ZingTruyen.Store

[ EDIT | Trọng sinh ] Trùng tộc: Hãy sống thật tốt

Chương 12: Có một mục nhiệm vụ bị trùng.

Meoxuxu

Trùng hợp tiến lên, bản năng muốn bảo vệ dâng lên mãnh liệt. Hi Già ôm chặt lấy cậu, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo từ cơ thể Tây Nặc, lại nhìn bộ quần áo mỏng manh trên người cậu, cánh tay càng siết lại mạnh hơn, không hề buông lỏng.

“Không sao rồi.” Giọng Hi Già thấp và lạnh, như gió mùa đông phủ lên mầm xuân còn non, lạnh đến mức khiến người ta run lên.

“Không có gì cả.” Tây Nặc đáp ngắn gọn.

“Bị kinh hãi?”

“Cũng… tạm ổn.” Ngoại trừ tâm tình không thoải mái, đúng là cậu không bị thương gì cả.

Xác nhận Tây Nặc không gặp nguy hiểm, Hi Già mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chuyển sang phía Colin.

Kiều Lí căng chặt mặt, trong tay còn cầm trái cây, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn:
“Lão đại… ta sai rồi……”

Colin thì toàn thân tỏa ra sát khí lạnh, giọng âm trầm:
“Lão đại, xử trí thế nào?”

Phó quan nhìn sắc mặt của Hi Già liền hiểu ý. So với Colin đang như sắp giết người, thì sắc mặt u ám của Hi Già ngược lại lại bình tĩnh hơn nhiều. Vị thượng tướng đế quốc này đã xác nhận hùng chủ nhà mình bình yên vô sự, khí tức quanh người cũng thu lại không ít, giống như—đã buông tha đám trùng nơi này.

Thượng giáo trùng quỳ dưới đất nhìn thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, nghĩ rằng: Hi Già hoắc tư đặc quả nhiên không để ý hùng chủ của mình!

Hay là… bây giờ nhân cơ hội tố giác Tây Nặc tổ cách hoang dâm bừa bãi? Cưới được đệ nhất thượng tướng mà còn ăn cây táo rào cây sung, hết Kiệt Lạc Ni sẹo đầy người lại đến cái gầy như que củi kia, khẩu vị cũng quá nặng!

Nhưng… nhìn cảnh trùng cái kia ôm lấy trùng đực như trân bảo, hắn lại cảm thấy không chắc nữa.

Thượng giáo trùng chợt hiểu ra—tất cả những gì hắn tưởng tượng nãy giờ đều không có chứng cứ, toàn là hư cấu, lung tung như rơm rác.

Giống như có một cái búa đập mạnh xuống đầu—
Hắn tiêu rồi.

Hi Già Hoắc Tư Đặc càng bình tĩnh bao nhiêu, càng chứng tỏ mưa lớn sắp ập xuống bấy nhiêu.

Quả nhiên, thượng tướng chỉ liếc hắn một cái, rồi lạnh lùng nói:
“Ta không thích dùng đặc quyền để xử phạt người khác.
Nhưng các ngươi—một chi đội nhỏ bé—lại dám lạm dụng quân quyền, tùy tiện ức hiếp trùng của ta, thật mất mặt Trung Ương Quân.”

Sau đó anh quay sang Colin, dứt khoát ra lệnh:“Áp giải về tòa án quân sự. Lập tức quân pháp xử trí.”

Nghe vậy, thượng giáo trùng mặt đầy máu lập tức sụi lơ xuống đất, sắc mặt như tro tàn.

Tòa án quân sự… lại còn “lập tức” thẩm xử…
Nghĩa là toàn bộ những giao dịch dơ bẩn trước đây của hắn sẽ bị phơi sáng, không còn đường sống—

Hắn sẽ bị xử phạt nặng nhất theo quân pháp. Nhẹ thì bị sung quân ra hoang tinh suốt đời. Nặng thì—tử hình.

Hi Già Hoắc Tư Đặc không cần tự mình ra tay, chỉ một câu đã nghiền nát hắn như một con kiến.

“Thượng tướng, xin—”

Hắn vừa mở miệng, Colin đã giáng một cú đá vào miệng hắn, khiến hắn ục máu, trên đất rơi ra vài thứ không rõ là răng hay miệng.

Phó quan Colin làm việc thật sự quá tàn nhẫn.
Còn lão đại của hắn—Hi Già Hoắc Tư Đặc—thì mặt vô biểu tình, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai.

Trùng của Đệ Tam Quân Đoàn tiến lên, lôi thượng giáo trùng đi như kéo một bao hàng. Colin lại nhìn sang trùng chịu trách nhiệm mở khóa lúc nãy—trùng đó mặc chế phục trị an. Hắn kéo môi, lạnh nhạt nói:
“Xin lỗi đã làm bẩn chỗ này.”

Trị an trùng nào dám hé răng.

Hi Già kéo tay Tây Nặc, dẫn cậu rời khỏi khu câu lưu, đi vào đại sảnh trống trải của trị an sở. Đám bình dân bị điều tra đã giải tán, chỉ còn trùng của Đệ Tam Quân Đoàn đứng chỉnh tề.

Colin và Kiều Lí theo sau.

“Lão đại, đồ của ngài.”

Phó quan Thiêu tộc hờ hững ném chìa khóa phi thuyền lại.
Hi Già đưa tay đón lấy.

Kiều Lí lại một lần nữa nín thở cứng người.

“Cảm ơn.”
Hi Già không nói thêm gì, cũng không hỏi vì sao chìa khóa lại xuất hiện trong tay Kiều Lí trước đó. Anh thu lại chìa khóa bí mật, ánh mắt bình thản như thể vật này chưa từng nên bị người khác chạm vào.

Colin đứng bên cạnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Kiều Lí thì buồn bực, giận dỗi muốn thử xem đó là thứ gì, kết quả vừa mở ra một chút liền bị mùi thuốc xộc thẳng vào mũi khiến cậu sặc đến ho không ngừng.

Hi Già kéo tới hai cái ghế, để Tây Nặc cùng hắn cùng nhau ngồi xuống.

“Chúng ta không rời đi sao?” Tây Nặc hỏi.

“Không.”
Hi Già khoanh chân, chế phục đen ôm lấy dáng người thon dài, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
“Chờ nguyên soái tới.”

“Để làm gì?”
Tây Nặc vốn đã chán ghét Trung Ương Quân, đương nhiên càng không thích nguyên soái Herman.

“Xin lỗi.”

Hi Già cúi đầu nói, giọng trầm thấp. Hơi thở lạnh nhẹ phả lên da Tây Nặc. Thấy thế, Colin lập tức kéo Kiều Lí tránh ra cửa.

Cánh cửa lớn của trị an sở vốn đã bị Kiều Lí đá bung, giờ đang được dựng lên tạm bợ, gió lạnh thổi rít qua khe hở, khiến cả đại sảnh lắc lư như sắp đổ. Tây Nặc cũng đứng bật dậy theo bản năng.

Hi Già mở rộng quân áo, vươn tay ra:
“Lại đây.”

Tây Nặc thở nhẹ, chậm rãi ngồi lên đùi anh. Ngay sau đó đầu bị trùng cái ôm sát vào cổ, gò má tựa lên bờ vai rắn chắc.

Chế phục bao quanh, hơi ấm tràn đầy.
Cảm giác an toàn này—tuy hai năm làm phu phu từng đầy bất hòa—nhưng quen thuộc đến mức tự nhiên.

Tây Nặc dụi mặt vào cổ anh, tóc đen quấn lấy khóa áo màu bạc, giọng nghèn nghẹn:
“Tôi thấy Trung Ương Quân thật là… thân thiện quá mức. Gửi xuống một đội tra xét mà cũng toàn một đám không có đạo đức, binh lính thì ngu xuẩn, thượng giáo thì tham lam.”

“Sẽ được chỉnh đốn.”
Giọng Hi Già kề sát bên tai, rung động lan qua da thịt, khiến Tây Nặc hơi run, không kìm được cọ cọ vào yết hầu anh.

“Tây Nặc.”
Trùng cái cúi đầu, giọng thấp:
“Tôi có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì?”
Hơi thở của Hi Già phả lên khiến đầu óc Tây Nặc càng thêm mơ hồ.

“Xin lỗi vì tôi tới chậm.”
Giọng Hi Già trầm, mang chút bất mãn với chính mình.
“Kiều Lí và Colin đến sớm hơn vì không bị thiết bị chắn tín hiệu cản trở. Tôi trở lại quân bộ, mở lại liên hệ mới nhận được tin nhắn. Định vị cũng bị lệch, mất gần mười phút.”

Tây Nặc chớp mắt, cảm nhận được sự thành thật trong từng chữ.

“Không sao.”
Cậu nhún vai, giọng thoải mái:
“Nơi này gần nhà, Kiều Lí tìm được tôi trước cũng bình thường. Còn Colin… chắc trùng hợp ở gần? Với lại thời điểm đến gần như bằng nhau. Không chết là may rồi.”

Hai người đều có kinh nghiệm, lần này Tây Nặc không trách ai cả.
Hi Già và thuộc hạ tìm được nhanh như vậy, dù nhìn kiểu nào cũng là ưu tiên hàng đầu bảo vệ trùng đực của anh.

Tây Nặc ngẩng đầu:
“Ta cũng có chuyện muốn nói.”

“Ừ?”

Tây Nặc ngừng cọ mặt, hơi ngửa ra nhìn Hi Già. Khoảng cách cực gần, là tư thế chỉ những đôi có quan hệ thân mật mới có thể tự nhiên như vậy.

Cậu suy nghĩ một lúc—vì chuyện muốn nói có quá nhiều, đến mức không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, cậu cảm thấy việc cùng Hi Già sống cho tốt mới là quan trọng nhất, vì thế phải nhanh chóng giải thích chuyện ở hội sở trước.

“Nghe cho rõ này. Tôi tới quân bộ tìm anh là vì muốn nói cho anh biết: Tôi theo Randall đến hội sở trùng đực, nhưng tôi thật sự chưa làm gì cả! Tôi chưa chạm vào bất kỳ con trùng nào khác!”

“Em thề…” trùng đực tóc đen, mắt xanh biếc khựng lại giữa chừng, rồi nhanh chóng sửa lời,
“Dù là trước hay sau khi kết hôn, em cũng chỉ từng có mình anh mà thôi.”

Trùng đực bỗng nhiên nói ra mấy câu này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hi Già, làm cánh tay đang ôm eo trùng đực cũng cứng lại đôi chút.

Trong khoảnh khắc hồi tưởng, Hi Già nhớ lại lần trước bị Nạp Đức Khắc gây chuyện đến tận cửa. Khi đó, Tây Nặc còn mắng anh cứng đầu, nói rằng ở hội sở trùng cái nào cũng “ngon” hơn anh.

“Ừ, tôi tin.” Hi Già đáp, không nói gì thêm.

“...Thật sao?” Tây Nặc kinh ngạc. Sao lại dễ vậy? Cậu cứ tưởng Hi Già còn ôm bụng cả đống bất mãn, đợi lúc này sẽ bùng nổ giống như cậu vậy, mang hết ra mà trút.

Cậu thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một tràng cam đoan, lời thề với Trùng Thần, còn định lăn lộn làm nũng dỗ trùng cái.

“Thật.”
Mi mắt mảnh màu vàng nhạt của trùng cái rũ xuống, tựa như cánh hoa sớm mai phủ một tầng sương trắng.

Tây Nặc còn muốn giải thích thêm, nhưng mở miệng lại không thể nói ra lý do thật sự. Việc Randall “làm việc” với cậu tại hội sở là bí mật, cậu không có quyền nói với bất kỳ ai — kể cả Hi Già.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chợt nhớ lần nào tới hội sở Kiều Lí cũng có mặt. Chẳng lẽ Kiều Lí đã báo toàn bộ cho Hi Già rồi?

Xem ra chắc chắn là biết sớm rồi! Nhất định là thế!

Tâm trạng Tây Nặc lập tức nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi! Chồng chồng bọn họ giải hết hiểu lầm nhanh như vậy.

Trùng đực vui vẻ cười nhìn trùng cái, tâm tình nhẹ bẫng. Nhưng khuôn mặt trùng cái lại càng thêm trầm, chẳng nhìn ra bao nhiêu vui mừng.

Tây Nặc lại cọ qua cọ lại. Cậu dùng chóp mũi và môi nhẹ nhàng cọ vào trùng cái.

“Ngứa.” Hi Già khẽ oán, nhưng không né tránh.

Tây Nặc càng chơi xấu, cọ tới lui.

Sau cùng, đôi môi mềm của cậu khựng lại ngay trên môi Hi Già đang hơi đỏ lên.

“Hôn cái nữa?” Tây Nặc chủ động đề nghị.

Hai trùng vừa mới chạm môi—

“Ồ ô, ban ngày ban mặt mà dính nhau như tình lữ nhỏ vậy à?”

Giọng nói già nua, đục ngầu vang lên từ hướng cửa chính. Nguyên soái Herman dẫn theo hơn mười vệ binh bước vào.

Colin và Kiều Lí cũng đi theo.

Tây Nặc không chút xấu hổ, còn thoải mái ôm cổ Hi Già, không định chui khỏi đùi trùng cái.

“Gặp nguyên soái.”

Tây Nặc chủ động chào, giọng nhạt nhẽo tiêu chuẩn.

Hi Già đang ôm Tây Nặc nên không đứng dậy được. Đây cũng không phải trường hợp chính thức, nên anh chỉ hơi gật đầu: “Nguyên soái.”

Nguyên soái Herman đã xấp xỉ trung niên, da mặt hơi nhăn chùng, nhưng đôi mắt lại sắc như kên kên, mang theo chút âm trầm.

“Tây Nặc các hạ, ngài không bị kinh sợ chứ? Ai da, thủ hạ ta đúng là! Ta đã gọi cấp trên của tên thượng giáo này. Đại tá nói sẽ nghiêm khắc trừng trị.”

Nguyên soái cười tủm tỉm xin lỗi Tây Nặc.

Tây Nặc chỉ mỉm cười, không đáp.

Herman hỏi tiếp: “Đội còn lại đâu?”

Colin trả lời: “Đều bị giam trong phòng lưu.”

Phó quan Cam Phát nói thêm: “Xin lỗi nguyên soái, ta đã đánh gãy răng sâu của tên cầm đầu.”

Nguyên soái khoát tay: “Không sao không sao! Hùng chủ của Hi Già bị ủy khuất, hắn tự nhiên phải ăn chút đau khổ!”

Lúc này, Hi Già mới mở miệng:
“Nguyên soái, ngài nói giao cho đại tá. Nhưng ta đã bảo Colin đưa hắn ra toà án quân sự, xét xử nhanh.”

Giọng điệu ôn hòa nhưng không cho phép phản bác.

Herman nghe hiểu ngay: “Đúng đúng! Dù gì cũng là hùng chủ của ngươi! Được! Không chỉ một tên thượng giáo, ta giao cả phân đội cho ngươi xử trí. Muốn giết muốn xẻo gì tùy.”

Hi Già cúi đầu: “Đa tạ nguyên soái.”

Herman cười ha hả: “Không quấy rầy hai người tình lữ nữa. Nhưng ta nói này, đang nghỉ phép mà còn chạy đến quân bộ làm gì? Đám già chúng ta có hấp dẫn bằng Tây Nặc chắc?”

Sắc mặt Hi Già trầm xuống:
“Có trùng phi pháp trà trộn vào chủ tinh, nếu không tìm ra nhanh, tôi lo Tây Nặc lại bị thương.”

Câu này nói ra rất khó nghe. Tây Nặc bị bắt không phải do tinh tặc, đó là do Quân Trung Ương. Nói như vậy rõ ràng Hi Già vẫn còn tức.

Herman cười gượng: “Đã tra rồi! Chưa thấy trùng phi pháp nào. Ta nghi là an toàn cục báo sai! Lúc ta về sẽ dạy lại bọn họ, đừng báo nguy loạn lên làm Tây Nặc phải xa thư quân!”

Nguyên soái lại giả nghiêm túc: “Hết kỳ nghỉ thì đừng đến quân bộ nữa! Lần nữa là ta cách chức!”

Hi Già rút tay khỏi eo Tây Nặc, cúi chào nghe lời, không hỏi thêm gì về điều tra.

Tây Nặc đứng bên im lặng, khi nguyên soái nhắc đến mình mới cười xã giao.

Ở kiếp trước, cậu và Hi Già bất hòa, không hề lui tới quân bộ nên chưa từng nói chuyện với nguyên soái.

Nguyên soái nhiệt tình, còn Hi Già lại lạnh lùng.

Tây Nặc thầm đánh giá. Linh cảm nói cho cậu biết: Herman không thích Hi Già, cũng không thích hùng chủ của anh chính là cậu.

Không giống Colin — Colin ghét cậu thể hiện rất rõ ràng — còn Herman thì luôn tỏ vẻ hòa ái trước mặt Hi Già.

Không hiểu sao, Tây Nặc lại nhớ đến thư phụ quá cố của mình — Irun Tái Đặc, trưởng quan cũ của Hi Già. Irun mới thật sự thích Hi Già.

Nguyên soái đã đích thân tới xin lỗi, chuyện hôm nay xem như đóng lại.

Tây Nặc trượt xuống khỏi đùi Hi Già, kéo anh đứng lên.

Chưa đến giữa trưa, Hi Già hỏi nhỏ:
“Không đến hội sở, vậy giờ ngươi muốn đi đâu? Ta đi cùng.”

Tây Nặc nhún vai: “Về nhà?”

Bên ngoài lạnh thật. Cậu muốn về thay đồ ấm, uống trà nóng hoặc chocolate cùng Hi Già, tận hưởng chút thời gian yên bình trong nhà, không tranh cãi.

“Được.”
Hi Già dắt Tây Nặc hướng xe quân sự.

Kiều Lí nghe xong biết không cần theo nữa nên chạy trước. Nó chạy sang xe Colin:
“Colin, ta đến nhà ngươi chơi được không?”

Rồi quay sang nhóm quân nhân đi cùng Hi Già:
“Cùng nhau không?”

Đám quân trùng này lúc làm nhiệm vụ thì lạnh như băng, nhưng khi xong việc lại hiền hòa lạ thường.

“Được!”
Mấy trùng cao lớn vây quanh Kiều Lí bé nhỏ như đang bắt nạt một con mèo con. Có trùng cao hơn Hi Già, còn vuốt vuốt đầu tóc nâu vàng của Kiều Lí mà cười vang.

Colin đen mặt. Hắn sắp bị ép tiếp nhận một ổ trùng ầm ĩ trong nhà.

Nguyên soái cũng rời đi.

Tây Nặc chuyển xe nhà màu bạc tự động chạy theo phía sau, còn cậu lên xe quân sự màu đen của Hi Già — xe này an toàn hơn, khoang sau cũng rộng. Kiếp trước cậu chỉ ngồi duy nhất đêm tân hôn. Đây là lần thứ hai.

Khi cửa xe đóng lại và xe cất lên, Tây Nặc quay sang nhìn Hi Già, thì thấy Hi Già cũng đang nhìn cậu.

“Anh đang nghĩ gì?” Tây Nặc hỏi.

Cậu cứ tưởng Hi Già sẽ nói chuyện nguyên soái. Dù gì Herman đến xin lỗi kỳ lạ không chịu được — chỉ vì một thượng giáo, vậy mà phải tự mình tới.

Nhưng ánh mắt Hi Già trầm xuống, hai tay đặt trên quần quân phục, gương mặt lạnh lại và nghiêm túc:
“Tôi đang nghĩ… có nên tiếp tục thứ mà Herman vừa phá ngang hay không.”

“…Hả?”

Trùng cái quá mức nghiêm túc khiến Tây Nặc sững lại mấy giây mới hiểu ra.

“Phá ngang… chuyện tiếp theo?”
Chẳng phải là… nụ hôn của hai bọn họ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store