Edit Xuyen Nhanh Xuyen Thanh Anh Trai Nu Chinh Tu Chap 41 Tro Di
Lúc Chu Khải Ngọc đi đến đại sảnh, phát hiện những đệ tử dọc theo đường đi tựa hồ cũng có chút hoảng hốt tinh thần.Nếu không phải đang vội vã gặp khách, Chu Khải Ngọc cũng muốn dừng lại bắt mạch cho những đệ tử này nhìn xem bọn họ có phải luyện võ đến nổi bị tẩu hỏa nhập ma hay không?Thế nhưng khi trông thấy càng ngày càng nhiều đệ tử tinh thần hoảng hốt, thì cái suy nghĩ bọn họ tẩu hỏa nhập ma cũng từ từ giảm mạnh.Dù thế nào thì cũng không phải tập thể tẩu hỏa nhập ma nha?Đợi đến khi Chu Khải Ngọc đến được đại sảnh, rốt cuộc đã hiểu rõ mấu chốt của sự tình.Chu Khải Ngọc vừa đến, trong đại sảnh Vệ Băng Thanh liền phát hiện ra hắn.Nàng ngẩng đầu, muốn hướng Chu Khải Ngọc cười cười, bất quá nhớ tới lời ca ca khuyên bảo, lập tức lại thu về, ngoan ngoãn lui trở về bên người Vệ Chiếu."Đừng nhúc nhích." Vệ Chiếu phát giác được động tác nhỏ của Vệ Băng Thanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bèn dặn dò một câu."Muội không nhúc nhích." Vệ Băng Thanh nhỏ giọng giải thích, "Ca, Chu tiền bối tới."Vệ Chiếu ngẩng đầu nhìn lại, rất nhanh đã tìm được mục tiêu.Cái này còn cần tìm sao? Chỉ cần xem ai dáng dấp đẹp mắt nhất liền biết rồi.Đầu năm nay nam chính nam phụ, từ tướng mạo nhìn một cái liền có thể phân biệt được so với người qua đường phổ thông ngay."Chắc hẳn vị này chính là Chu tiền bối." Vệ Chiếu chắp tay nói, " Tiểu Muội may mắn được tiền bối chiếu cố, nếu không có tiền bối hỗ trợ, Tuyết Vực thảo cũng không đến được trong tay chúng ta, lần này tại hạ mang theo tiểu muội đến đây chính là để nói lời cảm tạ, chỉ là nhỏ lễ, không thành kính ý."Nói xong, Vệ Chiếu đem hộp cơm từ trong tay Vệ Băng Thanh nhận lấy, đưa cho một đệ tử Côn Luân cung bên cạnh.Vị đệ tử lưu luyến không rời đem ánh mắt từ trên người Vệ Băng Thanh chuyển xuống tới, sau đó cầm hộp cơm hướng về phía vị trí cung chủ Côn Luân cung cùng Chu Khải Ngọc đi tới.Chu Khải Ngọc vừa xuất hiện, cung chủ Côn Luân cung liền định đem vị trí của mình nhường lại cho hắn ngồi, bất quá bị Chu Khải Ngọc cự tuyệt, bèn dứt khoát hai người đều cùng nhau đứng đấy."Đây là?" Chu Khải Ngọc nhìn cái hộp đựng thức ăn rất tò mò."Ca ca ta tự mình nấu canh, đặc biệt ngon." Vệ Băng Thanh liên tục không ngừng nói, "cam đoan là thiên hạ đệ nhất, nơi khác đều không có được""Khục." Vệ Chiếu ho nhẹ một tiếng, Vệ Băng Thanh liền bận bịu che miệng lại, ánh mắt ai ai oán oán nhìn ca ca nhà mình.Chỉ nói là nói chuyện cũng không có cái gì nha.Chu Khải Ngọc trong mắt lộ ra vẻ tươi cười, xem ra hai huynh muội này tình cảm thật là tốt."Canh? Sư thúc, không ngại ta cũng hưởng một chút lộc ăn?" cung chủ Côn Luân cung dò hỏi.Hắn cũng không phải thật sự ham chút ấy ăn uống chi dục, mà là muốn nhìn trong chút canh này có thêm đồ vật ngổn ngang gì hay không.Vạn nhất bên trong có chút gì không nên có, đả thương Chu Khải Ngọc, kia thật đúng là không xong."Có thể làm cho cung chủ coi trọng cũng là phúc khí của món canh này." Vệ Chiếu đầu óc chuyển nhanh, biết vị cung chủ này đang lo lắng cái gì.Đưa đồ ăn thật có chút kỳ quái, nhưng ai bảo đồ ăn trước mắt này là thứ duy nhất có thể đem ra được đâu?Đệ tử đem hộp cơm mở ra, trông thấy bên trong là một nồi nước trong, cả người đều muốn không xong.Cái này. . . Đây cũng là canh?Cung chủ Côn Luân cung cùng Chu Khải Ngọc trên mặt ngược lại là dồn dập lộ ra vẻ tán thán."Không nghĩ tới các hạ lại có tay nghề tốt như vậy ?" Cung chủ nhịn không được tán thưởng nói, "ta nghe nói canh này xem như ngự trù trong hoàng cung cũng chưa chắc làm được.""Quá khen." Vệ Chiếu khoát khoát tay, "Chỉ là chút tâm ý.""Sư thúc, đệ tử muốn thử trước một chút. Canh này ta nghe tiếng đã lâu, không nghĩ tới hôm nay nhờ phúc của ngài mới có thể được uống." Nói xong, cung chủ sai người mang tới mấy cái bát, sau đó tự mình múc đầy một bát trước, một hơi uống xong toàn bộ.Trên mặt cung chủ hiện ra vẻ mười phần hạnh phúc, lúc nhìn lại nồi canh tròng mắt cũng không xoay chuyển, "Sư thúc, canh này có không ít, ngài có muốn hay không đệ tử sẽ giúp ngài chia sẻ một chút?""Người ta tặng cho ta, ngươi chia sẻ cái gì?" Chu Khải Ngọc cười mắng một tiếng, sau đó đem hộp trực tiếp nhấc lên "Hai vị, xin mời cùng ta đến phía sau nói chuyện."Vệ Chiếu nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.Cũng không có cái gì phải sợ, chẳng lẽ đối phương lại thật sự sẽ ra tay với bọn họ hay sao?Chu Khải Ngọc đem theo hộp cơm ở phía trước dẫn đường, nhưng trong lòng hắn không có bình tĩnh như vẻ ngoài biểu hiện ra vậy.Hắn nguyên vốn cho là mình sẽ nhìn thấy một tiểu nha đầu, lại không nghĩ tới nhìn thấy hình dáng này Vệ Băng Thanh?Dung mạo như thế này không nên xuất hiện ở trong nhân thế.Chu Khải Ngọc tâm trầm xuống.Hắn đương nhiên cũng đã từng gặp người có dung mạo có thể so được với Vệ Băng Thanh, đó chính là kẻ lúc trước gây nên náo động giữa hai nước, nữ dược nhân trước kia!Trừ dược nhân, hắn thực không thể tưởng tượng ra được còn có ai có thể có được nhan sắc như vậy? Hắn nghĩ tới sự tình trước đó Vệ Băng Thanh muốn tìm Tuyết Vực thảo. Tuyết Vực thảo ngoại trừ có thể trị liệu một số loại tật bệnh bên ngoài, công hiệu trọng yếu nhất thật ra là nhằm vào dược nhân.Thế nhưng ... không phải lúc trước Kỳ Phi Diễm đã đem hết thảy ghi chép liên quan đến dược nhân đều hủy diệt sạch sẽ sao?Mà dược nhân lại có thể chất đặc thù, các nàng trưởng thành cơ hồ không thể rời đi nam nhân, nhưng Vệ Băng Thanh này lại có dáng vẻ hoàn toàn khác biệt cùng những dược nhân trước kia.Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều, tốt nhất là hắn suy nghĩ nhiều.Chu Khải Ngọc mang theo hai huynh muội này đi vào trong phòng, phất tay đem cửa đóng lại."Hai vị mời ngồi, không cần câu nệ." Chu Khải Ngọc mỉm cười nói.Vệ Chiếu cùng Vệ Băng Thanh hai người sát bên ngồi xuống.Trong phòng Chu Khải Ngọc không có đồ vật gì đặc biệt, chỉ có mấy cái bàn ghế cơ bản nhất, không có thêm đồ vật dư thừa, nhìn qua rất quạnh quẽ.Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Chu Khải Ngọc dù sao mới tỉnh lại không bao lâu, hẳn là cũng không có thời gian để bố trí gian phòng của mình.Chu Khải Ngọc nghĩ nghĩ, làm sao nhấc lên cái đề tài này mới tốt, chỉ là còn chưa bắt đầu nói chuyện, Vệ Chiếu đã mở miệng trước."Muội muội, ta cảm thấy ngực có chút khó thở." Vệ Chiếu ôm ngực nói."Ca, muội đi lấy thuốc cho huynh, chờ một chút, thuốc đâu?""Không mang, ta thấy khoảng thời gian này sẽ không có chuyện gì." Vệ Chiếu suy yếu bất lực nói nói, "không sao đâu, ta cố nhịn một chút là được.""Muội lập tức xuống dưới lấy thuốc." Vệ Băng Thanh vội vàng đứng lên, sau đó hướng về phía Chu Khải Ngọc chắp tay, "Tiền bối, ca ca của ta nhất định phải uống thuốc, ta liền đi trước một bước, đợi lát nữa lại đến thỉnh tội cùng ngài."Nói xong, Vệ Băng Thanh nhanh như chớp vận chuyển khinh công hướng phía bên ngoài chạy.Nếu như tốc độ của nàng nhanh, thì chỉ cần chưa tới một canh giờ liền có thể đem thuốc mang lên.Đợi đến khi bóng lưng Vệ Băng Thanh biến mất, Vệ Chiếu một lần nữa ngồi thẳng thân thể, giống như vừa rồi bộ dáng yếu ớt kia hoàn toàn không phải do hắn biểu hiện ra, tốc độ trở mặt nhanh chóng thực sự làm cho người ta nhìn mà than thở.Chu Khải Ngọc ở trong lòng yên lặng cảm thán một tiếng, lúc này mới đem ánh mắt đặt lại trên người Vệ Chiếu.Vừa rồi hắn một mực chú ý Vệ Băng Thanh, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ người ca ca này của nàng mới là nhân vật lợi hại.Dù sao có thể đem một dược nhân êm đẹp dưỡng đến lớn như vậy, không có chút thủ đoạn là không thể nào, hơn nữa nhìn bộ dáng này của Vệ Chiếu, nửa điểm võ công cũng không có, điều này rất không thể tưởng tượng nổi."Ngươi... Ngươi biết trên thân muội muội của ngươi có vấn đề?" Chu Khải Ngọc thăm dò hỏi."Mẹ của chúng ta là dược nhân của Dược Thần cốc cố ý tạo ra, về sau đã trốn thoát." Vệ Chiếu chậm rãi nói."Dược Thần cốc..." Chu Khải Ngọc sửng sốt một chút, "Bọn hắn vậy mà lại đang nghiên cứu cái này?"Năm đó bởi vì sự tình của nữ dược nhân kia làm thiên hạ đại loạn, cho nên Dược Thần cốc cũng thật sự có người sử dụng dược lý đến giải quyết những người đối với nữ dược nhân mê luyến. Chu Khải Ngọc còn nhớ rõ lúc trước Dược Thần cốc Cốc chủ, rõ ràng là người chí trong thiên hạ.Thế nhưng đã năm mươi năm qua đi, Cốc chủ năm đó cũng đã thành bạch cốt, Dược Thần cốc đã biết đến công hiệu cùng tác dụng của dược nhân, thì hỏi còn có thể vô tư như lúc trước được không?Đương nhiên không thể.Chu Khải Ngọc trong lòng nhất thời chất đầy cảm giác áy náy.Lúc trước liên quan tới tư liệu của dược nhân, cũng do hắn giao cho Cốc chủ Dược Thần cốc, bởi vì bọn hắn cần Dược Thần cốc hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra, phần tài liệu này chỉ sợ lại trở thành hung thủ hại huynh muội bọn họ."Muội muội ta cũng biết thể chất nàng không đúng, cho nên vẫn luôn theo ta chạy ngược chạy xuôi, mỗi lần đi ra ngoài đều phải dịch dung, trên thân mang theo túi thơm chưa từng ít hơn ba cái." Vệ Chiếu không biết Chu Khải Ngọc đối với Vệ Băng Thanh đến cùng là như thế nào, nhưng hắn trước hết đem những khó khăn của bọn họ nói ra.Người nào đứng tại nơi đạo đức cao bên trên, thì mới có thể nắm giữ tốt cục diện.Vệ Chiếu nhìn ra được, Chu Khải Ngọc là chính nhân quân tử.Thế nhưng là chính nhân quân tử có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt, bọn hắn có thể đối đãi bình thường với thân phận dược nhân của Vệ Băng Thanh, lại cũng có thể vì thiên hạ đại nghĩa mà làm ra một chút chuyện không tốt đối với Vệ Băng Thanh.Đương nhiên, không đến mức giết chết, nhưng cầm tù hoặc là giam giữ gì đó liền không nhất định không có.Chu Khải Ngọc nhớ tới dáng vẻ lúc trước Vệ Băng Thanh không muốn đi rửa mặt, liền bừng tỉnh đại ngộ. "Chúng ta từ nhỏ đã bị tông môn thu dưỡng, khi ta phát giác được sư phụ có khả năng đối với muội muội có tâm làm loạn về sau, ta liền viện cớ mang theo nàng chạy trốn. Về sau, chúng ta ở trên núi nhiều năm, nếu không phải do muội muội càng ngày càng lớn, thể chất càng ngày càng hoàn chỉnh, ta cũng sẽ không mang nàng đi ra ngoài tìm biện pháp giải quyết vấn đề." Vệ Chiếu thở dài, "Chu tiền bối, ta hi vọng ngài có thể cho ta cái chủ ý.""Ta...""Chu tiền bối, ta biết ngài đã trải qua sự tình năm mươi năm trước. Ta cũng biết muội muội ta cùng dược nhân năm mươi năm trước kia giống nhau." Vệ Chiếu không đợi Chu Khải Ngọc nói xong, lại có một đống lớn lời nói ra, "Muội muội của ta so với nữ nhân kia không giống nhau, nàng hiểu được cách khống chế mình, nàng lớn đến như vậy, ngay cả tay đứa bé trai tay cũng chưa từng nắm qua. Nàng thậm chí nói với ta, nàng tình nguyện cả một đời cùng thanh kiếm sinh hoạt. Thế nhưng cả cơ hội này lão thiên cũng không cho nàng, ngài cũng nhìn thấy đó, dù cho nàng đối với nam nhân lạnh lùng như băng, cũng có một đống người sẽ chạy đuổi theo nàng."Chu Khải Ngọc nhớ tới biểu hiện của các đệ tử Côn Luân cung, cảm thấy có chút xấu hổ.Người ta mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng mà đang nói tới ai hắn cũng nên biết."Không biết ta có thể giúp gì được một tay hay không." Chu Khải Ngọc nhẹ giọng nói, "nếu có thể, ta nghĩa bất dung từ."Vệ Chiếu nghe thấy Chu Khải Ngọc nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng buông xuống một chút.Xem ra người này sẽ không đối với Vệ Băng Thanh làm ra cái gì, đó chính là tốt nhất."Nàng đã ăn Tuyết Vực thảo, đã giải quyết vấn đề mùi thuốc." Vệ Chiếu mỉm cười trả lời, " tiếp theo, ta hi vọng ngài có thể giúp một tay đi Dược Thần cốc một chuyến, đem những ghi chép có quan hệ với dược nhân toàn bộ đều cầm về, đồng thời mượn nhờ lực lượng của Côn Luân cung để cho Dược Thần cốc một giáo huấn khắc sâu, để bi kịch của mẫu thân ta không diễn lại với muội muội của ta.""Đây là hẳn là." Chu Khải Ngọc không chút do dự đáp ứng, "Chỉ là sự tình của muội muội ngươi sợ không phải giải quyết đơn giản như vậy. Ta nhớ được nữ dược nhân lúc trước kia chỉ cần không cùng người hợp hoan liền đau đến không muốn sống...""Sự tình về sau, sau này hãy nói." Vệ Chiếu lưu manh vô cùng, "Luôn sẽ có biện pháp, hiện tại vẫn nên đem sự tình của Dược thần cốc giải quyết tốt trước."Vệ Chiếu không có ý tứ cùng người khác nói, đến lúc đó nếu thực sự không được thì bắt thêm mấy người đến là được rồi.Khục, vẫn phải bảo trì hình tượng Bạch liên hoa a."Nếu như hai vị không ngại, không bằng liền ở lại đây đi." Chu Khải Ngọc nghĩ nghĩ, đề nghị một câu, "Các ngươi ở dưới chân núi chỉ sợ không an toàn lắm. Ở đây, ta sẽ chú ý để các đệ tử Côn Luân cung đều rời xa nơi đây. Vả lại Côn Luân cung trên dưới cũng có không ít đại phu tinh thông dược lý, cùng nhau nghiên cứu cũng có thể nghiên cứu ra biện pháp gì đó.""Vậy liền đa tạ tiền bối." Vệ Chiếu hướng phía Chu Khải Ngọc bái đại lễ, "Nếu như quả thật có thể giải quyết vấn đề trên thân muội muội ta, ngài chính là ân nhân của huynh muội chúng ta." "Cần gì phải hành đại lễ." Chu Khải Ngọc liền nhanh chóng nâng Vệ Chiếu dậy, "Nếu như không có lệnh muội hỗ trợ, có lẽ ta vẫn còn ở bên trong quan tài băng."Vệ Băng Thanh một đường dùng khinh công chạy vội, thật vất vả đem thuốc mang lên, tới nơi trông thấy chính là cảnh tượng ca ca nhà mình cùng Chu tiền bối trò chuyện vui vẻ, có vẻ như từ đầu đến đuôi chỉ có một mình nàng là gấp gáp."Ca, huynh không sao chứ? Thuốc của huynh đây, mau uống đi." Vệ Băng Thanh vì phòng ngừa bệnh của ca ca lại tái phát, thuốc gì có thể đem lên đều cầm tới hết. Như thế không cần bọn hắn phiền phức đi lên đi xuống lấy đồ, dù sao thì ngoại trừ thuốc này, bọn hắn cũng không có cái gì khác đáng giá cần đi lấy."Muội muội, tới thật đúng lúc, ca đã đáp ứng lời Chu tiền bối mời, trước tiên lưu lại Côn Luân cung" Vệ Chiếu cười vẫy gọi, ra hiệu Vệ Băng Thanh tới trò chuyện.Vệ Băng Thanh trợn mắt hốc mồm, trước đó người bảo mình cẩn thận một chút là ai vậy?Ca ca không phải nói nàng cần cách Chu Khải Ngọc xa một chút sao, hiện tại lại chủ động đáp ứng người ta ở lại rồi?Vệ Băng Thanh cảm thấy hoàn toàn không dễ lý giải chút nào.Nhưng Vệ Chiếu đưa ra quyết định, Vệ Băng Thanh cơ hồ là không thế nào cãi được, mà nàng lại đối với Chu Khải Ngọc cũng có chút hảo cảm, tự nhiên càng muốn cùng bọn hắn ở một chỗ.Côn Luân cung chuyện bên này rất dễ xử lý, cho bọn hắn một cái tiểu viện, phân phó tất cả đệ tử ngoài việc tới bên ngoài đưa đồ ăn thì đều không cho tới gần, coi như đến cũng chỉ có thể là nữ đệ tử, trên cơ bản liền không có vấn đề gì lớn.Mà Chu Khải Ngọc cũng bắt đầu tìm cung chủ Côn Luân cung bắt đầu nói chuyện về vấn đề dược nhân và Dược Thần cốc, cũng không biết bọn hắn hàn huyên bao lâu, nhưng mà lúc Cung chủ Côn Luân cung đi ra, sắc mặt rất khó coi.Mặc dù Côn Luân cung một mực không đi lại trên giang hồ hành tẩu, nhưng mà trên giang hồ bọn hắn vẫn luôn có thanh danh, ở vị trí cao cao tại thượng, sẽ rất ít chủ động nhúng tay đến phân tranh trên giang hồ. Nhưng mà Dược Thần cốc lại vụng trộm giấu diếm mọi người chuyện đang nghiên cứu dược nhân, cái này tuyệt đối không thể được phép.Hiện tại thật vất vả mới có nhiều năm bình tĩnh như vậy, giang hồ cũng không thể lại xảy ra sai lầm.Rất nhanh, cung chủ Côn Luân cung quyết định phát thiếp mời, mời một số chưởng môn các môn phái trên giang hồ cùng nhau thương thảo như thế nào đi xử lý chuyện của Dược Thần cốc, nơi nổi danh đã đâu này.Đợi đến người của Côn Luân cung đi ra giang hồ, tự nhiên cũng có thể nghe ngóng một chút tin tức liên quan với Vệ Băng Thanh. Thế là, các đệ tử trợn tròn mắt.Cái người được người trong giang hồ gọi là "Tuyệt nghiệt yêu nữ" cùng với vị tiên nữ ở trong Côn Luân cung của bọn họ là cùng một người sao?Không thiếu nam đệ tử cảm giác được hai chân của mình bắt đầu phát lạnh."... Có lẽ là chúng ta đoán sai?""Ách, rất không có khả năng đâu, thời gian đều thích hợp, vả lại trọng điểm mà họ nói chính là tuổi còn nhỏ, võ công cao, dáng dấp đặc biệt yêu nghiệt."Mấy điểm này cũng không phải là người bình thường nào cũng có thể xứng.Sắc đẹp đúng là đáng ngưỡng mộ, nhưng mà tôn nghiêm vẫn cao hơn a.Nghe nói trên giang hồ hiện tại không thiếu nhất chính là đứt rễ nam nhân, cả đám đều nổi điên rồi đều đang tìm Vệ Băng Thanh."Có lẽ, sư phụ không cần đi tìm những vị chưởng môn kia thương nghị. Chỉ cần thả ra tin tức, cái yêu nữ này sinh ra là do Dược Thần cốc, chỉ sợ toàn bộ những người kia liền đều muốn đi gây sự với Dược Thần cốc.""Khục, Dược Thần cốc cũng không phải là thế lực bình thường.""Ngươi không hiểu, nam nhân không có tôn nghiêm thì mạng của mình đều có thể không cần. Dược Thần cốc đúng là mạnh, nhưng chắc cũng sợ mấy kẻ liều mạng, ta nói không diệt được Dược Thần cốc, cũng có thể để cho người Dược Thần cốc hung hăng chịu thiệt thòi lớn.""Khục, chúng ta trước mắt vẫn nên cố gắng thu thập tin tức, trở về bẩm báo chưởng môn cùng Thái Sư Thúc Tổ đi.""Đúng, đúng, chúng ta cái gì cũng không biết.""Ta trở về liền đem những cái xuân cung đồ đã mua kia đi thiêu hủy, hi vọng Vệ cô nương có thể bỏ qua cho ta." ...So sánh với các đệ tử Côn Luân cung trên giang hồ tái tạo tam quan, Vệ gia huynh muội cùng Chu Khải Ngọc sinh hoạt đơn thuần trôi qua rất nhanh.Vệ Chiếu thân thể không tốt, đây là trị không được, cho nên không có việc gì liền uống thuốc kéo dài tính mạng, nhưng là Vệ Băng Thanh cùng Chu Khải Ngọc hai người này tinh thần khá tốt."Ngài ngủ hai canh giờ, liền không ngủ nữa à?" Vệ Băng Thanh kinh ngạc nhìn Chu Khải Ngọc, "Hôm qua ngài ngủ muộn như vậy, mà hiện tại trời còn chưa sáng ngài liền dậy rồi?""Ngươi không phải cũng không ngủ sao?" Chu Khải Ngọc nhìn xem Vệ Băng Thanh bèn nói, "ta đã ngủ năm mươi năm, hiện tại cũng không cần ngủ nhiều.""Ta là vì đi nấu thuốc cho ca ca." Vệ Băng Thanh sờ sờ đầu, "Ngày hôm qua buổi sáng buổi trưa đều đã ngủ qua, chính là vì chờ để thức ban đêm. Thân thể ca ca ta rất yếu, buổi sáng là nhất định phải uống thuốc, những năm này ta đều quen thuộc với chuyện ngày đêm điên đảo.""Ngươi cùng với ca ca tình cảm rất sâu." Chu Khải Ngọc khẳng định nói, " thật làm cho người ghen tị."Vệ Băng Thanh nhìn chung quanh một chút, phát hiện xác thực không có người nào, liền dứt khoát cùng Chu Khải Ngọc ngồi với nhau, bất quá vẫn là cách xa hơn nửa mét."Ca ca của ta bởi vì ta nên thân thể mới kém như vậy, huynh ấy trước kia cũng có võ công, bất quá về sau bị phế. Nhiều lần, đại phu đều nói ca ca ta muốn qua không nổi, hắn là vì ta nên một mực chống đỡ tới giờ. Những năm này, hắn uống thuốc so ăn cơm không biết nhiều hơn bao nhiêu." Vệ Băng Thanh cúi đầu ủ rũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hối hận, "Nếu như không có ta, ca ca của ta nhất định sống rất tốt.""Nếu như không có ca ca của ngươi, ngươi đại khái liền không được như bây giờ" Chu Khải Ngọc thật tâm thật ý nói, "ngươi là muội muội mà ca ca ngươi coi trọng nhất, đương nhiên đáng giá. Nếu như nếu đổi lại là ta, ta cũng không nỡ để một mình ngươi lẻ loi trơ trọi sống ở trên thế giới này."Một dược nhân không có ranh giới cuối cùng rất là đáng sợ.Chu Khải Ngọc nhìn ra được, Vệ Băng Thanh bây giờ còn có thể khống chế lại mình, kỳ thật mấu chốt lớn nhất là do có sự tồn tại của Vệ Chiếu.Nếu như không có Vệ Chiếu, Vệ Băng Thanh chỉ cần phát tác một lần, nàng nhịn không được cùng một người đàn ông xa lạ có đầu đuôi, rốt cuộc sẽ không quay đầu lại được, hiện tại Vệ Chiếu chính là sợi dây thừng giữ chặt nàng."Ta nghe nói qua chuyện của dược nhân năm mươi năm trước." Vệ Băng Thanh lộ ra một cái nụ cười khổ sở, "Không có ca ca, ta đại khái cũng biến thành cái dạng kia, ta... Ta..."Vệ Băng Thanh bỗng nhiên nhận ra cái gì, lập tức đứng dậy, bay chạy ra ngoài."Thế nào?" Chu Khải Ngọc cảm thấy không đúng, vội vàng đuổi theo."Đừng... Đừng tới đây, cách ta xa một chút." Vệ Băng Thanh khoát khoát tay, "Ta nhịn một chút liền ổn, ngươi tuyệt đối đừng tới gần, ta... ta không dám tới gần nam nhân."Chu Khải Ngọc bước chân ngừng lại.Hắn ý thức được Vệ Băng Thanh mới vừa rồi nói dối.Có lẽ Vệ Băng Thanh không phải nấu thuốc, mà nàng là vì đến ban đêm sẽ đau đến không muốn sống, cho nên thức dậy, tìm một chỗ không người chậm rãi chịu đựng.Chu Khải Ngọc nhớ đến nữ dược nhân mình trước kia từng mặt đối mặt gặp qua.Nữ dược nhân kia nói nàng mười bốn tuổi liền phá thân, người phá thân nàng lại là trưởng bối ruột thịt của nàng, nàng ngay từ mới bắt đầu liền chú định không quay đầu lại được nữa. Nàng muốn phản kháng, muốn thoát ly vận mệnh như vậy, nhưng mãi mãi cũng không phản kháng được.Cuối cùng, Chu Khải Ngọc nhớ khi Kỳ Phi Diễm muốn giết nữ dược nhân kia, đối phương hoàn toàn không tránh.Có lẽ bản thân nàng, cũng đã chán ghét việc lên giường lưu luyến sinh hoạt với nhiều nam nhân khác nhau.Đáng tiếc, nàng muốn chết cũng không chết được, rất nhanh nàng liền được người cứu đi.Mà Kỳ Phi Diễm bị một trong số nam nhân của nàng hạ độc, cuối cùng bỏ độc vào trên thân Chu Khải Ngọc.Như Vệ Băng Thanh vậy, chưa từng có tiếp cận qua bất kỳ nam nhân nào, nhưng thể chất đã sớm trở thành nữ dược nhân trưởng thành có lẽ cho tới bây giờ là chưa từng có.Là vì trên thế giới này không có một có một người muốn giết nàng như Kỳ Phi Diễm, chỉ có một ca ca khắp nơi vì nàng tính toán.Chu Khải Ngọc không biết cách làm của ai mới là đúng.Nếu như Kỳ Phi Diễm ở đây, có lẽ sẽ trực tiếp giết chết Vệ Băng Thanh hoặc dứt khoát đem nàng nhốt lại, nhưng Vệ Chiếu lại lựa chọn một con đường khó khăn nhất.May mắn chính là, Vệ Chiếu lựa chọn con đường này vẫn có được kết quả tốt.Tối thiểu hiện tại Vệ Băng Thanh vẫn còn khống chế được chính mình.Kiểu tra tấn này một mực kéo dài đến hơn nửa đêm.Chờ đến khi mặt trời mọc, Vệ Băng Thanh mới từ dưới đất chậm rãi đứng lên, sau đó thuần thục chỉnh lý y phục của mình, giống như là người không việc gì đi đến trước mặt Chu Khải Ngọc.Chu Khải Ngọc phát hiện môi của nàng phá lệ đỏ, phía trên có không ít dấu răng."Ngươi...""Cảm ơn Chu tiền bối đã một mực trông coi ta." Vệ Băng Thanh cười thập phần vui vẻ, "Ca ca ta nói, trên thế giới chắc chắn sẽ có người quân tử ngồi kế bên ta mà trong lòng vẫn không loạn, ta đã thấy qua nhiều nam nhân, chỉ có Chu tiền bối ngài thật là một quân tử."Chu Khải Ngọc không biết nên nói cái gì.Hắn nhìn cái cô nương vừa cười vừa nói lời cảm tạ với mình, giống như bóng ma nào cũng không ở trên mặt của nàng lưu lại dấu vết gì, điều này khiến hắn cảm nhận được âm thanh kích động của quả tim mình đập mà đã lâu rồi không gặp được.Tựa như là... tựa như là năm đó nhìn thấy Kỳ Phi Diễm lần đầu tiên như thế, không, còn nhanh hơn như thế nữa."Khải Ngọc, ta không là người phù hợp với ngươi. Con người của ta quen với việc tính toán, quen với việc dùng bất cứ thủ đoạn đi dò xét bất kể kẻ nào ta biết. Lúc ngươi gặp được một người mà ngươi có thể nguyện ý vì nàng từ bỏ tất cả, khi đó mới thật sự là yêu thích."Chu Khải Ngọc nhìn lên đôi mắt xán lạn của tiểu cô nương trước mặt này, đột nhiên cảm giác được mình đã tìm được.Tác giả có lời muốn nói: à, đại khái đến sáng mai hoặc là ngày mốt liền có thể hoàn tất cái phó bản này ha ha ha ~ Thế giới mới đang chờ chúng ta!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store