Em Va Minh
lưu ý : mình đã có tìm hiểu trước về phong tục này trước khi viết, nhưng có thể khi đưa vào oneshot có thể có những chi tiết thiếu, sai sót hoặc không đúng về phong tục này thì cho mình xin lỗi, góp ý để mình sửa đổi ạ
mùa xuângió xuân nhè nhẹ thổi qua thung lũng, mang theo hương hoa ngào ngạtchợ phiên mở vào ngày đầu năm bao giờ cũng rộn ràng hơn thường lệ: váy áo rực rỡ, tiếng khèn, tiếng sáo vang vọng Tiểu My bước giữa dòng người đông vui, hai tay dắt theo mấy đứa học trò nhỏ. Cô giáo trẻ dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc cao. Nửa năm về bản dạy học, em đã quen với ánh mắt tò mò lẫn quý mến của dân làngMy cười tươi, cúi xuống buộc lại khăn cho bé gái nhỏ, rồi kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi ngây ngô. Giữa ồn ào, nụ cười ấy sáng như nắng, khiến nhiều người phải ngoái nhìnở nơi nào đó, Nguyễn Hoàng Yến lặng lẽ dựa vào cột gỗ, mắt không rời bóng dáng kiatừ ngày My đặt chân đến bản, Yến đã cảm thấy lạ lẫm trong tim mìnhYến là con gái lớn trong nhà, mạnh mẽ từ nhỏ, chuyện gì cũng dám làm. Ở bản này, tục “kéo vợ” vẫn còn. Chỉ cần trong lòng đã chọn, thì giữa phiên chợ xuân, trước mặt mọi người, dám kéo người kia về – giữ ba ngày. Nếu ba ngày sau cô gái vẫn muốn rời đi, sẽ được thả tự do. Nhưng nếu ở lại, từ ấy thành vợYến hít một hơi dài. Hôm nay, cô sẽ làm điều ấy“Ơ, Yến! Em cũng ra chợ à?” – Tiểu My reo lên khi thấy bóng dáng quen thuộcYến tiến lại gần, khóe môi cong nhẹ“cô My đi chợ một mình ạ?”“không, đi với mấy bé học trò. Tụi nhỏ háo hức cả tuần nay rồi” – My cười“đông quá, dễ lạc lắm. Hay để em đi cùng, phụ cô trông chúng nó?”“em làm như chị không trông nổi ấy”
– My bật cười, ngón tay khẽ gõ vào trán Yếnchỉ một chạm nhẹ thôi mà trái tim Yến đập thình thịch. Trong mắt My, cô vẫn chỉ là “em” – một cô gái trong bản, một người nhỏ tuổi hơn. Nhưng Yến biết mình muốn nhiều hơn thế: muốn My thuộc về mình, ở cạnh bên mình, mãi mãicả buổi sáng, Yến cứ lặng lẽ đi theo, lúc thì che nắng, lúc xách hộ đồ, lúc nhắc bọn trẻ coi chừng té. Người trong chợ thấy cảnh ấy thì thầm: “con Yến lạ ghê, cứ kè kè bên cô giáo My”chiều xuống, hội ném pao bắt đầuđám trai gái đứng thành vòng tròn, tung quả pao lên, trao nhau ánh nhìn tình ý. Tiếng cười nói rộn ràngmột quả pao bay lạc về phía My. Em luống cuống chụp lấy, cả bọn cười ồ, má My hơi đỏ, tay khẽ ném trả lạiYến nhìn chằm chằm. Trong lòng dấy lên cảm giác chiếm hữu mãnh liệtmột cơn gió thổi qua, chiếc khăn trên vai My bị hất tung. Trong khoảnh khắc ấy, Yến lao đến, trùm khăn thổ cẩm của mình lên đầu My, rồi siết chặt bờ vai“xin lỗi cô… nhưng em phải làm thế này”My tròn mắt chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Yến nhấc bổng, kéo ra khỏi đám đông“Yến! Em… em làm gì thế?!” – My hét, tay đấm vào lưng YếnTiếng khèn vang dậy, tiếng reo hò theo sau:“con Yến kéo vợ rồi kìa!”“cô giáo My ơi, thế là có vợ bản rồi đó!”mặt My đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận“thả tôi xuống, Yến! Đây không phải trò đùa đâu!”nhưng vòng tay Yến ôm chặt, bước chân kiên định“không phải trò đùa, cô My. Em thật lòng”giữa ồn ào, Trương Tiểu My chợt nhận ra ánh mắt của Yến vô cùng kiên quyết.. ---ngôi nhà gỗ của gia đình Yến nằm trên triền núi, tách biệt khỏi sự ồn ào của phiên chợ. Gió thổi lùa qua mái tranh, mùi khói bếp cay xè mắtMy bị kéo vào, chưa kịp định thần thì Yến đã đặt em ngồi xuống tấm chăn thổ cẩm trải trên giường“Yến! Em điên rồi hả? Đây là bắt cóc! Tôi sẽ kiện em!” – My hét, mắt rực giận dữYến đứng im, ánh mắt bình thản:“không phải bắt cóc. Đây là tục của bản em. Em đã chọn cô. Nếu sau ba ngày cô không đồng ý, em sẽ tự đưa cô về. Không ai giữ cô cả”“nhưng… em có biết làm thế này là sai không? Tôi không phải con gái trong bản, không thể áp dụng mấy hủ tục ấy được!” – My vùng vằngYến khẽ cúi xuống, giọng thấp và chậm:“nhưng mà, em lỡ thích cô quá rồi... đành làm sai vậy "My sững lại. Trong đôi mắt kia không hề có vẻ trêu chọc, chỉ là sự chân thành đến mức khiến tim em khẽ chao đảo. Nhưng lý trí lập tức kéo em về“tôi không đồng ý. Em nghe rõ chưa? Không đồng ý!”Yến mím môi, không đáp. Cô chỉ đi ra ngoài, nhóm bếpĐêm đầu tiênTiểu My ôm gối ngồi co ro ở góc giường, lòng rối bời. Em giận Yến lắm, nhưng cũng giận chính mình vì trái tim lại loạn nhịp ngoài bếp, tiếng củi cháy tí tách, rồi mùi ngô nướng lan tỏa. Yến đem vào hai trái ngô, đưa trước mặt My“cô ăn đi, từ trưa giờ chưa ăn gì rồi”My liếc nhìn, định cự tuyệt, nhưng bụng lại réo lên. Em đành cầm lấy, khẽ gặm. Hạt ngô nóng hổi, ngọt lịm“ngày mai… em sẽ thả tôi về chứ?” – My hỏi nhỏ, giọng đã bớt gay gắtYến lắc đầu. “Ba ngày. Em đã hứa với bản rồi. Nhưng em cũng hứa với cô – nếu hết ba ngày cô vẫn muốn đi, em sẽ tiễn cô tận trường học”My cắn môi. Nửa muốn vùng vằng, nửa lại thấy ánh mắt kia quá đỗi nghiêm túcđêm ấy, Yến trải chăn xuống sàn, nhường giường cho My. Trước khi nằm xuống, cô quay sang:“Cô cứ yên tâm ngủ. Em sẽ không làm gì đâu”My quay mặt vào tường, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác khó gọi tên: vừa bất an, vừa… hơi ấm ápngày thứ haisáng sớm, tiếng gà gáy đánh thức Myem ngồi dậy, thấy mùi thơm bốc lên từ bếp. Yến đang nấu bữa sáng – bát mèn mén nóng hổi, thêm chút thịt xào rau rừng“ăn đi, rồi em đưa cô xuống suối rửa mặt” – Yến nói, giọng dịu hẳnMy cau mày. “Em định làm thế để tôi cảm động à? Tôi vẫn sẽ không đồng ý đâu”Yến cười nhạt. “Không cần cô đồng ý ngay. Chỉ mong cô hiểu lòng em”suốt ngày hôm đó, Yến chẳng rời khỏi nhà, chỉ quanh quẩn làm việc: chẻ củi, giặt áo, dọn dẹp. Thỉnh thoảng cô lại hỏi về việc ăn uống, Yến sợ My đói lắmmMy muốn giận, nhưng trái tim lại mềm ra từng chúttối đến, Yến đưa My ra sân, chỉ tay lên trời: “Cô coi, sao ở đây nhiều lắm. Ở dưới phố chắc không thấy"My ngẩng nhìn, ngỡ ngàng trước bầu trời đầy sao. Gió lạnh luồn qua áo, em khẽ rùng mình. Yến lập tức cởi áo khoác, choàng lên vai em“đừng có mà lấy lòng tôi.” – My nói nhỏ, nhưng tay vẫn giữ chặt vạt áoYến không đáp, chỉ ngồi cạnh, im lặng nhìn saongày thứ baTiểu My bắt đầu bối rối. Sáng nay, khi tỉnh dậy, cô thấy trên bàn có bó hoa dại tím biếc – chính là loại cô từng khen đẹp lúc đi dạy. Chắc hẳn Yến đã lên núi hái từ tờ mờ sáng“Nguyễn Hoàng Yến, em rốt cuộc muốn gì ở tôi?”
mùa xuângió xuân nhè nhẹ thổi qua thung lũng, mang theo hương hoa ngào ngạtchợ phiên mở vào ngày đầu năm bao giờ cũng rộn ràng hơn thường lệ: váy áo rực rỡ, tiếng khèn, tiếng sáo vang vọng Tiểu My bước giữa dòng người đông vui, hai tay dắt theo mấy đứa học trò nhỏ. Cô giáo trẻ dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc cao. Nửa năm về bản dạy học, em đã quen với ánh mắt tò mò lẫn quý mến của dân làngMy cười tươi, cúi xuống buộc lại khăn cho bé gái nhỏ, rồi kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi ngây ngô. Giữa ồn ào, nụ cười ấy sáng như nắng, khiến nhiều người phải ngoái nhìnở nơi nào đó, Nguyễn Hoàng Yến lặng lẽ dựa vào cột gỗ, mắt không rời bóng dáng kiatừ ngày My đặt chân đến bản, Yến đã cảm thấy lạ lẫm trong tim mìnhYến là con gái lớn trong nhà, mạnh mẽ từ nhỏ, chuyện gì cũng dám làm. Ở bản này, tục “kéo vợ” vẫn còn. Chỉ cần trong lòng đã chọn, thì giữa phiên chợ xuân, trước mặt mọi người, dám kéo người kia về – giữ ba ngày. Nếu ba ngày sau cô gái vẫn muốn rời đi, sẽ được thả tự do. Nhưng nếu ở lại, từ ấy thành vợYến hít một hơi dài. Hôm nay, cô sẽ làm điều ấy“Ơ, Yến! Em cũng ra chợ à?” – Tiểu My reo lên khi thấy bóng dáng quen thuộcYến tiến lại gần, khóe môi cong nhẹ“cô My đi chợ một mình ạ?”“không, đi với mấy bé học trò. Tụi nhỏ háo hức cả tuần nay rồi” – My cười“đông quá, dễ lạc lắm. Hay để em đi cùng, phụ cô trông chúng nó?”“em làm như chị không trông nổi ấy”
– My bật cười, ngón tay khẽ gõ vào trán Yếnchỉ một chạm nhẹ thôi mà trái tim Yến đập thình thịch. Trong mắt My, cô vẫn chỉ là “em” – một cô gái trong bản, một người nhỏ tuổi hơn. Nhưng Yến biết mình muốn nhiều hơn thế: muốn My thuộc về mình, ở cạnh bên mình, mãi mãicả buổi sáng, Yến cứ lặng lẽ đi theo, lúc thì che nắng, lúc xách hộ đồ, lúc nhắc bọn trẻ coi chừng té. Người trong chợ thấy cảnh ấy thì thầm: “con Yến lạ ghê, cứ kè kè bên cô giáo My”chiều xuống, hội ném pao bắt đầuđám trai gái đứng thành vòng tròn, tung quả pao lên, trao nhau ánh nhìn tình ý. Tiếng cười nói rộn ràngmột quả pao bay lạc về phía My. Em luống cuống chụp lấy, cả bọn cười ồ, má My hơi đỏ, tay khẽ ném trả lạiYến nhìn chằm chằm. Trong lòng dấy lên cảm giác chiếm hữu mãnh liệtmột cơn gió thổi qua, chiếc khăn trên vai My bị hất tung. Trong khoảnh khắc ấy, Yến lao đến, trùm khăn thổ cẩm của mình lên đầu My, rồi siết chặt bờ vai“xin lỗi cô… nhưng em phải làm thế này”My tròn mắt chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Yến nhấc bổng, kéo ra khỏi đám đông“Yến! Em… em làm gì thế?!” – My hét, tay đấm vào lưng YếnTiếng khèn vang dậy, tiếng reo hò theo sau:“con Yến kéo vợ rồi kìa!”“cô giáo My ơi, thế là có vợ bản rồi đó!”mặt My đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận“thả tôi xuống, Yến! Đây không phải trò đùa đâu!”nhưng vòng tay Yến ôm chặt, bước chân kiên định“không phải trò đùa, cô My. Em thật lòng”giữa ồn ào, Trương Tiểu My chợt nhận ra ánh mắt của Yến vô cùng kiên quyết.. ---ngôi nhà gỗ của gia đình Yến nằm trên triền núi, tách biệt khỏi sự ồn ào của phiên chợ. Gió thổi lùa qua mái tranh, mùi khói bếp cay xè mắtMy bị kéo vào, chưa kịp định thần thì Yến đã đặt em ngồi xuống tấm chăn thổ cẩm trải trên giường“Yến! Em điên rồi hả? Đây là bắt cóc! Tôi sẽ kiện em!” – My hét, mắt rực giận dữYến đứng im, ánh mắt bình thản:“không phải bắt cóc. Đây là tục của bản em. Em đã chọn cô. Nếu sau ba ngày cô không đồng ý, em sẽ tự đưa cô về. Không ai giữ cô cả”“nhưng… em có biết làm thế này là sai không? Tôi không phải con gái trong bản, không thể áp dụng mấy hủ tục ấy được!” – My vùng vằngYến khẽ cúi xuống, giọng thấp và chậm:“nhưng mà, em lỡ thích cô quá rồi... đành làm sai vậy "My sững lại. Trong đôi mắt kia không hề có vẻ trêu chọc, chỉ là sự chân thành đến mức khiến tim em khẽ chao đảo. Nhưng lý trí lập tức kéo em về“tôi không đồng ý. Em nghe rõ chưa? Không đồng ý!”Yến mím môi, không đáp. Cô chỉ đi ra ngoài, nhóm bếpĐêm đầu tiênTiểu My ôm gối ngồi co ro ở góc giường, lòng rối bời. Em giận Yến lắm, nhưng cũng giận chính mình vì trái tim lại loạn nhịp ngoài bếp, tiếng củi cháy tí tách, rồi mùi ngô nướng lan tỏa. Yến đem vào hai trái ngô, đưa trước mặt My“cô ăn đi, từ trưa giờ chưa ăn gì rồi”My liếc nhìn, định cự tuyệt, nhưng bụng lại réo lên. Em đành cầm lấy, khẽ gặm. Hạt ngô nóng hổi, ngọt lịm“ngày mai… em sẽ thả tôi về chứ?” – My hỏi nhỏ, giọng đã bớt gay gắtYến lắc đầu. “Ba ngày. Em đã hứa với bản rồi. Nhưng em cũng hứa với cô – nếu hết ba ngày cô vẫn muốn đi, em sẽ tiễn cô tận trường học”My cắn môi. Nửa muốn vùng vằng, nửa lại thấy ánh mắt kia quá đỗi nghiêm túcđêm ấy, Yến trải chăn xuống sàn, nhường giường cho My. Trước khi nằm xuống, cô quay sang:“Cô cứ yên tâm ngủ. Em sẽ không làm gì đâu”My quay mặt vào tường, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác khó gọi tên: vừa bất an, vừa… hơi ấm ápngày thứ haisáng sớm, tiếng gà gáy đánh thức Myem ngồi dậy, thấy mùi thơm bốc lên từ bếp. Yến đang nấu bữa sáng – bát mèn mén nóng hổi, thêm chút thịt xào rau rừng“ăn đi, rồi em đưa cô xuống suối rửa mặt” – Yến nói, giọng dịu hẳnMy cau mày. “Em định làm thế để tôi cảm động à? Tôi vẫn sẽ không đồng ý đâu”Yến cười nhạt. “Không cần cô đồng ý ngay. Chỉ mong cô hiểu lòng em”suốt ngày hôm đó, Yến chẳng rời khỏi nhà, chỉ quanh quẩn làm việc: chẻ củi, giặt áo, dọn dẹp. Thỉnh thoảng cô lại hỏi về việc ăn uống, Yến sợ My đói lắmmMy muốn giận, nhưng trái tim lại mềm ra từng chúttối đến, Yến đưa My ra sân, chỉ tay lên trời: “Cô coi, sao ở đây nhiều lắm. Ở dưới phố chắc không thấy"My ngẩng nhìn, ngỡ ngàng trước bầu trời đầy sao. Gió lạnh luồn qua áo, em khẽ rùng mình. Yến lập tức cởi áo khoác, choàng lên vai em“đừng có mà lấy lòng tôi.” – My nói nhỏ, nhưng tay vẫn giữ chặt vạt áoYến không đáp, chỉ ngồi cạnh, im lặng nhìn saongày thứ baTiểu My bắt đầu bối rối. Sáng nay, khi tỉnh dậy, cô thấy trên bàn có bó hoa dại tím biếc – chính là loại cô từng khen đẹp lúc đi dạy. Chắc hẳn Yến đã lên núi hái từ tờ mờ sáng“Nguyễn Hoàng Yến, em rốt cuộc muốn gì ở tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store