Edit Trung Sinh Thanh Chim Trang Nho Trong Tay Tien Ton
Editor: Hạ------Phù Ngọc Thu hát xong, quay sang nhìn Tiên Tôn với vẻ mặt chờ mong.Phượng Hoàng truyền thừa!Tiên Tôn: "....."Tiên Tôn dùng ngón tay gõ nhẹ vào nhúm lông đỏ giữa trán Bạch Tước, cười nhẹ nói:"Ngươi hát không tệ"Phù Ngọc Thu mừng như điên.Nói xong Tiên Tôn đặt Bạch Tước lên tay vịn của ghế mây, phất tay áo bỏ đi.Phù Ngọc Thu: "???"Phù Ngọc Thu tức muốn hộc máu, chíp chíp chíp nói:"Lông vũ Phượng Hoàng đâu?! Ngươi nói nếu ta hát ngươi sẽ cho ta mà!?"Tiên Tôn đã tan biến trong làn sương mù, rất nhanh không còn thấy bóng dáng đâu nữa.Phù Ngọc Thu tức giận lắm.Rõ ràng đã nói nếu mình hát tốt sẽ cho lông vũ rồi, thế mà lúc hát xong lại thất hứa chạy mất tiêu!"Chẳng lẽ..." - Phù Ngọc Thu sợ hãi - "Hay là hắn hiểu mình đang nói cái gì?"Nhưng cũng không đúng.Nếu Tiên Tôn có thể hiểu ý nghĩa của đoạn vè y vừa hát kia, bị chỉ vào mũi mắng như thế đã sớm giận tím mặt rồi, làm sao còn có thể khen y hát không tệ được?Nghĩ như vậy làm Phù Ngọc Thu bình tĩnh lại.Vân Quy đang chờ ở ngoài điện không rõ chuyện gì xảy ra, thấy Phù Ngọc Thu vẫn còn đang đứng trên ghế mây của Tiên Tôn thì do dự một chút, tiến lên muốn mang Bạch Tước thả vào trong lồng.Đúng lúc này, giọng nói của Tiên Tôn đột nhiên vang lên bên tai Vân Quy:"Không cần phải nhốt nó vào trong lồng vàng"Phù Ngọc Thu đã quen với việc bị nhốt vào trong lồng, nên khi nghe được lời này của Tiên Tôn thì hơi nghiêng đầu.Diêm La sống này vừa nãy được nghe hát nên vui vẻ à?Phù Ngọc Thu có chút không vui, nghe hát vui vẻ vậy tại sao không cho y Phượng Hoàng truyền thừa hả?Đồ lừa đảo.Tiên Tôn lại nói tiếp:"Ngươi đi đóng thang mây lại, sau này ở Cửu Trọng Thiên Bạch Tước có thể đi bất cứ nơi nào nó muốn, không cần ngăn cản"Vân Quy ngẩn ra, sắc mặt phức tạp gật đầu đáp lại.Phù Ngọc Thu nghe vậy tinh thần lập tức hưng phấn."Được nha. Nếu biết sớm hát một bài có thể được đãi ngộ tốt như vậy, mình đã sớm "chíp" từ lâu rồi á"Phù Ngọc Thu được nếm trải cảm giác hạnh phúc khi "cáo mượn oai hùm", nên sớm đã vứt bỏ tôn nghiêm thề chết chứ không "chíp" ra sau đầu từ lâu rồi.Rất là co được giãn được.Tiên Tôn đã hạ lệnh nên Vân Thu và Vân Quy đương nhiên không dám ngăn cản Phù Ngọc Thu.Ban đầu Phù Ngọc Thu còn sợ Diêm La sống cho y chạy trước 39 bước rồi sau đó dùng con dao dài 40 thước tới chém y một nhát, nên cực kì cẩn thận thử vài lần, phát hiện quả nhiên không có ai ngăn cản.Tuy vậy nhưng Phù Ngọc Thu không dám buông lỏng, lựa chọn đêm đến mới lén lút chạy đi, hướng về phía lâu đài nơi phát hiện Phượng Hoàng trước đó.Phù Ngọc Thu lăn lộn chạy nửa ngày, vẫn không bị rồng hay mây tới ngăn cản.Lúc này Phù Ngọc Thu mới yên tâm, dùng cánh cố hết sức bò lên bậc thang chạy đi tìm Phượng Hoàng.Xung quanh cung điện không có một đám mây mù nào, những sợi tơ hồng lúc đó bị đứt cũng đã thay bằng sợi dây mới, trên đó treo vô số chuông nhỏ khiến dây tơ hồng hơi cong xuống thành hình vòng cung. Gió đêm thổi qua làm những cái chuông lay động, phát ra tiếng chuông kì ảo dễ nghe.Thang mây của Cửu Trọng Thiên đã bị đóng lại, nếu Phù Ngọc Thu và Phượng Hoàng muốn chạy trốn thì cũng chỉ có thể chạy quanh Cửu Trọng Thiên mà thôi. Có lẽ vì thế mà cánh cửa cung điện giam cầm Phượng Hoàng mở rộng, hoàn toàn không sợ có người tới cứu.Phù Ngọc Thu thuận lợi chạy vào trong.Trong cung điện to lớn, Phượng Hoàng đang an tĩnh đứng ở giữa trung tâm trận pháp, cái cổ thon dài cúi xuống đất đang chăm chú nhìn đóa hoa đã héo khô, không biết suy nghĩ gì.Khác với lần trước, lần này xung quanh không có nước dội lên người Phượng Hoàng nữa.Cửa đã đóng lại, Phù Ngọc Thu duỗi móng vuốt thăm dò ở bên ngoài, thấy không có phản ứng gì thì phấn khích cực kì chạy vào trong, nhảy lên vẫy cánh về phía Phượng Hoàng."Chíp! Chíp chíp!"Phượng Hoàng định thần lại, nhìn thấy cục bột trắng đang lăn về phía mình, ánh mắt lãnh đạm lóe ra tia sáng u ám.Phù Ngọc Thu vốn dĩ vui vẻ chạy tới nhưng khi nhìn thấy thần sắc này của Phượng Hoàng thì sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên nổi giận.Y chạy thật nhanh vài bước lên trước sau đó bay lên không trung, coi mình là vũ khí mà "Chípp----" một tiếng, hung hăng đâm vào người Phượng Hoàng.Phượng Hoàng: "...."Phượng Hoàng bị đụng bất ngờ nên không kịp phòng bị, loạng choạng suýt ngã."Ngươi...""Ta đã bảo ngươi chạy đi rồi mà, tại sao lại bị bắt về hả?" - khó khăn lắm Phù Ngọc Thu mới gặp được người cùng chung hoàn cảnh với mình, ngữ điệu có vài phần tủi thân:"Ta còn chưa có giận đâu, ngươi giận cái gì chứ?"Phượng Hoàng: "...."Phượng Hoàng trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:"Ta không có giận"Phù Ngọc Thu không tin hắn chút nào:"Ngươi có, vừa nãy rõ ràng ta đã thấy ngươi tức giận"Phượng Hoàng đành phải nói:"Là ta tức giận""Hừ" - Phù Ngọc Thu lại nhảy lên đụng hắn một cái rồi mới lạnh lùng nói:"Bây giờ thì hay rồi, Diêm La sống đã đóng thang mây lại, chúng ta muốn chạy cũng không được nữa"Bạch Tước vẫn chưa biết sự thật về Phượng Hoàng nên cứ ríu ríu nói không ngừng, còn duỗi cánh ra khoa tay múa chân--- giả bộ hai cánh bị trói lại không thể nhúc nhích.Phượng Hoàng rũ mắt nhìn chim trắng nhỏ nói dài dòng nửa ngày, giọng nói có chút lãnh đạm:"Ngươi vẫn còn muốn chạy trốn?"Phù Ngọc Thu lại nhảy lên, suýt nữa thì đụng vào cằm Phượng Hoàng, nổi giận đùng đùng nói:"Ta muốn cho ngươi thoát khỏi nơi này!"Phượng Hoàng ngẩn ra, ánh mắt dịu đi:"Ta không sao đâu"Phù Ngọc Thu liếc hắn, cũng không nói nữa.Việc đã đến nước này rồi nói nhiều cũng vô ích.Một đường chạy tới đây Phù Ngọc Thu phải lo lắng đề phòng bốn phía, bây giờ mới nhận ra cơ thể rất mệt mỏi.Y đặt mông ngồi xuống, dựa đầu vào cẳng chân Phượng Hoàng, nhẹ giọng chíp chíp nói:"Linh lực ở Cửu Trọng Thiên nồng đậm như vậy, ngươi không thể dùng nó để chữa trị cánh sao?"Phượng Hoàng vốn dĩ đang đứng ung dung tự tại, chợt bị một nắm lông xù xù dính sát vào chân làm thân thể hơi run lên, cúi đầu xuống nhìn Phù Ngọc Thu.Một hồi lâu, hắn mới mất tự nhiên mà dời đi tầm mắt, nhẹ nhàng nói:"Không, không thể.""Ồ"Phù Ngọc Thu thầm nghĩ cũng đúng, nếu Phượng Hoàng có thể chữa khỏi cánh thì đã sớm bay thoát khỏi Cửu Trọng Thiên, làm sao còn ở lại nơi này chịu tra tấn chứ?"Nghe nói hôm nay có rất nhiều người tới Cửu Trọng Thiên" - Phượng Hoàng nói - "Ngươi có nhìn thấy người muốn tìm không?"Vừa nói đến chuyện này Phù Ngọc Thu lập tức tỉnh ngủ, ngẩng đầu chíp chíp nói:"Có gặp được, ta còn hành hạ hắn một trận nữa""Ừm? Làm thế nào vậy?"Phù Ngọc Thu nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của Phượng Bắc Hà khi quỳ trên đất, còn phun ra một búng máu thì cả người cảm thấy sảng khoái vô cùng. Lập tức kể chuyện mình giả khóc như thế nào làm hại Phượng Bắc Hà ra sao, cái miệng nhỏ nói liến thoắng. Phượng Hoàng mỉm cười nhìn y:"Sau đó thì sao?""Sau đó Diêm La sống bảo ta hát một bài" - Phù Ngọc Thu nói - "Ta đã hát một bài vè mà hồi xưa có người dạy ta để mắng hắn một trận"Phượng Hoàng: "...."Phù Ngọc Thu càng nói càng vui vẻ, ngồi ở đó cười chíp chíp không ngừng ----Phù Ngọc Thu chíp chíp theo nhịp điệu làm người khác vừa nghe đã biết tâm tình y đang vui sướng."Diêm La sống không hiểu ta chíp cái gì, còn khen ta hát hay nữa đó"Phượng Hoàng: ".........."Thấy Phượng Hoàng im lặng giống như người câm không nói lời nào, Phù Ngọc Thu bây giờ mới nhớ tới con chim ngốc này còn đang thích thầm Diêm La kia.Y bĩu môi, đành đổi đề tài:"Hôm nay ta thấy trên tay Diêm La cầm Phượng Hoàng truyền thừa, đó là đồ của ngươi phải không?"Phượng Hoàng nhàn nhạt nói:"Đó là đồ vật truyền thừa của Phượng Hoàng Khư để lại"Phù Ngọc Thu cái hiểu cái không gật gật đầu, trầm ngâm.Phượng Hoàng thấy đôi mắt đen nhánh của Bạch Tước liếc tới liếc lui như đang tính kế gì đó với cây lông vũ kia, hắn khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Phù Ngọc Thu cũng càng ngày càng lãnh đạm.Phượng Hoàng truyền thừa, chỉ cần là chim thú trong người có một ít dòng máu của Phượng Hoàng đều mưu tính muốn có được, một bước lên trời.Chim trắng này....hóa ra cũng như thế.Không biết Phượng Hoàng suy nghĩ cái gì đột nhiên rút chân ra, cục bột trắng đang dựa vào cẳng chân của hắn bị hẫng mà lăn một vòng.Phù Ngọc Thu mờ mịt bò dậy nhìn nhìn, không hiểu sao tự nhiên mình lại lăn ra đây.Phượng Hoàng thờ ơ lạnh nhạt.Nhưng bình thường Phù Ngọc Thu đi đường còn có thể lăn, cho nên không suy nghĩ gì nhiều.Tầm mắt y dừng lại ở đôi cánh gãy của Phượng Hoàng, ngẩng đầu nghiêm túc nói:"Nếu ta lấy được Phượng Hoàng truyền thừa thì cánh của ngươi có thể chữa khỏi được không?"Phượng Hoàng ngẩn ra."Chắc là có thể đó" - Phù Ngọc Thu vội vàng nói - "Ba thiếu tôn đối với cây lông vũ này rất coi trọng, nhất định nó là thứ tốt"Phượng Hoàng tựa hồ là không tin, hơn nửa ngày mới thì thào nói:"Ngươi muốn...... Cho ta?""Ừ!"Đoạn cánh kia đã bị gãy lâu lắm rồi, nhưng những đau đớn khi bị bẻ cánh giống như bóng ma vậy, luôn bao phủ lấy toàn thân hắn.Phượng Hoàng ngẩn ngơ cúi đầu nhìn Bạch Tước, bắt gặp cặp mắt thuần khiết và nghiêm túc đang nhìn mình, đồng tử vàng nhạt của hắn hơi co lại:"Này, này, này" - Phù Ngọc Thu sốt ruột duỗi cánh ra lay Phượng Hoàng: "Có thể chữa được hay không?"Phượng Hoàng khẽ mở mỏ ra, giống như muốn nói gì đó.Hắn do dự muốn nói lại thôi, nửa ngày mới gật gật đầu, ý là: Có thể.Phù Ngọc Thu lập tức cao hứng, so với việc bản thân có thể trốn thoát khỏi Cửu Trọng Thiên còn vui vẻ hơn.Phượng Hoàng nhìn gương mặt vui tươi hớn hở của chim trắng nhỏ, ánh mắt phức tạp.Hắn có thể nhìn ra Bạch Tước này thật sự chỉ đơn thuần muốn lấy Phượng Hoàng truyền thừa cho hắn chữa cánh mà thôi....Nhưng chính vì có thể nhìn ra sự đơn thuần đó nên mới khiến hắn mờ mịt...Phượng Hoàng truyền thừa....Chim trắng này không muốn lấy nó cho mình một chút nào sao?Phù Ngọc Thu đã xác định tốt vấn đề này, cũng không ở lại cung điện giam cầm Phượng Hoàng lâu nữa.Trời dần dần sáng, y vẫy vẫy cánh với Phượng Hoàng:"Đêm mai ta lại qua đây với ngươi nha"Phượng Hoàng gật đầu.Phù Ngọc Thu chạy đi xa rồi.Phượng Hoàng nhìn thân hình tròn vo dần dần đi xa, trong mắt hiếm khi xuất hiện một tia sáng không dễ phát hiện.********
Mặt trời lên cao.Phù Ngọc Thu chạy về sảnh ngoài, còn chưa kịp nghỉ lấy hơi đã bị Vân Thu ôm lấy mang đến đại điện Cửu Trọng Thiên.Tiên Tôn đang ngồi trên ghế mây, quần áo trên thân tầng tầng lớp lớp trắng như tuyết, cả người toát ra khí chất tôn quý ung dung.Khi thấy Bạch Tước đến gần, hắn vẫy vẫy tay, ôm Bạch Tước đặt lên đầu gối rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu chim trắng nhỏ.Phù Ngọc Thu giả vờ ngoan ngoãn, nghiêng đầu nhìn hắn.So với trước đây, hình như tâm tình của Diêm La lại ....càng tốt hơn thì phải?Chỉ hát một bài thôi mà có thể kì diệu vậy sao?!Phù Ngọc Thu khiếp sợ.Tiên Tôn nhàn nhạt nói: "Lại hát cho ta nghe một bài đi"Phù Ngọc Thu vừa nghe thấy thế vội vàng há mỏ muốn hát:"Diêm La sống...ưm!"Tiêm Tôn đột nhiên duỗi tay nắm lấy cái mỏ nhỏ vàng nhạt:"Không nghe bài hôm qua đâu, hát bài khác đi"Phù Ngọc Thu bĩu môi, đành phải nghe lời đổi bài hát khác.Y bắt đầu chíp chíp chíp."Cây ăn thịt người bị vẹo cổ, cực kì hung ác lại còn không ăn chay""Nhìn Diêm La sống mà khổ, suốt ngày chỉ biết tức giận không hay""Đáng giận, đáng giận!"Tiên Tôn: "........."Tiên Tôn lần nữa nắm lấy cái mỏ đang ríu rít kia lại, cười đến ôn hòa nhưng lại khiến người khác lạnh gáy:"Lần này hát cũng không tồi---để ta thưởng cho ngươi một chút"Phù Ngọc Thu vui vẻ nhìn hắn, cho dù bị nắm mỏ cũng không giận chút nào.Phần thưởng kìa.Có phải là Phượng Hoàng truyền thừa không?Tiên Tôn duỗi tay sang bình ngói bên cạnh lấy ra một con tằm tuyết, đưa đến trước mặt Phù Ngọc Thu:"Tằm tuyết trăm năm, là vật đại bổ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu---ăn đi"Phù Ngọc Thu: "....."Phù Ngọc Thu: "Chíppp---!"Y nhìn thấy tằm tuyết là lại thấy ghê tởm, suýt chút nữa lại phun nước ra tay Tiên Tôn.Tiên Tôn cười cười nhìn chim trắng héo rũ rúc vào đầu gối mình, tâm tình càng tốt hơn.Vân Thu im lặng đứng bên cạnh, cảm thấy Tiên Tôn đối xử với con chim trắng này....Quá mức đặc biệt.*****
Đêm hôm sau.Phượng Hoàng nghe tiếng chuông gió vang lên bên tai, nghĩ đã đến thời gian Bạch Tước đến.Nhưng chờ mãi chờ mãi, cho dù Bạch Tước có bò đi chăng nữa thì cũng phải đến nơi rồi mới đúng.Thế mà bên ngoài lại không có chút bóng dáng nào.Phượng Hoàng khẽ nhíu mày.Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến một âm thanh rất nhỏ.Phù Ngọc Thu ốm yếu đi vào bên trong, bước chân nặng nề.Càng kỳ lạ hơn nữa là trên cổ y đeo một sợi dây thừng, đằng sau đuôi còn kéo đồ vật nho nhỏ gì đó.---Đồ vật kia to bằng ngón tay út, được bọc trong nhiều lớp giấy, bên ngoài quấn chặt bằng dây thừng đặt nằm ở phía sau đuôi, được chim trắng dùng sức kéo đi.Phượng Hoàng hỏi: "Ngươi mang cái gì theo vậy?"Phù Ngọc Thu chậm rì rì đi đến bên người Phượng Hoàng, uể oải nói: "Cho ngươi""Cho ta?"Phù Ngọc Thu gật đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đồ vật đằng sau bỗng nhiên giãy dụa, suýt thì kéo ngã thân hình tròn vo của Phù Ngọc Thu xuống để chạy trốn.Phượng Hoàng duỗi móng vuốt của mình ra dẫm lên giây thừng, giữ chặt nó tránh cho Phù Ngọc Thu bị kéo ngã.Nhìn thứ kia bị giấy bao lấy vẫn còn tung tăng nhảy nhót ở bên trong, Phượng Hoàng cảm thấy có gì đó không ổn.Quả nhiên, Phù Ngọc Thu cởi dây thừng ném ra, dang cánh nhào vào ôm chặt lấy cẳng chân Phượng Hoàng.Y run run nói:"Kia...,kia...kia là tuyết tằm mà Diêm La sống ban thưởng cho ta đó, nghe nói là vật đại bổ. Trên người ngươi còn có thương tích nên ta kéo, kéo tới...a...ngươi mau, mau ăn nó đi!"Phượng Hoàng: "......."
Mặt trời lên cao.Phù Ngọc Thu chạy về sảnh ngoài, còn chưa kịp nghỉ lấy hơi đã bị Vân Thu ôm lấy mang đến đại điện Cửu Trọng Thiên.Tiên Tôn đang ngồi trên ghế mây, quần áo trên thân tầng tầng lớp lớp trắng như tuyết, cả người toát ra khí chất tôn quý ung dung.Khi thấy Bạch Tước đến gần, hắn vẫy vẫy tay, ôm Bạch Tước đặt lên đầu gối rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu chim trắng nhỏ.Phù Ngọc Thu giả vờ ngoan ngoãn, nghiêng đầu nhìn hắn.So với trước đây, hình như tâm tình của Diêm La lại ....càng tốt hơn thì phải?Chỉ hát một bài thôi mà có thể kì diệu vậy sao?!Phù Ngọc Thu khiếp sợ.Tiên Tôn nhàn nhạt nói: "Lại hát cho ta nghe một bài đi"Phù Ngọc Thu vừa nghe thấy thế vội vàng há mỏ muốn hát:"Diêm La sống...ưm!"Tiêm Tôn đột nhiên duỗi tay nắm lấy cái mỏ nhỏ vàng nhạt:"Không nghe bài hôm qua đâu, hát bài khác đi"Phù Ngọc Thu bĩu môi, đành phải nghe lời đổi bài hát khác.Y bắt đầu chíp chíp chíp."Cây ăn thịt người bị vẹo cổ, cực kì hung ác lại còn không ăn chay""Nhìn Diêm La sống mà khổ, suốt ngày chỉ biết tức giận không hay""Đáng giận, đáng giận!"Tiên Tôn: "........."Tiên Tôn lần nữa nắm lấy cái mỏ đang ríu rít kia lại, cười đến ôn hòa nhưng lại khiến người khác lạnh gáy:"Lần này hát cũng không tồi---để ta thưởng cho ngươi một chút"Phù Ngọc Thu vui vẻ nhìn hắn, cho dù bị nắm mỏ cũng không giận chút nào.Phần thưởng kìa.Có phải là Phượng Hoàng truyền thừa không?Tiên Tôn duỗi tay sang bình ngói bên cạnh lấy ra một con tằm tuyết, đưa đến trước mặt Phù Ngọc Thu:"Tằm tuyết trăm năm, là vật đại bổ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu---ăn đi"Phù Ngọc Thu: "....."Phù Ngọc Thu: "Chíppp---!"Y nhìn thấy tằm tuyết là lại thấy ghê tởm, suýt chút nữa lại phun nước ra tay Tiên Tôn.Tiên Tôn cười cười nhìn chim trắng héo rũ rúc vào đầu gối mình, tâm tình càng tốt hơn.Vân Thu im lặng đứng bên cạnh, cảm thấy Tiên Tôn đối xử với con chim trắng này....Quá mức đặc biệt.*****
Đêm hôm sau.Phượng Hoàng nghe tiếng chuông gió vang lên bên tai, nghĩ đã đến thời gian Bạch Tước đến.Nhưng chờ mãi chờ mãi, cho dù Bạch Tước có bò đi chăng nữa thì cũng phải đến nơi rồi mới đúng.Thế mà bên ngoài lại không có chút bóng dáng nào.Phượng Hoàng khẽ nhíu mày.Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến một âm thanh rất nhỏ.Phù Ngọc Thu ốm yếu đi vào bên trong, bước chân nặng nề.Càng kỳ lạ hơn nữa là trên cổ y đeo một sợi dây thừng, đằng sau đuôi còn kéo đồ vật nho nhỏ gì đó.---Đồ vật kia to bằng ngón tay út, được bọc trong nhiều lớp giấy, bên ngoài quấn chặt bằng dây thừng đặt nằm ở phía sau đuôi, được chim trắng dùng sức kéo đi.Phượng Hoàng hỏi: "Ngươi mang cái gì theo vậy?"Phù Ngọc Thu chậm rì rì đi đến bên người Phượng Hoàng, uể oải nói: "Cho ngươi""Cho ta?"Phù Ngọc Thu gật đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đồ vật đằng sau bỗng nhiên giãy dụa, suýt thì kéo ngã thân hình tròn vo của Phù Ngọc Thu xuống để chạy trốn.Phượng Hoàng duỗi móng vuốt của mình ra dẫm lên giây thừng, giữ chặt nó tránh cho Phù Ngọc Thu bị kéo ngã.Nhìn thứ kia bị giấy bao lấy vẫn còn tung tăng nhảy nhót ở bên trong, Phượng Hoàng cảm thấy có gì đó không ổn.Quả nhiên, Phù Ngọc Thu cởi dây thừng ném ra, dang cánh nhào vào ôm chặt lấy cẳng chân Phượng Hoàng.Y run run nói:"Kia...,kia...kia là tuyết tằm mà Diêm La sống ban thưởng cho ta đó, nghe nói là vật đại bổ. Trên người ngươi còn có thương tích nên ta kéo, kéo tới...a...ngươi mau, mau ăn nó đi!"Phượng Hoàng: "......."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store