ZingTruyen.Store

Edit Xem Phim Xem Anh The Nha An Cua Van Hao Mac Anh

[Khi Ayatsuji Yukito bưng đĩa sandwich trứng chiên mình tự làm ra bàn, phát hiện Koizumi Yakumo đang phát ra tiếng lẩm bẩm nức nở nghẹn ngào.
 
"Sao thế?" Ayatsuji Yukito vừa uống cà phê vừa lơ đễnh hỏi.
 
"Thủ thư hiếm lắm mới dùng một thuật giả kim lớn như vậy mà lại không gọi chúng ta đến xem!"
 
Nếu không phải búp bê không có tuyến lệ, Koizumi Yakumo chắc đã rơi nước mắt "lộp độp lộp độp" rồi, " Còn dùng Atsushi để đuổi Ranpo và bọn họ đi nữa... Thật là quá đáng mà!"
 
Ayatsuji Yukito hồi tưởng lại tính cách của vị "Ranpo" kia: "Sợ mấy người như mấy con mèo tò mò không biết sống chết là gì, nhìn được một lúc thì không nhịn được đưa tay ra đấy."]
 
Đối với việc Thủ thư đuổi Ranpo và những người khác đi, mọi người trong phòng chiếu đều tỏ vẻ: "Đuổi hay lắm!"
 
Với tính cách hỗn loạn của nhóm Ranpo kia thì chỉ cần nhìn một cái là có thể tưởng tượng ra họ sẽ làm gì, hiện tại mọi người vô cùng tán thưởng hành động có tính toán trước của Thủ thư-san.
 
Thấy đồng vị thể không được xem màn thuật pháp hoành tráng ấy, Edogawa Ranpo trong lòng chỉ có sự hả hê. Dù sao tôi được xem, tên khốn đó đáng đời không được xem!
 
 "Mà này, búp bê Koizumi-san dễ thương thật đấy! Nói mới nhớ, đã một thời gian rồi không thấy Koizumi-san."
 
Thấy hình ảnh hai người hòa hợp ở chung trên màn hình, Sakaguchi Ango quay sang Ayatsuji Yukito, người chưa xem các sự việc trước đó: "Nhân tiện, vẫn chưa giới thiệu vị Koizumi Yakumo này với anh."
 
"Không cần, tôi biết rõ những gì đã xảy ra rồi." Ayatsuji Yukito thẳng thừng từ chối tiếp tục việc giao tiếp, hắn nhìn cơ thể búp bê linh hoạt của Koizumi Yakumo, nhịn không được rít mấy hơi thuốc.
 
Thành viên Sở Năng lực Đặc biệt ngồi cạnh hắn đều cảm thấy cả người rét run, hơi thở khó chịu này là sao? Ayatsuji-san lại muốn độc miệng rồi?
 
Cũng may Ayatsuji Yukito không nhắm vào họ, hiện tại sự chú ý của hắn đặt vào con búp bê nhiều hơn.
 
[Koizumi Yakumo tức giận dùng nĩa gõ lên bàn: "Cậu đứng về phía nào vậy!"
 
Ayatsuji Yukito bình thản đáp: "Sẽ sớm có lần sau thôi."
 
"Ồ... Ế?! Thật sao? Thủ thư nói rằng loại thuật pháp có thể phân luồng như thế này rất ít khi sử dụng," Koizumi Yakumo hơi chỉnh lại tư thế ngồi, dùng bàn tay rảnh rỗi đỡ cái đầu có chút nặng. "Chẳng qua vì Yukito đã nói vậy, tui sẽ chờ đợi!"
 
Búp bê có ý thức Koizumi Yakumo trông giống y hệt bản thể của anh: dải ruy băng đen vắt ngang mái tóc ngắn màu bạc, che đi mắt trái, khóe môi hơi cong lên chứa đựng nụ cười nhạt bí ẩn, các ngón tay nắm lỏng lẻo chiếc kính lúp nhỏ bằng kim loại mạ vàng, dường như muốn mời gọi Yukito bước vào một thế giới khác.]
 
"Thuật giả kim đáng sợ như vậy, sẽ sớm diễn ra một lần nữa sao? Chẳng qua phải nói, ngay cả Koizumi Yakumo cũng không biết chuyện, tại sao Ayatsuji-san lại biết được nhỉ?"
 
"Koizumi Yakumo... Tôi nhớ anh ta cũng là phóng viên điều tra." Bất kể vẻ ngoài có hiền lành đến đâu, phóng viên của Thư viện đều không thể tin!
 
Về phần Ayatsuji Yukito - trung tâm của cuộc thảo luận, hắn im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ.
 
Sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra, học theo cách mà Nakahara Chuuya đã nói trước đó, đưa Misaki Mei của mình xuống từ khoảng không.
 
Có búp bê trong tay, cho dù ở trong một nơi đầy rẫy kẻ ngu dốt như này, cũng dễ thở hơn rất nhiều.
 
[Ayatsuji Yukito bưng cốc cà phê vừa đặt xuống, mặc cho hơi nước làm mờ đi cặp kính và biểu cảm của mình: "Vừa đúng lúc, bên chúng ta cũng đã đến thời điểm then chốt."
 
"Thời điểm then chốt?"
 
"Ý là, anh rất nhanh sẽ không cần phải ở đây nữa," Hắn nhấp ngụm cà phê, rõ ràng là cà phê do chính mình pha, nhưng phải nhíu mày vì như đang uống thuốc độc. "Tên đó đã không còn che giấu móng vuốt dữ tợn của mình nữa, mà mục đích của ông ta cũng quá rõ ràng..."
 
"Cậu không cần tui nữa sao?" Koizumi Yakumo rơm rớm chực khóc.
 
Ayatsuji Yukito: "..."
 
"Cậu muốn vứt bỏ tui sao?" Koizumi Yakumo lấy tay áo che mặt.
 
Ayatsuji Yukito: "..."
 
"Tui không còn là con búp bê mà cậu yêu quý nhất nữa, đúng không," Giọng của Koizumi Yakumo ai oán như tiếng gió thoang thoảng vọng từ thung lũng vắng. "Từ khi cậu có Misaki Mei... Haiz, tui hiểu mà, dù sao đó cũng là con gái ruột của cậu ở thế giới khác, trong nhà chỉ có mỗi tui là người ngoài..."]
 
Sakaguchi Ango nhìn Ayatsuji Yukito, lúc này biểu cảm của hắn không khác gì trên màn hình, là loại cảm xúc hỗn loạn vô cùng, vừa muốn bùng nổ những lời cay độc vừa phải đối mặt với một con búp bê đang làm nũng.
 
... Ban đầu anh định hỏi Ayatsuji Yukito đã nhìn ra điều gì, nhưng hiện tại anh vẫn rất có dục vọng sống sót mà im miệng.
 
Chẳng qua vẫn có người không nhìn ra tình hình. Taneda Santoka cười ha hả nói: "Yukito, không ngờ đồng vị thể của cậu cũng có con gái rồi đấy, ta nhớ Misaki Mei là tên con búp bê của cậu, hóa ra là đã chuẩn bị trước cho con gái tương lai à?"
 
Sắc mặt của Ayatsuji Yukito dần dần trầm xuống, hắn chậm rãi mở miệng, nhưng tốc độ nói lại giống như núi lửa phun trào: "Sở trưởng Taneda, ông đúng là biết nói chuyện, tiếc là thứ nghệ thuật ngôn từ này chỉ có thể dùng để giao tiếp với đám người não toàn là ruột heo đó. Có phải giao tiếp với đám người kia lâu quá nên ngay cả ông cũng thoái hóa rồi không? Nếu não của ông vẫn còn khỏe mạnh thì hẳn phải phân biệt được sự khác biệt giữa đồng vị thể..."
 
Vì thế những người xung quanh đã được chứng kiến hắn trong vòng năm phút ngắn ngủi mắng Taneda Santoka và chính phủ Nhật Bản một trận hoa mỹ.
 
Sakaguchi Ango may mắn tránh được một kiếp. Taneda Santoka dở khóc dở cười sờ sờ cái đầu trọc của mình.
 
Năm phút sau, Ayatsuji Yukito thấy đủ thì dừng lại, hài lòng ôm Misaki Mei của mình, hắn không thèm đếm xỉa đến những lời nói của Koizumi Yakumo. Người thật sao có thể tốt bằng búp bê của hắn?
 
[Khi người của Sở Năng lực Đặc biệt gõ cửa bước vào, thì nhìn thấy vẻ mặt đến từ vực sâu của Ayatsuji Yukito, và trước mặt hắn là một con búp bê khớp cầu mặc kimono lộng lẫy đang làm động tác che mặt khóc thút thít.
 
Giọng nói của anh ta không kìm được mà hơi nghẹn lại.
 
Đặt con búp bê ở tư thế này để cùng ăn cơm với mình là đang yêu cầu cái gì, tự thấy món ăn mình nấu ăn không nổi? Thế thì đừng có mắng người của Sở Năng lực Đặc biệt bọn họ và bao gồm cả đầu bếp đến mức tinh thần suy sụp, hoài nghi nhân sinh rồi xin thôi việc chứ...
 
Ayatsuji Yukito liếc nhìn tên đặc vụ ngu xuẩn kia, từ từ mở miệng.
 
Hắn không thể mắng Koizumi Yakumo thì không thể mắng những tên ngốc của chính phủ à.]
 
Tốt lắm, vừa được xem trực tiếp cảnh Sở trưởng Sở Năng lực Đặc biệt bị mắng, giờ lại phải chứng kiến một nhân viên bình thường gặp xui xẻo sao?
 
Nhìn đặc vụ vô tội bị gặp nạn như vậy, ánh mắt mọi người đều không khỏi thương cảm.
 
[Nhìn theo người của Sở Năng lực Đặc biệt từ cố nén nước mắt cho đến khi khóc lóc chạy đi, Koizumi Yakumo cảm thán: "Bất kể xem bao nhiêu lần cũng đều thấy thật lợi hại, đúng là một tài năng khó tin."
 
Ayatsuji Yukito tâm tình đã tốt hơn, quét mắt liếc anh một cái. Bất kể xem bao nhiêu lần, khả năng khen ngợi người khác không hề gượng gạo của đối phương, cũng đều khiến người ta cảm thấy khó tin.
 
Tầm mắt hắn quay về phía tập ủy thác vừa được gửi đến, ánh mắt vốn không mấy hứng thú đọng lại trên cái tên hoàn toàn xa lạ.
 
"Geto Suguru..."]
 
'Bốp.'
 
Nghe thấy cái tên này, Gojo Satoru bỗng chốc làm đổ daifuku dâu tây hóa ra từ hư không trên tay, động tĩnh trong nháy mắt thu hút sự chú ý của một số người.
 
"Sao vậy, lần này cuối cùng cũng đến lượt người của bên mấy người rồi?" Dazai Osamu hứng thú nói: "Tôi còn tưởng mấy người chỉ đến xem kịch thôi chứ~"
 
"Gojo-sensei, thầy quen biết người này ạ?" Itadori Yuji gãi đầu nghi hoặc hỏi.
 
Ieiri Shoko sắc mặt phức tạp nhả ra một làn khói thuốc: "Geto à..."
 
Trầm mặc một lúc, Gojo Satoru lộ ra nụ cười như thường lệ: "Quả thực không thể quen thuộc hơn đó!"
 
"Yuji, đây chính là chú thuật sư mạnh nhất và ngang hàng với thầy!"
 
"Cái gì?!" Vẻ mặt những người không rõ sự tình trong Cao Chuyên đều kinh ngạc, trình độ của Gojo Satoru thì họ đều rất rõ, vậy vị Geto này...
 
["Gì thế gì thế?" Koizumi Yakumo tò mò thò qua, kéo tờ giấy, Ayatsuji Yukito nhất thời không đề phòng, vậy mà bị anh thuận lợi ra tay.
 
"Cậu ta vẫn còn là học sinh cấp ba," Tốc độ đọc của Koizumi Yakumo nhanh dị thường, dù anh chỉ có một mắt. "Rốt cuộc đã phạm phải tội lỗi không giải quyết được gì mà lại bị chuyển giao vào tay cậu?"
 
Đối mặt với con *búp bê 1/3 người đáng yêu dễ thương, tinh xảo chu đáo, vòng tay của Ayatsuji Yukito quả thực vô điều kiện mở rộng với anh, nhưng những câu hỏi này, hắn không muốn trả lời bất kỳ câu nào.
 
*三分人偶 - Búp bê 1/3 người. Đây là một thuật ngữ trong giới sưu tập búp bê, chỉ loại búp bê khớp cầu có tỉ lệ 1/3 so với người thật (tầm 55–65 cm)
 
Haizz, hối hận rồi, đều tại hắn bị con người nhỏ bằng nhựa resin mê hoặc tâm trí.
 
"Những bản ghi chép phạm tội ở đây đều là giả mạo," Ayatsuji Yukito nói giảm nói tránh, nhấc con búp bê ra khỏi tập hồ sơ. "Có kẻ muốn thử nghiệm xem năng lực của tôi có triển khai được trên người tiêu diệt chú linh hay không."
 
"Thật vậy ư?" Koizumi Yakumo nghiêng đầu, dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm vào hắn. "Cậu hình như đang che giấu một thứ gì đó đặc biệt khủng khiếp đó, Yukito."]
 
"Hừ! Đám già quýt thối đúng là biết nghĩ thật đấy!" Trong lời nói của Gojo Satoru đã mang theo sát ý.
 
"Đám già quýt thối anh nói đến là chỉ?" Dazai Osamu hơi tò mò ghé đầu qua.
 
Gojo Satoru nhìn hắn một cái, lựa chọn lờ đi, không hiểu sao, anh không có thiện cảm nổi với người này, còn luôn có chút bực mình.
 
"Là chỉ một số thượng tầng của giới chú thuật, chẳng qua miêu tả là đám già quýt thối cũng khá chuẩn xác." Zenin Maki giải thích với hắn.
 
"Ố~" Dazai Osamu cười đầy ẩn ý: "Nhưng kẻ chủ mưu cho chuyện này chưa chắc đã là thượng tầng bên mấy người đâu~"
 
Giọng điệu ngả ngớn này, ánh mắt trào phúng này, người của Cao Chuyên nhìn về phía Dazai. Rõ ràng đang giúp phân tích, sao người này lại có cùng giọng điệu với Gojo Satoru vậy?
 
Ngay cả Gojo Satoru trong nháy mắt cũng cảm nhận được cảm giác của những người khác khi đối mặt với mình.
 
[Ờ, nếu không ngăn cản màn âm mưu này, đại khái không tới một tháng nữa cậu ta sẽ giết chết từ vài chục đến hàng trăm người, không chừng tự tay luôn giết cha mẹ mình.
 
Ayatsuji Yukito đứng dậy: "Không liên quan đến tôi, và cũng không liên quan đến anh, cậu ta chỉ là viên đá bị ném ra để dò đường đi thôi."
 
Koizumi Yakumo ngồi trên bàn ngước đầu nhìn hắn, cảm giác đầu sắp rớt khỏi cổ nhưng vẫn không dừng lại.
 
"Yukito."
 
"Câm miệng."
 
"Nhưng cậu thực sự rất giống yêu quái nghĩa hiệp trong *tiểu thuyết chí quái, như thể nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ trên người cậu thiếu niên tên Geto này do dự không... Gì vậy, cậu làm gì thế." Koizumi Yakumo múa may cánh tay, giãy giụa, suýt chút nữa va chạm và làm rơi linh kiện của mình.
 
*志怪小说 - Tiểu thuyết chí quái: Là một trong những thể loại tiểu thuyết cổ điển của Trung Quốc, với nội dung chủ yếu là ghi chép về những câu chuyện thần kỳ, yêu ma quỷ quái, được thuật lại, ra đời và thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều (220-589), có mối liên hệ trực tiếp với mê tín tôn giáo, thị hiếu huyền học cùng sự truyền bá của Phật giáo và Đạo giáo vào xã hội thời bấy giờ.
 
Ayatsuji Yukito không chút biểu cảm: "Thay đổi lớp trang điểm cho anh."
 
Lần này tốt nhất dứt khoát đừng mở miệng nữa.]
 
"Tự, tự tay giết cha mẹ?" Nakajima Atsushi kinh ngạc kêu lên.
 
Izumi Kyouka bên cạnh cũng khó tin, cô bé có chút không thể tưởng tượng được sẽ có người tự tay giết cha mẹ mình.
 
"Đây không phải rất bình thường sao~" Dazai Osamu ngược lại đã thấy rất nhiều cảnh cha mẹ con cái tương tàn, vì đủ loại lý do: tài sản, kiểm soát, bất bình, ghen ghét...
 
Gojo Satoru nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, thay đổi hoàn toàn thái độ cợt nhả trước đó.
 
Là, trước sự kiện kia sao? Gojo Satoru cảm thấy có một cảm xúc kích động sắp bùng phát trong lồng ngực, vậy thì mọi chuyện vẫn còn kịp để thay đổi đúng không?
 
Với lại... âm mưu này là sao? Có bao nhiêu người đã nhúng tay vào chuyện Suguru phản bội?
 
Gojo Satoru quyết định sẽ không bỏ sót bất kỳ thông tin nào liên quan đến Suguru, sau khi ra ngoài nhất định sẽ tìm và tính sổ đám đầu sỏ đó.
 
Ayatsuji Yukito chưa từng gặp Geto Suguru, nhưng hắn rất rõ bản thân mình, vừa thấy mô tả trên màn hình, những suy đoán về Geto Suguru liền sáng tỏ.
 
Kết cục cuối cùng thê thảm như vậy sao? Thế thì quá hiển nhiên, Geto Suguru này đầu óc rất không biết dùng!
 
[Chính phủ đã đặt kỳ vọng lớn vào Shibusawa Tatsuhiko, trông chờ kẻ gần nhất với siêu việt giả này có thể giết thêm vài dị năng giả để tăng cường bản thân, chấm dứt tình trạng hỗn loạn có thể nói là thời đại chiến tranh ở Yokohama, rồi sang châu Âu để được xác nhận là siêu việt giả, từ đây dẫn dắt mọi người đến một kỷ nguyên mới.
 
Tuy nhiên ngay khi gã vừa bước chân vào Yokohama, đã trực tiếp mất hết mọi hành tung, không rõ sống chết biến mất một cách bí ẩn trong thành phố này.
 
Yokohama rốt cuộc là cái hố đen địa ngục gì vậy!
 
Thượng tầng gần như thổ huyết, chỉ có thể gây áp lực lên các bộ phận cấp dưới. Sở Năng lực Đặc biệt và các bộ phận khác sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng chỉ có thể đau đầu vừa đi tìm hành tung của Shibusawa Tatsuhiko vừa tăng ca mở họp xem xét phải làm gì.
 
Cái tên Ayatsuji Yukito được đặt lên bàn.
 
Trong hệ thống không thiếu người thông minh, nhưng đầu óc đấu đá chính trị và đầu óc phá án không thể so sánh với nhau được, ít nhất với sự tham gia của hắn, xác suất tìm thấy Shibusawa Tatsuhiko sẽ tăng lên rất nhiều.
 
—Theo lý thuyết.]
 
"Chậc!" Trước sự nhảy chuyển của màn hình, Gojo Satoru vô cùng khó chịu: "Cho tôi xem Suguru đi! Đổi cảnh đổi cảnh!" Anh kêu gào như học sinh cấp ba ấu trĩ.
 
Những người xung quanh không khỏi nhìn sang với biểu cảm ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm. Người này đang chọc cười ai vậy? Nếu phòng chiếu có thể nghe lời họ mà đổi cảnh, thì một loạt lịch sử đen của Mori Ougai và những người khác đã không bị phơi bày ra ngoài rồi.
 
Người của Cao Chuyên cũng không nhịn được ôm trán. Đúng là không thể ngăn cản Gojo Satoru ngẫu hứng đi gây thù chuốc oán mà!
 
"Gojo-sensei đừng lo, lát nữa chắc sẽ quay lại thôi." Itadori Yuji vô cùng lạc quan.
 
Gojo Satoru lại chuyển hướng sang người có liên quan đến sự kiện: "Này! Cậu tên Ayatsuji Yukito phải không? Cậu biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đúng không!"
 
"Mắt không có vấn đề thì tự xem đi!" Ayatsuji Yukito trợn mắt trắng, hắn không muốn giải thích dông dài với kẻ ngốc, hơn nữa có khi giải thích xong đối phương cũng không hiểu.
 
[Thân là dị năng giả cấp A đặc biệt, thượng tầng phải định kỳ mở họp thương thảo xem có nên thi hành án tử hình đối với Ayatsuji Yukito hay không. Sợ hãi, kiêng kị, coi khinh, đủ loại cảm xúc không cần liệt kê, dù sao cơ quan chính phủ từ trước đến nay luôn là nơi cần định kỳ diệt trừ chú linh.
 
Lợi dụng hắn để giết đối thủ cũng được, loại bỏ chướng ngại vật cũng được, việc Ayatsuji Yukito cam chịu và dung túng đã cho họ một ảo tưởng rằng hắn là một lưỡi kiếm sắc bén có thể ngoan ngoãn bị kiểm soát.
 
Chứ không phải giống như tên dị năng của hắn, khao khát những tai nạn bất kỳ ai khác.]
 
"Xem ra chính phủ Nhật Bản và thượng tầng giới chú thuật thật sự rất ngưu tầm ngưu, mã tầm mã." Ieiri Shoko sắc mặt hơi trào phúng.
 
Vậy mà lại bị định kỳ họp bàn tử hình sao? Itadori Yuji nhớ tới việc mình suýt bị hành quyết trước đó, không kìm được nhìn Ayatsuji Yukito bằng ánh mắt đồng cảm.
 
Nhưng Ayatsuji Yukito không có đồng cảm với cậu, hắn cũng không nghĩ rằng mình nằm trong tầm kiểm soát của chính phủ, tất cả chẳng qua là do hắn muốn và tình nguyện mà thôi.
 
Về những gì chính phủ đã làm với Ayatsuji Yukito, Taneda Santoka không thể phản bác, nhưng trong thâm tâm, ông thực sự cảm ơn Ayatsuji Yukito vì đã là một người cực kỳ tuân thủ trật tự, bằng lòng chấp nhận sự quản lý của chính phủ.
 
Dazai Osamu "chậc" một tiếng, hắn và Ayatsuji Yukito không cùng một loại người, hắn không đời nào ngoan ngoãn chấp nhận sự kiểm soát của một lũ ngu dốt, còn để cho dã tâm rối loạn của chúng được phát triển.
 
[Tất nhiên, tuy nói cần phải tìm người, nhưng tuyệt đối không thể truyền đạt cho Ayatsuji Yukito một ủy thác liên quan đến toàn bộ Yokohama. Năng lực "tử vong vì tai nạn" này trải qua nhiều lần thực nghiệm, đã có thể nắm bắt được quy luật nhất định. Nếu ủy thác một sự kiện, thì phạm vi xác định hung thủ cuối cùng nhiều nhất có thể lên tới ba chữ số.
 
Đây thậm chí rất có thể chưa phải là giới hạn cao nhất, chỉ là thí nghiệm không thể tiếp tục thêm người. Mà phán đoán chủ quan của Ayatsuji Yukito cùng các điều khoản pháp luật cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào, chỉ cần xác định là đã tham gia vào hành vi phạm tội, thì nhất định sẽ chết.
 
Nhưng ví dụ chỉ ủy thác "tìm ra kẻ đã giết Shibusawa Tatsuhiko", vậy khi Ayatsuji Yukito phá án, sẽ chỉ có người ra tay chết mà thôi.
 
Vì sự an toàn của cơ thể đại bảo bối Shibusawa Tatsuhiko, tên của gã tuyệt đối không thể xuất hiện trong hồ sơ ủy thác. Tên của các thủ lĩnh tổ chức ở Yokohama lần lượt được đặt lên bàn, nhưng đã bị những người đứng sau các thế lực này âm thầm gạch bỏ. Cuối cùng còn sót lại vậy mà lại là những chú thuật sư tự cô lập và bảo thủ, rồi dưới sự thao túng của một số người, biến thành nghi ngờ một học sinh cấp ba là thành viên của "00".
 
Ngay cả Natsume Soseki, một trong những người đã âm thầm gạch tên đệ tử của mình, cũng cảm thấy toàn bộ sự việc hoang đường đến mức không thể nói lý lẽ.
 
Ông vẫn chưa biết rằng đống sự tích kia đều do những kẻ bề ngoài là nhân viên chính phủ bình thường nhưng trên thực tế lại nắm quyền thật sự ở Bàn Tinh Giáo bịa đặt, bằng không có lẽ ông đã tức đến tái phát bệnh dạ dày.]
 
Mèo tam thể xù lông ngay tại hiện trường, thở phì phò mắng chửi bằng tiếng mèo. Chính phủ Nhật Bản chính là dưới sự ăn mòn của lũ sâu bọ này mà bị mục nát như vậy!
 
Có lũ sâu bọ này ở đây, Nhật Bản làm sao có thể phục hưng được?
 
Gojo Satoru đã tức đến bật cười, anh cứ tưởng là đám già quýt thối trong giới chú thuật làm, không ngờ lại là "người quen cũ"!
 
Bàn Tinh Giáo, trong lòng anh nghiến răng nghiến lợi đọc ra cái tên đó. Chúng đã nhắm vào Suguru từ sớm rồi sao?
 
Những người không quan tâm đến chuyện của Nhật Bản thì kinh ngạc trước dị năng đáng sợ của Ayatsuji Yukito nhiều hơn. Nhật Bản vậy mà lại có một sát thủ như thế sao? Dị năng luật nhân quả, còn chưa nhìn ra giới hạn cao nhất, các người còn nói Nhật Bản không có siêu việt giả!
 
Chẳng qua nhược điểm lớn nhất của dị năng này là khó kiểm soát, nên không được tính là siêu việt giả thì vẫn có thể chấp nhận được.
 
Lúc này, Fitzgerald cảm thấy rất may mắn vì trước kia đi gây chuyện ở Yokohama chứ không phải Tokyo, nếu không, chỉ cần một phát nhân quả xuống, thậm chí không cần suy luận, The Guild trực tiếp xong luôn.
 
[Dị năng xuất hiện thực sự cũng chỉ là chuyện mới trăm năm trở lại đây, xuất hiện ở Nhật Bản thậm chí càng muộn hơn, căn bản không bị con yêu quái già sống ngàn năm nào đó (cũng chẳng làm nên trò trống gì) để vào mắt. So với dị năng xuất hiện một cách không thể hiểu nổi và hiệu quả thì lộn xộn, chú thuật có thể được truyền thừa bằng huyết thống ổn định hơn, lại kiểm soát được, có nguồn thông tin và hồ sơ thực nghiệm trong quá khứ.
 
Yêu quái già đã thiết kế không dưới một trăm cách để ép mục tiêu của mình phát điên. Bị chính phủ bình thường truy nã là một con đường tương đối thuận tiện, thao túng đúng cách thì có thể khiến người ta đón nhận cái chết trong sự oán hận tột cùng, xui xẻo thì cũng có thể khiến đối phương danh tiếng hỗn loạn, tứ cố vô thân, tệ nhất cũng chỉ là bị phát hiện dấu vết và cần đẩy ra một tên cấp dưới để gánh tội thay, đây chẳng lẽ lại tính là cái giá phải trả sao?
 
Chúng cũng không thật sự coi mọi người là kẻ ngốc. Hiện trường giả mạo về cơ bản đều khớp với hiệu ứng mà các chú linh hiện tại trong tay Geto Suguru có thể gây ra. Thời gian, địa điểm, nhân chứng, vật chứng chỉ cần điều tra liền sẽ xuất hiện, nhưng giống thật lại là giả, mập mờ mơ hồ, hư hư thực thực, có khả năng, đại khái, có lẽ, hình như, biết đâu. Bóng dáng rất giống, chỉ nhìn thấy được cái bóng, chỉ nghe thấy được...
 
Đối với nhân chứng và điều tra viên không nhìn thấy chú linh, vậy chắc là đủ rồi.]
 
"Rốt cuộc vì sao lại làm như thế? Chỉ là để làm rõ liệu dị năng của Ayatsuji-san có thể giết được chú thuật sư hay không ư?" Nakajima Atsushi vô cùng khó hiểu, cậu cảm thấy thế giới quan của mình bị chấn động.
 
Chỉ bởi vì một lý do như vậy, mà có thể hủy hoại cả cuộc đời của một con người sao?
 
Đối mặt với câu chất vấn của cậu, Sở Năng lực Đặc biệt cũng không thể bào chữa cho cấp trên của mình. Taneda Santoka khẽ cúi đầu, sắc mặt hơi cô độc, chính phủ Nhật Bản chính là như vậy đấy...
 
"Không đúng..." Sakaguchi Ango cảm thấy có chút kỳ lạ, tuy chính phủ Nhật Bản quả thực rất nát, nhưng cũng không đến mức chỉ vì lý do này mà nát một cách trắng trợn.
 
Hơn nữa con yêu quái già kia rốt cuộc là chỉ——
 
"Cá mè một lứa cả thôi!" Gojo Satoru lạnh lùng cắt ngang, đưa ra phán đoán của mình, học sinh của anh chưa bao giờ thấy anh với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị như thế, đều sững sờ.
 
Nhưng Gojo Satoru lúc này không rảnh để bận tâm, để anh xem đi, lũ người này rốt cuộc muốn làm gì với Suguru!
 
[Họ hoàn toàn không ngờ rằng Ayatsuji Yukito không thể nhìn thấy chú linh, lại có thể lật đổ toàn bộ bằng chứng điều tra ngay khi đọc báo cáo, và từ đây xác định đằng sau vụ việc này là một âm mưu động trời.
 
Hơn nữa, ngoài phía giới chú thuật, kẻ thù truyền kiếp của hắn cũng tham gia vào đó.
 
Ác ý dày đặc đến mức gần như hóa hình, mơ hồ mang theo tiếng cười châm chọc khẽ vang lên bên tai hắn.
 
Chậc.
 
Hắn nhìn về phía Koizumi Yakumo.
 
Koizumi Yakumo đội chiếc mũ có dây buộc nên không tiện nói chuyện, vô tội nhìn lại hắn, giống như con mèo lớn ngồi xổm trước những mảnh bát đĩa vỡ, cố gắng dùng đuôi che giấu hiện trường gây án.
 
"Thật sự không còn cách nào khác sao?"
 
"Yanagita Kunio là người của các anh."]
 
Yanagita Kunio? Đối với cái tên xa lạ này, mọi người đều lần lượt lộ ra cảm xúc nghi hoặc.
 
"Đây là thành viên của Thư viện nhỉ? Nhưng hình như chưa từng gặp... Chạy sang giới chú thuật rồi?" Có người suy đoán.
 
"Trước hết cứ tiếp tục xem đi! Hành động tiếp theo của Thư viện có vẻ sẽ liên quan đến giới chú thuật."
 
Rõ ràng không thể nhìn thấy chú linh, nhưng dưới tầng tầng lớp lớp thông tin giả dối đó, vẫn có thể nhìn ra được Suguru trong sạch. Gojo Satoru cảm giác mình có chút thích Ayatsuji Yukito.
 
Hơn nữa, xem đến đây, anh đột nhiên phát hiện, bên cạnh mình hình như thiếu một người đầu óc đặc biệt thông minh... Mặc dù bản thân cũng rất thông minh (?) nhưng gần đèn thì rạng mà~
 
Đáng tiếc, Ayatsuji Yukito là người của thế giới khác, với lại khi hắn phát động công kích bằng lời lẽ cay độc, chưa chắc Gojo Satoru đã kiểm soát được nắm đấm của mình.
 
["Ahahaha đúng là không thể qua mắt được Yukito mà!" Koizumi Yakumo quả nhiên bị lái sang chủ đề khác, kích động vỗ tay như con hải cẩu nhỏ, phát hiện mũ bị lệch thì lại phải đưa tay lên giữ vành mũ. "Dù sao Yanagita-sensei cũng đắm chìm trong điều tra văn hóa dân gian, nên việc đi đến những nơi kỳ quái có chú linh cũng không có gì lạ, sau khi đến thế giới này thậm chí còn xuất bản luận văn liên quan. Rốt cuộc Yukito đã phát hiện ra như thế nào?"
 
Ayatsuji Yukito lạnh lùng tàn nhẫn lờ đi khao khát học hỏi mãnh liệt của Koizumi Yakumo: "Ban đầu các anh cũng không thể nhìn thấy chú linh... À, không phải do Thủ thư-san đã làm gì đó, mà là các anh đã tiêu tiền mua chú cụ. Hừm? Người giới thiệu vậy mà không phải là Công ty Thám tử Vũ trang. Chính phủ? Mafia? Các anh đã móc nối với đám tay buôn thông tin quốc tế từ khi nào?"
 
"Trong một đêm rất, rất lạnh." Koizumi Yakumo cười nói.
 
"*Khinh suất và liều lĩnh," Ayatsuji Yukito nhận xét. "Dễ dàng tiếp xúc với những phần tử bị truy nã cực kỳ nguy hiểm có thể mang tới đòn hủy diệt cho tổ chức của các anh. Dù sao phần lớn thù lao mà đám buôn thông tin thu đều không cân xứng với giá. Đặc biệt các anh vậy mà còn lừa gạt vị Thủ thư-san kia, ngay cả khi gã ta là đồng vị thể của một trong số các anh, cũng chẳng có lợi gì cho tình hình. Nói đúng hơn, một khi gã phát hiện ra điều này, tình cảnh của các anh sẽ càng nguy hiểm."]
 
*Khinh suất: Thiếu thận trọng, không chú ý đầy đủ, do coi thường
 
Nghe thấy cụm từ "tay buôn thông tin quốc tế", ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung vào trên người người Nga tốt bụng ở phía sau.
 
Fyodor nhìn lại với vẻ mặt vô tội.
 
"Buồn nôn!" Dazai Osamu bị làm cho ghê tởm, chẳng qua đối với việc Thư viện và Chuột tiếp xúc với nhau, hắn ngược lại rất vui mừng. Ai gài bẫy ai thì còn chưa chắc đâu, dù sao hắn cá Chuột sẽ gặp xui xẻo.
 
Về việc các thành viên Thư viện lừa gạt Thủ thư-san, mọi người đã không còn sức để phàn nàn. Lần này bọn họ vậy mà gây chuyện lên tới giới chú thuật luôn rồi! Nhưng không hiểu sao lại chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Cũng sớm đã quen với việc bọn họ gây chuyện, nếu họ không làm gì linh tinh mới khiến người ta thấy kỳ lạ.
 
Tóm lại, hằng ngày đều đau lòng với Thủ thư-san.
 
[Tròng mắt của Koizumi Yakumo bây giờ rõ ràng được ngưng kết từ nhựa resin và thủy tinh, nhưng vẫn lấp lánh sự hân hoan và dịu dàng. Cơ thể cứng đờ, biểu cảm khó có thể thay đổi, tất cả đều không giam cầm được linh hồn đang nhảy nhớt của anh.
 
"Sự yên bình và trật tự dĩ nhiên là hạnh phúc, nhưng bước vào một hành trình chưa biết thì càng khiến người ta hưng phấn không thôi," Koizumi Yakumo nâng lên cánh tay vì được bao bọc bởi nhiều lớp kimono nên cực kỳ nặng nề, nỗ lực đặt lên người Ayatsuji Yukito. "Bởi vì đây là một thế giới tràn ngập những tưởng tượng, những câu chuyện kỳ lạ và vô vàn khả năng. Cho dù trong tương lai sẽ hóa thành làn khói xanh *tứ tán và tan biến, cũng muốn không hối tiếc vì đã bùng cháy vào lúc này.”
 
*Tứ tán: Tản ra khắp bốn phía
 
"Huống chi chúng tôi sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ Thủ thư," Anh dịu dàng nói. "Tôi cũng sẽ dốc toàn lực để bảo vệ cậu, Yukito. Vậy nên, hãy mang tôi theo, đừng bận tâm mà cứ tùy ý xông thẳng đến trước mặt Kyogoku Natsuhiko hay bất cứ ai đi!"
 
Ayatsuji Yukito hờ hững đè xuống sự cảm động vừa mới lặng lẽ ngoi đầu lên: "Anh chỉ muốn thu thập tài liệu thôi chứ gì?"
 
"Đó là tiện thể thôi tiện thể thôi."
 
"Hừ. Tối nay anh ngủ cùng lũ mèo đi."
 
"Cái gì! Đừng mà Yukito, chúng thực sự sẽ *nhị miêu phanh thây tui thành linh kiện để chơi đấy! Ơ nhưng nếu không chết thì đó hình như cũng là một trải nghiệm mới lạ. Mặc dù trước đây tui từng viết về ma không đầu, nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng là mất đi một vài cảm quan... Mà nói đến mèo khổng lồ thì trong truyền thuyết Nhật Bản chính là Nekomata đúng không nhỉ, thật là một yêu quái ghê gớm..."
 
*Tứ mã phanh thây: Một hình phạt tàn khốc của thời xưa. Tứ chi của phạm nhân bị cột vào 4 sợi dây nối vào 4 con ngựa. Bên cạnh đó còn có 4 nài ngựa (người huấn luyện ngựa) để thúc ngựa chạy. Các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra bốn hướng khác nhau, nếu không thì sẽ hét lớn để ngựa sợ bỏ chạy, khiến 4 sợi dây bị kéo căng làm tứ chi phạm nhân bị xé ra thành nhiều mảnh. Nhị miêu phanh thây cũng vậy thôi...
 
Trong tiếng lải nhải của Koizumi Yakumo càng lúc càng đi xa, Ayatsuji Yukito đóng tập hồ sơ lại, tiện tay ném sang một bên.
 
"Tối nay ăn sandwich cá nướng." Hắn nói.]
 
"Koizumi-san thật sự rất dịu dàng!" Nhìn cảnh tượng bình yên này, Nakajima Atsushi xúc động: "Hơn nữa, cảm giác những gì Koizumi-san nói cũng rất có đạo lý."
 
"Sự phấn khích khi bước vào một hành trình chưa biết sao?" Kunikida Doppo nghĩ đến khoảng thời gian ban đầu khi anh từ bỏ công việc giáo viên toán để gia nhập Công ty Thám tử Vũ trang. Có lẽ tâm tình chính là như vậy!
 
Các vị có mặt, ít nhiều đều đồng cảm.
 
"Quả không hổ danh là tác gia, chỉ riêng những câu thốt ra từ miệng này thôi tôi cũng cảm thấy có thể trân trọng cả đời rồi! Haizz, tôi thật sự không muốn trở về giới văn học khô cằn của thế giới đó nữa!"
 
"Xem đến đây, tôi cũng có xung động muốn đi mạo hiểm..."
 
"Mặc dù nói là thu thập tư liệu sống, nhưng thật ra việc muốn bảo vệ Ayatsuji-san cũng là nghiêm túc mà nhỉ!"
 
"Hừ!" Ayatsuji Yukito quay đầu đi, không tỏ ý kiến gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store