Em La Cau Be Gai Xinh Dam My Viet Nam
("Liệu người giống mình, có tồn tại không?" – câu hỏi từng làm mình khóc cả đêm)Tối đó về nhà, mình mở máy lên, vẫn còn hơi run vì vụ điện thoại nhầm lúc chiều. Nhưng thật ra, có một chuyện còn khiến mình run hơn:Mình nhớ ánh mắt của anh ấy.Anh tên là Hùng. Mình biết rồi. Và mình cũng biết cách để tìm ra Instagram của anh — nhờ cái sticker sự kiện dán sau ốp lưng, mình lần ra được IG của nhóm anh tham gia.Một cái story cũ hiện lên. Một đoạn clip quay nhóm ngồi ngoài sân trường, tiếng nhạc Lorde vang từ xa. Anh ấy đang cười nhẹ. Không nhìn ai, chỉ nhìn mây. Đeo tai nghe như thể cắt thế giới ra làm đôi — một phần là ồn ào, một phần là riêng anh.Mình ấn vào bio IG. Có link Spotify.Tay mình hơi run.
"Đừng kỳ vọng nhiều, Hiếu à."
Nhưng mình vẫn bấm vào.Và cái giây đầu tiên nhìn playlist, mình biết... mình sẽ không quên người này được.
• Solar Power
• Liability
• Green Light
• How To Disappear
• Just For TodayToàn là những bài mình từng bật trong đêm, một mình, tay gối lên trán, và khóc không lý do. Có khi là vì bài hát. Có khi là vì chính mình.Tự dưng mình thấy trong tim có một thứ gì đó bùng lên — như ánh sáng nhẹ của nến, mong manh mà ấm.⸻Mình không biết nữa. Có gì đó trong anh khiến mình... muốn được anh nhìn thấy.Không phải "để ý". Không phải "yêu".
Chỉ là... được nhìn thấy.Như thể, mình có thật.
Không phải là đứa mờ nhạt, hay bị gọi nhầm tên ở lớp. Không phải là thằng con trai "ơi" nhưng tâm hồn lúc nào cũng nghe nhạc buồn và tưởng tượng mình là cô gái bước đi giữa cơn mưa.Mình từng nghĩ:"Chắc không ai giống mình. Mình là lỗi hệ thống. Là sai lầm sinh học. Là trò đùa."Nhưng khi thấy gu nhạc của anh — mình biết mình không một mình.⸻Có điều... mình vẫn chưa biết phải gọi mình là gì.Không phải con gái. Nhưng cũng chẳng hoàn toàn là con trai.
Mình không muốn thay đổi cơ thể. Nhưng mình cũng không thể nhìn vào gương và gọi bản thân là "thằng".Mình vẫn còn rối. Rất rối.
Nhưng khi nghe playlist của anh ấy, những bài hát ấy — mình cảm thấy mọi câu hỏi có thể được tha thứ, ít nhất là trong 3 phút 45 giây của một bản nhạc.⸻Mình không follow IG của anh. Mình chỉ lưu lại playlist.
Bật Just For Today.
Nằm xuống, đặt tay lên ngực mình.
Và tưởng tượng... nếu một ngày nào đó, anh nghe Liability, và nghĩ tới mình. Chỉ một lần thôi.
"Đừng kỳ vọng nhiều, Hiếu à."
Nhưng mình vẫn bấm vào.Và cái giây đầu tiên nhìn playlist, mình biết... mình sẽ không quên người này được.
• Solar Power
• Liability
• Green Light
• How To Disappear
• Just For TodayToàn là những bài mình từng bật trong đêm, một mình, tay gối lên trán, và khóc không lý do. Có khi là vì bài hát. Có khi là vì chính mình.Tự dưng mình thấy trong tim có một thứ gì đó bùng lên — như ánh sáng nhẹ của nến, mong manh mà ấm.⸻Mình không biết nữa. Có gì đó trong anh khiến mình... muốn được anh nhìn thấy.Không phải "để ý". Không phải "yêu".
Chỉ là... được nhìn thấy.Như thể, mình có thật.
Không phải là đứa mờ nhạt, hay bị gọi nhầm tên ở lớp. Không phải là thằng con trai "ơi" nhưng tâm hồn lúc nào cũng nghe nhạc buồn và tưởng tượng mình là cô gái bước đi giữa cơn mưa.Mình từng nghĩ:"Chắc không ai giống mình. Mình là lỗi hệ thống. Là sai lầm sinh học. Là trò đùa."Nhưng khi thấy gu nhạc của anh — mình biết mình không một mình.⸻Có điều... mình vẫn chưa biết phải gọi mình là gì.Không phải con gái. Nhưng cũng chẳng hoàn toàn là con trai.
Mình không muốn thay đổi cơ thể. Nhưng mình cũng không thể nhìn vào gương và gọi bản thân là "thằng".Mình vẫn còn rối. Rất rối.
Nhưng khi nghe playlist của anh ấy, những bài hát ấy — mình cảm thấy mọi câu hỏi có thể được tha thứ, ít nhất là trong 3 phút 45 giây của một bản nhạc.⸻Mình không follow IG của anh. Mình chỉ lưu lại playlist.
Bật Just For Today.
Nằm xuống, đặt tay lên ngực mình.
Và tưởng tượng... nếu một ngày nào đó, anh nghe Liability, và nghĩ tới mình. Chỉ một lần thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store