ZingTruyen.Store

[EDIT|Yoonmin] Phí Đăng Ký 100 nghìn won

2.

khahn_anw

Mỗi ngày, Park Jimin đều sạc điện thoại nhưng chưa bao giờ mở ra lần nào nữa.

Cậu nhớ lời anh nói, không đỗ đại học tốt thì phải trả gấp đôi. Vì vậy cậu luôn phải nỗ lực.

Mặc dù với điểm số hiện tại của Park Jimin, đỗ mười trường đại học top đầu của Hàn Quốc là chuyện dễ dàng, nhưng cậu tin bản thân có thể làm tốt hơn.

Cậu tự dặn với lòng, bản thân phải xứng đáng với 100 nghìn won tiền đăng ký này và càng phải xứng đáng với tấm lòng tốt bụng của người xa lạ đã cho cậu mượn tiền.

...

Vài ngày sau, mẹ Jimin phát hiện tên của cậu trong danh sách đăng ký thi được giáo viên gửi vào nhóm phụ huynh.

Bà ta nổi trận lôi đình, tát cậu một cái nảy lửa - "Mày lấy đâu ra tiền mà đóng phí? Park Jimin, cái thằng khốn này, mày lấy tiền từ đâu?"

Park Jimin cúi đầu vò vò quần áo, lí nhí nói.

"Con... Con mượn của người khác."

"Mượn? Ai cho mày mượn?"

"Họ hàng, bạn bè, hàng xóm xung quanh tao đều đã dặn dò hết rồi. Đứa nào dám cho mày mượn tiền?"

"Nói thật đi, mày có phải đã đi bán thân rồi không?"

Park Jimin uất ức nhìn bà, không dám tin - "Mẹ? Sao mẹ có thể nói lời đó? Con là con của mẹ-..."

Bà ta thô bạo kéo cậu dậy, đưa tay toan kéo quần của cậu xuống - "Tao phải kiểm tra xem có còn đáng giá không? Park Jimin! Nếu mày thực sự đi bán thân, tao sẽ đánh chết mày."

Park Jimin cứ tưởng là bà quan tâm mình, suýt rơi nước mắt vì cảm động.

Nhưng ngay sau đó, bà ta liền nhổ một bãi nước bọt, gào lên.

"Không còn trong sạch, tiền sính lễ sẽ bớt đi một nửa. Đồ tiện nhân, mày có bán thì cũng phải bán được nhiều tiền hơn chứ. Mới có 100 nghìn mà đã bán thân rồi sao?"

"Mày chỉ có chút tiền đồ đấy thôi sao?"

Park Jimin cố hết sức giữ chặt quần, vừa khóc vừa kêu.

"Con không có, con chỉ mượn tiền thôi. Thật đấy!"

"Ai?" - Bà ta chống nạnh.

"Nói cho tao biết kẻ đó là ai. Tao muốn xem ai dám quản chuyện nhà tao."

Jimin vẫn cứng đầu không nói một lời, mặc cho bà ta giật tóc tát tai.

Hơn 20 phút sau, cuối cùng bà ta cũng mệt, ngồi xuống giường thở dốc.

Ngay sau đó, một tiếng chuông thông báo tin nhắn từ dưới gối truyền đến.

Bà ta ngẩn ra, làm tim cậu thắt lại.

"Tiếng gì vậy?"

Bà ta lục lọi khắp giường của cậu. Jimin vội vàng ngồi đè lên chiếc gối, nhưng vài giây sau lại có thêm một tin nhắn nữa.

Cuối cùng bà ta cũng tìm thấy cái điện thoại, liền mở lên đọc tin nhắn.

"Sao vẫn chưa tiêu tiền? Không phải em nói đến 100 nghìn cũng phải đi mượn sao? Cứ tiêu thoải mái đi, anh có tiền."

Bà ta siết chặt cái điện thoại, gầm lên giận dữ - "Từ đâu ra? Nói! Từ đâu ra?"

Park Jimin sau đó đành phải nói ra sự thật. Bà ta nhìn chằm chằm cậu rất lâu, cuối cùng chỉ nhét cái điện thoại kia vào túi.

"Tịch thu! Vừa hay thằng em mày ngày nào cũng đòi mua điện thoại chơi game mà không được."

Park Jimin nghe vậy liền hoảng hốt kéo bà lại.

"Mẹ ơi, mẹ không thể đưa nó cho em. Điện thoại này không phải của con. Con còn phải trả lại. Thực sự phải trả lại mà..."

Bà ta đá vào bụng cậu một cái.

"Cút đi! Nhìn là biết cái thằng đó muốn theo đuổi mày rồi. Mày đẹp thế này không để nó chịu thiệt thòi một chút sao? Cứ thế mà rẻ mạt cho mấy thằng đàn ông chó má đó à?"

Park Jisun cầm cái điện thoại mà reo hò vui sướng.

"Mẹ ơi, cái Kakaotalk này còn có thể thanh toán nữa này. Con vừa nạp hơn 500 nghìn vào game thành công rồi."

"Hahaha, sướng chết đi được."

Park Jimin như phát điên lên, liên tục la hét - "Đó không phải là tiền của tao."

"Park Jisun, mày không được dùng tiền trong đó, tiền đó còn phải trả lại."

Jisun làm ngơ. Mẹ cậu lại đẩy cậu ra khỏi cửa.

"Cút đi, đừng làm hỏng tâm trạng vui vẻ của tao."

Park Jimin bên ngoài cứ cuống quít, chỉ biết đi đi lại lại.

Làm sao cậu có thể giải thích với Min Yoongi đây?

Anh sẽ thất vọng đến mức nào nếu biết cậu đã dùng hết tiền vào game.

Cậu muốn nói với anh rằng đó không phải tiền cậu tiêu, nhưng cậu hoàn toàn không thể tìm thấy anh ở đâu cả.

Khi Jimin đứng trên cầu một lần nữa, cậu mới nhận ra mình chẳng biết gì về anh cả. Cậu không tìm thấy anh, nhưng anh lại tìm thấy cậu.

———

🍯🌻

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store