ZingTruyen.Store

Edit Xuyen Nhanh Nu Phu Phan Dien Co Co Doc

Edit by TUYETLACHOA
         - - - - - - - -🔹🌸🔹- - - - - - - -

"Ồ,bên trong Phượng gia cũng có người dám giở trò?" Phượng Dạ hơi hơi nheo mắt, sát ý hiện rõ.

"Vâng, chủ thượng."

"Nếu đã như vậy, vậy thừa dịp cơ hội lần này, quét sạch bên trong thật tốt." Phượng Dạ khi nói chuyện thì vân đạm phong khinh, nhưng sau lưng này sẽ nhấc lên như thế nào huyết vũ tinh phong quả thực không cần nói cũng biết, "Đem chuyện bổn vương bị thương mất trí nhớ truyền đi ra ngoài, lập tức khởi hành hồi phủ, đóng cửa nửa tháng không tiếp khách."

Người có dị tâm có dã tâm, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cái cơ hội ngàn năm một thuở này.

"Vâng, chủ thượng!"

Phượng Đức quả thực kích động đến tột đỉnh, chủ thượng, vẫn là chủ thượng trước kia!
Mấy ngày trước đó, mới là không bình thường!

Hiện giờ, hắn cũng coi như là có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đám người Phượng Dạ ngay trong đêm liền rời đi vào kinh hồi phủ,lúc Đường Hoan ngày hôm sau tỉnh lại, chậm rì rì ăn bữa sáng.

So lúc trước ăn nhiều thêm một cái bánh quẩy.

Ăn giữa chừng dường như không có việc gì hỏi, "Nhiếp Chính Vương, đi rồi?"

Phiêu Kị đại tướng quân áp không được tâm tình hỉ khí dương dương nói, "Đi rồi!"
Đường Hoan mặt mày khẽ nhúc nhích.
Quả nhiên rất trở mặt không nhận người.

Thời điểm y hỏng đầu óc, nàng có chút hoài niệm tư thế oai hùng Nhiếp Chính Vương của y. Hiện tại biến trở về Nhiếp Chính Vương, nàng lại có chút hoài niệm cái tên hỏng đầu óc kia.

Thật là!

Phiêu Kị đại tướng quân ông lão nhân gia cũng nhìn không ra Đường Hoan trong lòng phiền muộn, mà lại vui vẻ rạo rực mà thúc giục, "Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương đã hồi phủ, ta cũng nên nhanh chóng hồi cung đi, Trung Nhi nàng...... Đang chờ ngài trở về đấy!"

Nghĩ đến nữ nhi yêu quý của mình hiện đã là Hoàng Hậu lại đang mang thai, Phiêu Kị đại tướng quân liền nhịn không được vui vẻ a.

Đường Hoan nhìn Hà Hằng khuôn mặt già nua vui sướng kia, cảm thấy không có gì, hẳn là đang nhớ nữ nhi, cho nên mới kích động như vậy.

Ân, nhất định đúng vậy!

"Từ sau khi bệ hạ mất tích, Trung Nhi trà không nhớ cơm không nghĩ, trước mắt bệ hạ bình yên hồi cung, Trung Nhi cùng hoàng tử trong bụng nhất định sẽ vô cùng vui mừng!"

"Phốc ——"

Đường Hoan quả thực vẻ mặt mộng bức, hơn nữa tươi cười ở trên mặt dần dần cứng đờ.
"Hoàng tử ...........trong bụng?" Ai... Ai cơ?"

Đường Hoan thất kinh, theo bản năng cúi đầu liếc mắt quét giữa hai chân mình một cái......

Hẳn là không phải nàng a!

"Vâng, bệ hạ!" Phiêu Kị đại tướng quân hồn nhiên không biết Đường Hoan mộng bức, tiếp tục vui vẻ a, "bộ dáng này của ngài, liền cùng lão thần năm đó lúc biết được có Trung Nhi, phản ứng kia giống nhau như đúc, ha ha!"

Đường Hoan:......
Ta nên nói cái gì?
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta rốt cuộc là nam hay nữ? Ta hẳn là cao hứng sao?
Ta......
Miễn cưỡng vui cười😂

.....................................................

Đường Hoan mang theo tâm tình thấp thỏm bất an hồi cung.

Việc Hà Trung Nhi mang thai, làm nàng đối với giới tính chính mình sinh ra hoài nghi nghiêm túc.

"Bệ hạ!"

Trong nháy mắt đầu tiên Hà Trung Nhi nhìn thấy Đường Hoan, liền chạy lại ôm chầm lấy Đường Hoan.

Đường Hoan thấy bụng nàng hơi hơi nhô ra, sợ tới mức vội không ngừng thẳng eo mà tiếp người!
Mẹ nó!

Này có thể là một trong số ít người mong chờ nàng sống sót hồi cung, chỉ là mức độ nhiệt tình này, chiếc nón xanh này......
Nàng cũng cam tâm tình nguyện đội lên đi!

Hơn nữa đứa nhỏ này hẳn là ở trong cung hoài thai, nếu Hà Trung Nhi coi trọng chính là thị vệ nào đó trong cung mà nói.

Nàng cùng lắm thì nghĩ biện pháp, xem có thể hay không đem Hà Trung Nhi cùng tình lang nàng ấy đưa ra khỏi cung, sẽ không quá tốt nếu sau khi hài tử sinh ra,lại phải ở trong hoàng cung như đi trên băng mỏng này mà tồn tại!

Đường Hoan ở lúc bốn bề vắng lặng, đem tính toán của mình nói cùng Hà Trung Nhi.

Hà Trung Nhi một bộ dáng thâm tình cảm động, sau đó chớp chớp đôi mắt, liếc mắt đưa tình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store