ZingTruyen.Store

Edit Xuyen Nhanh Cong Luoc Ky Chu Dung Hac Hoa

"Tách tách." Nước mắt nóng bỏng từ trên gương mặt chảy xuống.

Tiếp theo đó, một giọt, hai giọt, ba giọt......

Sau đó liền dừng không được.

Mộ Ngôn: "......"

Đột nhiên không kịp phòng bị bị trúng chưởng.

Mộ Ngôn đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, cô lại không khi dễ hắn.

"Ngươi khóc cái gì."

Vẻ mặt Mộ Ngôn rốt cuộc có chút biến hóa, khuôn mặt vạn năm vân đạm phong khinh rốt cuộc đã hơi rạn nứt.

Bertha ngước mắt lên liếc Mộ Ngôn một cái, không nói lời nào, tiếp tục chảy nước mắt.

Nhìn đã để người kinh tâm, giống như Mộ Ngôn đã làm gì Bertha vậy.

Hàng lông mi rất dài chớp chớp, lây dính nước mắt trong suốt.

Bộ dạng nhìn như nàng dâu con bị bắt nạt vậy.

Trời biết, Mộ Ngôn cái gì cũng chưa làm nha.

Cố tình Mộ Ngôn lại còn không biết, Bertha khóc thật hay là khóc giả nữa.

Mộ Ngôn: "Đừng khóc."

Bertha không để ý đến Mộ Ngôn.

"......"

Mộ Ngôn cau mày, thình lình rớt nước mắt, làm Mộ Ngôn quá đột nhiên không kịp phòng bị.

Chúa tể hệ thống: 【......】 a a a, đã sớm biết con hàng này chính là cầm thú.

Mộ Ngôn hít sâu một hơi, cuộc đời này sợ nhất có người khóc.

Quá phiền.

Vì thế, Mộ Ngôn dứt khoát xoay lưng định rời đi.

Vừa thấy Mộ Ngôn muốn đi, Bertha lập tức oa lên một tiếng, khóc lớn.

Thanh âm này làm cho đang chuẩn bị rời đi, bước chân Mộ Ngôn lảo đảo một cái.

Bertha thấy vậy, lập tức túm lấy y phục của Mộ Ngôn.

"Đều nói phù thủy khó mà nhìn ra tuổi."

"Cô xem rồi không chịu trách nhiệm, còn muốn ta gả cho người khác nữa."

Giọng hắn thậm chí còn có tí nghẹn ngào, "Nữ phù thủy đều như vậy? hỗn đản giống cô sao!"

Mộ Ngôn và chúa tể hệ thống: "......"

Bộ dạng này của Bertha hiển nhiên đã nhập diễn quá sâu rồi, gắt gao níu áo Mộ Ngôn không cho cô đi.

Dùng hai cách để hình dung ——

Đó là kiếm chuyện gây sự, vô cớ gây rối, không sao hiểu nổi.

Nói cho đã cao quý ưu nhã, nói cho đã lãnh khốc âm u đâu?

Mộ Ngôn cảm thấy mình đã bị dối lừa.

Tính tình này hoàn toàn chính là một tiểu cô nương.

Người này ngang lên, quả thực chịu không thấu.

Mộ Ngôn bị hắn gào có chút nhức đầu.

"Ngươi đừng vô cớ gây rối."

"Ta vô cớ gây rối chổ nào?" Trong mắt Bertha tuy có nước mắt, nhưng ánh mắt lại vẫn rất bình tĩnh.

Đương nhiên, nhìn thấy nước mắt đã đau đầu Mộ Ngôn cũng không phát hiện.

Bởi vì đoạn đối thoại đó đã khiến cô càng đau đầu.

Mộ Ngôn bình ổn thật lâu, mới rút được áo của mình ra khỏi Bertha.

"Bỏ trốn, bỏ trốn, bỏ trốn..."

Mộ Ngôn chỉ kém không trợn trắng mắt với Bertha.

Tất nhiên, trợn trắng mắt không phù hợp với nhân thiết của Mộ Ngôn.

Cô sẽ không làm như vậy.

Cho nên, Bertha cuối cùng cũng hết lý do để nháo.

Thậm chí có thể nói, hắn vừa mới còn nước mắt lưng tròng, trong nháy mắt đã bình tĩnh như xưa.

Hắn dùng khăn tay lau lau nước mắt, giọng nói còn nghẹn ngào, nhưng bình tĩnh, "Nếu cô chạy, tôi giết cô."

Chúa tể hệ thống: 【......】

Không biết tại sao, xem Bertha diễn ngang một trận, hệ thống cảm thấy tâm linh bé nhỏ của nó đã chịu một trận đả kích và lừa gạt.

Nguyên nó tưởng rằng công chúa Bạch Tuyết là người tốt.

Nhưng thực tế......

Là tên cầm thú vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.

Chúa tể hệ thống: Ký chủ tiểu tỷ tỷ, rất xin lỗi! Tôi hố cô rồi!

Sự thật kết quả là, Mộ Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn Bertha một cái, sau đó rất nhanh chóng rời khỏi Bertha.

Chỉ lưu lại Bertha một mình ở trong hoa viên.

Làn váy công chúa hoa lệ phủ trên mặt đất.

Bertha đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hơi cụp mắt xuống...

Hắn cắn nhẹ môi dưới, hắn, là bị ghét rồi?

Nhưng Bertha cảm thấy nếu mình không như vậy, thì sẽ vẫn luôn nhàm chán mà lưu lại trong toà lâu đài này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store