Em Yeu Nguoi Yeu Em
Hắn đổi chủ đề :- À mà... Hình như em đang có chuyện buồn đúng không?- Vâng. Sao anh biết ? - nó thở dài.- Đoán thế - hắn nháy mắt.- Đoán chuẩn rồi đấy - nó cười chua xót.- Người yêu đâu mà không tâm sự sinh sự?- Chết rồi...- Làm sao chết?- Trèo cây ớt, ngã, chết...- Kết thúc có hậu đấy - hắn phá lên cười.- Em đùa... - nó cụp mắt.- Thế buồn chuyện gì? Cứ mạnh dạn trình bày đi, nếu không giúp được thì anh sẽ giúp...Nó nhăn mặt :- Em buồn thật mà.- Vì sao?- Bị... đá.- Đau lắm không?- Đau - nó thở hắt ra.Nhắc đến chuyện đó, nó lại thấy lòng nao nao. Nó cúi gằm mặt xuống, hắn nhẹ nhàng :- Em còn yêu người ấy không?- Có... - nó rụt dè.- Níu đi, kéo đi...- Tuột rồi, người khác nhặt rồi... Hì... - nó cười - Đòi lại.- Mặt em mỏng...- Là sao?- Em không xinh, nhưng cũng còn cái lòng tự trọng... - nó nghẹn ngào.Hắn bật cười :- Anh biết mà. Bọn con gái là chúa chảnh nhá. Chính vì thế mà đôi khi mất oan một số thứ quan trọng đấy.- Vâng...- Thế em có hận người đó không?Nó quay sang nhìn hắn, cái nhìn như ánh lên một tia khó hiểu, nhưng rồi, giọng nó chùng xuống :- Có...- Muốn trả thù không?- Muốn...- Biết cách trả thù không?- Không...Nó ngập ngừng, ngước mắt nhìn hắn như thỉnh cầu.- Anh nói cho em đi?- Đó là... Hãy sống tốt hơn hắn ta, để hắn ta phải hối hận em ạ.Nó ỉu xìu :- Nói thì dễ lắm, nhưng làm thế nào mới là điều quan trọng.Hắn đứng dậy vươn vai :- Haiz... Cứ từ từ, anh sẽ chỉ cho. Tin anh đi, người ta dù gì cũng là du học sinh hơn 1 năm mà, em phải mạnh mẽ lên, như một cô gái Châu Âu ý...- Dạ.Ánh nắng bên ngoài cửa sổ lụi tắt dần, hắn giục :- Về chưa em? Sắp tối rồi đấy.- Vâng.Nó ngập ngừng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nó cắm cúi bước ra khỏi cửa thư viện. Chợt hắn gọi giật lại :- Này...!- Sao hả anh?Hắn vẫy vẫy tay :- Ngày mai, lại hẹn gặp em ở đây nhé!- Vâng - nó cười híp mí.Không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với hắn lại khiến nó nhẹ nhõm hơn nhiều như vậy. Nó đã cười, ít ra là 2 lần liền. Hy vọng đêm nay, không phải dùng thuốc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store