Em Trai Cua Ban Than Rat Kieu
Em trai của bạn thân tôi, là một kẻ rất kiêu.Lần đầu tiên gặp nhau, tôi tình cờ thấy cậu ấy vừa từ trong phòng tắm bước ra, thế là cậu ấy lập tức trùm cả bộ quần áo lên đầu tôi.Bạn thân vội giảng hoà: "Đây là cô bạn mỹ nữ của chị, xinh không?"Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi, đáp lại đầy ác ý: "Xấu quá".Ha, không phải chỉ là một tên nhóc kiêu ngạo thôi sao? Chị đây không tin không chữa được cậu! Sau khoảng thời gian dài tôi hỏi han ân cần, tỉ mỉ cẩn thận, săn sóc từng li, chu đáo mọi bề...Cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc.
Cậu ta vẫn còn kiêu lắm, thậm chí còn không gọi tôi là "chị" nữa.Nhưng chỉ hai ngày sau khi tôi từ bỏ, cậu ta lại lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho tôi...Trai kiêu: Đây là lạt mềm buộc chặt sao?Trai kiêu: Chị....Tới nhà cô bạn thân để đưa vài món đồ, tôi vô tình gặp phải một anh chàng đẹp trai mới bước ra từ nhà tắm.
Anh đẹp trai đó rất cao, chân dài miên man, cơ bắp rõ ràng và chỉ có đúng một tấm vải nhỏ đến đáng thương che đi bộ phận trọng yếu.Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì đầu đã bị một bộ quần áo trùm lấy.Tầm nhìn bị che khuất, tôi mới muộn màng phát giác, sau đó không nhịn nổi hét lên một tiếng.
Bạn thân nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra.Tôi chỉ vào anh chàng đẹp trai còn đang quấn khăn tắm kia: "Đây là ai thế?"
Bạn thân: "Em trai tui."Tôi: ???Từ từ, sao tôi nhớ em trai cô ấy là một đứa nhóc đen nhẻm cơ mà?Bạn thân quay sang nhìn cậu đẹp trai, cố gắng hoá giải sự ngượng ngùng này: "Đây là cô bạn thân mĩ nữ của chị, xinh đẹp không?"Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi: "Xấu quá"
Nói xong thì quay đầu bước vào phòng.Tôi: ...Rõ rồi, hoá ra là một đứa trai kiêu!Tôi: "Cậu ta bao tuổi rồi?"
Bạn thân đầy mặt xin lỗi: "Em tui... Mới hai mươi, thời kỳ phản nghịch đến hơi muộn chút."Tôi nhìn chằm chằm vào cô bạn thân của mình rồi nheo nheo mắt: "Thành niên là đủ rồi."Bạn thân nở một nụ cười hiểu ý, lập tức đưa Wechat của cậu trai kiêu kia cho tôi: "Giúp tui chữa trị cho nó nhé."...
Cậu trai kiêu kia tên Mục Vọng, học năm ba của Đại học T, nghe nói còn là nhân vật hô mưa gọi gió trong trường học.Quả nhiên là đủ tư cách để trở thành trai kiêu.Hứng thú của tôi càng nồng, bắt đầu cuộc giao lưu đầy "thân thiện" với Mục Vọng trên Wechat.Tôi: Em trai, có rảnh chúng ta cùng đi ăn bữa cơm nhé?Mục Vọng: Cậu là ai vậy?Tôi: Là bạn của chị gái em ấy, là chị gái hôm đó nhìn thấy mĩ nam bước ra khỏi phòng tắm ấy.Cậu ta phớt lờ tôi cả nửa ngày. Tôi: ? [Dấu chấm than màu đỏ]
!!!???Tên nhóc thối kia xoá tôi rồi!Tôi hoả tốc đi tìm bạn thân mình: Em cậu xóa tui luôn rồi, mau bảo cậu ta add lại tui đi!Bạn thân: Nó không nghe lời tui đâu, bà tự nói với nó đi.Tôi: Cậu ta xoá tui luôn rồi thì nói kiểu gì?Bạn thân: Bà cũng chơi "Vương giả*" phải không? Tối nay nó sẽ cùng đám bạn học kéo cấp cho tui, tui cho bà tài khoản.(*Game Vương Giả Vinh Diệu – giống như LOL bản Trung Quốc ấy)Hú hú hú, không hổ là bạn thân nhất của tôi, xúc động muốn rớt nước mắt không à.Buổi tối, khi tôi ở trong đội mở mic lên, nghe thấy giọng nói không phải là bạn thân tôi, bạn học của Mục Vọng đều giật mình."Không phải chị của Mục Vọng hả?" Một cậu trai nhẹ giọng hỏi, "Chị ơi, chị là ai vậy ạ?".Giọng điệu tôi cũng trở nên dịu dàng hẳn: "Chị là bạn của chị Mục Vọng...""Dạ dạ, thế chị có biết đánh phụ trợ không ạ?""Biết chứ.""Thế chị chỉ cần nằm là ok rồi, tụi em mang chị cùng bay nhé!"Tôi khóc luôn, đây là kiểu em trai châu báu gì vậy chứ? Mục Vọng là cọng rơm nào? Tôi muốn chuyển mục tiêu!Sau đó, Mục Vọng đã chơi nhân vật xạ thủ, tôi làm phụ trợ nên không thể không đi theo cậu ta. Mục Vọng: "Phụ trợ đi thăm dò bụi cỏ đi."Tôi phục tùng hết mức đi luôn.Sau đó bị một gã to con đang phục sẵn trong bụi loạn ẩu đến chết.Mục Vọng: "Đừng phái người qua hỗ trợ."Tôi:?Không phải cậu bảo tôi đi thăm dò bụi cỏ sao hả?Sau đó loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều rất nhiều lần, tôi thực sự hoài nghi là Mục Vọng cố ý làm thế.Tóm lại là cho đến cuối trận, cơ bản tôi không hề phát huy được tí tác dụng nào!Dù cuối cùng vẫn thắng nhưng tôi vẫn rất tức giận.Ha, cậu chơi xạ thủ phải không? Đã thế thì tôi cứ chơi hỗ trợ đấy*.(*Trong game thì xạ thủ và hỗ trợ luôn đi cùng nhau)Ván thứ hai, tôi quả quyết khoá luôn Yao.Sau đó Mục Vọng chọn tướng Mã Siêu bên lề.Tôi: ...Suốt cả trận đó, cứ mỗi lần tôi nhảy lên người Mục Vọng thì cậu ta lại bật kỹ năng phi tốc lên đưa tôi vào thẳng trong đám người, xem tôi một mình chết bất đắc kỳ tử xong, chính mình lại phóng khoáng rời đi*.(*Trong game, nhân vật Yao này có một kỹ năng là trèo lên người nhân vật khác để buff, còn Mã Siêu thì là nhân vật sát thủ nên có kỹ năng gia tốc cực nhanh =)))Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng cười rất nhẹ của cậu ta.Tức chết tôi rồi!Bất tri bất giác, chúng tôi bắt đầu bị ngược gió, trụ cao của ba đường đã bị phá huỷ hoàn toàn.Cậu bé giọng nhẹ nhàng rất khó hiểu: "Mục Vọng, một kẻ máy chủ Mã Siêu như cậu dùng acc clone sao lại chơi thành thế này chứ?"Tôi hừ lạnh một tiếng: "Có lẽ máy chủ Mã Siêu cũng có lúc rơi xuống hố chứ."Mục Vọng đột nhiên dừng lại bên cạnh tôi: "Lên đi."Tôi: "Làm gì?""Mang cô đi thắng."Xì, tôi mới không thèm tin đâu, nhất định là lại muốn ném tôi vào đám người chứ gì.Nhưng tôi vẫn cố mà làm. Dù sao thì cậu em trai hôi hám này vẫn chưa add lại tôi. Kết quả quá ngoài ý muốn, cậu ta thật sự nghiêm túc, suốt chặng đều double kill triple kill*, rất nhanh đã đẩy tới trụ của đối phương.(Giết 2/3 địch một lúc)Tất nhiên, tôi đã bỏ mạng trong quá trình này.Ngay khi tiêu diệt cả team nhà người ta, cậu ta lại đi tới gần tháp, cố ý để tháp đánh chết.Tôi không hiểu: "Cậu làm gì thế?"Mục Vọng không đáp, nhưng mấy nam sinh khác lại cười hì hì đùa giỡn nói: "Vợ chồng mình dắt nhau về nhà*".(*夫妻双双把家还: một bài dân ca tỉnh An Huy, dịch nghĩa là "Vợ chồng mình dắt nhau về nhà" =))))Mặt già của tôi đỏ lên.Nói vớ nói vẩn, đúng là không có lớn nhỏ gì mà....Đêm đó sau khi chơi game xong, tôi mới nhận ra rằng tôi đã quên mở miệng bảo Mục Vọng add lại mình.Biết là cậu ta không nhìn thấy nhưng với cảm xúc uất ức, tôi vẫn nhắn cho cậu ta một câu, "Đứa em trai thối này, đồ đáng ghét, chỉ biết bắt nạt tôi thôi."Không ngờ lại gửi đi được luôn.Tôi đơ ra khoảng hai giây, vừa định thu hồi lại thì thấy Mục Vọng đáp một tin: Ờ.Tôi: ...Tôi: Mặc dù vậy, bộ dạng cuối cùng khi cậu đưa chị đây ngược gió nghịch chuyển tình thế thật sự rất ngầu đấy.Mục Vọng: Ồ.Gì đây, phản ứng lãng xẹt quá vậy.Tôi: Gọi một tiếng "chị" nghe thử coi đi.Mục Vọng rất lâu không đáp.Lòng tôi lộp bộp hai tiếng, sẽ không lại chặn tôi rồi đó chứ? Tôi: Đùa thôi, không muốn thì thôi, đừng block chị nữa nhé!Hai phút sau.Mục Vọng: Ngủ quên.Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nhịn được bật cười.Em trai thối, vô lễ với chị đây sẽ phải trả giá đắt đó nghen!...Một thời gian sau, bất kể có việc hay không có việc, tôi cũng "quấy rối" Mục Vọng trên Wechat.Nhưng tất cả vẫn chỉ là những câu vô thưởng vô phạt.Ví dụ như, ăn cơm chưa, đã ngủ chưa, có nhớ tôi không?Cậu ta không trả lời bất kỳ câu nào trong mấy câu trước đó, chỉ mỗi câu cuối cùng mỗi lần đều đáp ngay trong vài giây ——Không nhớ, không thể nào, đừng có mơ.Hầy, lần đầu tiên tôi theo đuổi đàn ông mà lại bị đâm vào tường, đã thế còn là một kẻ "miệng chó không thể mọc ra ngà voi" nữa chứ.Tôi không cam tâm nên đã tìm đến cô bạn thân xin tư vấn.Bạn thân kéo tôi đi bar, vừa uống rượu vừa than thở: "Chẳng biết từ khi nào mà em trai tui tiến bộ vượt bậc, đỗ vào đại học T không nói, người cũng trở nên kỳ kỳ quái quái..."Tôi kiên nhẫn nghe, cho đến khi say khướt, bạn thân mới vỗ vỗ tôi: "Tui vừa mới gọi Mục Vọng tới rồi đó, tui rút trước đây, bà phải nắm chặt cơ hội đấy."Tôi chưa kịp nói gì thì bạn thân nhất đã bỏ đi mất.Đang ngồi đợi chán chê thì lại có người tiến đến bắt chuyện: "Add Wechat nhé em gái."Vì sợ đụng phải vướng víu nên tôi biết nghe lời phải add luônDù sao sau đó cũng có thể xoá đi mà.Người đàn ông không đứng đắn rủ rê: "Em gái đi một mình hả? Đi cùng nhau chứ?"Tôi bực bội xoa thái dương, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mục Vọng."Không cần, bạn trai tôi đến đón tôi rồi." Khóe miệng tôi nhếch lên, chỉ về phía Mục Vọng, "Anh ấy đến rồi."
Người đàn ông đó đã khôn ngoan rời đi.Mục Vọng bước đến gần tôi và nhìn xuống với vẻ kiêu ngạo.Trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, tôi không nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy, nhưng lại mơ hồ cảm thấy cậu ấy có vẻ tức giận.Có phải vì bị bạn thân ép đến nên cậu ấy mới không vui không?Tôi thì thào, "Thực ra cậu cũng không cần phải tới đâu..."Mục Vọng: "Sau đó để cô đi cùng gã khác luôn à?"Tôi: ?"Không phải..."Tôi có chút choáng váng, loạng choạng đứng lên, mơ màng dựa vào người Mục Vọng.Cậu ấy bỗng nhiên tóm lấy tôi, kéo tôi ra khỏi quán bar, mở cửa xe và đẩy tôi vào ghế sau.Sau đó, cậu ấy vươn mình vào trong xe, chống tay dựa ở bên cạnh tôi, chóp mũi gần đến nỗi tôi thậm chí có thể nhìn thấy cả hàng lông mi đang run rẩy của cậu ấy.Tim tôi không có tiền đồ mà đập như sấm nổ.Trong bầu không khí nóng bỏng mơ hồ và nồng nặc mùi rượu đó, lời của Mục Vọng lại như gáo nước lạnh: "Nếu đã có thể câu người khác, thì đừng có chọn tôi."Tôi: ?Cậu ta sẽ không nghĩ là tôi chỉ câu cậu ta để chơi đấy chứ?Rõ ràng là tôi nghiêm túc mà!Rượu xộc lên não khiến tôi cũng chẳng còn sức để giải thích cho cậu ta hiểu nữa, đành nằm lăn ra giả chết ở ghế sau.Cậu ta lái xe đến dưới cổng nhà tôi mới phát hiện ra gì đó không đúng lắm.Mụ Vương: "Giả say hả?"Tôi: "Tôi muốn nôn."Mục Vọng: ...Mục Vọng: "Đừng nôn trong xe tôi."Có lẽ vì quá tiếc chiếc xe nên cậu ta đã xuống lôi tôi ra ngoài.Tôi vô lực yếu ớt dựa vào người cậu ta: "Cậu có thể đừng lạnh nhạt với chị như vậy được không..."Cậu ta im lặng.Tôi tiếp tục than vãn: "Đưa tôi vào khách sạn đi..."Mục Vọng cứng đờ cả người: "Nằm mơ."Tôi rất tủi thân: "Nhà tôi ở tầng năm, không có thang máy, tôi không leo lên được ..."Mục Vọng: ...Cậu ta im lặng một lúc, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống: "Lên đi."Hửm?Đây là muốn cõng tôi lên hả?"Tôi muốn được bế kiểu công chúa!""Cô có ba giây."Tôi dứt khoát nhào lên.Rốt cuộc thì tôi cũng đã uống rượu, ngũ cảm đều trở nên mơ hồ, cứ có cảm giác như mọi thứ đều không chân thật, chỉ nhớ được mùi hương trên cơ thể Mục Vọng vô cùng thơm.Giống như là ngọn cỏ sau cơn mưa, mang theo cả hơi thở của mùa xuân tươi mới.Cậu ấy đưa tôi về nhà, còn rót cho tôi một cốc nước nữa. Tôi cố tình dựa vào người cậu ấy, cậu ấy đẩy ra, tôi ngã dúi dụi, thế là cậu ấy lại phải kéo tôi lại.Cảm giác trêu chọc "trẻ con" này quả thật không tồi.Vốn tôi muốn giả say không cho cậu ấy về, nhưng nghĩ một lát, cuối cùng vẫn thôi.Mục Vọng lôi tôi lên giường, nhân lúc cậu ấy không chú ý, tôi nhẹ nhàng dụi môi lướt qua vành tai của cậu ấy.Như bị điện giật, cậu ấy tông cửa xông ra chẳng khác gì chạy trốn.Tôi choáng luôn.Cậu ta cứ thế mà đi rồi?Hơi rượu đã tan gần hết, tôi thở dài, cảm thấy có chút cáu kỉnh bèn đi ra cửa hàng tiện lợi mua thêm hai lon bia.Vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi mở nắp một lon, lại chợt nhìn thấy một người đang đứng dưới nhà tôi từ xa xa.Ngọn lửa đỏ lập loè giữa ngón tay cậu ta đã biến mất khi tôi đi tới gần.Cậu tiến lên hai bước, khuôn mặt dần dần lộ ra khỏi bóng tối."Giả vờ say có vui không?" Mục Vọng hỏi.
Cậu ta vẫn còn kiêu lắm, thậm chí còn không gọi tôi là "chị" nữa.Nhưng chỉ hai ngày sau khi tôi từ bỏ, cậu ta lại lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho tôi...Trai kiêu: Đây là lạt mềm buộc chặt sao?Trai kiêu: Chị....Tới nhà cô bạn thân để đưa vài món đồ, tôi vô tình gặp phải một anh chàng đẹp trai mới bước ra từ nhà tắm.
Anh đẹp trai đó rất cao, chân dài miên man, cơ bắp rõ ràng và chỉ có đúng một tấm vải nhỏ đến đáng thương che đi bộ phận trọng yếu.Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì đầu đã bị một bộ quần áo trùm lấy.Tầm nhìn bị che khuất, tôi mới muộn màng phát giác, sau đó không nhịn nổi hét lên một tiếng.
Bạn thân nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra.Tôi chỉ vào anh chàng đẹp trai còn đang quấn khăn tắm kia: "Đây là ai thế?"
Bạn thân: "Em trai tui."Tôi: ???Từ từ, sao tôi nhớ em trai cô ấy là một đứa nhóc đen nhẻm cơ mà?Bạn thân quay sang nhìn cậu đẹp trai, cố gắng hoá giải sự ngượng ngùng này: "Đây là cô bạn thân mĩ nữ của chị, xinh đẹp không?"Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi: "Xấu quá"
Nói xong thì quay đầu bước vào phòng.Tôi: ...Rõ rồi, hoá ra là một đứa trai kiêu!Tôi: "Cậu ta bao tuổi rồi?"
Bạn thân đầy mặt xin lỗi: "Em tui... Mới hai mươi, thời kỳ phản nghịch đến hơi muộn chút."Tôi nhìn chằm chằm vào cô bạn thân của mình rồi nheo nheo mắt: "Thành niên là đủ rồi."Bạn thân nở một nụ cười hiểu ý, lập tức đưa Wechat của cậu trai kiêu kia cho tôi: "Giúp tui chữa trị cho nó nhé."...
Cậu trai kiêu kia tên Mục Vọng, học năm ba của Đại học T, nghe nói còn là nhân vật hô mưa gọi gió trong trường học.Quả nhiên là đủ tư cách để trở thành trai kiêu.Hứng thú của tôi càng nồng, bắt đầu cuộc giao lưu đầy "thân thiện" với Mục Vọng trên Wechat.Tôi: Em trai, có rảnh chúng ta cùng đi ăn bữa cơm nhé?Mục Vọng: Cậu là ai vậy?Tôi: Là bạn của chị gái em ấy, là chị gái hôm đó nhìn thấy mĩ nam bước ra khỏi phòng tắm ấy.Cậu ta phớt lờ tôi cả nửa ngày. Tôi: ? [Dấu chấm than màu đỏ]
!!!???Tên nhóc thối kia xoá tôi rồi!Tôi hoả tốc đi tìm bạn thân mình: Em cậu xóa tui luôn rồi, mau bảo cậu ta add lại tui đi!Bạn thân: Nó không nghe lời tui đâu, bà tự nói với nó đi.Tôi: Cậu ta xoá tui luôn rồi thì nói kiểu gì?Bạn thân: Bà cũng chơi "Vương giả*" phải không? Tối nay nó sẽ cùng đám bạn học kéo cấp cho tui, tui cho bà tài khoản.(*Game Vương Giả Vinh Diệu – giống như LOL bản Trung Quốc ấy)Hú hú hú, không hổ là bạn thân nhất của tôi, xúc động muốn rớt nước mắt không à.Buổi tối, khi tôi ở trong đội mở mic lên, nghe thấy giọng nói không phải là bạn thân tôi, bạn học của Mục Vọng đều giật mình."Không phải chị của Mục Vọng hả?" Một cậu trai nhẹ giọng hỏi, "Chị ơi, chị là ai vậy ạ?".Giọng điệu tôi cũng trở nên dịu dàng hẳn: "Chị là bạn của chị Mục Vọng...""Dạ dạ, thế chị có biết đánh phụ trợ không ạ?""Biết chứ.""Thế chị chỉ cần nằm là ok rồi, tụi em mang chị cùng bay nhé!"Tôi khóc luôn, đây là kiểu em trai châu báu gì vậy chứ? Mục Vọng là cọng rơm nào? Tôi muốn chuyển mục tiêu!Sau đó, Mục Vọng đã chơi nhân vật xạ thủ, tôi làm phụ trợ nên không thể không đi theo cậu ta. Mục Vọng: "Phụ trợ đi thăm dò bụi cỏ đi."Tôi phục tùng hết mức đi luôn.Sau đó bị một gã to con đang phục sẵn trong bụi loạn ẩu đến chết.Mục Vọng: "Đừng phái người qua hỗ trợ."Tôi:?Không phải cậu bảo tôi đi thăm dò bụi cỏ sao hả?Sau đó loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều rất nhiều lần, tôi thực sự hoài nghi là Mục Vọng cố ý làm thế.Tóm lại là cho đến cuối trận, cơ bản tôi không hề phát huy được tí tác dụng nào!Dù cuối cùng vẫn thắng nhưng tôi vẫn rất tức giận.Ha, cậu chơi xạ thủ phải không? Đã thế thì tôi cứ chơi hỗ trợ đấy*.(*Trong game thì xạ thủ và hỗ trợ luôn đi cùng nhau)Ván thứ hai, tôi quả quyết khoá luôn Yao.Sau đó Mục Vọng chọn tướng Mã Siêu bên lề.Tôi: ...Suốt cả trận đó, cứ mỗi lần tôi nhảy lên người Mục Vọng thì cậu ta lại bật kỹ năng phi tốc lên đưa tôi vào thẳng trong đám người, xem tôi một mình chết bất đắc kỳ tử xong, chính mình lại phóng khoáng rời đi*.(*Trong game, nhân vật Yao này có một kỹ năng là trèo lên người nhân vật khác để buff, còn Mã Siêu thì là nhân vật sát thủ nên có kỹ năng gia tốc cực nhanh =)))Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng cười rất nhẹ của cậu ta.Tức chết tôi rồi!Bất tri bất giác, chúng tôi bắt đầu bị ngược gió, trụ cao của ba đường đã bị phá huỷ hoàn toàn.Cậu bé giọng nhẹ nhàng rất khó hiểu: "Mục Vọng, một kẻ máy chủ Mã Siêu như cậu dùng acc clone sao lại chơi thành thế này chứ?"Tôi hừ lạnh một tiếng: "Có lẽ máy chủ Mã Siêu cũng có lúc rơi xuống hố chứ."Mục Vọng đột nhiên dừng lại bên cạnh tôi: "Lên đi."Tôi: "Làm gì?""Mang cô đi thắng."Xì, tôi mới không thèm tin đâu, nhất định là lại muốn ném tôi vào đám người chứ gì.Nhưng tôi vẫn cố mà làm. Dù sao thì cậu em trai hôi hám này vẫn chưa add lại tôi. Kết quả quá ngoài ý muốn, cậu ta thật sự nghiêm túc, suốt chặng đều double kill triple kill*, rất nhanh đã đẩy tới trụ của đối phương.(Giết 2/3 địch một lúc)Tất nhiên, tôi đã bỏ mạng trong quá trình này.Ngay khi tiêu diệt cả team nhà người ta, cậu ta lại đi tới gần tháp, cố ý để tháp đánh chết.Tôi không hiểu: "Cậu làm gì thế?"Mục Vọng không đáp, nhưng mấy nam sinh khác lại cười hì hì đùa giỡn nói: "Vợ chồng mình dắt nhau về nhà*".(*夫妻双双把家还: một bài dân ca tỉnh An Huy, dịch nghĩa là "Vợ chồng mình dắt nhau về nhà" =))))Mặt già của tôi đỏ lên.Nói vớ nói vẩn, đúng là không có lớn nhỏ gì mà....Đêm đó sau khi chơi game xong, tôi mới nhận ra rằng tôi đã quên mở miệng bảo Mục Vọng add lại mình.Biết là cậu ta không nhìn thấy nhưng với cảm xúc uất ức, tôi vẫn nhắn cho cậu ta một câu, "Đứa em trai thối này, đồ đáng ghét, chỉ biết bắt nạt tôi thôi."Không ngờ lại gửi đi được luôn.Tôi đơ ra khoảng hai giây, vừa định thu hồi lại thì thấy Mục Vọng đáp một tin: Ờ.Tôi: ...Tôi: Mặc dù vậy, bộ dạng cuối cùng khi cậu đưa chị đây ngược gió nghịch chuyển tình thế thật sự rất ngầu đấy.Mục Vọng: Ồ.Gì đây, phản ứng lãng xẹt quá vậy.Tôi: Gọi một tiếng "chị" nghe thử coi đi.Mục Vọng rất lâu không đáp.Lòng tôi lộp bộp hai tiếng, sẽ không lại chặn tôi rồi đó chứ? Tôi: Đùa thôi, không muốn thì thôi, đừng block chị nữa nhé!Hai phút sau.Mục Vọng: Ngủ quên.Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nhịn được bật cười.Em trai thối, vô lễ với chị đây sẽ phải trả giá đắt đó nghen!...Một thời gian sau, bất kể có việc hay không có việc, tôi cũng "quấy rối" Mục Vọng trên Wechat.Nhưng tất cả vẫn chỉ là những câu vô thưởng vô phạt.Ví dụ như, ăn cơm chưa, đã ngủ chưa, có nhớ tôi không?Cậu ta không trả lời bất kỳ câu nào trong mấy câu trước đó, chỉ mỗi câu cuối cùng mỗi lần đều đáp ngay trong vài giây ——Không nhớ, không thể nào, đừng có mơ.Hầy, lần đầu tiên tôi theo đuổi đàn ông mà lại bị đâm vào tường, đã thế còn là một kẻ "miệng chó không thể mọc ra ngà voi" nữa chứ.Tôi không cam tâm nên đã tìm đến cô bạn thân xin tư vấn.Bạn thân kéo tôi đi bar, vừa uống rượu vừa than thở: "Chẳng biết từ khi nào mà em trai tui tiến bộ vượt bậc, đỗ vào đại học T không nói, người cũng trở nên kỳ kỳ quái quái..."Tôi kiên nhẫn nghe, cho đến khi say khướt, bạn thân mới vỗ vỗ tôi: "Tui vừa mới gọi Mục Vọng tới rồi đó, tui rút trước đây, bà phải nắm chặt cơ hội đấy."Tôi chưa kịp nói gì thì bạn thân nhất đã bỏ đi mất.Đang ngồi đợi chán chê thì lại có người tiến đến bắt chuyện: "Add Wechat nhé em gái."Vì sợ đụng phải vướng víu nên tôi biết nghe lời phải add luônDù sao sau đó cũng có thể xoá đi mà.Người đàn ông không đứng đắn rủ rê: "Em gái đi một mình hả? Đi cùng nhau chứ?"Tôi bực bội xoa thái dương, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mục Vọng."Không cần, bạn trai tôi đến đón tôi rồi." Khóe miệng tôi nhếch lên, chỉ về phía Mục Vọng, "Anh ấy đến rồi."
Người đàn ông đó đã khôn ngoan rời đi.Mục Vọng bước đến gần tôi và nhìn xuống với vẻ kiêu ngạo.Trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, tôi không nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy, nhưng lại mơ hồ cảm thấy cậu ấy có vẻ tức giận.Có phải vì bị bạn thân ép đến nên cậu ấy mới không vui không?Tôi thì thào, "Thực ra cậu cũng không cần phải tới đâu..."Mục Vọng: "Sau đó để cô đi cùng gã khác luôn à?"Tôi: ?"Không phải..."Tôi có chút choáng váng, loạng choạng đứng lên, mơ màng dựa vào người Mục Vọng.Cậu ấy bỗng nhiên tóm lấy tôi, kéo tôi ra khỏi quán bar, mở cửa xe và đẩy tôi vào ghế sau.Sau đó, cậu ấy vươn mình vào trong xe, chống tay dựa ở bên cạnh tôi, chóp mũi gần đến nỗi tôi thậm chí có thể nhìn thấy cả hàng lông mi đang run rẩy của cậu ấy.Tim tôi không có tiền đồ mà đập như sấm nổ.Trong bầu không khí nóng bỏng mơ hồ và nồng nặc mùi rượu đó, lời của Mục Vọng lại như gáo nước lạnh: "Nếu đã có thể câu người khác, thì đừng có chọn tôi."Tôi: ?Cậu ta sẽ không nghĩ là tôi chỉ câu cậu ta để chơi đấy chứ?Rõ ràng là tôi nghiêm túc mà!Rượu xộc lên não khiến tôi cũng chẳng còn sức để giải thích cho cậu ta hiểu nữa, đành nằm lăn ra giả chết ở ghế sau.Cậu ta lái xe đến dưới cổng nhà tôi mới phát hiện ra gì đó không đúng lắm.Mụ Vương: "Giả say hả?"Tôi: "Tôi muốn nôn."Mục Vọng: ...Mục Vọng: "Đừng nôn trong xe tôi."Có lẽ vì quá tiếc chiếc xe nên cậu ta đã xuống lôi tôi ra ngoài.Tôi vô lực yếu ớt dựa vào người cậu ta: "Cậu có thể đừng lạnh nhạt với chị như vậy được không..."Cậu ta im lặng.Tôi tiếp tục than vãn: "Đưa tôi vào khách sạn đi..."Mục Vọng cứng đờ cả người: "Nằm mơ."Tôi rất tủi thân: "Nhà tôi ở tầng năm, không có thang máy, tôi không leo lên được ..."Mục Vọng: ...Cậu ta im lặng một lúc, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống: "Lên đi."Hửm?Đây là muốn cõng tôi lên hả?"Tôi muốn được bế kiểu công chúa!""Cô có ba giây."Tôi dứt khoát nhào lên.Rốt cuộc thì tôi cũng đã uống rượu, ngũ cảm đều trở nên mơ hồ, cứ có cảm giác như mọi thứ đều không chân thật, chỉ nhớ được mùi hương trên cơ thể Mục Vọng vô cùng thơm.Giống như là ngọn cỏ sau cơn mưa, mang theo cả hơi thở của mùa xuân tươi mới.Cậu ấy đưa tôi về nhà, còn rót cho tôi một cốc nước nữa. Tôi cố tình dựa vào người cậu ấy, cậu ấy đẩy ra, tôi ngã dúi dụi, thế là cậu ấy lại phải kéo tôi lại.Cảm giác trêu chọc "trẻ con" này quả thật không tồi.Vốn tôi muốn giả say không cho cậu ấy về, nhưng nghĩ một lát, cuối cùng vẫn thôi.Mục Vọng lôi tôi lên giường, nhân lúc cậu ấy không chú ý, tôi nhẹ nhàng dụi môi lướt qua vành tai của cậu ấy.Như bị điện giật, cậu ấy tông cửa xông ra chẳng khác gì chạy trốn.Tôi choáng luôn.Cậu ta cứ thế mà đi rồi?Hơi rượu đã tan gần hết, tôi thở dài, cảm thấy có chút cáu kỉnh bèn đi ra cửa hàng tiện lợi mua thêm hai lon bia.Vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi mở nắp một lon, lại chợt nhìn thấy một người đang đứng dưới nhà tôi từ xa xa.Ngọn lửa đỏ lập loè giữa ngón tay cậu ta đã biến mất khi tôi đi tới gần.Cậu tiến lên hai bước, khuôn mặt dần dần lộ ra khỏi bóng tối."Giả vờ say có vui không?" Mục Vọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store