ZingTruyen.Store

Edit Trong Sinh Dan Quoc Kieu Tieu Thu Thap Nguyet Vi Vi Luong

Editor: Vuvu

"Mẹ, con về rồi." Đường Kiều bỏ mũ ra, mái tóc ngắn ngang vai xõa xuống. Tóc của cô hơi xoăn nhẹ, khác với những cô gái khác, nếu như ai không biết còn tưởng Đường Kiều đi làm tóc đâu.

Thẩm Liên Y sửng sốt một chút, nhưng cũng không quá bận tâm, bà thuận miệng hỏi: "Con lại cắt tóc sao?"

Gần đây Đường Kiều đểu để tóc như thế này. Cô gật đầu: "Tóc dài nóng lắm ạ!"

Cho dù trời lạnh, cô vẫn thích kiểu tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái này hơn.

Đường Kiều treo mũ lên giá, quay đầu liền thấy Thẩm Liên Y bê nước ô mai đi đến, cô cười khanh khách nhận lấy, nói: "Quả nhiên là mẹ hiểu con nhất."

Thẩm Liên Y bật cười, mắng: "Như thế con mới không đi ăn trực nhà người khác, thật mất mặt!"

Còn không phải là hai ngày trước cô sang "hàng xóm" ăn hai bát cháo đậu xanh sao?Đường Kiều cười hì hì, nói: "Lời này của mẹ không đúng rồi. Cái gì gọi là ăn trực chứ? Không phải 

mẹ đã nói, là hàng xóm thì phải giúp đỡ lẫn nhau sao?"

Cô ngẩng đầu: "Ô mai rất ngon nha, chua chua ngọt ngọt, còn không mẹ? Con mang cho Thất gia một ít."

Thẩm Liên Y dừng lại, hít một hơi, bà nói: "Con.." Lại nghĩ nghĩ: "Được được được, đúng lúc mang bát sang trả, để mẹ đi."

Đường Kiều: "Nhưng không phải mẹ rất sợ Thất gia sao?"

Thẩm Liên Y nghe con gái trêu chọc liền trợn mắt xem thường, nói thật, bà đúng là có chút sợ Cố Đình Quân. Tuy rằng nhìn rất ôn hòa nhưng lại cho người cảm giác áp bách.

Đường Kiều cười như không cười nhìn mẹ mình, nói: "Rốt cuộc là mẹ lo lắng gì a?"

Kỳ thực Đường Kiều biết, mẹ cô sợ cô bị lừa nha.

Đường Kiều tựa vào người Thẩm Liên Y, nỉ non: "Người ta không có ý đồ gì với con, con không tính kế người ta là tốt rồi."

Thẩm Liên Y trừng mắt nhìn con gái: "Con ngồi yên một chỗ cho mẹ, bây giờ con còn nhỏ, không cần suy nghĩ lung tung."

Đường Kiều lập tức ngồi thẳng lưng, giơ tay thế: "Tuân lệnh!"

Thẩm Liên Y thấy bộ dáng này của con gái, thở dài, cuối cùng mỉm cười nói: "Được rồi, con đi đi."

Đường Kiều cười tươi, đi lấy mũ đội lên, Thẩm Liên Y thấy vậy nghi ngờ hỏi: "Gần như vậy, con đội mũ làm gì?"

Đường Kiều nghiêm túc nói: "Nhưng con vẫn sợ đen nha."

Thẩm Liên Y bất đắc dĩ xua tay: "Con đúng là lắm chuyện."

Đường Kiều ôm bình đi ra ngoài. Cố Tứ thấy người đến là Đường Kiều liền mở cửa: "Đường tiểu thư, mởi vào trong."

Đường Kiều mỉm cười: "Thất gia có ở nhà không?"

"Gâu gâu gâu.."

Cố Nhị Nữu bỗng chốc chạy vọt ra, nhảy bổ về phía Đường Kiều. Đường Kiều hét lên một tiếng, cười khanh khánh tránh thoát.

Cố Tứ: "..."

Mỗi lần Đường tiểu thư đến đều có lặp đi lặp lại cảnh tượng này.

Nhưng một người một chó chơi không biết mệt.

Đường Kiều ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Cố Nhị Nữu, nói: "Đi, vào nhà tìm chủ nhân của mày đi."

Cô đưa bình nước cho Cố Tứ: "Đây là nước ô mai cho Thất gia, ngày hè uống ngon lắm."

Vào cửa, Cố Nhị Nữu đã nằm yên không nhúc nhích trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Đường Kiều ngồi xổm xuống, vuốt ve Cố Nhị Nữu, cảm khái nói: "Thời tiết nóng quá."

"Qua hai ngày nữa là đầu thu, thời tiết sẽ dễ chịu hơn."

Đường Kiều a một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Đình Quân. Ngày hè nóng bức, anh lại vẫn mặc quần áo dài tay, một chút mồ hôi cũng không có, làm cho người ta có cảm giác khoan khoái.

Cô bĩu môi nói: "Thật hâm mộ ngài nha! Tôi chi động một chút thôi là mồ hôi ướt người, đáng ghét."

Cố Đình Quân nhìn thấy chiếc mũ trên đầu Đường Kiều có chút buồn cười, nhưng cũng không nói gì nhiều: "Vào trong ngồi."

Đường Kiều đi sau lưng anh: "Ngài đang làm gì vậy?"

Giọng nói mang theo tò mò.

Cố Đình Quân nhướng mày: "Không phải cô nói trong phòng cô thiếu một bức tranh sao? Tôi vẽ cho cô một bức, tuy không phải tranh quý giá gì, nhưng vẫn có thể mang tặng người."

Đường Kiều lập tức nói: "Ngài đã vẽ xong rồi sao?"

Cố Đình Quân gật đầu.

Chỉ mới nửa tháng thôi nha, Đường Kiều không thể lần nữa cảm khái năng lực của Cố Thất gia.

Cô đi theo Cố Đình Quân vào thư phòng, nét mực chưa khô, nhưng vẫn có thể nhìn rõ bức tranh trên bàn.

Đường Kiều tiến lên nhìn, trên bức tranh vẽ một con cua nhỏ rất sinh động.

Đường Kiều bật cười thanh tiếng, chế nhạo nói: "Ý của Thất gia là nói tôi đi ngang giống con cua này sao?"

Cố Đình Quân cười như không cười: "Tôi cho rằng.. Đây là để cô thỏa niềm ước mơ."

Đường Kiều giật mình nghĩ đến lúc trước cô có nói rất muốn ăn cua biển, lại bật cười: "Mùa thu sắp đến rồi, hôm nào rảnh tôi mời ngài đi ăn cua nha."

Cố Đình Quân xoa xoa đầu Đường Kiều, nói: "Chút tiền tiêu vặt của cô có phải đều để mua đồ ăn vặt không?"

Cô gái nhỏ hình như không có sở thích đặc biệt gì, chỉ luôn ôm đồ ăn vặt đi khắp nơi, còn thường xuyên tặng cho anh một ít. Có thể đoán được chút tiền tiêu vặt kia đã dùng hết.

Cố Đình Quân cười nói: "Không bằng để tôi mời cả nhà cô một bữa, dù sao cũng là hàng xóm, cô cảm thấy thế nào?"

Đường Kiều lập tức vỗ tay nói tốt.

Đường Kiều phát hiện, có đôi khi chỉ cần đổi một cơ hội, đổi một góc độ thì sự việc liền khác biệt. Kiếp trước cô chưa từng nhìn thấy Thất gia tươi cười như vậy. Cố Thất gia lúc nào cũng ôn hòa, thực tế là lạnh lùng.

Nhưng bây giờ lại như thế nào? Hoàn toàn là một người anh hiền lành a!

Nhưng lại nghĩ, bản thân cô đã không giống trước, sao lại nghĩ người khác một chút cũng không thay đổi chứ! Có lẽ.. Có lẽ kiếp trước Thất gia và đời này vẫn giống nhau, chỉ là cô thay đổi cho nên mới nhìn đến một mặt khác của Thất gia mà thôi.

"Sao vậy?" Cố Đình Quân nhìn Đường Kiều đang ngẩn người, hỏi.

Đường Kiều cắn môi, nghiêm trang nói: "Ngài không ký tên cũng không đóng dấu, sau này ta nói đây là tranh ngài vẽ, ai sẽ tin chứ?"

Bộ dáng vô cùng phiền não, lầm bẩm: "Ngài ký tên đi, sau này mới có giá trị a."

Cố Đình Quân cười nhẹ, nói: "Rảnh rỗi mới vẽ, có gì đáng giá chứ?"

Đường Kiều nói thầm trong lòng: Ngài cảm thấy không đáng giá nhưng người khác không nghĩ như vậy nha!

Không nói cái khác, chỉ cần vài năm sau, bức tranh mà Cố Thất gia vẽ chính là ngàn vàng khó mua. Lúc đó, bức tranh cô treo ở đại sảnh khách sạn Cáp Nhĩ Tân không biết có bao nhiêu đến đòi mua đâu.

"Nhưng mà.. Không có ký hiệu gì thì ai biết là ngài vẽ a!" Đường Kiều thừa nhận cô là người phàm tục, nhưng không có biện pháp a, đây là rất nhiều tiền đó.

Cố Đình Quân hơi híp mắt. Đường Kiều bắt đầu dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, khi có chuyện mong người khác làm, nhưng lại không tiện mở miệng, cô đều có bộ dạng này.

Giống như.. Suy xét?

Lại giống như.. Sốt ruột?

Cố Đình Quân không thể nói rõ, chỉ cảm thấy bộ dạng này của cô rất buồn cười.

Anh đi đến bên cạnh Đường Kiều, kéo ngăn tủ ra, Đường Kiều a một tiếng, nghiêng đầu nhìn.

Cố Đình Quân mỉm cười: "Không phải cô thích con dấu sao? Cho cô một cái."

Đường Kiều lại a một tiếng.

Cố Đình Quân cố nén cười, đưa cho cô một con dấu: "Cái này có được không?"

Đường Kiều lập tức nói: "Tất nhiên là được!"

Cô cầm bức tranh ngắm nghía, càng nhìn càng cảm thấy tốt nha.

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, Cố Đình Quân hơi hơi nhíu mày, lập tức nói: "Vào đi."

Cố Tứ: "Thất gia, có điện thoại."

Cố Đình Quân gật đầu, quay sang nói với Đường Kiều: "Cô ở chỗ này chơi đi, tôi ra ngoài một chút."

Đường Kiều gật đầu, nhìn thấy Cố Đình Quân đi lên tầng.

Tuy Đường Kiều quen thuộc với Cố gia, nhưng cô cũng chỉ chuyển động quanh tầng một mà thôi, chưa bao giờ lên tầng hai. Trong lòng cô biết, tầng hai là khu vực tư nhân của Cố Đình Quân, rất nhiều việc làm ăn đều xử lý ở thư phòng tầng hai, cô đi lên thì không thích hợp.

Cô muốn ôm đùi vàng, nhưng cũng có giới hạn. Cái gì nên biết, cái gì không nên biết cô đều biết rõ.

Đường Kiều biết, thư phòng tầng một cũng được gọi là thư phòng, nhưng chỉ là nơi để Cố Đình Quân chơi đùa, đánh đàn vẽ tranh uống rượu ngắm hoa mà thôi.

Cô đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Nhị Nữu đang lăn lộn trên mặt đất, xoa đầu nó, nói: "Nhị Nữu, chúng ta ra vườn hoa chơi đi?"

Là một chú chó, biểu hiện của Cố Nhị Nữu rất thông minh.

Gâu một tiếng, nó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đường Kiều chạy theo. Tuy đã ba bốn giờ chiều, nhưng trời vẫn rất nóng, Đường Kiều cảm thấy mặt trời muốn nướng mọi người thành con cá mực.

Cô đi đến dưới giàn nho, đưa tay về phía trước: "Cố Nhị Nữu, bắt tay."

Cố Nhị Nữu: "..."

Không biết a!

Đường Kiều nghiêm túc nói: "Đưa tay ra, Cố Nhị Nữu."

Trời nắng chang chang, Cố Nhị Nữu lại là chú chó lông rậm, nó không muốn động chút nào, cho dù bình thường hoạt bát, nhưng lúc này nó vẫn nhanh chóng tìm một vị trí mát mẻ, nằm sấp xuống.

A!

Mùa hè chó cũng không thèm động!

Đường Kiều tựa vào dưới giàn nho, mấy ngày nữa là Trung thu, nho đã chín, cô có thể sang hái một ít không a?

Nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi!

Nhưng mà Cố Thất gia thật sự là một người kỳ lạ.

Đường Kiều ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Cố Đình Quân đang đứng bên cửa sổ, sườn mặt anh tuấn nhu hòa. Không biết anh đang nói chuyện ai, tuy khoảng cách xa nên Đường Kiều không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nhưng cô lại có thể cảm giác được sự nghiêm túc của anh.

Đường Kiều nghĩ, nếu như chụp ảnh nhất định rất đẹp.

Cô đưa tay tạo thành hình chữ nhật, bộ dáng như đang chụp ảnh, đứng trong sân tìm góc độ.

"Ở đây không đẹp, ở đây.. Nếu cao hơn một chút, chắc chắn sẽ rất đẹp trai nha."

Đường Kiều quay đầu nhìn chăm chú, tầm mắt bỗng nhiên ngừng lại. Cô hơi hơi nhíu mày, nhanh chóng lùi lại dưới giàn nho, tìm một vị trí ẩn nấp kín đáo, cô mới quay đầu dò xét, tầm mắt dừng lại ở căn nhà đối diện. Biệt thự ở đây cách xa nhau, nhưng Đường Kiều xác định cô vừa rồi cô không nhìn nhầm, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, có hiện lên một sáng?

Đó là ánh sáng từ kính ngắm của súng bắn tỉa!

Có người nhằm vào Cố Đình Quân, ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Đường Kiều.

Cô nhìn khắp nơi, lại ngẩng đầu, vị trí của Cố Đình Quân không chút thay đổi.

Đường Kiều không xác định được người kia có thấy cô hay không? Nhưng cô biết nếu mình không động thủ, Cố Thất gia sẽ gặp nguy hiểm.

Đường Kiều không chút nghĩ ngợi liền rút khẩu Browning từ trong giày ra, cẩn thận ẩn nấp. Lúc này cô mới híp mắt giơ súng nhắm ngay về phía vị trí đối diện vừa xác định.

Từ vị trí của Đường Kiều rất khó bắn trúng, nhưng cô biết, việc cô cần làm không phải là bắn trúng, mà là cảnh báo.

Cảnh báo để Cố Đình Quân có thời gian trốn đi.

Đường Kiều không chút do dự, trực tiếp nổ súng.

"Đùng!"

Tiếng súng vang lên, cửa thủy tinh đối diện vỡ tan, Đường Kiều không dám thu hồi khẩu Browning, bắn liên tiếp hai phát nữa.

Buổi chiều yên tĩnh, tiếng súng vang lên vô cùng chói tai.

Đường Kiều quay đầu nhìn lên, quả nhiên Cố Đình Quân đã không còn đứng bên cửa sổ. Cô nhanh chóng đưa khẩu súng về phía Cố Nhị Nữu. Vỗ đầu nó: "Nhanh lên, Nhị Nữu, ngậm nó giấu trong nhà của mày đi."

Mặt chó của Cố Nhị Nữu mê mang.

Đường Kiều ai ui một tiếng, nói: "Nghe lời, lần sau đến tao sẽ mang khúc xương lớn cho mày, khúc xương vô cùng lớn, đi đi a!"

Hình như Cố Nhị Nữu có biết "khúc xương" là cái gì, nên nó ngậm khẩu súng trong mồm chạy về chuồng chó.

Cố Nhị Nữu vừa đi, Đường Kiều liền nhìn thấy Cố Tứ chạy vọt ra.

Đường Kiều không dám động, cô không biết tình huống bên nhà đối diện như thế nào. Lúc này lại nghe thấy tiếng động, Đường Kiều quay đầu nhìn thấy Cố Nhị Nữu đang chạy trở về.

Đường Kiều ôn cổ Cố Nhị Nữu, nói nhỏ: "Cố Nhị Nữu, tao là ân nhân cứu mạng của chủ nhân mày, cũng là ân nhân của mày, lần này mày phải giúp tao che giấu nha."

"Gâu gâu!"

Mình sẽ cố gắng  mở khóa dần dần các chương set credits bên VNO.

Tuy nhiên những chương quan trọng, gay cấn và lượng đường cao thì mình sẽ chỉ spoil thôi nha. Mọi người đăng ký thành viên bên VNO - dembuon.vn để đọc full chương và ủng hộ editor vì trộm cắp như rươi ạ.

Link đăng ký: https://dembuon.vn/rf/70761/

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store