong suốt hai mươi mốt năm cuộc đời trước đó, hắn chưa từng trải qua cảm xúc tương tự nào, cũng chưa từng được ai yêu thương nên hắn chẳng có gì để so sánh.

Hắn chỉ cảm thấy mình không còn là mình nữa, như thể vừa đánh mất bản thân, lại vừa như tìm lại được chính mình.

Lúc ấy điều duy nhất Thư Chẩm Sơn khao khát là thời gian mãi mãi dừng lại tại khoảnh khắc này; và người trong lòng hắn mãi mãi đừng rời đi.

Mãi đến nhiều năm sau, hắn mới chậm rãi nhận ra không phải tại Nhiễm Bộ Nguyệt quá quyến rũ, mà là tại hắn đã động lòng rồi.

Và cảm giác đánh mất bản thân đến mức sống không ra sống, chết không ra chết ấy hóa ra gọi là "yêu".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store