[EDIT] TRONG GIAN KHỔ VUI VẺ DƯỠNG LÃO_Trạch Lan
Chương 6: Sự kiện bất ngờ.
Mục Tinh lái chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, đi xuyên qua các con đường trong thị trấn.
" Thằng nhóc lại đến rồi, muốn gì nào?"
" Cho một bao hạt giống cải thìa, một bao hạt giống củ cải, với hai bịch phân bón hóa học."
Mua xong đồ, Mục Tinh lấy quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, nhìn rồi đọc: "Bà Trương lấy hai cân thịt nạc, hai quả xoài. Tiểu Bân muốn mua một chiếc cặp sách Ultraman màu xanh dương..."
Một tiếng sau đó, Mục Tinh lái một xe đầy đồ trở về thôn, bắt đầu đưa đồ của mọi người đến tận nhà.
" Cảm ơn cháu nhé Tinh Tinh, nếu không có cháu giúp, chỗ đồ này bác mua thôi cũng khó khăn."
" Cảm ơn anh Tinh Tinh."
" Không có gì, dù sao bản thân cháu cũng phải mua đồ mà."
Mục Tinh đưa xong đồ, mới lái xe ba bánh về thôn Tiểu Khê.
Hiện tại nhà của anh đã khác hoàn toàn, toàn bộ phòng ở đều xây lại, sơn màu sơn sáng sủa, Mục Tinh mua thêm chút đồ điện gia dụng.
Tính cách của anh là không làm khó bản thân, trong thị trấn đồ vật còn ít, còn may mua đồ qua mạng đã phát triển, chỉ là hàng chỉ giao đến thị trấn, còn cần bản thân tự đi lấy hàng.
Chăn ga gối đệm gì đó, tất cả anh đều mua trên mạng, không yêu cầu đẹp đến thế nào, chỉ cần đủ thoải mái là được.
Mở cửa ra là phòng khách, bên phải là hai căn phòng ngủ, bên trái thì coi như là thư phòng. Phía sau là sân vườn, sân cực rộng, bên trái là một gian bán mở rộng phòng bếp, một góc là bàn ăn. Bên phải làm hai luống đất trồng rau, cũng một bồn hoa.
Đem hai bao gạo vừa mua để vào trong bếp, bắt đầu vo gạo nấu cơm.
Tính thời gian thì anh về thôn Tiểu Khê cũng được khoảng nửa năm rồi. Nửa năm này, Mục Tinh cảm thấy mình có sự thay đổi rất lớn.
Đầu tiên là khỏe hơn, vừa nãy, hai bao gạo mua trừ thị trấn về, một túi nặng 25 kg, anh dùng một bàn tay là có thể nhấc từ trên xe ba bánh xuống dễ dàng, hơi thở cũng không nặng thêm chút nào. Anh không nhớ là trong trí nhớ của Mục Tinh có loại này sức lực thiên phú.
Sau đó là ngũ cảm. Các giác quan đều nhạy bé hơn rất nhiều, thân thể cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng.
Còn lại chính là ngoại hình. Nguyên thân hai năm ở Chúng Tinh giải trí chịu áp lực cực lớn, tinh thần đã có tình trạng hậm hực cùng âu lo mức độ nặng, điều đó càng tạo áp lực lên thân thể, thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, rụng nhiều tóc, mép tóc lùi về sau quá nhiều.
Trở về thôn Tiểu Khê lúc sau, điều đầu tiên chính là cân nặng tăng lên, khỏi cần bàn cãi. Mục Tinh là cái phổi bò, trong đầu nghĩ thế nào thì nói thế ấy, không tồn tại cái gọi là phiền não.
Anh cũng sẽ không để bản thân phải chịu thiệt, sinh hoạt thế nào mà bản thân thoải mái thì sống. Quá mữ gầy yếu thể trạng sau khi cùng Chúng Tinh giải ước đã khá lên không ít, trong nửa năm này càng là mắt thường mà thấy mượt mà hẳn lên, không còn có dáng vẻ gió thổi liền bay như lúc trước.
Còn may Mục Tinh lúc rảnh rỗi thường đi dạo trong rừng, lượng vận động cũng coi như đủ, không thì cơ bụng chỉ sợ không giữ nổi.
Mép tóc biến hóa thì mắt thường là nhìn ra, mỗi khi soi gương đều có thể thấy lông tơ tinh tế một chút lại một chút mọc lên.
Sau đó chính là làn da.
Vốn dĩ nguyên thân trời sinh làn da hảo, trẻ con trong núi làm gì có khái niệm chống nắng, từ nhỏ đến lớn mỗi ngày trần chụi chạy dưới ánh mặt trời, cả người vẫn luôn trắng trẻo mềm mại, bởi vì áp lực lớn, nhìn khí sắc thấy tiều tụy mà thôi.
Nửa năm này Mục Tinh mặc gió mặc mưa đều đi dạo trong núi, không những không trở nên thô ráp, ngược lại càng trắng nõn tinh tế đến không chút tỳ vết, ôn nhuận tinh tế giống viên ngọc, khí sắc càng là trong trắng lộ hồng, cả người đều mềm mại đến mức véo ra nước đến nơi.
Mục Tinh còn ngại bản thân trắng như con gái, có một thời gian cố ý nhằm lúc giữa trưa đi phơi nắng, kết quả mười ngày nửa tháng đều không ít trắng hơn chút nào, anh chỉ có thể thở dài từ bỏ.
Các loại kể trên, Mục Tinh cũng đã từng hoài nghi có gì đó không ổn, anh còn đi bệnh viện huyện kiểm tra tổng quát, kết quả đương nhiên là không có gì, thân thể vô cùng khỏe mạnh.
Anh châm trước kể với bác sĩ về những nghi ngờ phiền não của mình, vị bác sĩ tuổi đủ lớn để làm mẹ Mục Tinh: "..."
"Thanh niên", bác sĩ nhìn Mục Tinh thanh xuân dào dạt khuôn mặt trong trắng lộ hồng, khuôn mặt lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: "Nếu cháu cảm thấy nhàm chán, thì có thể tìm việc gì đó để làm." Đừng đến chỗ của bà đây gây chuyện!
Mục Tinh thấy kiểm tra không ra vấn đề gì, bản thân cũng không có chỗ nào cảm thấy không thoải mái, chỉ có thể mặc kệ.
" Chi chi chi!"
Mục Tinh ngẩng đầu, không biết từ lúc nào trên hàng rào che có con khỉ đang ngồi.
" Là mày à." Mục Tinh vẫy vẫy tay với con khỉ.
Con khỉ này một tháng trước xuất hiện trong vườn nhà Mục Tinh, chắc là sống trong núi.
Mục Tinh từ ban đầu cho rằng đối phương đi lạc đến nhà anh nơi này, động vật hoang dã có tâm cảnh giác rất mạnh, cũng sợ người lạ, nên anh làm như không nhìn thấy nó.
Có ngờ đâu con khỉ kia cản bản không chịu đi, cũng không chạy lung tung, liền ngồi trên hàng rào nhìn Mục Tinh ăn cơm, sau đó lại nhìn Mục Tinh rửa sạch trái cây. Mục Tinh lúc ấy do dự một chút rồi mới đưa qủa chuối lên hỏi con khỉ: "Mày có muốn ăn không?"
Từ đó cũng bắt đầu mối duyên với con khỉ nọ.
Hai ba ngày thì con khỉ sẽ đến một lần, có đôi khi còn mang cho Mục Tinh quả dại trong núi, có thể nói là phi thường thông minh.
Thấy Mục Tinh nhìn mình, nó tỏ vẻ bản thân rất vui vẻ, trên hàng rào nhảy lên nhảy xuống, tay chỉ sang phía bên phải.
Thế mà là hai con khỉ!
Mục Tinh vui vẻ: "Mày còn mang theo bạn tới chơi à?"
Anh cảm thấy thực sự thú vị, thử cùng hai con khỉ kia chào hỏi, hai con mới đến dường như có chút ngại ngùng, không như con phía trước hoạt bát, nhưng vẫn nhảy từ trên hàng rào tre xuống, chậm rãi đến bên Mục Tinh, cùng hắn bắt tay.
Mục Tinh cười tủm tỉm đang định nói gì đó, từ sân trước nhà vang lên tiếng bước chân đặng đặng.
Hai chú khỉ giật mình, vèo một chút liền lui ra sau, chờ Mục Tinh hoàn hồn, bọn họ đã nhảy xuống rào tre, mất hút.
"Anh Mục Tinh! Anh ăn cơm xong chưa?" Một bé trai mặc áo đồng phục màu xanh trắng đang đứng ở cửa nhà Mục Tinh gọi to.
Mục Tinh ra trước nhà, nhìn người tới cười nói: "Là Tiểu Bân à." Tiểu Bân tên đầy đủ là Lư Tiểu Bân, năm nay học lớp 2, cha mất sớm, còn mẹ thì đang làm công ở vùng khác, hắn sống cùng ông nội hơn 60 tuổi.
Ông nội Lư chân không tốt, thường ngày sẽ đan mấy con chuột rồi chuồn chuồn linh tinh, cuối tuần đi huyện bày quán bán hàng, kiếm chút tiền tiêu vặt cho cháu trai mua đồ, ví dụ như là chiếc cặp sách Ultraman màu xanh lam mà Tiểu Bân đã mong nhớ từ lâu.
Thân thế của Tiểu Bân có chút đáng thương, nhưng là những người còn sống tại Tiểu Khê thôn, ngoại trừ hai vợ chồng chú Phương đã lớn tuổi là luyến tiếc hàng xóm, không có mấy ai có cuộc sống ổn định.
Tiểu Bân đưa qua một chiếc bình nhựa, nụ cười lộ ra cả hàm răng trắng: "Ông nội em là bột ớt, nói là năm nay anh chắc chắn không có để ăn, bảo em mang sang cho anh một chút."
Người dân sống ở Tiểu Khê thôn chính là thuần phác như thế đó, có chút đồ luôn muốn chia cho hàng xóm. Mục Tinh tiếp nhận phần ý tốt này: "Cảm ơn ông nội Lư, cảm ơn Tiểu Bân."
Anh nhìn bên ngoài trời nắng to, kéo Tiểu Bân vào nhà: "Đừng phơi nắng, vào nhà ngồi xuống đi." Từ trong tủ lạnh lấy ra một lọ nước ngọt, lấy một phong chocolate đưa cho Tiểu Bân.
Tiểu Bân đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Em không muốn." Hắn nói: "Mấy thứ này rất đắt, ông nội em nói, anh Mục Tinh là người tốt, nhưng là chúng ta không thể lúc nào cũng lấy của anh, nếu không thì sẽ không cho em đến nhà anh chơi."
Lúc Mục Tinh mới trở về, mấy đứa trẻ trong thôn có chút sợ không dám lại gần anh. Trong mắt bọn họ, anh trai này lớn lên thật xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, không phải cùng một thế giới với bọn họ.
Nhưng là qua không bao lâu bọn họ liền phát hiện anh trai này rất tốt, sẽ cho người nhà tặng chút đồ vật, còn sẽ mời bọn họ đến nhà chơi.
Nhà anh Mục Tinh vừa sạch sẽ lại vừa xinh đẹp, có rất nhiều kẹo ăn rất ngon, còn có máy tính! Có thể xem rất nhiều phim điện ảnh cũng phim hoạt hình! Nhà anh nhanh chóng trở thành nơi được bọn trẻ yêu thích nhất ở Tiểu Khê thôn.
Tiểu Bân không chạm vào đồ ăn trên bàn, đôi tay không được tự nhiên xoắn lấy vạt áo, ngượng ngùng hỏi Mục Tinh: "Anh Mục Tinh ăn cơm xong chưa?"
Mục Tinh gật đầu: "Anh vừa ăn xong."
Tiểu Bân liền nói: "Để em giúp anh rửa bát."
Mục Tinh vội vàng đứng dậy ngăn cản hắn: "Không cần đâu."
Như là đoán được gì đó, anh hỏi: "Hôm nay chủ nhật, tiển bân là xong hết bài tập rồi à?"
Tiểu Bân gật đầu, không chỉ làm xong bài tập, còn đem chăn trong nhà ra giặt sạch.
Mục Tinh liền cười tủm tỉm: "Tiểu Bân thật ngoan, anh Mục Tinh thưởng tiểu bận xem hoạt hình trong hai tiếng, được không?"
Nghe vậy đôi mắt Tiểu Bân liền sáng lên.
Quả nhiên, Mục Tinh cười thầm, đứa nhỏ này rõ ràng là muốn nghịch máy tính, ngượng ngùng mở miệng hỏi anh.
Thấy Tiểu Bân vui sướng chạy về phía thư phòng, trên mặt Mục Tinh không tự giác hiện lên ý cười, chỉ là ý cười này nhanh chóng trở nên buồn bã.
Trẻ con ở Tiểu Khê thôn sống quá khó khăn.
Anh đã từng ra ngoài, biết được trẻ con ở thành phố sống như thế nào. Ngày bình thường của những đứa trẻ đó, là cuộc sống mà bọn Tiểu Bân nằm mơ cũng không đến.
Người ở Tiểu Khê thôn tốt như thế, anh mong họ có thể sống thoải mái hơn một chút.
Đáng tiếc anh không phải người có óc kinh doanh, buổi tối, Mục Tinh ngồi trong thư phòng, bắt đầu lên mạng tìm hiểu.
Cách làm giàu của người dân vùng núi.
Nhưng những người trả lời, hoặc là nói lời vô nghĩa, ví dụ như vào núi đào nhân sâm ngàn năm hay linh chi gì đó phất lên nhanh. Không thì cũng là quảng cáo - gia nhập XX, dạy bạn cách làm giàu nhạ nhàng, thu nhập một tháng mười vạn.
Ngày hôm sau, Mục Tinh hiếm khi dậy muộn hơn bình thường.
Anh ăn cơm sáng xong, thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, chuẩn bị đi lên núi dạo mấy vòng, liền nghe được chú Phương cùng dì Tú đang ở cách vách nói chuyện.
Vốn dĩ ở khoảng cách này anh đúng ra không hề nghe thấy gì, nhưng mà hiện tại thính lực của Mục Tinh tốt quá, nghe được.
Anh vốn dĩ muốn nhanh chóng rời đi, bên tai liền nghe thấy câu chuyện của hai người: "Haiz, ai mà ngờ được ông chủ Từ hàng năm đặt hàng từ chúng ta thôn lại đột nhiên từ bỏ đâu."
" Làm sao bây giờ? Nhiều quả hồng như thế, ông chủ Từ không mua, chúng ta căn bản bán không hết."
" Chú Trương lúc nói chuyện với tôi đều sầu thúi ruột a."
"...."
Mục Tinh thay đổi phương hướng, đi về phía nhà chú Phương, chào hỏi: "Chú Phương, sáng sớm, mọi người nói gì thế ạ?"
Chú Phương mặt đầy u sầu, nhìn Mục Tinh lộ nụ cười: "Sớm nha Mục Tinh." Hắn thở dài: "Sáng sớm cùng ông Trương của cháu trò chuyện một chút, năm nay quả hồng bán không tốt lắm."
Hết chương 5./.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store