Em La Cua Anh
Ăn trưa xong xuôi tại khách sạn 5 sao có tên là NICE, Dược Y Thần đưa Băng Nhu về biệt thự Dược Gia.
Băng Nhu cứ nghĩ Dược Y Thần đưa cô về nhà của cô nên khi thấy đoạn đường khác hẳn, cô ngạc nhiên quay sang hỏi anh:- Chúng ta đi đâu vậy?Dược Y Thần nhìn cô cười nhẹ, tay nhẹ nhàng vuốt tóc bồng bềnh dài ngang lưng màu hạt dẻ của cô, ôn nhu nói:- Về nhà!- Nhưng đây đâu phải đường về nhà em.Cô lẩm bẩm trong miệng nhỏ xinh của mình, đột nhiên tiếng thắng xe vang lên, trước mặt cô là một căn biệt thự đồ sộ với màu chủ đạo là màu trắng , phía bên trong được trùm phủ bởi một màu vàng nhẹ tráng lệ và thanh nhã vô cùng. Dược Y Thần nhếch môi nhẹ, lập tức xuống xe rồi vòng sang phía cửa xe bên cạnh nói nhẹ:- Vào nhà thôi!- Đây là đâu? Em không biết nơi này!Dược Y Thần cúi vào trong xe, nắm tay cô dắt nhẹ nhàng xuống. Dược Lục đã xuống xe từ lâu, vào trong nhà sắp xếp mọi việc rồi ra thông báo với Dược Y Thần :- Lão Đại, đã xong!Băng Nhu nhìn Dược Lục một cách khó hiểu không hay biết mình đã bị Dược Y Thần đưa vào nhà lúc nào. Các người làm trong biệt thự này không quá nhiều cũng không quá ít, tất cả đều có một quy tắc chung - " Nói như không nói, cười như không cười, những việc cần biết sẽ phải biết, những việc không nên biết sẽ không nhiều chuyện".
Khi Dược Y Thần và Băng Nhu vào nhà, các vệ sĩ đều canh gác chặt chẽ ngoài cửa, bên trong là hai hàng người làm cúi người vuông góc kính cẩn chào ông chủ :- Chủ tử, ngài đã về.Các người làm ở đây đều ở đây không dưới 10 năm, họ coi Dược Y Thần như một người chủ thực sự, không ganh ghét, không âm mưu, luôn gọi anh là " Chủ tử ".
Băng Nhu nhìn anh bằng ánh mắt kính ngạc từ từ theo Dược Y Thần lên phòng.- Đây là nhà của anh - Dược gia sao?Dược Y Thần ôm cô vào lòng, bàn tay từ từ di chuyển vào trong chiếc áo sơ mi trắng của cô, đi tới đôi bồng đào căng tròn mới lớn của cô mà xoa bóp.- Đúng. Nhà anh và sau này nó cũng là nhà của em!- Nhà em?Băng Nhu ngạc nhiên nhìn anh, nhấn mạnh hai chữ" nhà em" để hỏi lại. Anh gật đầu rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng kèm theo đôi chút mạnh bạo. Băng Nhu khó thở đẩy anh ra hỏi rõ:- Trả lời em đã chứ?- Ngốc ạ! Em là người phụ nữ duy nhất và cũng là cuối cùng anh dắt về nhà và đưa lên căn phòng này. Từ trước đến nay, anh không đến gần bất cứ cô gái nào cả.Nghe xong câu anh nói, cô như bị điện giật, vui vẻ tột độ, không phải cô vui vì sẽ được hưởng thụ cuộc sống vật chất mà Dược Y Thần mang lại mà cô vui vì cô là người đầu tiên bước vào cuộc sống của anh, cô vui vì bản thân mình có thể yêu được một người đàn ông hoàn hảo như anh.Cô nhón chân lên, đặt môi mình lên môi anh, cảm nhận tình yêu mà anh dành cho cô. Thấy hành động ngọt ngào của Băng Nhu, Dược Y Thần như vui vẻ tột độ, đáp trả nụ hôn đó một cách mãnh liệt. Giờ đây, hai cơ thể vì nụ hôn đã trở nên khó thở, gấp gáp. Người Dược Y Thần nóng bừng, tay không tự chủ mà bóp mạnh ngực cô, tay còn lại thì đi vào váy cô, dần dần cởi đi những món đồ vướng víu trên người. Băng Nhu vì hành động của anh mà hơi giật mình, vội đẩy người anh ra:- Chúng ta vừa mới làm......lúc sáng mà! Rất đau!Dược Y Thần bật cười nhẹ, ôn nhu đáp lại:- Chừng đó đối với anh không là gì cả!- Nhưng em cần phải về nhà, có lẽ Mẫn Nghi đang chờ em!Dược Y Thần chợt nhướn mày:- Nhà? Không phải ở đây rồi sao?- Không phải, ý em nói là nhà mà từ trước đến nay em sống.Băng Nhu nhìn vào ánh mắt của Dược Y Thần, đôi mắt anh ánh lên vài tia bực bội:- Có lẽ ngày mai em cần chuyển nhà rồi.Băng Nhu mở tròn mắt không hiểu ý anh muốn nói là gì liền bị một nụ hôn áp đảo, thần trí trở nên nặng nề, hơi thở dần vội vàng hơn. Anh ôm cô đến giường, người anh đè lên người cô, giờ đây thân thể cô hoàn toàn trần trụi trước mặt anh khiến lửa dục trong anh ngày càng dữ dội. Anh bắt đầu hôn lên cổ cô, để lại ấn hoa đặc biệt rồi lại di chuyển xuống xương quai xanh quyến rũ, cặp ngực đẫy đà hết cắn rồi lại mút khiến cô ưỡn người thầm rên một tiếng:- Ưm.......Cô không ngờ tiếng rên của mình càng khiến Dược Y Thần trở nên điên cuồng, anh bất đầu đưa vật cứng vào trong cô, từ từ ra vào vì sợ cô đau.- A.....ưm.....đau.....Y Thần......emm........ưY Thần nhẹ nhàng ghé sát tai cô:- Anh sẽ nhẹ, không làm em đau đâu!Dứt lời, sự ra vào của Y Thần cũng dần trơn mượt hơn, khoái cảm của cả hai dần lên cực điểm khiến anh ngày càng nhanh hơn. Băng Nhu bây giờ không còn rên rỉ đau nữa, thay vào đó là sự khoan khoái đến khó tả:- Ưm.....ư.....ân.....ưm......em chịu không nổi...nhanh.....nhanh quá!Cứ thế, Y Thần vẫn không ngừng lại. Tiếp tục hành cô cả, sau khi đã mệt, anh ôm cô vào lồng ngực mình chìm vào giấc ngủ!
Băng Nhu cứ nghĩ Dược Y Thần đưa cô về nhà của cô nên khi thấy đoạn đường khác hẳn, cô ngạc nhiên quay sang hỏi anh:- Chúng ta đi đâu vậy?Dược Y Thần nhìn cô cười nhẹ, tay nhẹ nhàng vuốt tóc bồng bềnh dài ngang lưng màu hạt dẻ của cô, ôn nhu nói:- Về nhà!- Nhưng đây đâu phải đường về nhà em.Cô lẩm bẩm trong miệng nhỏ xinh của mình, đột nhiên tiếng thắng xe vang lên, trước mặt cô là một căn biệt thự đồ sộ với màu chủ đạo là màu trắng , phía bên trong được trùm phủ bởi một màu vàng nhẹ tráng lệ và thanh nhã vô cùng. Dược Y Thần nhếch môi nhẹ, lập tức xuống xe rồi vòng sang phía cửa xe bên cạnh nói nhẹ:- Vào nhà thôi!- Đây là đâu? Em không biết nơi này!Dược Y Thần cúi vào trong xe, nắm tay cô dắt nhẹ nhàng xuống. Dược Lục đã xuống xe từ lâu, vào trong nhà sắp xếp mọi việc rồi ra thông báo với Dược Y Thần :- Lão Đại, đã xong!Băng Nhu nhìn Dược Lục một cách khó hiểu không hay biết mình đã bị Dược Y Thần đưa vào nhà lúc nào. Các người làm trong biệt thự này không quá nhiều cũng không quá ít, tất cả đều có một quy tắc chung - " Nói như không nói, cười như không cười, những việc cần biết sẽ phải biết, những việc không nên biết sẽ không nhiều chuyện".
Khi Dược Y Thần và Băng Nhu vào nhà, các vệ sĩ đều canh gác chặt chẽ ngoài cửa, bên trong là hai hàng người làm cúi người vuông góc kính cẩn chào ông chủ :- Chủ tử, ngài đã về.Các người làm ở đây đều ở đây không dưới 10 năm, họ coi Dược Y Thần như một người chủ thực sự, không ganh ghét, không âm mưu, luôn gọi anh là " Chủ tử ".
Băng Nhu nhìn anh bằng ánh mắt kính ngạc từ từ theo Dược Y Thần lên phòng.- Đây là nhà của anh - Dược gia sao?Dược Y Thần ôm cô vào lòng, bàn tay từ từ di chuyển vào trong chiếc áo sơ mi trắng của cô, đi tới đôi bồng đào căng tròn mới lớn của cô mà xoa bóp.- Đúng. Nhà anh và sau này nó cũng là nhà của em!- Nhà em?Băng Nhu ngạc nhiên nhìn anh, nhấn mạnh hai chữ" nhà em" để hỏi lại. Anh gật đầu rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng kèm theo đôi chút mạnh bạo. Băng Nhu khó thở đẩy anh ra hỏi rõ:- Trả lời em đã chứ?- Ngốc ạ! Em là người phụ nữ duy nhất và cũng là cuối cùng anh dắt về nhà và đưa lên căn phòng này. Từ trước đến nay, anh không đến gần bất cứ cô gái nào cả.Nghe xong câu anh nói, cô như bị điện giật, vui vẻ tột độ, không phải cô vui vì sẽ được hưởng thụ cuộc sống vật chất mà Dược Y Thần mang lại mà cô vui vì cô là người đầu tiên bước vào cuộc sống của anh, cô vui vì bản thân mình có thể yêu được một người đàn ông hoàn hảo như anh.Cô nhón chân lên, đặt môi mình lên môi anh, cảm nhận tình yêu mà anh dành cho cô. Thấy hành động ngọt ngào của Băng Nhu, Dược Y Thần như vui vẻ tột độ, đáp trả nụ hôn đó một cách mãnh liệt. Giờ đây, hai cơ thể vì nụ hôn đã trở nên khó thở, gấp gáp. Người Dược Y Thần nóng bừng, tay không tự chủ mà bóp mạnh ngực cô, tay còn lại thì đi vào váy cô, dần dần cởi đi những món đồ vướng víu trên người. Băng Nhu vì hành động của anh mà hơi giật mình, vội đẩy người anh ra:- Chúng ta vừa mới làm......lúc sáng mà! Rất đau!Dược Y Thần bật cười nhẹ, ôn nhu đáp lại:- Chừng đó đối với anh không là gì cả!- Nhưng em cần phải về nhà, có lẽ Mẫn Nghi đang chờ em!Dược Y Thần chợt nhướn mày:- Nhà? Không phải ở đây rồi sao?- Không phải, ý em nói là nhà mà từ trước đến nay em sống.Băng Nhu nhìn vào ánh mắt của Dược Y Thần, đôi mắt anh ánh lên vài tia bực bội:- Có lẽ ngày mai em cần chuyển nhà rồi.Băng Nhu mở tròn mắt không hiểu ý anh muốn nói là gì liền bị một nụ hôn áp đảo, thần trí trở nên nặng nề, hơi thở dần vội vàng hơn. Anh ôm cô đến giường, người anh đè lên người cô, giờ đây thân thể cô hoàn toàn trần trụi trước mặt anh khiến lửa dục trong anh ngày càng dữ dội. Anh bắt đầu hôn lên cổ cô, để lại ấn hoa đặc biệt rồi lại di chuyển xuống xương quai xanh quyến rũ, cặp ngực đẫy đà hết cắn rồi lại mút khiến cô ưỡn người thầm rên một tiếng:- Ưm.......Cô không ngờ tiếng rên của mình càng khiến Dược Y Thần trở nên điên cuồng, anh bất đầu đưa vật cứng vào trong cô, từ từ ra vào vì sợ cô đau.- A.....ưm.....đau.....Y Thần......emm........ưY Thần nhẹ nhàng ghé sát tai cô:- Anh sẽ nhẹ, không làm em đau đâu!Dứt lời, sự ra vào của Y Thần cũng dần trơn mượt hơn, khoái cảm của cả hai dần lên cực điểm khiến anh ngày càng nhanh hơn. Băng Nhu bây giờ không còn rên rỉ đau nữa, thay vào đó là sự khoan khoái đến khó tả:- Ưm.....ư.....ân.....ưm......em chịu không nổi...nhanh.....nhanh quá!Cứ thế, Y Thần vẫn không ngừng lại. Tiếp tục hành cô cả, sau khi đã mệt, anh ôm cô vào lồng ngực mình chìm vào giấc ngủ!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store