ZingTruyen.Store

Editing Mau Xuyen Cong Luoc Thu Doan Lua Gat Nam Than Moi Guc Nga

Bạch Hưng Nghiệp bề ngoài nghiêm túc, nhưng ở trước mặt con gái tình tính lại rất tốt, Thư An Ca nhìn thấy ông cũng nhớ đến cha mẹ, cảm giác mất tự nhiên nhất thời biến mất không còn tung tích.


Bước chân cô nhanh nhẹn đi xuống lầu, chu miệng làm nũng nói: "Ba, con gái muốn bồi ba ăn cơm nên mới xuống, ba không nên trêu chọc người ta."


"À, ha ha, ba còn tưởng rằng con vì chuyện hai ngày nữa Hoài Cẩn sẽ đến mà cao hứng đó."


Nghe được lời của Bạch Hưng Nghiệp, ánh mắt Thư An Ca sáng lên, sau khi cô tiến vào nhiệm vụ công lược còn chưa gặp qua đối tượng nhiệm vụ, chẳng lẽ lần này sẽ gặp.


Nhưng cô lại nhớ đến kịch tình đã tiếp thu, hình như Liễu Hoài Cẩn đến Khánh An là vì có quân vụ trong người, cũng không có gặp Bạch An Ca, cô mới vì vậy mới tức giận một thân một mình đuổi tới Giang Dương, kết quả giữa đường bị người xấu bắt cóc.


Vì để chứng thực phỏng đoán của mình, sau khi ngồi xuống, Thư An Ca vừa sửa sang lại chén đĩa của mình, vừa cong lên đôi mắt sáng ngời hỏi: "Ba, Liễu thiếu soái sao lại tới Khánh An?"


Muốn cô thân thiết kêu hai tiếng "Hoài Cẩn", bây giờ thì đúng thật là cô không kêu được, cho nên Thư An Ca do dự một chút, hay là gọi Liễu thiếu soái đi.


Bạch Hưng Nghiệp nghe cô gọi như vậy, không hề đồng tình than một tiếng: "Các con là vợ chồng, kêu Thiếu soái quá xa lạ, lúc trước ba và đại soái gọi điện thoại, cũng cùng cô gia nói chuyện, chuyện ly dị tạm thời không nhắc đến."


Thư An Ca cầm cái muỗng, ánh mắt không dễ chịu cười một tiếng.


"Không phải ba nói con, Bảo Nhi, con bây giờ cũng không còn nhỏ, con là Thiếu tướng phu nhân, mỗi lời nói hành động đều là mặt mũi của Thiếu soái, sao có thể động chân tay trước mặt người khác?"


Thư An Ca đặt cái muỗng lên mâm, cắn môi lầm bầm nói: "Ba, con gái biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ thay đổi mà, ba đừng nói nữa."


Bạch Hưng Nghiệp ha ha một tiếng, cầm đũa lên, cưng chiều nói: "Được rồi, ba không nói nữa, suy nghĩ của ba và mẹ con là cưng chiều con cả đời."


Lúc nói lời này, Bạch Hưng Nghiệp có chút thổn thức, bọn họ sao lại không biết tính tình con gái mình, cô không thể chịu nổi nửa điểm ủy khuất, cô gia lạnh nhạt cô, cô sẽ không đoan trang thỏa hiệp giống những cô gái bình thường khác, chỉ biết cãi nhau ầm ĩ.


Con gái giống như bảo bối nhà mình đến cửa người khác lại bị chê bai, trong lòng Bạch Hưng Nghiệp rất đau khổ, nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo con gái lại thích Liễu thiếu soái.


Bởi vì chuyện làm ăn của Bạch Hưng Nghiệp, tư tưởng của hắn rất văn minh, không khí gia đình Bạch gia cũng rất dễ chịu.


Lúc Thư An Ca đã ăn no rồi, tốc độ ăn cơm chậm lại, thận trọng hỏi: "Ba, ba biết Liễu thiếu soái lần này đến Khánh An làm gì không?"


Ánh mắt của cô trong suốt như một chú chó bông nhỏ, trong lòng Bạch Hưng Nghiệp ấm áp, đáp lời cô: "Ba cũng biết con không bỏ Hoài Cẩn được, lần này ngài ấy đến là muốn nói chuyện làm ăn với người Tây Dương. Loại chuyện này một bé gái như con không cần phải để ý đến."


Thư An Ca hừ một tiếng, cầm cái muỗng khuấy bột yến mạch sữa bò, sau đó lại lộ ra gương mặt vui vẻ rực rỡ: "Ba, con gái cũng từng đi Tây Dương, ba đừng coi thường con gái, lúc Liễu thiếu soái đến nói chuyện làm ăn, ba có tham gia không, cho con đi theo ba làm phiên dịch đi."


"Liều lĩnh." Bạch Hưng Nghiệp không đồng ý lắc đầu một cái.


Thư An Ca giậm chân tiếp tục nũng nịu: "Ba, ba cho con đi đi mà, Liễu thiếu soái không thích gối thêu hoa, con gái muốn chứng minh với anh ấy, ba cũng đâu có hi vọng vợ chồng con không hòa thuận đâu đúng không?"


Nghe cô nói như vậy, Bạch Hưng Nghiệp lộ ra vẻ suy tư, có lẽ con gái nói đúng, bọn họ bảo bọc con gái quá chu đáo, vợ chồng chúng nó mới có thể bất hòa.


"Con đó, ba thật không có cách nào với con, chỉ là chuyện làm ăn hôm đó ba không có nhúng tay. Ngược lại Dương bá bá của con sẽ đi, nếu con có thể nói tiếng Đức thì đi cùng ông ấy."


Ánh mắt Thư An Ca sáng lên, giống như muốn hoan hô lên, nguyên chủ mặc dù du học bên ngoài, nhưng trừ tiếng Anh có khá một chút, những thứ ngôn ngữ khác chỉ có thể gọi là miễn cưỡng.


Nhưng cô không giống vậy, thời đại học cô là một học bá, giỏi nhất chính là tiếng Đức, sau đó là tiếng Pháp, còn gia nhập tổ phụ đề của trường làm thêm, học tiếng Nhật.


Làm một phiên dịch nho nhỏ, đối với cô tuyệt đối không có gì to tát.


Thời gian chớp một cái, đã đến thời điểm Liễu Hoài Cẩn đến Khánh An, sáng sớm Bạch gia đã phái xe đi đón, Thư An Ca cứng rắn mềm mại đòi đi theo.


Trạm xe lửa tốt xấu lẫn lộn, cô mặc bộ quần áo học sinh màu trắng, Lệ Tú chải tóc giúp cô, đến nơi đó thần thái vẫn hồng hào như thường.


Thư An Ca đi cùng người hầu, chờ ở trạm xe, còi xe lửa rít dài, ô ô vào trạm.


Dòng người như nước chảy trào từ buồng xe xuống, bọn họ chờ ở trước buồng xe giường nằm, đầu tiên là mấy người làm ăn ăn mặc gọn gàng đi xuống.


Một lát sau, hai người mặc quân trang đi xuống, tim Thư An Ca đập bịch bịch, chờ Liễu Hoài Cẩn xuống xe.


Một khắc khi hắn xuống xe kia, Thư An Ca cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là từ cổ trở xuống tất cả đều là chân, Liễu Hoài Cẩn người thật so với tấm áp phích kia còn khí phách gấp trăm lần!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store