Edit Xuyen Vao Hao Mon Sang Van Lam Van Nhan Me
Editor: Liễu Liễu Đường.
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt.***Buổi chiều hôm sau, Ngụy Uy mang theo hai người đứng ở cửa sau đại học F như mọi ngày.Nam sinh bên cạnh Ngụy Uy nhỏ giọng nói: "Anh Ngụy, như vậy không được tốt lắm? Liên tiếp hai ngày ở đây chờ, vạn nhất thằng nhóc này báo lại với trường học thì làm sao bây giờ?"Ngụy Uy cười châm chọc."Hắn có lá gan đó chắc? Lại nói, lúc ở trung học cũng không phải hắn đã nói với thầy rồi ư, có tác dụng gì?"Nghĩ vậy, gã cười càng thêm xán lạn.Chưa cười được tiếng thứ hai, Giang Vãn đã xách theo một cây gậy bóng chày đi tới, nhìn Ngụy Uy từ trên xuống dưới: "Cậu chính là người bắt nạt em trai tôi?""Còn cô là người chị mất tích mười mấy năm của Giang Hoán đấy à. Sao nào, muốn báo thù thay hắn?" Ngụy Uy liếc xéo cô, cười nhạo nói: "Nhìn đi, cánh tay này bắp chân này nhỏ xíu, cô cho rằng cầm cây gậy bóng chày là có thể đánh thắng tôi hả, thật không biết tự lượng sức mình."Nói xong, liên tục cười to.Vừa cười vừa chỉ vào Giang Vãn nói: "Huống chi bọn tôi có ba người."Cười một lát, gã cười không nổi nữa.Phía sau Giang Vãn, không biết từ nơi nào vụt ra một đám mặc tây trang mang giày da, mỗi người cao một mét tám như lực sĩ áo đen.Giang Vãn mỉm cười: "Thật xin lỗi. Tôi có ba mươi người."Ngụy Uy nuốt nuốt nước miếng, ngưng một giây sau gã vội quay lưng chạy, chưa được hai bước lại co rúm thối lui đứng tại chỗ.Phía sau gã, Phòng Điềm Điềm, Tiền Cẩn, Bố Trọng Nghiêu ba người mang theo một đống vệ sĩ đứng chặn lại.Ngụy Uy giả vờ bình tĩnh: "Tao nói cho bọn mày biết, ba tao là chủ của tập đoàn họ Ngụy, bọn mày dám đụng đến một sợi lông sợi tóc của tao thì ba tao sẽ giết chết bọn mày. Lại nói nữa, đánh người là phạm pháp, bọn mày dám đánh tao, tao sẽ lập tức đi báo án."Giang Vãn cao giọng hỏi: "Giản Dật, hiện tại chúng ta có đánh người không?""Không thấy.""Thế có phạm pháp không?"Giản Dật thở dài che đôi mắt lại không xem hiện trường, hắn không rõ, vì sao ngài Sở lại bắt hắn mang theo một đám vệ sĩ đến đây xử lý chuyện như vậy."Không có."Giang Vãn: "Tôi biết cậu sẽ nói đến ba mình, vì thế cố ý mời ông ta lại đây một chuyến."Nói xong, Giang Vãn nghiêng người.Cha Ngụy Uy là Ngụy Lâm tiến lên, đá một cái vào Ngụy Uy, rồi xoay người nói: "Con trai vô dụng là do tôi giáo dục không tốt, mong cô tha cho hắn một lần."Phòng Điềm Điềm, Tiền Cẩn, Bố Trọng Nghiêu nhanh chóng đi đến bên người Giang Vãn.Tiền Cẩn: "Ngụy tổng, trước kia không giáo dục tốt, vậy hiện tại phải giáo dục cho tốt vào."Giang Vãn: "Tôi là một công dân có tố chất tốt đẹp, không đánh người."Ngụy Lâm cắn răng, nhặt cây gậy bóng chày trên mặt đất lên, từng đợt từng đợt đánh thật mạnh vào người Ngụy Uy khiến gã kêu gào la lối."Lúc học cấp ba, con trai ông đã bắt nạt Giang Hoán, Giang Hoán báo cho thầy giáo nhưng ngược lại bị trường học khai trừ, bắt buộc phải chuyển trường. Ngụy tổng, trước kia lúc cậu ta học cấp ba ông đã biết cậu ta là kẻ bắt nạt trong trường, sao giờ mới biết là con mình không được giáo dục tốt?" Bố Trọng Nghiêu lạnh lùng mở miệng.Hai mươi mấy gậy đập xuống, trên người Ngụy Uy toàn vết thương.Giang Vãn đến gần, ngạo nghễ nghênh ngang nói: "Ngụy Uy, trước đây Giang Hoán không có chị, không ai bảo vệ em ấy. Nhưng hiện tại, tôi sẽ là người làm việc đó."Nói xong, Giang Vãn xoay người.Thân hình hơi hơi cứng lại.Cách khoảng hai mét, Giang Hoán đứng cứng ngắt ở đó nhìn cô.Tiền Cẩn tiến đến bên người cô nhỏ giọng nói: "Báo thù cho cậu ấy, đương nhiên phải để cậu ấy tới phát tiết chứ."Giang Vãn thở dài, đi đến chỗ Giang Hoán, từ trong túi lấy ra khăn giấy đưa cho cậu ấy."Đừng khóc nữa."Giang Hoán dừng một chút, sờ lên má hai vệt nước mắt mới hậu tri hậu giác phát hiện, vừa rồi cậu ấy đã khóc.Kỳ thật khi còn nhỏ Giang Hoán rất ghét người chị chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình.Rõ ràng thu nhập của cha mẹ cậu ấy không cao, nhưng họ lại muốn đưa một nửa tiền lương cho nhà giàu kia lo ăn mặc cho chị.Khi còn nhỏ, trong lớp các bạn học của cậu ấy đều mang theo sữa bò, đến giữa giờ nghỉ là uống sữa bò, cậu ấy chỉ có thể lén đi đến sân thể dục giả vờ một mình đọc sách như chẳng để ý gì hết.Lúc học cấp ba, Ngụy Uy ngồi cùng bàn, cậu ấy từ chối yêu cầu cho Ngụy Uy chép bài nên đã bị tên cường bạo này bắt nạt.Có nói với thầy cũng vô dụng, cuối cùng buộc phải chuyển trường.Những tưởng lên đại học sẽ tốt hơn, nhưng bốn ngày trước Ngụy Uy lại tìm thấy cậu. Trải qua năm tháng cấp ba làm cậu ấy cũng không dám phản kháng nữa, ngoại trừ im lặng thừa nhận, chụp ảnh ghi lại chứng cứ mình bị đánh để tới thời cơ thích hợp sẽ báo nguy, cậu ấy không biết còn có thể làm gì nữa.Giang Hoán chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một thiên thần làm người che chở cho hắn.Đã biết không phải người chị thật sự của mình, nhưng chị ấy vẫn cứ đứng trước mặt cậu, nói với Ngụy Uy sẽ bảo vệ người em này.Hai vai Giang Hoán kích động, cúi đầu, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Chị... thật sự có thể trở thành chị của em sao?"Giang Vãn không muốn lưu lại nhiều tình cảm ở thế giới này, bởi vì như vậy, khi biệt ly sẽ rất thống khổ.Mà cô, nhất định phải trở lại thế giới có ba mẹ mình.Cô cười cười.Nụ cười rạng ngời giống như ngọn gió lay động trên bông lúa, gió thổi qua, ánh dương chớp động, một khung cảnh xán lạn đẹp đẽ."Ừm."Một chữ vô cùng đơn giản, in trong trí nhớ Giang Hoán, vĩnh viễn không cách nào phai mờ.[Truyện được đăng tại watt pad @tbguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz, truyenfull, vân vân.) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]**Sau khi về nhà, Giang Hoán đưa ảnh chụp bị thương trước đây cho Giản Dật, hắn vỗ vỗ vai cậu ấy: "Yên tâm, tôi sẽ khiến những kẻ cường bạo chuyên bắt nạt người khác trong trường phải chịu trừng phạt."Hôm sau, Giang Hoán lần nữa trở về quán bar, để chúc mừng em trai trở về cùng thắng lợi của phân đội nhỏ "Bảo vệ em trai Giang Hoán", Giang Vãn theo ý mình tuyên bố đóng cửa quán một ngày, cả ngày này sẽ cùng nhau làm những việc thật vui vẻ.Bọn họ vừa bước chân rời khỏi quán đi liên hoan thì Bùi Trạch đội mũ lưỡi trai vừa tới, ngơ ngác đứng ở cửa quán.Bên cạnh có nhiều khách hàng cũng không biết nên đứng chờ nói."Ầy, làm sao vào quán đây.""Trên cửa dán tờ giấy, nói vì chúc mừng người nhà trở về, không kinh doanh một ngày, ngày mai uống rượu sẽ giảm giá 20%, mong mọi người thông cảm.""Ngày mai sẽ được giảm sao? Đêm mai tôi nhất định sẽ tới.""Tốt nhất tới sớm một chút, dựa theo hình thức này, ngày mai người ngồi chép chữ sẽ rất đông ở các phòng chờ, nếu tới chậm phỏng chừng phải đứng ở bên ngoài mà chép."Bùi Trạch không rõ chép chữ trong lời bọn họ là gì nhưng hắn lại ngại hỏi.Mấy phen lo lắng qua đi, hắn âm thầm tính toán, ngày mai tới sớm một chút sẽ tốt hơn.Ngày hôm sau mới bảy giờ sáng, lúc Giang Vãn còn chưa tới, Bùi Trạch đã chờ trước cửa quán.Theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác, hắn ngồi trong phòng chờ nghiêm túc chép xong 150 lần.Thời gian này còn chưa có người nào tới, dựa theo trình tự xếp hàng, hắn đương nhiên ngồi ở cửa hàng số một.Giang Vãn chia mười bốn cửa hàng thành bảy phòng uống rượu và bảy phòng chờ.Trình tự xếp hàng từ cửa hàng số một đến số bảy.Nơi nhóm Giang Vãn, Tiền Cẩn, Phòng Điềm Điềm, Bố Trọng Nghiêu, Giản Dật thường xuyên ở là cửa hàng số một. Đại đa số người tới uống rượu đều tranh vào cửa hàng số một. Chỗ ngồi trong phòng này tuy nhiều, nhưng số lượng khách của quán cũng lớn, mỗi ngày khoảng hơn 9 giờ, cửa hàng số một đã đầy chỗ.Những khách hàng kế tiếp, chỉ có thể đi các cửa hàng nhỏ hơn phía sau uống rượu nói chuyện phiếm.Bùi Trạch đến một góc ngồi xuống, sau khi gọi ly rượu tên "Như Bạn" của quán thì thận trọng đánh giá bốn phía.Lúc này còn rất sớm, trong quán rất ít người, nhân viên nhiệt tình đến phục vụ Bùi Trạch, sau khi im lặng một lúc lâu, Bùi Trạch mới cứng đờ nói: "Không, không cần phải phục vụ, cảm ơn."Nhân viên xấu hổ rời đi.Nửa giờ sau, Giang Vãn và đám người đi vào quán.Hôm nay Giang Hoán không có tiết học, tới rất sớm.Vừa tới, bọn họ ngồi ở bàn tròn lớn bên cạnh Bùi Trạch cùng thương lượng chi tiết về mini game 'Cướp phú tế bần'.Giang Vãn cười: "Em trai, tìm được họa sĩ chưa? Quân bài hẳn là nên để cho họa sĩ thiết kế."Phòng Điềm Điềm đẩy sữa bò đến bên người Giang Hoán: "Vãn Vãn, cầu xin cô thường xuyên xem tin nhắn trong nhóm một chút, lần trước không phải em trai còn ở trong WeChat tag chúng ta rồi gửi quân bài của từng người à?""Ồ. Khi đó có thể là tôi đang chơi game." Nói đến đây, Giang Vãn hăng hái hơn: "Mọi người, buổi tối khi không còn việc gì có thể cùng nhau ở trong nhóm nhỏ trên WeChat nói chuyện phiếm. Vừa chơi game vừa nhắn tin, giảm rất nhiều phiền muộn đó mọi người có biết không?"Tiền Cẩn nhớ lại nói: "Đúng là gần đây không tán gẫu nhiều lắm.""Không nhiều cái đầu anh ấy. Tối hôm qua tôi chọn một vị tướng xong vào lại WeChat thì thông báo đã hiện 99+."Bố Trọng Nghiêu giơ tay nói: "Tôi có việc. Đêm nay tôi không quay về đây, Tiền Cẩn, bữa sáng ngày mai giao cho anh."Tiền Cẩn thở dài: "Mấy tổ tông của tôi ơi, nếu còn không chịu động não nữa thì não sẽ khô héo đó, nghĩ xem buổi sáng ngày mai muốn ăn cái gì đi được không?"Trả lời anh chàng là một câu đồng thanh: "Tùy anh."Tiền Cẩn mệt mỏi.8/1/2023[Truyện được đăng tại watt pad @tbguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz, truyenfull, vân vân.) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt.***Buổi chiều hôm sau, Ngụy Uy mang theo hai người đứng ở cửa sau đại học F như mọi ngày.Nam sinh bên cạnh Ngụy Uy nhỏ giọng nói: "Anh Ngụy, như vậy không được tốt lắm? Liên tiếp hai ngày ở đây chờ, vạn nhất thằng nhóc này báo lại với trường học thì làm sao bây giờ?"Ngụy Uy cười châm chọc."Hắn có lá gan đó chắc? Lại nói, lúc ở trung học cũng không phải hắn đã nói với thầy rồi ư, có tác dụng gì?"Nghĩ vậy, gã cười càng thêm xán lạn.Chưa cười được tiếng thứ hai, Giang Vãn đã xách theo một cây gậy bóng chày đi tới, nhìn Ngụy Uy từ trên xuống dưới: "Cậu chính là người bắt nạt em trai tôi?""Còn cô là người chị mất tích mười mấy năm của Giang Hoán đấy à. Sao nào, muốn báo thù thay hắn?" Ngụy Uy liếc xéo cô, cười nhạo nói: "Nhìn đi, cánh tay này bắp chân này nhỏ xíu, cô cho rằng cầm cây gậy bóng chày là có thể đánh thắng tôi hả, thật không biết tự lượng sức mình."Nói xong, liên tục cười to.Vừa cười vừa chỉ vào Giang Vãn nói: "Huống chi bọn tôi có ba người."Cười một lát, gã cười không nổi nữa.Phía sau Giang Vãn, không biết từ nơi nào vụt ra một đám mặc tây trang mang giày da, mỗi người cao một mét tám như lực sĩ áo đen.Giang Vãn mỉm cười: "Thật xin lỗi. Tôi có ba mươi người."Ngụy Uy nuốt nuốt nước miếng, ngưng một giây sau gã vội quay lưng chạy, chưa được hai bước lại co rúm thối lui đứng tại chỗ.Phía sau gã, Phòng Điềm Điềm, Tiền Cẩn, Bố Trọng Nghiêu ba người mang theo một đống vệ sĩ đứng chặn lại.Ngụy Uy giả vờ bình tĩnh: "Tao nói cho bọn mày biết, ba tao là chủ của tập đoàn họ Ngụy, bọn mày dám đụng đến một sợi lông sợi tóc của tao thì ba tao sẽ giết chết bọn mày. Lại nói nữa, đánh người là phạm pháp, bọn mày dám đánh tao, tao sẽ lập tức đi báo án."Giang Vãn cao giọng hỏi: "Giản Dật, hiện tại chúng ta có đánh người không?""Không thấy.""Thế có phạm pháp không?"Giản Dật thở dài che đôi mắt lại không xem hiện trường, hắn không rõ, vì sao ngài Sở lại bắt hắn mang theo một đám vệ sĩ đến đây xử lý chuyện như vậy."Không có."Giang Vãn: "Tôi biết cậu sẽ nói đến ba mình, vì thế cố ý mời ông ta lại đây một chuyến."Nói xong, Giang Vãn nghiêng người.Cha Ngụy Uy là Ngụy Lâm tiến lên, đá một cái vào Ngụy Uy, rồi xoay người nói: "Con trai vô dụng là do tôi giáo dục không tốt, mong cô tha cho hắn một lần."Phòng Điềm Điềm, Tiền Cẩn, Bố Trọng Nghiêu nhanh chóng đi đến bên người Giang Vãn.Tiền Cẩn: "Ngụy tổng, trước kia không giáo dục tốt, vậy hiện tại phải giáo dục cho tốt vào."Giang Vãn: "Tôi là một công dân có tố chất tốt đẹp, không đánh người."Ngụy Lâm cắn răng, nhặt cây gậy bóng chày trên mặt đất lên, từng đợt từng đợt đánh thật mạnh vào người Ngụy Uy khiến gã kêu gào la lối."Lúc học cấp ba, con trai ông đã bắt nạt Giang Hoán, Giang Hoán báo cho thầy giáo nhưng ngược lại bị trường học khai trừ, bắt buộc phải chuyển trường. Ngụy tổng, trước kia lúc cậu ta học cấp ba ông đã biết cậu ta là kẻ bắt nạt trong trường, sao giờ mới biết là con mình không được giáo dục tốt?" Bố Trọng Nghiêu lạnh lùng mở miệng.Hai mươi mấy gậy đập xuống, trên người Ngụy Uy toàn vết thương.Giang Vãn đến gần, ngạo nghễ nghênh ngang nói: "Ngụy Uy, trước đây Giang Hoán không có chị, không ai bảo vệ em ấy. Nhưng hiện tại, tôi sẽ là người làm việc đó."Nói xong, Giang Vãn xoay người.Thân hình hơi hơi cứng lại.Cách khoảng hai mét, Giang Hoán đứng cứng ngắt ở đó nhìn cô.Tiền Cẩn tiến đến bên người cô nhỏ giọng nói: "Báo thù cho cậu ấy, đương nhiên phải để cậu ấy tới phát tiết chứ."Giang Vãn thở dài, đi đến chỗ Giang Hoán, từ trong túi lấy ra khăn giấy đưa cho cậu ấy."Đừng khóc nữa."Giang Hoán dừng một chút, sờ lên má hai vệt nước mắt mới hậu tri hậu giác phát hiện, vừa rồi cậu ấy đã khóc.Kỳ thật khi còn nhỏ Giang Hoán rất ghét người chị chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình.Rõ ràng thu nhập của cha mẹ cậu ấy không cao, nhưng họ lại muốn đưa một nửa tiền lương cho nhà giàu kia lo ăn mặc cho chị.Khi còn nhỏ, trong lớp các bạn học của cậu ấy đều mang theo sữa bò, đến giữa giờ nghỉ là uống sữa bò, cậu ấy chỉ có thể lén đi đến sân thể dục giả vờ một mình đọc sách như chẳng để ý gì hết.Lúc học cấp ba, Ngụy Uy ngồi cùng bàn, cậu ấy từ chối yêu cầu cho Ngụy Uy chép bài nên đã bị tên cường bạo này bắt nạt.Có nói với thầy cũng vô dụng, cuối cùng buộc phải chuyển trường.Những tưởng lên đại học sẽ tốt hơn, nhưng bốn ngày trước Ngụy Uy lại tìm thấy cậu. Trải qua năm tháng cấp ba làm cậu ấy cũng không dám phản kháng nữa, ngoại trừ im lặng thừa nhận, chụp ảnh ghi lại chứng cứ mình bị đánh để tới thời cơ thích hợp sẽ báo nguy, cậu ấy không biết còn có thể làm gì nữa.Giang Hoán chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một thiên thần làm người che chở cho hắn.Đã biết không phải người chị thật sự của mình, nhưng chị ấy vẫn cứ đứng trước mặt cậu, nói với Ngụy Uy sẽ bảo vệ người em này.Hai vai Giang Hoán kích động, cúi đầu, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Chị... thật sự có thể trở thành chị của em sao?"Giang Vãn không muốn lưu lại nhiều tình cảm ở thế giới này, bởi vì như vậy, khi biệt ly sẽ rất thống khổ.Mà cô, nhất định phải trở lại thế giới có ba mẹ mình.Cô cười cười.Nụ cười rạng ngời giống như ngọn gió lay động trên bông lúa, gió thổi qua, ánh dương chớp động, một khung cảnh xán lạn đẹp đẽ."Ừm."Một chữ vô cùng đơn giản, in trong trí nhớ Giang Hoán, vĩnh viễn không cách nào phai mờ.[Truyện được đăng tại watt pad @tbguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz, truyenfull, vân vân.) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]**Sau khi về nhà, Giang Hoán đưa ảnh chụp bị thương trước đây cho Giản Dật, hắn vỗ vỗ vai cậu ấy: "Yên tâm, tôi sẽ khiến những kẻ cường bạo chuyên bắt nạt người khác trong trường phải chịu trừng phạt."Hôm sau, Giang Hoán lần nữa trở về quán bar, để chúc mừng em trai trở về cùng thắng lợi của phân đội nhỏ "Bảo vệ em trai Giang Hoán", Giang Vãn theo ý mình tuyên bố đóng cửa quán một ngày, cả ngày này sẽ cùng nhau làm những việc thật vui vẻ.Bọn họ vừa bước chân rời khỏi quán đi liên hoan thì Bùi Trạch đội mũ lưỡi trai vừa tới, ngơ ngác đứng ở cửa quán.Bên cạnh có nhiều khách hàng cũng không biết nên đứng chờ nói."Ầy, làm sao vào quán đây.""Trên cửa dán tờ giấy, nói vì chúc mừng người nhà trở về, không kinh doanh một ngày, ngày mai uống rượu sẽ giảm giá 20%, mong mọi người thông cảm.""Ngày mai sẽ được giảm sao? Đêm mai tôi nhất định sẽ tới.""Tốt nhất tới sớm một chút, dựa theo hình thức này, ngày mai người ngồi chép chữ sẽ rất đông ở các phòng chờ, nếu tới chậm phỏng chừng phải đứng ở bên ngoài mà chép."Bùi Trạch không rõ chép chữ trong lời bọn họ là gì nhưng hắn lại ngại hỏi.Mấy phen lo lắng qua đi, hắn âm thầm tính toán, ngày mai tới sớm một chút sẽ tốt hơn.Ngày hôm sau mới bảy giờ sáng, lúc Giang Vãn còn chưa tới, Bùi Trạch đã chờ trước cửa quán.Theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác, hắn ngồi trong phòng chờ nghiêm túc chép xong 150 lần.Thời gian này còn chưa có người nào tới, dựa theo trình tự xếp hàng, hắn đương nhiên ngồi ở cửa hàng số một.Giang Vãn chia mười bốn cửa hàng thành bảy phòng uống rượu và bảy phòng chờ.Trình tự xếp hàng từ cửa hàng số một đến số bảy.Nơi nhóm Giang Vãn, Tiền Cẩn, Phòng Điềm Điềm, Bố Trọng Nghiêu, Giản Dật thường xuyên ở là cửa hàng số một. Đại đa số người tới uống rượu đều tranh vào cửa hàng số một. Chỗ ngồi trong phòng này tuy nhiều, nhưng số lượng khách của quán cũng lớn, mỗi ngày khoảng hơn 9 giờ, cửa hàng số một đã đầy chỗ.Những khách hàng kế tiếp, chỉ có thể đi các cửa hàng nhỏ hơn phía sau uống rượu nói chuyện phiếm.Bùi Trạch đến một góc ngồi xuống, sau khi gọi ly rượu tên "Như Bạn" của quán thì thận trọng đánh giá bốn phía.Lúc này còn rất sớm, trong quán rất ít người, nhân viên nhiệt tình đến phục vụ Bùi Trạch, sau khi im lặng một lúc lâu, Bùi Trạch mới cứng đờ nói: "Không, không cần phải phục vụ, cảm ơn."Nhân viên xấu hổ rời đi.Nửa giờ sau, Giang Vãn và đám người đi vào quán.Hôm nay Giang Hoán không có tiết học, tới rất sớm.Vừa tới, bọn họ ngồi ở bàn tròn lớn bên cạnh Bùi Trạch cùng thương lượng chi tiết về mini game 'Cướp phú tế bần'.Giang Vãn cười: "Em trai, tìm được họa sĩ chưa? Quân bài hẳn là nên để cho họa sĩ thiết kế."Phòng Điềm Điềm đẩy sữa bò đến bên người Giang Hoán: "Vãn Vãn, cầu xin cô thường xuyên xem tin nhắn trong nhóm một chút, lần trước không phải em trai còn ở trong WeChat tag chúng ta rồi gửi quân bài của từng người à?""Ồ. Khi đó có thể là tôi đang chơi game." Nói đến đây, Giang Vãn hăng hái hơn: "Mọi người, buổi tối khi không còn việc gì có thể cùng nhau ở trong nhóm nhỏ trên WeChat nói chuyện phiếm. Vừa chơi game vừa nhắn tin, giảm rất nhiều phiền muộn đó mọi người có biết không?"Tiền Cẩn nhớ lại nói: "Đúng là gần đây không tán gẫu nhiều lắm.""Không nhiều cái đầu anh ấy. Tối hôm qua tôi chọn một vị tướng xong vào lại WeChat thì thông báo đã hiện 99+."Bố Trọng Nghiêu giơ tay nói: "Tôi có việc. Đêm nay tôi không quay về đây, Tiền Cẩn, bữa sáng ngày mai giao cho anh."Tiền Cẩn thở dài: "Mấy tổ tông của tôi ơi, nếu còn không chịu động não nữa thì não sẽ khô héo đó, nghĩ xem buổi sáng ngày mai muốn ăn cái gì đi được không?"Trả lời anh chàng là một câu đồng thanh: "Tùy anh."Tiền Cẩn mệt mỏi.8/1/2023[Truyện được đăng tại watt pad @tbguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz, truyenfull, vân vân.) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store