ZingTruyen.Store

|Edit|《Trùng tộc chi tra trùng thức tỉnh bút ký 》

Chương 21: Hung dữ

DiepThienPhong

Lúc Sở Từ hôn Norville, thật ra mang theo chút oán giận.

Norville là một quả bầu miệng cưa*, gì cũng không chịu nói, Sở Từ còn không thể ép hỏi, hỏi là quỳ xuống, anh bị trùng cái dọa đủ, cũng giận đủ, nụ hôn này liền không dịu dàng, ẩn có mùi vị trút giận.

Quả bầu có miệng cưa*: Một thành ngữ thông tục, nghĩa là không có gì để nói. Cũng ám chỉ một người im lặng.

Sở Từ dùng lực chiếm lấy không khí trong miệng trùng cái, Norville bị hôn đến ngạt thở, nửa dựa vào eo Sở Từ, gần như mềm nhũn trong lòng hùng chủ.

Sở Từ đẩy cậu ra sau, đè vào tường Trụ sở quân đội, anh áp sát tai trùng cái dặn dò: "Norville, thở đi."

"Ừm—" Norville gấp gáp rít một tiếng, chưa kịp hoàn hồn, Sở Từ nhân cơ hội mở khóa miệng trùng cái, trong hơi thở gấp gáp Norville làm một nụ hôn sâu.

Nhưng Sở Từ dù động tác hung dữ, lại không đúng phương pháp, đây cũng là lần đầu tiên anh hôn sau hai kiếp, răng hai người va vào nhau, Norville vội vàng muốn mím môi, không cẩn thận cắn trúng khóe miệng trùng đực, cắn ra một chút máu.

Cậu giơ tay muốn đẩy hùng chủ, lại toàn thân không có sức, chỉ đặt cánh tay ngang giữa hai người: "Ừm—Hùng chủ, ngài chảy máu rồi, để tôi xử lý—"

"Đừng bận tâm." Sở Từ trầm giọng ngắt lời.

Ai muốn xử lý vết thương lúc này.

Anh cúi đầu nhìn Norville, trùng cái trong lòng toàn thân mềm nhũn, xương bả vai dựa chặt tường, hoàn toàn dựa Sở Từ chống đỡ mới không trượt xuống. Tiếc con trùng cái xinh đẹp này nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, kỳ thực lại rất cứng đầu và khó lay chuyển, lại không đánh được không mắng được, Sở Từ trong lòng hơi giận, động tác liền càng hung dữ, cho đến khi trong khoang miệng hai người đều có vị sắt anh mới thả Norville.

Sở Từ đứng thẳng người, thân hình dài được áo choàng dài màu khói bọc, như ô sắt đen thế kỷ 19. Anh ngẩng mắt nhìn quan hình, đôi mắt hổ phách lạnh lùng trầm xuống, khiến người ta nghĩ đến đá quý vô cơ trong hầm mỏ tối tăm.

Sở Từ hỏi: "Đủ thân mật chưa?"

Ánh mắt hùng chủ này quá khiếp người, quan hình không tự giác run lên, do dự: "...Đủ, đủ rồi."

Trùng đực trùng tộc xem sinh sản là nhiệm vụ cần thiết, các bước còn lại có thể bỏ thì bỏ, Sở Từ có lẽ là hùng chủ đầu tiên hôn thư quân trước mặt quan hình.

Quan hình vội vã thu dọn đồ đạc, trên nút xác nhận truy tố bảy ngày đánh dấu thông qua, rồi không nhìn Sở Từ và Norville nữa, bước dài bỏ đi.

Mãi đến khi tiếng bước chân ông ta biến mất cuối hành lang, Norville vẫn ngây ngô chưa hoàn hồn, cậu dùng ngón trỏ vô ý xoa môi, hoảng hốt lại có chút không thể tin.

...Truy tố bảy ngày, kết thúc rồi?

Cái thứ truy tố bảy ngày khiến cậu mỗi lần nửa đêm mộng tỉnh, như ma quỷ không dứt khiếp sợ này đã kết thúc rồi?

Còn nụ hôn đó...

Nụ hôn của Sở Từ hoàn toàn không giống bản thân anh, bản thân anh lười biếng và dịu dàng, thích nhất là cuộn trên ghế sofa lười, được lông bao bọc chơi game. Nhưng nụ hôn lại ngoài ý có tính xâm lược, như thể không hôn đến ngạt thở không chịu thôi, răng hai người va vào răng, môi Norville bây giờ còn có mùi máu.

Norville ngẩng mắt, ánh mắt không tự giác dừng trên môi Sở Từ.

Qua nụ hôn vừa rồi, môi Sở Từ ướt át, phủ một lớp nước, khóe môn có chút tổn thương nhỏ cỡ hạt vừng, lộ ra chút thịt non đỏ thắm.

Norville giơ tay, nhẹ nhàng đặt bên cạnh vết thương.

Vết thương cỡ hạt vừng, dù thể chất trùng đực không bằng trùng cái, để đấy nửa ngày cũng không sao. Sở Từ hoàn toàn không quan tâm nó, anh nhíu mày nhìn Norville, hỏi: "Em có phát hiện anh đang tức giận không?"

Sở Từ không phải kẻ ngốc, Norville trước khi lên phi cơ vô cớ nói một câu 'nếu lại bị nhốt vào Sở giáo dưỡng, còn đến đón tôi không', lúc đó Sở Từ không hiểu ý gì, bây giờ nghĩ lại, liền biết Norville sớm biết có kiếp này, lại giấu giếm không chịu nói với anh. Thậm chí sau đó gửi tin nhắn còn không chịu nói thật, câu trái câu phải, toàn là tách Sở Từ ra không để anh tham gia.

Sở Từ bây giờ nghĩ lại đã khó chịu, nếu không phải anh gặng hỏi, nếu không phải anh kiên trì thì con sâu này tính đối mặt quan hình như thế nào? Mặc kệ họ trêu chọc bắt nạt, rồi về nhà trước mặt hùng chủ tô vẻ bình thường, giả vờ như không có chuyện gì?

Còn cái bảng kiểm tra chó má đó, Sở Từ mới là hùng chủ của Norville, Sở giáo dưỡng là thứ gì, cũng có thể như bình luận đồ vật, tùy tiện cho biểu hiện Norville xếp hạng chấm điểm, chia ra ba sáu chín loại?

Sở Từ nghĩ nghĩ đều thấy muốn nổ, trong lòng anh đè nén lửa đang sôi sùng sục. Chỉ là quan hình rốt cuộc chỉ là người ngoài, không tiện nổi giận, bây giờ quan hình bị anh đuổi đi là lúc anh và Norville tính sổ.

Sở Từ dọc theo tường Trụ sở quân đội đẩy Norville vào sau cửa, đẩy vào nhà vệ sinh cậu vừa trốn, rồi tách một cái đóng cửa, nhốt Norville trong không gian chật hẹp này.

Sở Từ cởi cúc đầu tiên áo choàng, hỏi: "Em có phát hiện anh đang tức giận không?"

Norville hoàn toàn không phát hiện.

Toàn bộ tinh thần cậu đều bị vết thương trên môi Sở Từ thu hút, theo môi hùng chủ mở ra khép lại, vết thương đó cũng nhảy lên nhảy xuống, Norville vô cớ cảm thấy rất khó chịu, vết thương này xuất hiện trên mặt Sở Từ, như đồ sứ trắng tinh xảo nhất có vết nứt, làm tim cậu khó chịu và chua xót.

Norville cảm thấy một phút cũng không thể chịu nổi, cậu mím chặt môi: "Ngài bị thương rồi, cần bôi thuốc."

Sở Từ sững sờ.

Đợi anh nhận ra Norville đang nói vết thương trên môi, lại bị tức cười: "Không phải quan tâm đến nó, lát nữa là lành, em trả lời anh trước..."

Anh muốn nói em trả lời câu hỏi của anh trước, nhưng Norville không nghe, cậu đi vòng qua Sở Từ, tách một cái mở cửa, không ngoảnh đầu bước ra.

Thể lực trùng đực và trùng cái khách quan tồn tại khoảng cách, càng không cần nói Norville loại thiếu tướng Trụ sở quân đội, cậu quyết tâm đi, Sở Từ ngăn cũng không ngăn nổi.

Cơn giận của Sở Từ dâng lên trong lồng ngực, không lên cũng không xuống.

Anh vừa giận vừa buồn cười, còn có chút không dám tin, trùng đực đẩy trùng cái vào nhà vệ sinh, đóng cửa hỏi tội, trùng cái không thèm để ý, mở cửa đi thẳng, cả trùng tộc còn có thể tìm được chuyện như vậy sao? Hơn nữa Norville lại không phải loại trùng cái nổi loạn, cậu nhất quy củ, coi sổ tay thư quân là quy tắc vàng, đến mức bóng trùng cái biến mất hành lang rồi, Sở Từ còn chưa phản ứng.

...Đi thật rồi?

Đôi tình nhân nhân loại khi cãi nhau thì một bên đóng sầm cửa đi là chuyện thường, nhưng Sở Từ không tin Norville sẽ bỏ anh ở nhà vệ sinh Trụ sở quân đội không quan tâm. Nhưng quân thư bỏ đi là sự thật, Sở Từ ngồi phịch lên bồn rửa, nhìn chằm chằm cửa, bắt đầu tự mình giận dỗi.

Không đến hai phút sau Norville quay lại.

Trong tay cậu xách hộp cứu thương của Trụ sở quân đội, bên trong có thuốc, tăm bông, băng gạc, còn có nhíp làm sạch vết thương, rồi trước mặt Sở Từ hơi nghiêng người.

Norville cao, bình thường hai người đều đứng không thấy, bây giờ Sở Từ ngồi, bóng Norville bao trùm anh, Sở Từ mới đột nhiên phát hiện, ngày thường luôn quỳ ngồi thấp hơn anh một đầu Norville vai rộng eo thon, bị bóng anh bao bọc, sẽ khiến người ta cảm thấy rất an toàn.

Norville nói: "Mạo phạm ngài rồi."

Rồi cậu giơ ngón tay, đỡ cằm Sở Từ, hơi dùng lực nghiêng về hướng đèn, dùng tăm bông thấm thuốc, nhẹ nhàng chấm lên khóe môn Sở Từ.

Cậu chuyên chú như vậy, dụng tâm như vậy. Như thể không phải đang bôi thuốc cho Sở Từ mà là đang sửa chữa cổ vật đắt tiền, hay lau bụi trên viên ngọc.

Sở Từ hơi ngứa, rất không tự nhiên: "Bôi thuốc gì? Tối là khỏi."

"Xước rồi, không khử trùng sẽ viêm." Norville hỏi: "Ngài có thấy đau không?"

Sở Từ dù không phải hán tử cứng rắn, nhưng lúc nhỏ cũng từng trèo cây bắt cá, thỉnh thoảng có trầy xước, chút vết này còn không bằng nhiệt miệng, Sở Từ thật không tiện kêu đau.

Anh khô khan đổi chủ đề: "Này, lúc nãy anh nói anh tức giận, em nghe thấy không?"

Norville đã xử lý xong vết thương, còn như mẹ chăm con thổi vào vết thương, cậu vứt tăm bông vào thùng rác, bỏ túi thuốc cứu thương vào hộp rồi nói: "Em nghe thấy rồi."

Sở Từ nghi ngờ.

Nghe thấy rồi phản ứng này?

Giây tiếp theo, Norville vén vạt áo, quỳ thẳng xuống nền đá cẩm thạch nhà vệ sinh.

"Làm ngài tức giận, xin ngài trừng phạt."

Nói kỳ diệu, Norville xin phạt vô số lần, lý do đủ kiểu, có tội ghép, có sợ hình phạt nghiêm khắc hơn mà sớm mềm mỏng, nhưng không lần nào như bây giờ, dù nói xin phạt, lại chỉ có chút hoảng sợ và bất an chờ đợi, nhiều hơn là cảm xúc khó nói.

Norville nói: "Ngài muốn dùng roi, gậy, hay dụng cụ khác?"

Sở Từ sững sờ: "Em muốn anh dùng những thứ này?"

Norville nói: "Em làm chuyện chọc giận ngài, còn lúc ngài nói chuyện với em đi ra ngoài, nếu như vậy có thể khiến ngài hết giận, xin dùng công cụ ngài thích."

Trùng cái không sợ đòn roi, chỉ sợ tra tấn vô tận phá vỡ giới hạn. Nhưng Norville có lòng tin vô cớ, hùng chủ sẽ không thử phá vỡ giới hạn chịu đựng.

Sở Từ khẽ thở dài, chút giận dỗi cuối cùng cũng tan biến.

...Norville là một con sâu ngốc, tại sao anh phải giận con sâu ngốc.

Sở Từ giơ tay, ôm thư quân vào lòng, anh ngồi trên mép bồn rửa, Norville nửa quỳ trên đất, Sở Từ vừa vặn ôm đầu cậu, để trán thư quân dựa vào ngực mình.

Cách một lớp da, trái tim dưới xương sườn đập mạnh mẽ.

Sở Từ đặt lòng bàn tay lên tóc trùng cái, nhẹ nhàng xoa một cái. Người lớn tuổi của nhân tộc thường nói, người tính khí cứng cỏi tóc cũng thô ráp, nhưng tóc Norville không cứng chút nào, mái tóc bạc mềm mại sờ rất mượt, xoa loạn rồi mượt mà, như ghế sofa lười ở nhà.

Sở Từ đột nhiên nói: "Norville, anh muốn mua đồ."

Norville ngẩng đầu nhìn anh, có chút nghi hoặc, thẻ lương trùng cái nằm trong tay hùng chủ, Sở Từ muốn mua đồ không cần báo trước.

Cậu hỏi: "Ngài không đủ tiền rồi sao?"

Trên thẻ lương Norville còn tài sản khổng lồ, nếu như vậy không đủ, chỉ có thể trùng đực muốn mua một hành tinh.

Cậu lưu luyến dựa vào lòng ấm áp trùng đực, áp ngực nghe tiếng trái tim đập, toàn thân lười biếng mềm nhũn: "Sắp đến viễn chinh lần thứ chín rồi, em có thể đạt nhiều chiến công, Ngài thiếu bao nhiêu tiền, cứ báo số cho em đi."

Như thể chỉ cần Sở Từ nói ra một con số, cậu nhất định lấy ra.

Nhưng Sở Từ không muốn mua hành tinh, anh chỉ áp cằm lên đầu trùng cái, cọ cọ mái tóc dài đó: "Anh muốn mua phi cơ mới, cái màu tím như quả cà tím xấu quá, hôm nay anh nhảy xuống từ đó, đồng nghiệp của em đều nhìn anh."

Norville gật đầu: "Vâng."

Số dư của cậu có thể mua hàng trăm hàng ngàn chiếc phi cơ: "Ngài còn cần gì khác nữa không?"

Khác?

Sở Từ suy nghĩ: "Anh còn muốn đổi cái ghế sofa lười, màu xanh táo, xấu quá."

Norville hơi tiếc, không phải vì cái ghế sofa đó đẹp theo thẩm mỹ của cậu, chỉ là dáng vẻ lười biếng thoải mái của trùng đực cuộn tròn trên đó chơi game, cậu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy trong lòng mềm đi một phần: "Ngài không cần ghế sofa lười nữa sao?" Rõ ràng đó là nơi hùng chủ thích nhất trong nhà.

Sở Từ nói: "Không phải anh không muốn ghế sofa lười, anh chê nó xấu."

Anh vùi mặt vào bả vai thư quân, hít một hơi thật sâu: "Anh muốn đổi cái màu trắng, mượt mà, như tóc của em vậy."

Norville cựa quậy, trong mái tóc mượt mà lộ ra chóp tai hồng hào.

Mải edit bên kia quá quên đăng bên này😔─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store