ZingTruyen.Store

Edited Hoan Gyuseok Dieu Valse Dau Long

Mỗi ngày sau bữa tối đều có trái cây, có khi là lê, có khi là chuối. Những khi trưởng khoa tâm tình tốt bệnh nhân còn được ăn thanh long, nhưng thường xuyên nhất vẫn là táo. Các bệnh nhân trong bệnh viên đều tương đối lớn tuổi, nhiều người răng đã không còn tốt nữa, lúc đó các hộ lý sẽ dùng dao cắt táo thành từng miếng nhỏ. Thỉnh thoảng còn có người yêu cầu gọt vỏ cho họ

Có một ngày, vào lúc hộ lý đang gọt táo, một bệnh nhân tâm thần giành giật với cô, dao gọt hoa quả nói sao thì cũng là dao, dù có thiết kế an toàn thì lưỡi dao cũng rất sắc bén, tay cô bị cắt qua một vết không nhỏ, máu tươi nhiễm đỏ phần lõi trắng của quả táo, bệnh nhân tự kỷ bên cạnh sợ đến mức hét ẩm lên, tình huống có chút hỗn loạn, hai gã bảo vệ đi đến kéo người bệnh đang la hét kia đi. Sau một lúc, mọi thứ đều quay về yên tĩnh, trong căn tin mỗi người tự ăn bữa trưa của mình như không có gì xảy ra

Đây là cuộc sống trong bệnh viện tâm thần, liên tục thay đổi giữa những đợt sóng lớn ập đến và sự hài hòa kỳ quặc

"Chị ơi, chị có sao không?" Lee Seokmin quan tâm đến vết thương của hộ lý "Nếu không để em gọt tiếp cho, chị đi xử lý vết thương đi"

Ở nơi này nếu không phải tâm trí non nớt thì là điên điên khùng khùng, bệnh nhân số 9710 là người ít khiến người khác phải lo lắng nhất. Cậu ấy đã ở đây hơn một năm, không những chấp hành nghiêm chỉnh kỷ luật mà còn rất nhiệt tình giúp đỡ, nhóm hộ lý thích nhất là ở cùng với cậu, vì thế nữ hộ lý bị thương rất an tâm giao táo chưa gọt xong cho cậu

"Cảm ơn em, lát nữa em đặt dao gọt trái cây ở khu vực chén đĩa trên bàn ăn là được" Nói thật, cô không hiểu tại sao 9710 lại được đưa đến đây, chỉ là cậu ấy hay tự làm tổn thương bản thân và có một ít rắc rối về mặt cảm xúc, còn lại mọi thứ đều rất bình thường. Trị liệu sốc điện chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến cậu trở nên chậm chạp và hay quên. Nhưng đây cũng không phải vấn đề mà cô nên quan tâm, nguyên tắc làm việc theo chức trách là không xen vào chuyện của người khác

Sau khi dùng xong, Lee Seokmin quyết định giữ lại con dao gọt trái cây này, thật ra cậu cũng không có ý định dùng nó vào việc gì, chỉ là đột nhiên muốn giữ lại

Điều này cũng bình thường, giống như thời điểm chúng ta đứng trước quầy thu ngân thanh toán luôn lấy thêm một hộp kẹo cao su, đứng trước khung cảnh thiên nhiên lại muốn ngắt một nhánh hoa, nhặt một viên đá. Con người luôn muốn tự mình tìm lấy một thứ gì đó, nhưng ở trong bệnh viện tâm thần không có gì cả, một con dao gọt trái cây có thể được xem là báu vật

Sau khi uống thuốc, Lee Seokmin nằm xuống giường, không có hộ lý nào mở cửa phòng để kiểm tra cậu, bởi vì 9710 mỗi khi ngủ đều rất ngoan, cậu ấy nằm thẳng, hai tay nắm chặt lấy mép chăn, tư thế ngủ ôn hòa như vậy không thể có sai lầm gì

Cảm giác được ánh sáng từ đèn pin dần dần biến mất, Lee Seokmin xốc chăn lên, từ trên giường ngồi dậy

Cậu cảm thấy hồi hộp, là một loại khẩn trương khiến tim đập nhanh, kéo dài thành dạ dày co rút, có thể vì ngày mai là thứ sáu, là đợt điều trị sốc điện cuối cùng trong tuần, sau đó được nghỉ hai ngày, nếu biểu hiện của mọi người đều tốt, buổi tối sẽ còn được xem phim, nhưng vẫn chỉ là vài bộ chiếu đi chiếu lại, được hoan nghênh nhất chắc là "Bay trên tổ chim cúc cu". Hoặc cũng có thể là do tiếng hét của bệnh nhân tự kỷ hôm nay cứ văng vẳng bên tai cậu, làm cậu nhớ đến thời gian còn làm giáo viên mầm non, nhớ tiếng thét chói tai vào lần nhìn thấy vết sẹo trên tay cậu của bọn trẻ

Trái tim căng đau, lại giống như bị khoét trống rỗng, Lee Seokmin lấy từ dưới đệm ra con dao gọt trái cây nhỏ, tuy rằng hiện tại trong phòng không bật đèn không nhìn thấy được nhưng cậu nhớ kỹ màu sắc của nó, là màu xanh nhạt giống như kem bọt biển, rất đẹp

"Con cầm cái gì trong tay?" Đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên

Là mẹ, bóng dáng mờ ảo đứng trong bóng tối chất vấn cậu

"Chỉ là một vật kỷ niệm thôi" Kỷ niệm chuyện cậu bị giam giữ trong nhà tù vô tội này

"Ai cho phép con lấy nó? Đưa cho ta" Trong nháy mắt, gương mặt phẫn nộ của mẹ chiếu sáng cả căn phòng, giống như một sứ giả uy nghiêm

"Con muốn giữ nó, mẹ, làm ơn, nó chỉ là một con dao nhỏ thôi" Lee Seokmin nhớ rõ mình đã là người trưởng thành rồi, có quyền được nói ra mong muốn của mình

"Ta đếm đến ba! Nhanh đưa cho ta"

"Con không có gì cả, con có thể giữ thứ này được không....." Cậu gần như là tự nói với chính mình, bởi vì mẹ không bao giờ nghe cậu biện giải

"Một"

"Mingyu đã rời khỏi con rồi, mẹ, mẹ còn thấy chưa đủ sao...."

"Hai"

"Mẹ thật tàn nhẫn......"

Mẹ đã đếm đến hai, nếu không buông ra cậu sẽ không còn cơ hội nữa, mẹ rất hiếm khi cho cậu cơ hội, nhất định phải quý trọng

Nhưng mà Lee Seokmin không cam lòng, cậu thực sự không muốn buông bỏ, cậu đã mất đi quá nhiều thứ rồi

Sự im lặng giữa hai và ba kéo dài rất lâu, lâu đến mức Lee Seokmin nghĩ rằng nơi đó còn có con số đến từ một vũ trụ khác

Nhưng cuối cùng vẫn là ---

"Ba"

Hoàn thành

Lee Seokmin chưa bao giờ thực sự để mẹ đếm đến con số này, cho nên cậu không rõ kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, có lẽ cái gì cũng sẽ không phát sinh, nhưng cậu rất sợ hãi, đó là một loại sợ hãi đối với những điều không được biết trước. Cậu luôn rất sợ những thứ như vậy, giống như cho tay vào trong một chiếc hộp đen không thể nhìn thấy gì, cho dù trong đó chỉ là một đĩa udon, cậu cũng sẽ sợ chết khiếp

Thế nên cậu nắm chặt dao gọt trái cây, hướng tới cánh tay trái của mình đâm xuống, trước khi có một hình phạt không rõ ràng nào đó xảy ra

Vết cắt như thế nào, trong căn phòng tối đen này cũng không nhìn thấy được, chỉ biết có thịt và xương cản trở từng động tác của cậu, thật lộn xộn, thật phiền phức

Mã vạch, vạch kẻ đường, vạch giảm tốc, dưới sự ra sức cải tạo của cậu đã biến thành một bát mì udon với nước sốt đậm đà chảy ra, thật ra nói mì spaghetti thịt băm sẽ phù hợp hơn, nhưng cậu quên cho hương liệu, tỏa ra một mùi tanh làm người khác buồn nôn

Nhưng may mắn thay, lần này mẹ thích tác phẩm của cậu nên đã hài lòng biến mất

Cậu rốt cục có thể ngủ ngon rồi, nhưng khi cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt cậu nặng trĩu đến mức không thể nhấc lên được nữa

Dao gọt trái cây màu xanh nhạt rơi xuống đất, mà Lee Seokmin rơi vào một tư thế sẽ có được những giấc mơ ngọt ngào

Chúc mọi người ngủ ngon

Ngủ ngon, Mingyu

-----------------------------------------------------

"Mẹ, con yêu mẹ, cũng tôn trọng mẹ nhưng tốt nhất mẹ nên giải thích rõ ràng với con tất cả mọi chuyện đang diễn ra"

Kim Mingyu nhớ đến lời hắn nói với mẹ trước khi lên máy bay có hơi không lễ phép, bởi vì hắn rất tức giận, chỉ dùng "tức giận" còn không đủ để hình dung cảm giác của hắn lúc ấy

Hắn cuối cùng cũng về nước, nghĩ đến mình có thể ở bên cạnh Lee Seokmin, mà mãi đến một khắc cuối cùng mẹ hắn mới chịu nói ra tình huống thực sự

Cái gì mà đưa anh trai hắn đến bệnh viện? Cậu bị bệnh gì? Đó lại là cái bệnh viện gì?

Hơn mười mấy tiếng trên máy bay thực sự quá dài, trong khi các hành khách khác yên lặng ngủ say, Kim Mingyu lại lo sợ bất an, hắn không ngủ được, một khi nhắm mắt lại sẽ có ảo giác anh trai hắn đang nằm giữa vũng máu. Hắn thực sự khủng hoảng, giống như một đứa trẻ đi lạc không tìm được đường về nhà

Bên ngoài cửa số máy bay là một màu tối đen, không có sao, cũng không có ánh trăng

Vừa xuống máy bay, Kim Mingyu đã đi thẳng đến địa chỉ mẹ hắn gửi mà không dừng lại. Ngay cả hành lý cũng chưa kịp gửi đi nơi nào, chỉ có thể mang theo bên mình, càng giống như một người không có nhà để về

Đi đến cửa phòng bệnh hắn lại do dự, đó là một loại khẩn trương giống như cận hương tình khiếp*, hắn sợ hình ảnh mình sắp nhìn thấy, hắn sợ không khống chế được cảm xúc của chính mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt được hắn kiềm nén lại, làm khóe mắt có hơi ẩm ướt

Nhưng hắn vẫn mở cánh cửa kia ra, cuộc đời sẽ không đưa đường sống cho bất cứ kẻ nào lui bước

Trong phòng bệnh, Lee Seokmin nằm trên giường, không chỉ cổ tay và cổ chân đều bị trói lại, mà cái trán cũng bị buộc vào ván giường bằng dây đai, mang một thứ giống như mặt nạ phòng độc, ngay cả cổ cũng không chuyển động được, chỉ có mắt cậu là tương đối tự do theo dõi chuyển động của Kim Mingyu

"Tại sao phải trói anh ấy như vậy?" Kim Mingyu muốn đến gần người nằm trên giường, lại bị vết thương hắn nhìn thấy tận mắt làm cho sững sờ tại chỗ, trên cánh tay Lee Seokmin không có mảnh da thịt nào lành lặn, giống như một mảnh đất bùn ngày mưa bị xe tải cán qua "Bác sĩ, có thể thả anh ấy ra không?"

"Không được, cậu ấy sẽ làm bản thân bị thương"

Lần trước lúc mẹ 9710 đến thăm, 9710 giống như nhìn thấy quỷ mà trốn xuống gầm bàn, mỗi khi có người nào đến gần lại lộn xộn hét lên, điên cuồng dùng đầu đập vào chân bàn, bác sĩ gọi người đến thăm ra ngoài người bệnh mới dần bình tĩnh trở lại, nằm trên mặt đất yên lặng khóc

Có lẽ vốn 9710 không điên, nhưng cuối cùng cậu ấy bị ép điên rồi

"Thả anh ấy ra, tôi muốn mang anh ấy về nhà"

"Không được, trạng thái tinh thần của cậu ấy không ổn định, chúng tôi đối với người bệnh phải có trách nhiệm, ít nhất phải kê đơn—"

"Cần bao nhiêu tiền?" Hắn cắt ngang lý do thoái thác của bác sĩ

"Đây không phải vì tiền........"

"Tôi biết các người không phải là bệnh viện chính quy gì, trước kia là trường cai nghiện internet, xảy ra sự cố rồi bị niêm phong mới đổi thành bệnh viện tâm thần" Kim Mingyu không rõ vì sao kẻ làm ác còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi**, nhưng hắn cũng không kiểm soát được chuyện này "Cho nên cần bao nhiêu tiền các người mới có thể thả anh ấy đi"

Vĩnh viễn là vấn đề tiền bạc, toàn bộ là vấn đề tiền bạc, tiền so với máy chém còn sắt bén hơn, đặt ở trên cổ mỗi người, cho đến khi Thần Chết dùng lưỡi đao thay thế

...

Đã được một thời gian kể từ khi cậu xuất viện, anh em bọn họ từng cách xa nhau cũng từng sống bên cạnh nhau, nhưng Lee Seokmin vẫn chỉ dám đứng xa xa nhìn chăm chú vào Kim Mingyu, không dám nói lời nào, không dám đến gần, lại càng không dám chạm vào. Giống như cậu không tin người trước mặt thực sự tồn tại, cậu sợ nếu như mình chạm đến Kim Mingyu sẽ giống như những chiếc bong bóng xinh đẹp vỡ tan ra

"Seokmin, em đã trở về, thật sự là em, anh có thể chạm vào em"

Nhưng mà Lee Seokmin vẫn lắc đầu, cho dù Kim Mingyu nghĩ bao nhiêu cách đến gần cậu cũng không được

Có một lần Lee Seokmin ghé vào lan can ban công nhìn mây trời ngẩn người, Kim Mingyu cảm thấy như vậy có chút không được an toàn, chuẩn bị nhắc nhở cậu một chút, không nghĩ đến đối phương nghe được tiếng bước chân của hắn đến gần, cậu sợ đến mức muốn tránh đi nhưng lại không có chỗ để trốn, chỉ có thể ngửa người ra sau, gần như nửa người cậu đều đang lơ lửng bên ngoài

"Được rồi, được rồi, em không đi qua" Kim Mingyu lập tức đứng yên tại chỗ, cố gắng vẫy tay với Lee Seokmin "Anh quay lại một chút, đừng đứng gần mép lan can"

Trong nhà không có vật gì bén nhọn, không dùng gas, phòng bếp để đó không đụng đến, đồ ăn đều được đặt bên ngoài, cạnh bàn, cạnh ghế, ngăn tủ đều được bọc lại bằng đệm cao su, cửa ban công cũng khóa lại. Nếu người ngoài không biết chuyện gì nhìn đến còn tưởng gia đình này đã sinh em bé

Lee Seokmin không cho hắn đến gần, nhưng cũng sẽ không cách hắn quá xa. Một lần Kim Mingyu nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện anh trai mình ngồi trên sàn phòng ngủ của hắn, cuộn mình ngủ gật, giống như một chú chó con trốn tránh nhưng lại lưu luyến không muốn rời xa

Cũng không biết hành vi này kéo dài bao lâu, tóm lại thời gian này thiếu chút nữa làm Kim Mingyu sợ phải nhớ lại

"Anh lên giường ngủ đi"

Đại khái là bởi vì rất mệt, Lee Seokmin hiếm khi không kháng cự việc bị chạm vào, sau khi được bế lên giường, nhu thuận mà chui vào lồng ngực Kim Mingyu, một bàn tay gắt gao nắm lấy góc áo đối phương, mãi đến khi hô hấp dần dần bình lặng lại cậu mới thả lỏng

"Ngủ ngon, em yêu anh" Kim Mingyu đặt một nụ hôn lên trán người trong lòng, bình yên đi vào giấc ngủ

Buổi sáng ngày hôm sau, Lee Seokmin mở ra đôi mắt còn đong đầy hơi nước, phát hiện mình đang nằm trong khuỷu tay Kim Mingyu, thoáng chốc giãy giụa muốn chạy trốn

"Chờ đã, anh, là em, anh đang sợ cái gì?" Kim Mingyu ôm lấy thắt lưng gầy yếu của cậu, giam người vào trong lồng ngực của mình "Em là Mingyu, Seokmin, anh nhìn em đi"

"Con sai rồi............ đừng giật điện...... a a a ........ mẹ...... đừng hận con...... con sai rồi...... con không dám nữa....... thả con ra đi...."

Nhìn bộ dáng Lee Seokmin khủng hoảng lâm vào ảo giác, Kim Mingyu chỉ cảm thấy trái tim mình vỡ thành từng mảnh, mắc kẹt trong lồng ngực khiến hắn đau đớn từng hồi từng hồi

"Đừng sợ, sẽ không còn ai làm tổn thương anh nữa, Seokmin...... Seokmin, hiện tại anh đang ở bên em, chỉ có hai chúng ta, không còn ai khác...... Anh à, anh nhìn kỹ xem em là ai........"

Dù hắn cố gắng trấn an hết lần này đến lần khác vẫn không thể làm cho Lee Seokmin quay lại thực tại. Cậu liều chết giãy giụa một cách tuyệt vọng, giống như em trai của mình là một ác quỷ đáng sợ nào đó, Kim Mingyu đành phải buông cậu ra

Cậu ngả xuống khỏi giường, dùng chân trần chạy loạn trên sàn nhà, giống như đang cố tìm đường ra, cuối cùng ánh mắt cậu dừng ở cửa ban công không mở ra kia. Cậu dùng hết sức va vào cửa thủy tinh, dùng tay, dùng đầu, bi thảm thể hiện khát cầu được giải thoát của cậu, giống như một con chim bồ câu tuyệt vọng bị giam giữ trong chiếc lồng thủy tinh

Dưới tình thế bất đắc dĩ, Kim Mingyu đành phải dùng đến phương sách cuối cùng là thuốc an thần mà hắn đã nghĩ sẽ không bao giờ đụng tới

"Thật xin lỗi, Seokmin...... đừng như vậy...... em mong anh mau mau khỏe lại.... cầu xin anh"

Bởi vì tác dụng của thuốc mà Lee Seokmin trở nên ngoan ngoãn, được Kim Mingyu ôm lấy. Đôi mắt cậu trống rỗng nhìn hắn, giống như không thể hiểu được ngôn ngữ hắn đang nói

"Anh có thể nghe thấy em nói không? Seokmin, đôi khi em tự hỏi anh có ở nơi này không, thậm chí hoài khi em có phải cũng bị ảo giác rồi không" Nhìn thấy người anh dịu dàng lại hoạt bát của mình biến thành dáng vẻ như thế này, hốc mắt Kim Mingyu lại ẩm ướt "Em không biết mình nên làm gì bây giờ, em sợ mất đi anh, sợ bản thân dù làm gì cũng đã quá muộn rồi, sợ cuối cùng vẫn không nhận được sự đáp lại của anh"

Lee Seokmin chậm chạp chớp chớp mắt, giống như đang thử lý giải người đàn ông quen thuộc trước mắt này đang nói gì, tại sao hắn lại khóc

"Seokmin, Seokmin à, nếu anh đã không còn là anh, em cũng sẽ không còn là chính mình nữa"

Hắn khóc thật đau lòng, Lee Seokmin nghĩ thầm, hắn khóc vì ai vậy?

Vì mình sao? Nhưng mình không biết hắn là ai

Nhưng tại sao nhìn bộ dáng hắn khóc mình lại đau lòng?

Đừng khóc được không, thật đáng thương, nước mắt rơi cả trên mặt mình rồi

Thuốc an thần ức chế hoạt động chức năng của não, Lee Seokmin gian nan giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt Kim Mingyu, tự nhiên giống như cậu vẫn luôn có thói quen này

Kim Mingyu nắm lấy tay anh trai, đặt lên mặt mình, xúc cảm ấm áp mềm mại đã lâu rồi hắn không được nếm qua

Khi hắn dời tầm mắt xuống lập tức có thể nhìn thấy những vết sẹo chiếm hết phân nửa phần da, những vết sẹo vặn vẹo, chồng chất lên sao, làm lòng người chấn động

Vết sẹo nhìn thấy được là do những vết sẹo vô hình gây ra

...

*Cận hương tình khiếp: Chỉ một người đi xa quê nhiều năm, khi trở về quê nhà tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp, không thể bình tĩnh được

**Đông Sơn tái khởi: Sau khi trải qua thất bại sau đó lại có được thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store