Edit Tro Thanh Me Cua Vi Hon Phu Truoc
Editor: Cheese Chanh DâyLâm Chi bị một mùi hương thoang thoảng bay trong không khí hấp dẫn khiến đầu óc cô lúc này chỉ toàn là đồ ăn. Nhưng mà khi rẽ vào chỗ ngoặt thì vang lên tiếng cãi vã, giọng nói này vô cùng quen thuộc:"Chỗ kia rõ ràng là vẫn còn mấy phòng trống, tại sao không cho tôi dùng?""Tiểu Thẩm thiếu gia, mấy phòng kia đều có người đặt trước rồi...""Đừng gạt tôi! Trước kia tôi tới đây dù là thời điểm nào đều sẽ có phòng trống! Làm sao bây giờ tới thì ngay cả một chỗ cũng không có!""Chúng tôi...""Các người rốt cuộc là nhìn sắc mặt ai!".....Động tác của Lâm Chi hơi ngừng lại, cảm thấy có chút thú vị nên ngoái đầu ra nhòm thì quả nhiên thấy được hai bóng dáng quen thuộc kia.—— là Thẩm Tầm và Lâm Ấu Lăng.Thiếu gia nhỏ nhà họ Thẩm lúc trước có chút mặt mũi, giờ đàn đứng trước phòng nhỏ mà lải nhải bức ép đến vô lại. Nhân viên phục vụ sống chết cũng không để hắn ta bước vào khiến cho hắn ta tức giận đến mặt đỏ tai hồng. Mà Lâm Ấu Lăng đứng bên cạnh không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, khuyên hắn tỉnh táo, không được thì nghĩ cách khác.Nhưng trong quán có không ít người nhận ra hắn, Thẩm Tầm đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống, không thể đánh mất thể diện.Lâm Chi liếc nhìn hai lần không thấy thú vị nữa thì tính toán rời đi.Vậy mà vẫn để hắn ta kịp nhìn thấy, vội vàng giương cao giọng gọi: "Lâm Chi!""....."Thẩm Tầm nói tiếp, "Phòng ở phía cuối hành lang là của cô?"Lâm Chi nhìn qua thì vô tội gật đầu một cái.Thẩm Tầm tức muốn hộc máu, túm chặt lấy nhân viên phục vụ bên cạnh, "Tại sao cô ta có thể, còn tôi thì không?" (Má nó tứccc🙂)"Bởi vì ngài không hẹn trước." Nhân viên phục vụ đã cãi vã với hắn ta cả đêm đã hoàn toàn không muốn phải giải thích thêm gì nữa, "Còn vị tiểu thư này thì có."Quán ăn đồ Nhật Bản ở Đình Sơn Vân Phòng có độ hot cao. Căn phòng nhỏ ở cuối hành lang là địa điểm check in nổi tiếng trên mạng, ngay cả là ngày thường cũng không thể đặt được bữa tối huống chi hôm nay lại là cuối tuần, còn trùng hợp là đêm Giáng Sinh.Nếu không phải Thẩm Nam Chước đã đánh tiếng qua thì phòng này Lâm Chi cũng không vào được.Thẩm Tìm nhanh nhẹn suy tính, rất nhanh đã đưa ra quyết định: "Cô nhường phòng nhỏ này lại cho tôi, thấy sao?"Lâm Chi: "..."Lâm Chi: "Anh đừng có mơ mộng!""Lăng Lăng đã đồng ý với bạn bè đến quán ăn nổi tiếng này rồi chụp ảnh cho bọn họ xem." Thẩm Tầm thấp giọng, "Tôi ra giá gấp đôi. Cô nể tình chúng ta từng đính hôn, nhượng lại cho tôi một ân tình?"Thẩm Tầm không muốn để bạn gái mình mất mặt. Quan trọng hơn chính là mọi người đều biết rằng Đình Vân Sơn Phòng là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, nếu như lần này bạn gái mà mất mặt thì chính là đánh lên mặt hắn.Dẫu sao thì chính hắn cũng không nghĩ tới, hắn ở trên địa bàn của nhà mình lại liên tục bị cản trở.Giảm mức tiền trong thẻ ngân hàng còn chưa tính, giờ đến ăn một bữa cơm ở nhà mình cũng bị hạn chế.Há chẳng phải tỏ ra là hắn rất vô dụng sao.Lâm Chi chớp chớp mắt, làm như vô tình hỏi: "Nhưng bây giờ trong quán đã được ngồi đầy rồi. Nếu như tôi nhường phòng lại cho anh thì tôi với bạn tôi ngồi ở đâu?""Tiệm nướng BBQ ăn khuya cũng rất ngon mà, cô với bạn cô có thể qua đó ăn."Khi tiếng nói của Thẩm Tầm vừa hạ xuống thì hắn ta nhận thấy một luồng sát khí kỳ dị.Hắn sờ gáy cảm nhận một trận lạnh lẽo, không rõ tại sao trong quán lại đột nhiên bật điều hoà🙂... Nhưng ngoài miệng vẫn lảm nhảm, "Còn nữa, tôi cũng không phải là muốn nói cô đâu nhưng mà Lâm Chi, bạn của cô làm nghề gì, mở quán bar hay là tới bán rượu? Đôi khi cô cũng nên học hỏi Lăng Lăng, bạn bè của cô ấy đều giỏi ca múa như cô ấy, người nào người đấy đều xinh đẹp...""Thẩm Tầm."Giọng nói lạnh nhạt bất ngờ vang lên, cứng rắn cắt đứt lời nói của hắn ta.Cảnh tượng quen thuộc, nhân vật quen thuộc, chị gái phục vụ rất thức thời lui xuống.Lâm Chi chớp mắt nhanh vài cái, thấy Thẩm Tầm cả người cứng ngắc tại chỗ.Ngay sau đó nghe thấy Thẩm Nam Chước hờ hững nói: "Cậu đến một cái bản kiểm điểm 6000 từ cũng không viết được, lại còn có mặt mũi đi nói người khác?"Khí tức của người đàn ông quá mạnh mẽ làm Thẩm Tầm thiếu chút nữa sợ tới mức quỳ tại chỗ.Ngay cả khi không quay đầu nhìn lại thì hắn ta vẫn có thể tính toán ra được khoảng cách giữa đối phương và bản thân giữa vào giác cảm của mình.Hắn không dám xoay người lại, thậm chí còn muốn giơ hai tay lên đầu hàng.Khuôn mặt Thẩm Nam Chước vô cảm không nhanh không chậm bước vòng qua người hắn rồi dừng chân bên cạnh Lâm Chi."Tôi chưa từng căn dặn người trong nhà giải trừ cấm túc cho cậu." Giọng nói anh trầm thấp, từng chữ đều mang theo lạnh lẽo: "Là ai cho phép cậu ra ngoài?"—— ngày hôm qua Thẩm Tầm bị Thẩm Nam Chước bắt đi xin lỗi Thẩm lão gia tử.Nòng cốt của sự việc lần này chủ yếu là tự tiện huỷ hôn, ngoài ra thì hắn ta còn phạm phải N tông tội của bọn con nhà giàu.Lão gia tử đã nhiều tuổi, mặc dù không hỏi nhiều đến chuyện trong nhà nhưng vẫn luôn để ý tới chắt trai được mình nhận nuôi này. Ông không nghĩ đến Thẩm Nam Chước chỉ ra nước ngoài có vài năm mà chắt trai đã bị nuôi thành phế vật. Lão gia tử tức giận vô cùng, từ trên giường bệnh bò dậy lập tức với lấy gậy quân đội. Quản gia phải khuyên can mãi, cuối cùng mới ngăn ông lại được.Kết quả là Thẩm Tầm bị lão gia tử phạt viết bản kiểm điểm sáu nghìn chữ, còn cấm túc ba tháng không cho ra khỏi cửa.Thẩm Nam Chước cảm thấy hình phạt này quá nhẹ rồi. Loài đồ vật không vâng lời này nên đuổi thẳng cổ ra ngoài, cho quỳ ba tháng ở từ đường. Lão gia tử cả đêm chỉ thở dài, nói rằng ông không biết phải giải thích thế nào với mẹ Lâm Chi.Mặc kệ nói như thế nào thì huỷ bỏ hôn ước là ván đã đóng thuyền.Mà chuyện này đối với Lâm Chi mà nói thì chính là chuyện tốt.Thế nhưng anh không nghĩ tới, động người một cái thì ngay lập tức thấy được thằng nghịch tử này ở Đình Vân Sơn Phòng.Một người đàn ông cao m8 ở ngay trước mặt anh ấp úng không nói ra lời, một tí trách nhiệm cũng không có.Thẩm Nam Chước hết sức thất vọng: "Thẩm Tầm, bây giờ cậu cút về ngay lập tức, đừng để tôi lại gặp được cậu."Thế mà ba lại không có tức giận.Thẩm Tầm mừng rỡ khôn xiết: "Dạ dạ, con về ngay đây."Lâm Chi quen hắn nhiều năm qua cũng chưa từng thấy dáng vẻ chật vật chạy thục mạng của hắn ta.Truyện được edit và đăng tải tại: chanhdaykute.wordpress.com. Các trang web khác đều là trang lậu, hãy đọc đúng web để có được trải nghiệm tốt nhất!Cô cảm thấy buồn cười, một mực chờ bạn trai cũ biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người về.Dưới ánh đèn dịu nhẹ, cô ngẩng mặt lên, cười nói: "Đi thôi, chú Thẩm."Bên trong phòng nhỏ tràn ngập ấm áp.Không biết có phải là do vừa gặp được Thẩm Tầm hay không mà trong lòng Thẩm Nam Chước rõ ràng có chút thất thần. Hôm nay anh ăn mặc cũng không quá nghiêm túc, cởi áo ngoài để lộ ra chiếc áo len sẫm màu.Bởi vì cổ áo hơi bó lại nên từ góc độ của Lâm Chi nhìn sang thấy được yết hầu của anh rất rõ ràng, làn da dưới ánh đèn vàng ấm áp lại càng thêm trắng.Để thời gian chờ đồ ăn không trở nên vô ích, Lâm Chi giúp anh rót rượu: "Mẹ cháu nói, sau khi nhận được sự giúp đỡ của người khác thì nhất định phải cảm ơn đối phương."Lúc này rốt cuộc thần sắc của anh mới trở lại.Anh chưa bao giờ để lộ cảm xúc trước mặt người khác, rất khó nhìn thấu được suy nghĩ trong đôi mắt anh, con người tối đen, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy."Cảm ơn chú."Hai mắt cô sáng ngời, dáng vẻ chăm chú.Thẩm Nam Chước không nặng không nhẹ gật đầu: "Ừ."Khá tốt.Nếu như lúc nào có thể bỏ từ "chú" này xoá đi thì càng tốt hơn."Áo khoác cháu đã giặt rồi, đựng ở trong túi giấy, đợi chút... Gì vậy?" Lâm Chi khoanh chân dựa vào trong vô thức, vừa định thả lỏng cơ thể thì...Tay cô đột nhiên đè vào vật gì đó.Cô quay đầu lại thì thấy trong bàn tay mình là một cái điều khiển.Chắc là của máy điều hoà.Cô không suy nghĩ nhiều, nhặt lên muốn nói tiếp: "Một lát ăn xong, lúc ra cửa thì cháu..."Một giọng nữ nho nhỏ đột nhiên vang lên trong phòng.Thẩm Nam Chước nhìn cô, vẻ mặt dần trở nên cổ quái.Lâm Chi nín thở nhíu mày, nghe được nửa ngày mới mơ hồ thấy được vài tiếng."Anh", "Không muốn...", "A~".Lâm Chi: "..."Lâm Chi: ? ? ?Không phải chứ, bình tĩnh. Tại sao một quán ăn Nhật lại còn phục vụ cả phương diện này.Còn nữa...Cô bất chợt nghĩ đến cái gì, trong đầu nổ bùm một cái, mặt cô nhanh chóng đỏ bừng.Trước đó Thẩm Nam Chước gửi cho mình cái ghi chú: "Anh", rốt cuộc là có ý gì đâyyy!Chương này chưa kịp beta lại đâu ạ, em gõ nhanh để up lên cho mọi người thôiii!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store