ZingTruyen.Store

|Edit|《Trùng tộc chi tra trùng thức tỉnh bút ký 》

Chương 25: Tôi sẽ làm

DiepThienPhong

Chào tạm biệt Kyle, vị bác sĩ này lại lao vào công việc bận rộn, còn Sở Từ và Norville thì ngồi phi cơ về nhà, suốt đường yên lặng, không ai nói chuyện.

Sở Từ đang xem lại tập giấy hướng dẫn sử dụng thuốc, khi nhìn rõ cách sử dụng của chúng, anh ngồi không yên, lật qua lật lại tờ giấy, không ngừng thở dài: "Ái chà."

Những loại thuốc này dạng viên, kích thước lớn hơn viên bi một chút, hơi giống kẹo cao su hình cầu vị dưa hấu mà Sở Từ từng ăn hồi nhỏ.

Norville ngồi ở ghế lái, do lúc trước Sở Từ nhất quyết nói không dám ngồi chế độ tự động, dù mười phần chắc chín là giả, nhưng một thư quân xuất sắc vẫn phải chăm sóc đầy đủ nhu cầu của hùng chủ, vì vậy vừa lên phi cơ cậu đã ngồi vào ghế lái, ngón tay nắm lấy cần điều khiển hiếm hoi run run.

Sau một vòng xoáy đẹp mắt, phi cơ dừng lại ở khu vườn nhỏ của nhà Sở Từ, trùng đực cất thuốc cẩn thận cho vào túi, cùng Norville lần lượt bước vào nhà.

Sở Từ chiếm phòng tắm trước, sau khi sảng khoái liền thúc giục Norville đi tắm, khi tiếng nước rơi lộp độp vang lên, Sở Từ trằn trọc, không nghĩ ra được kế hoạch gì.

Khi Norville ra ngoài, anh nên nói gì trước? Quá trực tiếp có hơi đột ngột không? Còn cái hộp thuốc chết tiệt kia...

Nhưng khi Norville thực sự bước ra, anh mới phát hiện những lo lắng này hơi thừa.

Thư quân của anh rõ ràng nắm vững một quy trình tiêu chuẩn, sau khi ra ngoài liền quỳ xuống đất, rồi tiến lại gần, hơi cúi đầu.

Sở Từ vội vàng chặn vai cậu: "Này, này, em đang làm gì vậy?"

Norville ngạc nhiên ngẩng đầu: "Ngài không thích sao?"

Cảm giác này rất kỳ lạ, Sở Từ khó có thể nói là không thích, nhưng rõ ràng không giống với những gì anh tưởng tượng.

Ngoại hình của Sở Từ không tệ, gia cảnh cũng khá, nhưng cả đại học đều không yêu đương, đủ thấy là tính cách hơi bảo thủ trong chuyện tình cảm, anh đối với việc này vẫn ôm ấp một chủ nghĩa lãng mạn kiểu cũ, phải bắt nguồn từ tình cảm, dừng ở lễ nghi, trên mái nhà ngắm tuyết ngắm sao ngắm trăng, trò chuyện về Nam Đường Lưỡng Tống, phong nguyệt xuân thu, rồi hôn nhau ôm nhau, thuận buồm xuôi gió.

Thấy Sở Từ một lúc không nói, Norville rõ ràng trùng xuống.

Cậu biết rõ Sở Từ không hứng thú với chuyện này, không thì đã không suốt mười mấy ngày không động tĩnh, nhưng đến bước này, trùng đực vẫn là bộ dạng này, khiến Norville hiếm hoi nghi ngờ về ngoại hình của mình.

Trước đây dù không để ý đến đánh giá ngoại hình của đồng nghiệp khác, nhưng cậu cũng mơ hồ biết được những đánh giá kỳ quặc trên diễn đàn, ví dụ như 'vị thiếu tướng quân đoàn một có mái tóc đẹp như mặt trăng' vân vân, trước khi lấy chồng cậu chỉ là quân thư, không cần quan tâm những thứ này, nhưng bây giờ...

Trong mắt trùng cái đẹp như mặt trăng như cậu, không đủ để được Sở Từ yêu thích sao?

"Em lại đang nghĩ lung tung đúng không?" Sở Từ thở dài, bế Norville dậy ôm vào lòng: "Bộ dạng lúc nãy là ai dạy em vậy?"

Tư thế quỳ của Norville còn chính xác hơn tư thế nghiêm, khoảng cách giữa hai đầu gối chính xác đến từng độ, như thể cậu không phải đang làm hài lòng hùng chủ, mà đang cắt ngòi nổ của quả bom, chỉ cần sai lệch một chút sẽ khiến cậu nổ tung, còn Sở Từ chính là quả bom chất đầy thuốc nổ đó.

Đây không thể là thứ mà con trùng cái ngốc Norville tự nghĩ ra.

Norville do dự: "...Là quy trình trong sổ tay thư quân."

Cậu ngước mắt nhìn Sở Từ, giọng điệu mang chút bất an thầm kín: "Em làm không đủ chuẩn sao?"

Sở Từ muốn hộc máu.

Cái sổ tay thư quân kia rốt cuộc là thứ phân chó gì vậy, ngay cả chuyện này cũng có thể có tiêu chuẩn sao?

Sở Từ hít một hơi thật sâu, xoa xoa mái tóc còn vương hơi nước của trùng cái: "Ừ, không đủ chuẩn, đi lấy sổ tay của em cho anh xem."

Norville ngước nhìn anh một cái, dường như hơi không phục, Sở Từ nhìn liền biết cậu đang không phục chuyện gì.

---"Sao có thể không đủ chuẩn được, chắc chắn là hoàn toàn đúng chuẩn!"

Sở Từ vừa giận vừa buồn cười, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy Norville có tiến bộ, dù sao nếu để vài ngày trước, Norville tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách cứng nhắc, chứ không lộ ra vẻ ấm ức nhỏ dễ thương như vậy.

Anh gõ nhẹ lên đầu Norville: "Anh nói không đúng là không đúng, đi nhanh đi."

Norville lưu luyến đứng dậy từ vòng tay ấm áp của trùng đực, Sở Từ vừa tắm xong, trên người có mùi trầm của sữa tắm, hương thơm theo nhiệt độ da dần dần bốc lên, toát ra khí tức khiến người say mê.

Năm phút sau, cậu đưa lên một cuốn sách bìa cứng dày cộm: "Gửi ngài, hùng chủ."

Sở Từ sửng sốt, thứ này dày như một cuốn từ điển, anh tùy ý lật vài trang, Norville nhắc nhở: "Ở trang 718."

Sở Từ lật đến trang 718, thấy tiêu đề 'Điểm trọng yếu khi phụng sự', anh bóp chặt trang sách, nheo mắt nhìn đống cặn bã phong kiến thối tha này, rồi đóng sách lại thật mạnh, đứng dậy đặt sách lên tầng cao nhất của kệ sách: "Tịch thu rồi."

Norville nhìn anh, do dự: "Hùng chủ..."

Sở Từ nói: "Hùng chủ cái gì hùng chủ, anh nói tịch thu là tịch thu rồi."

Anh cảnh cáo Norville: "Cũng không được mua nữa, nghe chưa? Trong nhà này có nó thì không có em, có em thì không có nó, lần sau mà anh còn thấy em xem thứ này, anh sẽ vứt nó và em ra ngoài."

Sở Từ tức đến nghẹn họng, cũng không còn tâm trạng nghĩ đến thơ từ khúc ca Nam Đường Lưỡng Tống nữa, chỉ muốn bắt nạt con trùng cái trước mặt đến mức trong đầu không còn những thứ kỳ quái này nữa. Anh đè Norville xuống, không chớp mắt nhìn cậu: "Đừng nghĩ những thứ đó nữa, anh không thích."

Norville vừa định hỏi Sở Từ thích gì, thì đột nhiên không nói được lời nào nữa.

Cậu như con thuyền nhỏ chìm nổi trong biển lớn, còn Sở Từ là phao cứu sinh duy nhất, vì vậy Norville đưa tay ôm lấy trùng đực, ngắt quãng ngước nhìn anh, mỗi lần ngước lên, Sở Từ đều nhìn cậu chăm chú, trong đôi mắt hổ phách tràn ngập hình bóng của cậu.

Norville nhìn bóng trùng cái được phản chiếu, thiếu tướng quân đoàn một nổi tiếng lạnh nhạt thanh lãnh, nhưng bây giờ khóe mắt đầu lông mày đều hóa thành nước, dáng vẻ đó là thứ hoàn toàn xa lạ với cậu. Norville bị dáng hình của mình kinh động đến ngây ngốc, đưa tay ôm chặt trùng đực, đột nhiên hỏi: "Ngài có thấy em đẹp không?"

Sở Từ rõ ràng không ngờ trùng cái lúc này vẫn có thể nghĩ những chuyện vớ vẩn, anh hỏi: "Hả?"

Sở Từ cười, dịu dàng mang theo chút bất lực: "Đẹp chứ, bảo bối, em là người đẹp nhất mà anh từng thấy."

Anh cố ý lược bỏ danh từ phía sau.

Trên thực tế, dù là trùng tộc hay loài người, Norville đều là người đẹp nhất mà anh từng thấy, ngũ quan tinh xảo đến mức diễm lệ nhưng lông mày mắt lại thanh lãnh khó gần, thêm một chút thì quá đậm, bớt một chút thì quá lạnh.

Norville chăm chú nhìn anh, hỏi: "Ngài có thể gọi thêm một lần nữa không?"

Sở Từ hỏi: "Hả?"

Norville quay đầu đi: "Gọi thêm một lần nữa..."

Trên cổ cậu vẫn còn mồ hôi, như giọt sương đọng trên xương đòn, theo nhịp thở lên xuống, Sở Từ thuận theo: "Bảo bối."

Sở Từ vốn là người hơi bảo thủ, đối với những từ ngữ như lời yêu này vô cùng thận trọng, lúc trước khi và Norville có danh không có thực, anh chưa từng tuyên bố những cách xưng hô như vậy, nhưng bây giờ, con trùng cái xinh đẹp này là của anh, cũng chỉ có thể là của anh, Sở Từ không còn keo kiệt dùng lời nói để bày tỏ sự yêu thích.

Anh từng chút từng chút hôn lên má, xương đòn của trùng cái, không ngại phiền phức lặp lại bên tai cậu: "Bảo bối Norville, bảo bối của anh..."

Norville khóe mắt ướt đẫm, trùng cái của trùng tộc có thể là bia đỡ đạn, có thể là công cụ, nhưng gần như không thể là bảo bối, nhưng Sở Từ lại từng câu từng câu lặp lại như vậy, như thể cậu thực sự là thứ quý giá nhất của trùng đực.

Tiếc là Norville không biết rằng cậu thực sự là như vậy.

Sở Từ đột nhiên nhớ lại chuyện của loài người, như tỉnh giấc mơ, mọi thứ của trùng tộc như một giấc mộng lớn, anh băn khoăn trong đó, đối mặt với thế giới không hợp và quê hương không thể trở về, Norville là sợi dây liên kết duy nhất của anh với thế giới này.

Sở Từ thương xót hôn lên khóe mắt cậu, hôn đi chút ẩm ướt sắp rơi đó, dỗ dành: "Không thoải mái sao?"

Norville lắc đầu loạn xạ.

Họ quấn quýt nhau suốt nửa đêm, cho đến tận bình minh phương đông mới có dấu hiệu ngừng tay.

Sở Từ lúc này mới nhớ ra, chế độ trùng tộc kỳ lạ, nghỉ hôn nhân của họ không phải nghỉ theo lúc kết hôn, mà là nghỉ theo đêm đầu tiên, vì vậy kéo chăn đắp cho thư quân: "Vậy em nghỉ một chút đi, anh đi vệ sinh."

Trên người đầm đìa mồ hôi, lúc nãy có việc không cảm thấy, bây giờ thả lỏng mới thấy dính nhớp khó chịu.

Anh vừa nói vừa mặc quần áo định đứng dậy, Norville như mèo con lặng lẽ móc nhẹ vào quần áo anh.

Sở Từ quay đầu: "Sao thế?"

Norville lộ nửa khuôn mặt từ chăn, thu tay về: "Không có gì, ngài đi đi."

Sở Từ không hiểu gì cả, đứng dậy bước vào phòng tắm, lúc xả nước bồn tắm thuận tiện lục lọi quang não, thấy mấy tin nhắn chưa đọc.

Những tin nhắn này đến từ bác sĩ khoa tâm thần Kyle, vị bác sĩ này dùng từ thận trọng, dường như sợ làm phật lòng trùng đực.

"Thưa ngài, đáng lẽ tôi không nên nhấn mạnh những điều này với ngài."

Nhưng thái độ của trùng đực ở bệnh viện hôm qua khiến bác sĩ cảm thấy có thể nhắc một chút.

"Đối với trùng cái mà nói, sau lần giải tỏa đầu tiên sẽ đặc biệt cần sự vỗ về của trùng đực, tình trạng biển tinh thần càng tệ thì càng như vậy."

"Thư quân của ngài, thiếu tướng Norville, là một trùng cái sắp đạt đến mức 'nguy trọng'."

"Sau khi trải qua lần vỗ về đầu tiên cậu ấy sẽ trở nên nhạy cảm, chân tay mềm nhũn, toàn thân mệt mỏi, đồng thời đặc biệt lệ thuộc và lưu luyến hơi thở của ngài."

"Mà lúc này, bất kỳ bạo lực nào từ ngài đều có thể gây ra tổn thương không thể phục hồi cho biển tinh thần của cậu ấy."

"Dù nhiều trùng cái không để những tổn thương này trong lòng, nhưng tôi vẫn muốn nói một chút."

"Thiếu tướng dù sao cũng là anh hùng của đế quốc, và sắp phải ra chiến trường."

"Nếu có thể, trong khoảng thời gian này, xin ngài hãy đối xử với thiếu tướng..."

"....hơi dịu dàng một chút."

Không trách trùng tộc đặt kỳ nghỉ hôn nhân sau lần vỗ về đầu tiên.

Sở Từ cúi mắt nhìn con trỏ đang nhấp nháy, nhớ lại cái móc nhẹ như mèo con lúc nãy của Norville, lòng mềm hẳn đi.

Anh cúi đầu gõ chữ.

"Không liên quan đến chuyện cậu ấy có phải anh hùng hay không, có sắp ra chiến trường hay không."

"Tôi sẽ làm vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store