Em La Cau Tra Loi Cua Anh
Từ sau buổi sáng hôm đó, giữa Jeonghan và Seungcheol có gì đó đã thay đổi. Không ồn ào, không kịch tính. Chỉ là những ánh mắt nhìn nhau lâu hơn, những câu nói nhẹ nhàng hơn, và những khoảnh khắc im lặng không còn ngượng ngùng như trước.Jeonghan cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình luôn thay đổi mỗi khi nghe giọng của Seungcheol. Cậu không biết từ bao giờ ánh mắt của anh lại trở thành nơi trú ẩn an toàn nhất cho những ngày mỏi mệt.Một buổi chiều sau lịch trình dài, cả nhóm quyết định nghỉ ngơi tại phòng tập. Trong khi mọi người đã tản ra, có người về ký túc xá, có người ghé tiệm tiện lợi, thì Jeonghan vẫn ngồi ở góc phòng, tay cầm chai nước, mắt lặng lẽ nhìn ra cửa kính – nơi hoàng hôn đang buông chậm.Seungcheol bước vào, vai vẫn còn ướt mồ hôi vì vừa tập xong phần vũ đạo. Anh nhìn thấy Jeonghan, và không nói gì, chỉ bước tới ngồi xuống cạnh cậu.“Jeonghan.”“Ừ?” – Jeonghan quay sang, nụ cười nhẹ nhàng nở ra trên môi như một thói quen khi nhìn thấy Seungcheol.“Em ổn chứ?” – Seungcheol hỏi, giọng anh thấp, dịu dàng nhưng rõ ràng mang theo sự quan tâm.Jeonghan gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm. “Ừ, chỉ là… hôm nay trời đẹp quá. Mà tụi mình lại bận rộn đến mức chẳng ai có thời gian ngắm hoàng hôn.”Seungcheol bật cười khẽ, “Vậy thì ngồi đây, ngắm một chút cũng được. Có anh ở đây rồi.”Câu nói đơn giản ấy lại khiến Jeonghan khựng lại. Cậu liếc nhìn Seungcheol – anh đang không nhìn cậu, chỉ đang hướng mắt về bầu trời tím bên ngoài cửa sổ. Nhưng đôi mắt đó, nụ cười đó, lại khiến lòng Jeonghan rung động theo một cách mà cậu không thể kiểm soát.“Seungcheol.”“Hửm?”“Nếu em nói… em sợ cảm xúc của mình không giống như bạn bè bình thường, thì anh sẽ làm gì?”Seungcheol quay sang, nhìn thẳng vào mắt Jeonghan. Không có ngạc nhiên, không có bối rối. Chỉ có sự chân thành.“Thì anh sẽ hỏi lại – em có chắc không?”Jeonghan khẽ cười. "Câu hỏi đó… anh từng hỏi rồi.""Và bây giờ anh vẫn muốn nghe câu trả lời thật lòng."Jeonghan hít một hơi sâu, rồi quay người đối diện với Seungcheol. “Em chắc.”Không khí như đông lại trong giây lát. Seungcheol nhìn cậu, thật lâu. Ánh mắt ấy không hề mang theo bất kỳ sự từ chối hay sợ hãi nào. Mà là một ánh nhìn dịu dàng, như thể anh đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi.“Anh biết.” – Seungcheol mỉm cười. “Và em biết không, từ rất lâu rồi… anh cũng chẳng còn xem em là bạn bình thường nữa.”Jeonghan tròn mắt nhìn anh. “Sao anh chưa bao giờ nói?”“Vì em còn chưa chắc chắn.” – Seungcheol nghiêng đầu. “Anh không muốn ép buộc, không muốn vội vàng. Vì với em… anh muốn mọi thứ là tự nhiên nhất.”Im lặng.Jeonghan cắn nhẹ môi. “Vậy… bây giờ thì sao?”Seungcheol vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Jeonghan. “Thì bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu từ một bước nhỏ. Không cần định nghĩa, không cần gấp gáp. Chỉ cần mỗi ngày em vẫn ở đây, cạnh anh, là đủ rồi.”Trái tim Jeonghan như vỡ òa. Cậu khẽ gật đầu, và không biết từ lúc nào, đôi tay họ đã nắm lấy nhau.Phía bên ngoài cửa kính, ánh hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho những ánh đèn vàng lấp lánh. Nhưng trong căn phòng nhỏ, giữa hai người, một thứ ánh sáng khác đã lặng lẽ được thắp lên – đó là ánh sáng của một thứ tình cảm dịu dàng, chậm rãi mà vững chắc.
---Cuối chương 3.> “Yêu một người không phải là nói ra thật nhanh, mà là nhìn nhau đủ lâu để biết… người ấy cũng đang giữ trái tim mình.”
---
---Cuối chương 3.> “Yêu một người không phải là nói ra thật nhanh, mà là nhìn nhau đủ lâu để biết… người ấy cũng đang giữ trái tim mình.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store