ZingTruyen.Store

Eland Orr X Paine Sun Kissed

Một giai điệu nhẹ tràn ngập bầu trời khi Eland'orr thổi kèn của mình. Cậu đã chế ngự cơn bão xung quanh bằng bài hát đó để họ có thể bay dễ dàng hơn. Cậu không thể ngăn cơn bão hoàn toàn mà không đối đầu với Liliana . Eland'orr bắt đầu ra hiệu với Paine bảo anh đi theo mình nhưng cậu thấy rằng anh đã bay mất rồi. Với một nụ cười thích thú, Eland'orr nhanh chóng bay theo anh .

“Chờ tôi với ! Tôi biết đường nên đừng bay đi nếu không có tôi ” Eland'orr nhanh chóng đuổi theo Paine . Khi đến bên anh, cậu vòng tay qua vai anh để ngăn anh đi xa thêm nữa. Paine đưa một cái nhìn trừng trừng về phía cậu , anh ngừng lại.

“Cậu đã nói rằng nơi của Thần Chiến Tranh ở phía nam và ở rìa thế giới. Tôi đang bay đúng hướng, phải không? ” Paine chỉ ra , anh bay về phía trước một lần nữa.

“Hãy nhớ lý do tại sao anh đề nghị tôi tham gia cùng và tại sao anh lại hợp tác với tôi, thiên thần . Tôi có thể chỉ cho anh con đường nhanh nhất đến khu rừng để không phải bỏ chạy. Dù sao, ai khác sẽ bảo vệ anh tốt hơn một vị thần Olympus ? " Eland'orr tự tin. Cậu lấy cây kèn của mình ra và chơi một giai điệu du dương khác “Anh có yêu cầu gì với tôi không? Tôi biết rất nhiều bản tình ca mà tôi có thể chơi cho anh nghe ”

“Làm ơn đừng chơi nữa. Từ những gì tôi nghe được cho đến nay, cậu vẫn chưa thể tốt hơn kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau " Anh đáp lại nhưng Eland'orr vẫn tiếp tục thổi kèn “Tôi đã không yêu cầu sự giúp đỡ của cậu và tôi không cần sự bảo vệ của cậu. Tôi là một thiên thần. Mặt khác, cậu là một vị thần vô vọng và tôi không biết làm thế nào cậu còn sống sót được chừng nào. Tôi là người đã cứu cậu khỏi Thần Chiến Tranh "

“Anh luôn cứu tôi. Vậy, điều đó có khiến anh trở thành thiên thần hộ mệnh của tôi không? ” Eland'orr trêu chọc ,cậu cười toe toét khi thấy mình có thể khiến anh đỏ mặt. Cậu nhanh nhẹn né được cú đánh của anh , Eland'orr không thể nhịn được cười. 
Eland'orr nghĩ phản ứng của Paine thật đáng yêu . Vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của anh tương phản với những đòn tấn công hung hãn của anh .
Eland'orr khẽ mỉm cười "Cảm ơn anh đã cứu tôi ... cả hai lần "

"Đừng tạo thói quen với nó" Paine nói với cậu. Khi họ bay cạnh nhau, anh nhìn Eland'orr thổi chiếc kèn của mình. Anh nhớ lại cách anh thường chơi nhạc cụ khi họ gặp nhau lần đầu. Gia đình Paine luôn yêu thích âm nhạc và anh có nhiều nhạc cụ trong nhà. Trong khi Eland'orr không phải là một vị thần liên quan đến âm nhạc, bài hát mà cậu chơi rất dễ chịu. Nhưng Paine biết rằng anh sẽ không bao giờ nói với cậu như vậy.

"Paine , tôi có thể hỏi anh một điều được không ?" Cậu nói sau khi hoàn thành bài hát của mình.

"Cậu sẽ hỏi tôi câu hỏi của cậu kể cả khi tôi từ chối" Paine nhún vai khi trả lời “Những vị thần Olympus như cậu luôn làm bất cứ điều gì mình muốn”

"Anh đúng. Tôi đã tự hỏi điều này trong một thời gian. Anh chưa bao giờ cố gắng che giấu sự thật rằng anh ghét các vị thần. Còn Dirak là một vị thần nhưng anh sẵn sàng bất chấp đối mặt một trong những vị thần Olympus mạnh mẽ nhất để cứu gã ta" Eland'orr nói chậm rãi , cậu nhận ra cảm giác ghen tuông dâng trào trong cậu. Cậu không nên cảm thấy ghen tị khi cậu và Paine không phải là người yêu của nhau. Cậu thậm chí không biết làm thế nào để xác định mối quan hệ của mình với Paine . Rất ít người gọi họ là bạn nhưng Paine đã tìm đến cậu để giúp đỡ và cứu cậu nhiều lần.

“Tôi ghét các vị thần vì những gì họ đã làm với gia đình tôi. Nhưng trước khi là một vị thần, Dirak là một người bạn của tôi ”Paine nói. Anh nhận ra rằng Eland'orr đã ngừng bay và cậu không còn ở bên cạnh anh nữa. Anh quay mặt về phía cậu và nói tiếp “Anh ấy đã giúp tôi ngay cả khi tôi không muốn và đẩy anh ấy ra xa. Dirak là vị thần duy nhất đối xử với tôi một cách tôn trọng và không coi thường tôi ”

Eland'orr biết rằng hầu hết mọi người đều coi thường Paine vì là một á thần. Không hiếm khi một vị thần ở cùng con người nhưng đó luôn là dục vọng hơn là tình yêu. Cha anh là vị thần đầu tiên phải lòng một con người và từ bỏ địa vị thần thánh của mình cho cô ấy. Kể từ đó, các vị thần đã quay lưng lại với gia đình anh. Paine vẫn có thể nhớ mình đã đấu tranh để tồn tại. Anh sẽ xem mẹ mình cầu nguyện vào ban đêm, chỉ để không nhận được bất kì câu trả lời nào. Anh đã sớm học được rằng anh phải dựa vào các kỹ năng của chính mình để tồn tại.

“Dirak không phải là vị thần duy nhất đã giúp anh, Paine. Tôi ở đây vì anh và tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu ” Eland'orr bĩu môi , biểu cảm gần giống như trẻ con “Tại sao anh lại thân với gã mà không phải tôi? Gã đã nói dối về việc là con người ,tôi cũng vậy ”

“Dirak xin lỗi vì đã lừa tôi, không giống như bạn. Dirak đã không làm phiền tôi bằng những trò đùa ngớ ngẩn sau khi tôi đuổi anh ấy ra khỏi nhà của mình ”Paine chỉ ra. Anh dừng lại khi nhận thấy điều gì đó trong biểu hiện của Eland'orr. Cậu có ghen không? Dirak chỉ đơn thuần là một người bạn của anh nên anh không biết tại sao Eland'orr lại ghen tị hay tại sao anh quan tâm cậu cảm thấy ghen tị. Paine nghĩ rằng cậu chỉ đơn giản là thích chơi với anh .

“Được rồi, tôi xin lỗi vì đã nói dối lúc đó. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh nghĩ tôi là con người. Tôi thực sự có một chút niềm vui khi nói dối vì tôi hiểu anh hơn. Thật vui khi được làm người trong một thời gian và được sống cùng anh ”Eland'orr thừa nhận. Cả Paine và bản thân Eland'orr đều hơi ngạc nhiên khi thấy cậu xin lỗi.

"Tôi sẽ không bao giờ hiểu các vị thần" Paine lầm bầm. Anh cho rằng Eland'orr cũng ích kỷ như những vị thần khác mà anh biết. Nhưng có những khoảnh khắc anh có thể nhìn thấy điều gì đó khác bên dưới tính cách đó. Cậu đồng ý giúp anh giải cứu Dirak . Bất chấp sự cay đắng mỗi khi nói về các vị thần khác, Paine có thể nhận thấy cậu cũng rất cô đơn.

"Nhưng tôi sẽ chỉ tha thứ cho cậu điều này một lần " Anh đã lấy cây kèn từ Eland'orr và chơi bài hát mà anh đã sử dụng trước đó. Tuyết đã ngừng rơi hoàn toàn , Paine nói "Điều tôi không thể tha thứ là cậu chơi kém như thế nào"

"Không ai có thể so được với thiên thần âm nhạc của tôi " Eland'orr cười khúc khích với anh. Cậu thích nghe âm thanh từ Paine , bất kể anh sử dụng nhạc cụ nào hay bất kì bài hát anh chơi. Nó luôn có thể xoa dịu trái tim cậu và khiến cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn. Eland'orr biết rằng anh cần bài hát của mình để có sự tự tin khi đối mặt với các vị thần Olympus . Cậu hy vọng rằng mình có thể nghe thấy nó nhiều hơn sau khi mọi thứ kết thúc.

.

"Chết tiệt, cậu không thể làm gì với cơn bão tuyết này?" Paine rùng mình. Cơn bão ngày càng trở nên tồi tệ hơn và cả hai đều biết rằng sẽ rất khó để tiếp tục bay. Thật không may, họ ở rất xa những ngôi làng và gần như không thể tìm thấy nơi trú ẩn trong trận bão tuyết mù mịt. Họ đã gần đến nơi, chỉ còn một tuần nữa, nhưng Paine rất có thể chết cóng trước khi đến nơi.

“Không có nhiều thứ ở đây. Chúng ta chỉ cần tiếp tục tiến lên ” Eland'orr siết chặt tay Paine. Với gió dữ và tuyết dày, rất dễ lạc nhau nên cậu đã nắm chặt tay anh. Liliana ngày càng trở nên hung hãn hơn và cậu không thể dùng sức mạnh của mình để ngăn tuyết được nữa. Cậu quay lại nhìn Paine và quấn quanh người anh một luồng gió ấm áp. Cậu muốn giữ ấm cho anh nhưng không cẩn thận sẽ làm tan chảy đôi cánh của anh “Trước mắt chúng ta nên tìm một hang động khác. Anh có nghĩ rằng mình có thể cầm cự thêm vài giờ nữa không ? ”

"Đừng đánh giá thấp một thiên thần " Paine cau có. Anh bay qua kéo Eland'orr về phía trước để ngắt lời cậu. Paine muốn giải cứu Dirak vì vậy anh đã tự đẩy mình về phía trước. Bất chấp sự tin tưởng của Paine, Eland'orr biết rằng sẽ rất nguy hiểm nếu đi xa hơn với cơn bão bao quanh họ. Nhưng cậu không biết phải làm gì trong tình huống của họ vì dừng lại nghỉ ngơi cũng không phải là một lựa chọn.

"Đó là cái gì ?" Paine nhìn xuống và nhận ra rằng cảnh quan bên dưới họ thật kỳ quặc. Khu rừng rậm rạp đột ngột dừng lại và tuyết đọng lại trên mặt đất không đều. Anh nhận ra rằng đó là một thành phố bị chôn vùi trong tuyết ,Paine kéo tay Eland'orr  “Có một thành phố bên dưới chúng ta. Chúng ta có thể đợi ngoài bão tuyết và nghỉ ngơi ở đó ”

"Không có cái gì ở đó. Thành phố đó đã bị bỏ hoang trong nhiều thế kỷ và bây giờ nó đang trong đống đổ nát. Tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ tìm thấy nơi trú ẩn ở đó vì vậy chúng ta đừng lãng phí thời gian của mình ”Eland'orr nói với anh mà không nhìn lại . Mặc dù không đối mặt với anh, Paine vẫn có thể cảm thấy bàn tay của Eland'orr đang siết chặt lại . Anh xác định từng cảm xúc mâu thuẫn của Eland'orr thông qua cái nắm tay của họ - hối tiếc, buồn bã và đau đớn.

"Chúng ta sẽ không biết cho đến khi chúng ta nhìn, đồ ngốc" Giọng điệu của Paine không cho cậu cơ hội phản bác. Eland'orr thở dài vì cậu biết cản anh chẳng ích gì khi Paine quyết định điều gì đó. Cậu đi theo anh và hy vọng rằng Paine sẽ từ bỏ một khi anh nhìn thấy nơi này. 

Tuyết ngập đến đầu gối khi họ xuống mặt đất và rõ ràng là nơi này đã bị bỏ hoang hàng thế kỷ, rất lâu trước khi trận bão tuyết bắt đầu. Paine lấy cây gậy chỉ đạo mà không cần bất cứ dụng cụ âm nhạc nào tạo ra một bài hát mạnh mẽ trong không khí. Với âm nhạc của mình, anh dọn tuyết và thấy rằng chỗ này chỉ còn là một lớp vỏ đổ nát . Anh lướt qua các tòa nhà và đống đổ nát, khi anh đi về phía trước. Một số câu hỏi thoáng qua trong đầu anh. Tại sao có một thành phố rất xa nền văn minh và điều gì đã xảy ra với người dân ở đây?

“Tôi đã nói rồi, không có gì ở đây cả. Chúng ta có thể rời đi ngay bây giờ? Tôi tưởng rằng anh muốn cứu bạn của mình ”Eland'orr nói sau lưng anh nhưng Paine phớt lờ cậu và tiếp tục quan sát. Họ bước vào nơi sẽ là trung tâm của thành phố và khu chợ của nó. Từ khóe mắt của mình, Paine nhìn thấy Eland'orr đang đi về phía bức tượng đã bị phá hủy một phần. Anh di chuyển đến đứng cạnh cậu và nhận thấy đôi mắt của cậu rung chuyển như thế nào khi cậu đưa tay lên chạm vào nó. Một bức tượng tưởng niệm có lẽ đã từng đứng trên giá đỡ “Không còn gì ở đây nữa…”

“Tôi tự hỏi ai là người đã xây một nơi gần chỗ của Thần Chiến Tranh”Paine trầm ngâm.

"Những kẻ ngốc " Eland'orr trả lời bằng một giọng cay đắng , Paine ngước nhìn cậu. Anh đã bị sốc khi Eland'orr đá vào viên đá, khiến phần còn lại của cột chống lung lay. Paine muốn khiển trách cậu nhưng những lời nóng nảy đã bị nghẹn lại trong cổ họng anh khi anh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, u ám của Eland'orr. Cậu bỏ đi . Paine tranh luận xem liệu anh có nên đối đầu với cậu hay không.

Paine quỳ xuống để nhặt các mảnh và có thứ gì đó đập vào mắt anh. Anh nhận thấy rằng có những dòng chữ được khắc trên đá. Tò mò, anh phủi lớp tuyết mỏng để có thể đọc được dòng chữ. Vì thời gian và cú đá của Eland'orr, thật khó để đọc những gì nó nói nhưng anh có thể hiểu một vài từ.

 
Thần… Sự sống… Sự hy sinh… Ngọn lửa…

Tel Annas-

Anh cảm thấy toàn thân cứng đờ khi đọc cái tên quen thuộc. Anh nghĩ lại cách Eland'orr nói tên cô trong giấc ngủ của cậu. Người phụ nữ đối với Eland'orr là gì? Thành phố mang lại những kỉ niệm gì? Paine quay lại nhìn Eland'orr. Đôi vai cậu căng thẳng và rõ ràng là cậu đang rất muốn rời đi. Paine muốn xóa bỏ nỗi đau trong mắt mình và rời đi sẽ là tốt nhất. Nhưng một phần khác trong anh muốn biết tại sao Eland'orr lại trông đau khổ như vậy. Paine quyết định rằng biết cái sau sẽ giúp ích cho cái trước.

"Sẽ còn mất một tuần nữa để đến nơi, vì vậy chúng ta hãy ở lại đây tối nay " Paine nói một cách dứt khoát. Anh bước đến ngôi nhà gần nhất và gõ cửa. Eland'orr đi thẳng vào trong. Cậu không đợi Paine như thường lệ trước khi anh sải bước vào ngôi nhà mộc mạc. Cậu ngay lập tức gục mặt xuống chiếc ghế dài rách nát.

“Khi nào trận bão tuyết giảm một chút để chúng ta có thể thoát khỏi nơi hoang tàn này. Liliana chắc cũng phải cần nghỉ ngơi” Những lời lầm bầm của cậu đã bị bóp nghẹt nhưng Paine vẫn có thể nghe ra nỗi đau mà cậu cảm thấy. Anh đứng ở bên cạnh chiếc ghế dài và đặt tay lên tay vịn. Khẽ nghiêng người về phía Eland'orr, anh nhìn xuống cậu. Eland'orr rên rỉ , chỉ quay mặt về phía anh sau khi Paine liên tục chọc vào tóc cậu.

"Anh muốn gì ?" Eland'orr lăn lộn chiếc ghế , nhìn anh một cái nhìn cáu kỉnh. Paine có thể thấy cậu đang mệt mỏi và cạn kiệt cảm xúc. Paine khẽ kéo tóc cậu , bảo cậu ngồi dậy. Mặc dù Eland'orr bối rối trước mệnh lệnh của anh , cậu đã làm theo lời anh . Cậu thận trọng quan sát Paine đang ngồi bên cạnh cậu.

"Vào đây " Paine vỗ nhẹ vào chân anh , Eland'orr nhướng mày nhìn anh một lúc. Anh muốn cậu gục đầu vào đó ? Cậu biết rằng có điều gì đó không ổn với lời đề nghị của anh bởi vì Paine sẽ không bao giờ thân mật với cậu như vậy, đặc biệt là sau khi anh biết rằng cậu là một vị thần. Nhưng Paine tỏ ra nghiêm túc và Eland'orr phải thừa nhận rằng đùi anh trông thoải mái hơn so với chiếc ghế dài cứng.

Cậu nằm xuống sau một lúc do dự. Eland'orr nhắm mắt và thư giãn khi bàn tay của Paine đánh bay sự căng thẳng mà cậu cảm thấy. Bàn tay ấm áp của anh xoa dịu những nếp nhăn trên lông mày trước khi anh ôm lấy khuôn mặt của cậu. Một cách đột ngột và thô bạo, Paine véo mũi cậu và Eland'orr kinh ngạc ngước lên nhìn anh . 
Paine nói một cách bình tĩnh ngay cả khi anh đang kéo căng má của cậu "Bây giờ cậu không thể trốn thoát, tôi có một vài câu hỏi về thành phố này"

"Tôi biết đây phải là một cái bẫy!" Eland'orr cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của anh . Paine dùng một tay giữ vai cậu và giữ tay cậu bằng tay kia. Họ giãy dụa cho đến khi Eland'orr bỏ cuộc với một tiếng thở dài bực bội “Tốt thôi, anh thắng rồi, thiên thần! Tôi sẽ cho anh biết những gì anh muốn, vì vậy đừng đánh tôi nữa. Tôi thậm chí không biết tại sao anh lại quan tâm đến nơi này như vậy ”

Bởi vì cậu có biểu hiện kỳ ​​lạ này 

Paine đã không đưa ra câu trả lời. Eland'orr trông có vẻ u sầu, kiềm chế và hối hận. Điều gì đã cho cậu có biểu hiện đó? Còn rất nhiều câu hỏi mà Paine đặt ra cho cậu và anh không biết phải hỏi cậu câu nào trước. Anh đã liệt kê chúng trong đầu nhưng một thứ vô hình nào đó sẽ luôn khiến trái tim anh thắt lại vì một lý do kỳ lạ.

"Tel Annas là ai?"

"Một vị thần! Tôi đã kể với anh rồi" Eland'orr nói nhỏ. Thay vào đó, cậu tiến lại gần Paine và vòng tay qua eo anh. Cậu úp mặt vào người anh và lầm bầm
 “Nếu đó là câu hỏi duy nhất của anh, tôi sẽ đi ngủ ngay bây giờ. Chúng ta đã bay trong nhiều giờ và tôi kiệt sức ”

"Tel Annas là ai?" Paine hỏi lại. Anh có thể biết rằng Eland'orr không nói dối nhưng anh cũng biết rằng cậu không nói cho anh tbiết toàn bộ sự thật. 
“Trong hang động, cậu đã nói tên cô ấy trong giấc ngủ của mình. Cậu… Cậu đã cố gắng ôm tôi vì cậu nghĩ rằng tôi là cô ấy ”

"Vì vậy, đó là lý do tại sao anh đánh tôi" Eland'orr nghĩ lại đêm đó. Cậu buông người Paine ra và nằm ngửa trở lại. Đôi mắt anh tò mò nhìn xuống cậu và chúng bắt buộc cậu phải tiếp tục. 
“Thật khó chịu khi hai người giống nhau. Cả hai người đều tiếp tục những điều vô nghĩa. Thế giới tàn khốc này cũng sẽ hủy diệt anh ”

“Các vị thần không thể lấy đi cuộc sống của tôi hay cả thế giới mà cậu có thể hình dung. Nếu thực tế cố gắng giết chết tôi, tôi sẽ chỉ thay đổi thế giới theo những gì tôi tưởng tượng ” Paine thách thức nói. Giọng anh trở nên tử tế hơn khi anh nói “Cậu vẫn chưa nói gì với tôi về cô ấy. Cô ấy đã sống ở thành phố này và còn gì nữa? ”

“Tel Annas đã tạo ra thành phố này. Tôi nghĩ người thật điên rồ khi xây dựng một thị trấn quá gần với nơi của Thần Chiến Tranh . Tôi nghe lý do cũng thật ngu ngốc khi người nói cho tôi biết . Ngọn lửa vĩnh cửu có thể sử dụng ở đây như của chung các vị thần và con người. Ngài nghĩ rằng thành phố này sẽ giúp cuộc hành trình trở nên dễ dàng hơn và để mọi người sống gần những người thân yêu của họ trong sự ấm áp. Người yêu cuộc sống và người sẽ làm bất cứ điều gì cho con người” Eland'orr vẫn nhớ rõ mọi điều Tel Annas nói "Người thật điên rồ nhưng người đã thuyết phục tôi xây cho người cả một thành phố"

"Cậu yêu cô ấy?" 
" Tôi hận người "
Eland'orr im lặng sau câu trả lời và Paine bắt đầu ậm ừ để lấp đầy sự yên tĩnh xung quanh họ. Cậu tiếp tục câu chuyện của mình

“Chúng tôi, những vị thần Olympus, đều đánh giá cao người và tôn trọng người. Có rất ít người mà chúng tôi có thể gần gũi nhưng người là một trong số họ. Đặc biệt tôi và Liliana - Thần Mùa Đông rất yêu quý và coi người như mẹ của mình" Những ký ức khiến cậu đau lòng nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Paine đã chữa lành cậu cùng lúc. Eland'orr tự hỏi liệu đó có phải là do xuất thân bán thần hay đó là do bản thân anh
"Khi bị con người phản bội quá đột ngột, nó ảnh hưởng đến tất cả chúng tôi."

“ Nhưng tại sao cô ấy không thể tỉnh lại trong khi quyền lực của một vị thần thậm chí có thể hồi sinh người chết? " Anh hỏi.

“Tôi không biết . Tôi đã tìm kiếm khắp nơi để tìm cách nhưng linh hồn của người không ở đó ” Tay Eland'orr siết chặt thành nắm đấm, giọng cậu trở nên chua chát “Tôi cầu xin Thần Địa Ngục cho tôi biết linh hồn người đang ở đâu. Hắn từ chối nói với tôi hay Liliana bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn biết…"

“Vậy đừng bỏ cuộc” Paine nói với cậu “Cậu đã bỏ cuộc quá sớm, con bướm ngu ngốc. Hãy đối mặt với hắn"

Câu nói của anh khiến Eland'orr cười lần đầu tiên kể từ khi họ vào thành phố. Cậu nhắm mắt lại , tận hưởng bàn tay Paine đang vuốt ve mái tóc của mình. “Tôi rút lại, anh chẳng giống gì người. Anh ảo tưởng hơn và bạo lực hơn nhiều so với những gì người đã từng "

“Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với thành phố này hay…” Paine ngắt lời khi nhận ra rằng Eland'orr đã ngủ. Anh suy nghĩ xem có nên đánh thức cậu dậy hay không. Anh biết rằng Eland'orr có thể sẽ tránh những câu hỏi của anh khi cậu tỉnh dậy. Nhưng họ cần tập trung vào việc cứu Dirak và họ không thể lãng phí thời gian với quá khứ. Trên hết, Eland'orr trông mệt mỏi đến mức Paine không thể đánh thức cậu được.

Vì vậy, Paine vươn người cho đến khi anh có thể ngồi thoải mái hơn trên chiếc ghế dài. Anh để Eland'orr ở trong lòng mình và cẩn thận không đánh thức cậu. Paine gục đầu lên tay vịn ghế , ngủ thiếp đi.

-------

Thần Địa Ngục - Lorion
Tính làm là Volkath nhưng nay ổng dùng ngựa đấm tôi trong tế đàn dỗi rồi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store