Eiyuu No Musume To Shite Umarekawatta Eiyuu Wa Futatabi Eiyuu O Mezasu
Giữa bữa ăn, cả hai người cau mày lại như con sâu lông, như thể chuyện đã căng tới mức vô phương cứu vãn. Tới nước này thì đương sự là tôi không thể giả ngu được nữa rồi."Để coi, hay cho Nicole ra nước ngoài đi""Nước ngoài?""Ừ. Chẳng nhờ trời thương nên con bé được ban gift《Ma thuật hệ can thiệp》còn gì? Và chúng ta còn quen một người dạy ma thuật giỏi nhất thế giới nữa""Maxwell với Cortina à?""Ề""Nhưng vậy thì Nicole vẫn phải rời xa chúng ta"Maxwell hiện đang ở một đất nước elf được một khu rừng lớn bao quanh thuộc lục địa phía Tây, và đang điều hành một trường đào tạo ma thuật ở đó. Quả thật đó đúng là nơi dạy ma thuật tốt nhất thế giới, nhưng lại cách quá xa nơi này. Do chủ nhân dinh cơ này, tức Lyel phải luôn bảo vệ cho ngôi làng nên không thể cứ muốn là bỏ đi được. Và Maria cũng vậy nốt."Với lại chúng ta cũng phải hỏi ý kiến đương sự chứ nhỉ""Cũng phải. Nicole thấy sao? Con có muốn đến chỗ Maxwell học ma thuật không?""Con..."Thật ra, chuyện có thể sử dụng ma thuật cũng là một trong những lý tưởng được nhắm tới, bởi lẽ nguyện vọng lớn nhất của tôi là trở thành kiếm sĩ, và thứ nhì chính là kiếm sĩ ma thuật. Không may thay, trong cơ thể này thì tôi khó lòng nào vươn tới sức mạnh của một kiếm sĩ hàng đầu cho được. Tuy nhiên nếu lấy ma thuật bù cho sức mạnh bị thiếu hụt, sự nghiệp kiếm sĩ thành đạt cũng không hẳn là giấc mơ hư ảo. Chẳng những vậy, ở đó không chỉ có mỗi pháp sư giỏi nhất là Maxwell mà còn có cả Cortina làm giảng viên nữa.Tuy trình độ pháp sư của Cortina cũng chưa đến mức gọi là nhất hạng, nhưng tốc độ tư duy và khả năng ứng dụng thức thuật hoàn toàn không phải hạng nửa vời. Còn Maxwell thì hẳn phải là pháp sư tài ba nhất thế giới này chứ không ai khác được. Nếu có hai người này chỉ dạy thì dù có tệ cỡ nào đi nữa, chắc chắn tôi cũng sẽ trở thành một pháp sư.Và sẵn đây, tôi còn là con ông cháu cha nữa.Nhưng tôi không thể trả lời ngay được. Kiểu gì thì kiểu, tôi mới chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi. Nếu một đứa bé như vậy mà lại quyết định chuyện có phải rời xa cha mẹ hay không ngay tức thì, khó tránh khỏi bị nghi ngờ."Hơ...?"Cho nên tôi mới giả bộ không hiểu và nghiêng đầu. Thấy vậy, bằng một tốc độ còn nhanh hơn cả khả năng lia mắt của tôi, Lyel đã cọ bộ râu mọc dài của cậu ta vào má tôi."Kyaa!""Ôi, đúng là ba không thể để Nicole ra đi được rồi! Để papa che chỡ con mãi mãi!""Một mình anh thì bất công quá"Từ bên kia, Maria cũng ôm tôi. Maria thì không nói làm gì, nhưng bị Lyel cọ má làm tôi thấy gớm không tả nổi. Cả người tôi vô thức cứng lại, da gà da vịt nổi hết lên."Buô...ng...ra....!""Hahaha, không!""Funununu!?"Dẫu tôi gồng hết sức lên đẩy cậu ta ra nhưng lại chẳng khác gì châu chấu đá xe cả. Thằng ông nội ấy cứ bơ đẹp tất cả và *zorizori* cọ xát má tôi."Giận! Con đi! Tới chỗ Maxwell!""Ể? Tại sao!""Tại anh làm lố nên Nicole bực chứ còn sao nữa""Tại anh ư?!"Và thế là tôi đưa ra quyết định tới chỗ Maxwell. Cơ mà tệ lắm con nít cũng phải 7 tuổi mới có thể nhập học Raum, cho nên vẫn phải chờ thêm 2 năm nữa. Chẳng những vậy, Leyl cũng đã xác định thà vậy còn hơn chấp nhận lời đề nghị của hoàng tộc rồi. ※Tuy có thể nói là vấn đế của tôi đã chốt sổ, nhưng chuyện của Michelle-chan thì vẫn còn đó. Vì vậy nên hôm sau, tôi ghé nhà con bé và rủ đi du học chung. Việc thuyết phục cha mẹ con bé thì chỉ cần Maria với Leyl lên tiếng là em xuôi, còn việc thuyết phục Michelle thì tôi phải lo liệu. Và hiện tại, tôi đang ngồi trong phòng riêng, mặt giáp mặt với con bé để mà thuyết phục."Cho nên, sang vương quốc Raum với mình nha?""Raum là vương quốc elf phải không? Nicole-chan tới đó hả?""Ừ. Mình tới đó học ma thuật"Tất nhiên là chẳng bao giờ có chuyện người ta để tôi đi du học một mình, cho nên Finia mới đi theo trông chừng để đề phòng bất trắc. Nhắc tới học viện Raum thì ở đó còn có một khu riêng chuyên đào tạo thám hiểm gia nữa. Chỉ cần gửi con bé vào đó học những kiến thức cơ bản bổ trợ cho thuật《Xạ kích》là được. Lý do là nếu để con bé ở lại cái đất nước này, chắc chắn tài năng ấy sẽ bị lợi dùng vào mục đích chẳng tốt đẹp gì."Nhưng nếu vậy thì papa với mama không đi chung được.....""Raum có ký túc xá, sang đó sống chung với Finia và mình nè""Ưm. Nhưng..."Đương nhiên, do chỉ là một đứa bé 5 tuổi nên Michelle-chan vẫn có vẻ miễn cưỡng. Nhưng tôi không thể thoái lui ở đây được. Chuyện tôi đi du học gần như đã là chắc chắn, và khi tôi trở về thì khỏi nói cũng biết con bé đã nhập ngũ rồi. Con bé là người bạn đầu tiên của tôi trong thế giới này, cho nên tôi muốn tránh tình huống xấu nhất bằng mọi giá."Nhưng....nhưng...."Michelle-chan không thể đưa ra quyết định cuối cùng, giọt nước mắt đọng trên khóe mi ngày càng to lên. Ừ thì sở hữu một gift hệ chiến đấu đấy, nhưng gương mặt cô bé lại trông yếu đuối đến lạ thường. Nghĩ tới chuyện mang cái nhân cách thế này ra chiến trường, tôi lại càng lo cho con bé hơn nữa."Đồng ý đi Michelle"Một giọng đàn ông trầm vang lên. Cha Michelle-chan đang đứng ở cửa căn phòng trẻ con nhìn vào."Ể, nhưng...""Chú cho cậu ấy đi một mình thật à?""Ừ, vì Lyel-sama vận động cho Michelle đi du học rất tích cực. Với lại không ai để con nít đi một mình cả, bọn chú cũng đi cùng nữa""Thật sao!?"Dẫu Michelle-chan nở một nụ cười tươi rói trên mặt, nhưng hẳn chi phí kéo theo của quyết định ấy không phải chuyện đùa. Rồi như thể biết tôi lo lắng điều chi trong đầu, cha Michelle-chan quay sang nhìn tôi mỉm cười."Lyel-sama hỗ trợ tiền bạc cho chú rồi. Chú cũng sẽ chịu trách nhiệm coi sóc cháu nữa đấy""Frank-san là thợ săn nên chỉ cần có rừng là chú ấy sẽ kiếm sống được thôi"Sau lưng cha Michelle-chan tức Frank, Maria xuất hiện và thêm vào. Nhắc tôi mới ra là tay này săn bắn kiếm sống, nên một khi sang đất nước elf toàn rừng bao quanh thì anh ta tha hồ mà trổ tài.Sau khi nghe có cha mẹ đi cùng thì Michelle vô cùng sung sướng.Tất nhiên chỉ bàn vậy thôi chứ chưa thể đi một sớm một chiều. Trong hai năm tới đây, chúng tôi phải học tập những kiến thức cơ bản cho thật kỹ càng để chuẩn bị.Nhưng dù có là vậy thì con bé mới là người nắm tương lai của chính mình trong tay chứ không phải ai khác.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store