Edit Xuyen Nhanh Nam Chu Deu La Cua Ta Quyen 1
Thời điểm tỉnh lại Điền Mật cũng không lập tức mở mắt.
Thấy chung quanh một mảnh yên tĩnh, thân thể như bị chất lỏng bao vây lấy. Nàng nghĩ ký thể đang tắm.
Điền Mật quyết định, vẫn là tiếp thu cốt truyện cùng ký ức trước đi.
Sau khi tiếp thu xong cốt truyện cùng ký ức, Điền Mật vẫn không có mở mắt.
Nàng muốn cẩn thận nghiên cứu cốt truyện, còn có ký ức của ký thể.
Nếu là nhiệm vụ lại thất bại, nàng thật sự muốn khóc!
————
Mộc Thiên Linh chỉ là một sinh viên năm 2 bình thường, hai mươi năm qua, vẫn luôn an an ổn ổn sinh hoạt.
Nàng không nghĩ tới, chỉ là bởi vì thiện tâm nhất thời, cứu một con dơi nhỏ.
Sau khi con dơi kia khoẻ hơn tự rời đi.
Mà sinh hoạt của nàng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
“Hoan nghênh đi vào huyết tộc! Nhân loại thân ái~”
Nhìn trước mắt một nam nhân sắc mặt trắng bệch giống quỷ, môi đỏ như máu, lớn lên đẹp đến nghịch thiên. Nhìn lại hoàn cảnh của nàng lúc này, này, không phải nàng đang ở ký túc xá của trường đại học hay sao!? Nàng vì sao lại ở chỗ này?
“Ta. Ta vì sao lại ở chỗ này?” Mộc Thiên Linh nhược nhược hỏi, nàng ngồi trên một chiếc giường lớn dài hai mét, thân thể có chút sợ hãi đến run nhè nhẹ.
Sao có thể không sợ hãi, nàng đang ngủ ngon giấc trong ký túc xá, tỉnh lại liền đến nơi này.
Bắt cóc? Nhà nàng lại không bao nhiêu tiền, muốn bắt cóc, cũng nên bắt cóc người ngủ ở nhà chứ? Cha nàng chính là nhân viên ngân hàng!
“Bởi vì ngươi đã cứu ta nha! Vì báo đáp ngươi, ta quyết định cho ngươi trở thành huyết tộc tôn quý nha ~”
Nam nhân kia mỉm cười, thanh âm trầm thấp lười biếng, tựa như đàn cello, làm người nhịn không được muốn trầm mê.
Huyết tộc? Huyết tộc là gì?
Mộc Thiên Linh trừng mắt, mặt tràn ngập nghi hoặc.
Nam nhân kia hướng về phía nàng gần hơn, Mộc Thiên Linh nhìn thẳng đôi mắt của hắn.
Lúc này mới thấy rõ, tròng mắt của hắn là màu đỏ như máu, tương tự hồng bảo thạch loá mắt, chỉ là lúc này Mộc Thiên Linh lại cảm thấy dọa người cực kỳ!
Nam nhân đi đến mép giường, cong lưng, duỗi tay giúp Mộc Thiên Linh sửa đầu tóc có chút hỗn độn.
Ngón tay hắn lạnh như băng, tựa như thịt để trong tủ đá của tủ lạnh, lạnh đến tận xương cốt.
Mộc Thiên Linh muốn tránh, nhưng mà nàng không dám.
Tay của nam nhân vuốt gương mặt nàng, chậm rãi đến cổ.
Nam nhân nhìn cổ nàng, nhếch môi lộ ra một chiếc răng nanh. Trong mắt mang theo một tia si mê, khát vọng.
“Huyết tộc, chính là nhân loại các ngươi hay gọi là quỷ hút máu.” Hắn cúi đầu, dán vào bên tai Mộc Thiên Linh, nhẹ nhàng nói một câu.
Mộc Thiên Linh cuối cùng cũng hiểu ra, quỷ hút máu!
Nàng cảm giác trái tim của mình bị một bàn tay nắm gắt gao, làm tim nàng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chỉ thấy trên TV hay trong tiểu thuyết miêu tả, thế nhưng quỷ hút máu thật sự tồn tại?!
Nàng là đang nằm mơ đi?!
Chính là lúc nàng nhìn hai tròng mắt đỏ như máu của nam nhân lần nữa, nàng trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Nam nhân kia có chút buồn cười nhìn Mộc Thiên Linh đang té xỉu, có chút hứng thú vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Sau đó đắp chăn cho Mộc Thiên Linh, ra khỏi phòng.
“Anh trai.”
Nam nhân vừa đóng cửa phòng lại hơi hơi sửng sốt, xoay người liếc mắt nhìn người tới một cái, giơ lên một gương mặt có chút độ ấm tươi cười: “Tiểu Mật, em sao đã tỉnh rồi?”
Điền Mật giơ lên gương mặt điềm mỹ mỉm cười, đến gần nam nhân, sau đó duỗi tay ôm lấy eo của nam nhân, đem đầu đặt ở ngực nam nhân.
Thân thể của nàng thực ấm áp, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, giống như không có xương: “ Không tìm thấy anh trai đâu, cho nên tỉnh lại bồi anh.”
Nam nhân cứng đờ thân mình, giơ tay đem Điền Mật ôm lấy, ngay sau đó cười nói: “Đúng không, thật tốt, em đều đã ngủ 50 năm, cũng nên tỉnh lại nhìn xem!”
Nói xong, nam nhân đem Điền Mật bế lên, sau đó nhấc chân đi về phía trước: “ Thân thể em suy yếu, vừa mới tỉnh lại, không được chạy loạn, sao không cho người hầu tới tìm anh?”
Hắn cúi đầu nhìn gót chân nhỏ của Điền Mật ra vẻ tức giận xụ mặt: “Lại còn không mang giày!”
“Không sao hết, anh à, dù sao, em không thấy lạnh cũng không thấy nóng.” Điền Mật suy yếu cười cười, hơi hơi đem đầu dựa vào trên vai nam nhân.
Mái tóc màu đỏ rượu rối tung, tóc nàng vô cùng đẹp, vô cùng có ánh sáng.
Ngũ quan của nàng nhỏ xinh tinh tế, mỗi một chi tiết đều là tinh mỹ cực hạn. Nàng hơi hơi rũ mi mắt, lông mi dài màu rượu đỏ giống cây quạt chớp chớp, run nhè nhẹ.
Một cái mũi thẳng, cánh mũi hơi hơi động. Môi nàng cực nhạt, gần như tái nhợt, cùng sắc mặt của nàng giống nhau.
Sau khi nàng nói xong, giương mắt nhìn về phía nam nhân cười cười, tròng mắt của nàng cũng đỏ như máu, nàng cũng là huyết tộc.
“Đinh —— độ hảo cảm nam chính +5, độ hảo cảm -15, ký chủ cố lên nha!”
Nàng biết.
Nàng hiện tại chỉ muốn cười.
Người anh trong miệng Điền Mật, đúng là nam chính quỷ hút máu vĩ đại của chúng ta, hiện giờ là người thống trị của huyết tộc, Lãnh Tầm.
Khẳng định sẽ có người tò mò, vì sao nha? Vì sao độ hảo cảm tăng lên 5 điểm, độ hảo cảm lại là âm 15 điểm?
Hơn nữa xem các biểu hiện của Lãnh Tầm, rất giống như là độ hảo cảm hẳn là rất cao?
Nói hay không nói đây?
Nói! Nhưng mà ai bảo nam chính là một người anh lạnh nhạt biến thái đâu.
Hắn từ nhỏ đã không thích người em gái cùng cha khác mẹ này, thậm chí có thể nói là hận.
Thân thể của nàng vì sao lại kém như vậy? Tất cả đều bởi vì người anh biến thái này, để cho nàng thấy ánh mặt trời.
Lúc ký thể còn nhỏ, dựa theo thời gian lúc này tính thì là hơn bốn trăm năm trước.
Đó là một buổi sáng sớm buông xuống, Lãnh Tầm nói cho nàng, sáng sớm thật sự rất đẹp, hơn nữa, chỉ cần xuất hiện lúc sáng sớm trong nháy mắt rồi rời đi nơi có ánh mặt trời chiếu đến, tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Nàng tin, từ nhỏ nàng liền ỷ lại Lãnh Tầm, Lãnh Tầm cũng vẫn luôn là bộ dáng của một người anh tốt.
Nàng trộm chạy ra bên ngoài, nàng muốn nhìn xem cảnh đẹp lúc sáng sớm mà anh trai nói.
Nàng ra có chút xa, bởi vì ca ca nói, phải xem ở trên vách núi, mới có thể nhìn thấy được bình minh mỹ lệ.
Lúc mặt trời dâng lên, nàng thực sự đã thấy bình minh mỹ lệ.
Lúc nàng phản ứng lại mà chạy, thì đã muộn.
Khi nàng sắp hóa thành tro tàn, Lãnh Tầm tới ‘ tìm ’ nàng.
Không màng chính mình bị mặt trời tổn thương, ôm Điền Mật trở về.
Thân thể Điền Mật suy yếu lợi hại, phảng phất như sắp chết đi
Mẹ của Điền Mật vì cứu nàng, đem máu trên người của mình rút ra, dùng để ngâm thân thể của Điền Mật.
Điền Mật được cứu sống, thân thể vô cùng suy yếu. Phải ngủ say để chữa thương.
Mà mẹ của Điền Mật đã chết.
Điền Mật vẫn luôn tự trách mình, nghĩ là do mình không cẩn thận, mới không thể tránh thoát mặt trời.
Nàng vẫn luôn không biết, chuyện này chính là âm mưu của người anh trai mà mình luôn tin tưởng.
Thấy chung quanh một mảnh yên tĩnh, thân thể như bị chất lỏng bao vây lấy. Nàng nghĩ ký thể đang tắm.
Điền Mật quyết định, vẫn là tiếp thu cốt truyện cùng ký ức trước đi.
Sau khi tiếp thu xong cốt truyện cùng ký ức, Điền Mật vẫn không có mở mắt.
Nàng muốn cẩn thận nghiên cứu cốt truyện, còn có ký ức của ký thể.
Nếu là nhiệm vụ lại thất bại, nàng thật sự muốn khóc!
————
Mộc Thiên Linh chỉ là một sinh viên năm 2 bình thường, hai mươi năm qua, vẫn luôn an an ổn ổn sinh hoạt.
Nàng không nghĩ tới, chỉ là bởi vì thiện tâm nhất thời, cứu một con dơi nhỏ.
Sau khi con dơi kia khoẻ hơn tự rời đi.
Mà sinh hoạt của nàng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
“Hoan nghênh đi vào huyết tộc! Nhân loại thân ái~”
Nhìn trước mắt một nam nhân sắc mặt trắng bệch giống quỷ, môi đỏ như máu, lớn lên đẹp đến nghịch thiên. Nhìn lại hoàn cảnh của nàng lúc này, này, không phải nàng đang ở ký túc xá của trường đại học hay sao!? Nàng vì sao lại ở chỗ này?
“Ta. Ta vì sao lại ở chỗ này?” Mộc Thiên Linh nhược nhược hỏi, nàng ngồi trên một chiếc giường lớn dài hai mét, thân thể có chút sợ hãi đến run nhè nhẹ.
Sao có thể không sợ hãi, nàng đang ngủ ngon giấc trong ký túc xá, tỉnh lại liền đến nơi này.
Bắt cóc? Nhà nàng lại không bao nhiêu tiền, muốn bắt cóc, cũng nên bắt cóc người ngủ ở nhà chứ? Cha nàng chính là nhân viên ngân hàng!
“Bởi vì ngươi đã cứu ta nha! Vì báo đáp ngươi, ta quyết định cho ngươi trở thành huyết tộc tôn quý nha ~”
Nam nhân kia mỉm cười, thanh âm trầm thấp lười biếng, tựa như đàn cello, làm người nhịn không được muốn trầm mê.
Huyết tộc? Huyết tộc là gì?
Mộc Thiên Linh trừng mắt, mặt tràn ngập nghi hoặc.
Nam nhân kia hướng về phía nàng gần hơn, Mộc Thiên Linh nhìn thẳng đôi mắt của hắn.
Lúc này mới thấy rõ, tròng mắt của hắn là màu đỏ như máu, tương tự hồng bảo thạch loá mắt, chỉ là lúc này Mộc Thiên Linh lại cảm thấy dọa người cực kỳ!
Nam nhân đi đến mép giường, cong lưng, duỗi tay giúp Mộc Thiên Linh sửa đầu tóc có chút hỗn độn.
Ngón tay hắn lạnh như băng, tựa như thịt để trong tủ đá của tủ lạnh, lạnh đến tận xương cốt.
Mộc Thiên Linh muốn tránh, nhưng mà nàng không dám.
Tay của nam nhân vuốt gương mặt nàng, chậm rãi đến cổ.
Nam nhân nhìn cổ nàng, nhếch môi lộ ra một chiếc răng nanh. Trong mắt mang theo một tia si mê, khát vọng.
“Huyết tộc, chính là nhân loại các ngươi hay gọi là quỷ hút máu.” Hắn cúi đầu, dán vào bên tai Mộc Thiên Linh, nhẹ nhàng nói một câu.
Mộc Thiên Linh cuối cùng cũng hiểu ra, quỷ hút máu!
Nàng cảm giác trái tim của mình bị một bàn tay nắm gắt gao, làm tim nàng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chỉ thấy trên TV hay trong tiểu thuyết miêu tả, thế nhưng quỷ hút máu thật sự tồn tại?!
Nàng là đang nằm mơ đi?!
Chính là lúc nàng nhìn hai tròng mắt đỏ như máu của nam nhân lần nữa, nàng trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Nam nhân kia có chút buồn cười nhìn Mộc Thiên Linh đang té xỉu, có chút hứng thú vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Sau đó đắp chăn cho Mộc Thiên Linh, ra khỏi phòng.
“Anh trai.”
Nam nhân vừa đóng cửa phòng lại hơi hơi sửng sốt, xoay người liếc mắt nhìn người tới một cái, giơ lên một gương mặt có chút độ ấm tươi cười: “Tiểu Mật, em sao đã tỉnh rồi?”
Điền Mật giơ lên gương mặt điềm mỹ mỉm cười, đến gần nam nhân, sau đó duỗi tay ôm lấy eo của nam nhân, đem đầu đặt ở ngực nam nhân.
Thân thể của nàng thực ấm áp, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, giống như không có xương: “ Không tìm thấy anh trai đâu, cho nên tỉnh lại bồi anh.”
Nam nhân cứng đờ thân mình, giơ tay đem Điền Mật ôm lấy, ngay sau đó cười nói: “Đúng không, thật tốt, em đều đã ngủ 50 năm, cũng nên tỉnh lại nhìn xem!”
Nói xong, nam nhân đem Điền Mật bế lên, sau đó nhấc chân đi về phía trước: “ Thân thể em suy yếu, vừa mới tỉnh lại, không được chạy loạn, sao không cho người hầu tới tìm anh?”
Hắn cúi đầu nhìn gót chân nhỏ của Điền Mật ra vẻ tức giận xụ mặt: “Lại còn không mang giày!”
“Không sao hết, anh à, dù sao, em không thấy lạnh cũng không thấy nóng.” Điền Mật suy yếu cười cười, hơi hơi đem đầu dựa vào trên vai nam nhân.
Mái tóc màu đỏ rượu rối tung, tóc nàng vô cùng đẹp, vô cùng có ánh sáng.
Ngũ quan của nàng nhỏ xinh tinh tế, mỗi một chi tiết đều là tinh mỹ cực hạn. Nàng hơi hơi rũ mi mắt, lông mi dài màu rượu đỏ giống cây quạt chớp chớp, run nhè nhẹ.
Một cái mũi thẳng, cánh mũi hơi hơi động. Môi nàng cực nhạt, gần như tái nhợt, cùng sắc mặt của nàng giống nhau.
Sau khi nàng nói xong, giương mắt nhìn về phía nam nhân cười cười, tròng mắt của nàng cũng đỏ như máu, nàng cũng là huyết tộc.
“Đinh —— độ hảo cảm nam chính +5, độ hảo cảm -15, ký chủ cố lên nha!”
Nàng biết.
Nàng hiện tại chỉ muốn cười.
Người anh trong miệng Điền Mật, đúng là nam chính quỷ hút máu vĩ đại của chúng ta, hiện giờ là người thống trị của huyết tộc, Lãnh Tầm.
Khẳng định sẽ có người tò mò, vì sao nha? Vì sao độ hảo cảm tăng lên 5 điểm, độ hảo cảm lại là âm 15 điểm?
Hơn nữa xem các biểu hiện của Lãnh Tầm, rất giống như là độ hảo cảm hẳn là rất cao?
Nói hay không nói đây?
Nói! Nhưng mà ai bảo nam chính là một người anh lạnh nhạt biến thái đâu.
Hắn từ nhỏ đã không thích người em gái cùng cha khác mẹ này, thậm chí có thể nói là hận.
Thân thể của nàng vì sao lại kém như vậy? Tất cả đều bởi vì người anh biến thái này, để cho nàng thấy ánh mặt trời.
Lúc ký thể còn nhỏ, dựa theo thời gian lúc này tính thì là hơn bốn trăm năm trước.
Đó là một buổi sáng sớm buông xuống, Lãnh Tầm nói cho nàng, sáng sớm thật sự rất đẹp, hơn nữa, chỉ cần xuất hiện lúc sáng sớm trong nháy mắt rồi rời đi nơi có ánh mặt trời chiếu đến, tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Nàng tin, từ nhỏ nàng liền ỷ lại Lãnh Tầm, Lãnh Tầm cũng vẫn luôn là bộ dáng của một người anh tốt.
Nàng trộm chạy ra bên ngoài, nàng muốn nhìn xem cảnh đẹp lúc sáng sớm mà anh trai nói.
Nàng ra có chút xa, bởi vì ca ca nói, phải xem ở trên vách núi, mới có thể nhìn thấy được bình minh mỹ lệ.
Lúc mặt trời dâng lên, nàng thực sự đã thấy bình minh mỹ lệ.
Lúc nàng phản ứng lại mà chạy, thì đã muộn.
Khi nàng sắp hóa thành tro tàn, Lãnh Tầm tới ‘ tìm ’ nàng.
Không màng chính mình bị mặt trời tổn thương, ôm Điền Mật trở về.
Thân thể Điền Mật suy yếu lợi hại, phảng phất như sắp chết đi
Mẹ của Điền Mật vì cứu nàng, đem máu trên người của mình rút ra, dùng để ngâm thân thể của Điền Mật.
Điền Mật được cứu sống, thân thể vô cùng suy yếu. Phải ngủ say để chữa thương.
Mà mẹ của Điền Mật đã chết.
Điền Mật vẫn luôn tự trách mình, nghĩ là do mình không cẩn thận, mới không thể tránh thoát mặt trời.
Nàng vẫn luôn không biết, chuyện này chính là âm mưu của người anh trai mà mình luôn tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store