Edit Tro Thanh Me Cua Vi Hon Phu Truoc
Editor: Cheese Chanh DâyCùng tại lúc đó ở thư phòng của nhà họ Thẩm hoàn toàn yên tĩnh.Thẩm Tầm cúi đầu đứng trước mặt Thẩm Nam Chước không dám nói câu nào, cũng không dám động đậy.Người đàn ông phía trước không biểu cảm mà rũ mắt. Trong căn nhà rộng lớn an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng anh đang ký tên soàn soạt.Thẩm Tầm đã phải đứng ở chỗ này một tiếng đồng hồ.Ba nuôi của hắn quả thật rất bận rộn. Sau khi ngồi xuống là làm việc không ngừng nghỉ, lúc thì đọc sách, lúc thì xem văn kiện. Thậm chí hắn ta còn phải dự thính một cuộc hội nghị dài đến bốn mươi phút qua điện thoại.Nhưng từ đầu tới cuối, Thẩm Nam Chước cũng không cho Thẩm Tầm lấy một cái liếc mắt.Dường như trong căn phòng không tồn tại người nào tên Thẩm Tầm. Nơi này chẳng qua là có thêm một đồ vật trưng bày khó coi mà thôi.Hiện tại Thẩm Tầm đứng có chút không vững.Từ sau khi Thẩm Nam Chước trở về thì rất nhiều chuyện điên cuồng chạy theo phương hướng mất không chế. Hắn chỉ muốn đổi một người bạn gái mà thôi nhưng ba nuôi lúc nào cũng cản trở, bây giờ đến cả xe thể thao đều bị thu hồi. Hơn nữa hắn đã lớn thế này rồi mà phạm lỗi vẫn còn bị phạt đứng. Mặc dù trong nhà không có người ngoài nhưng mà quản gia và người giúp việc vẫn ra ra vào vào khiến hắn cảm thấy mất hết thể diện.Thẩm Tầm liếc liếc Thẩm Nam Chước, nhịn không được gọi, "Ba."Thẩm Nam Chước vân đạm phong khinh, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc."Ba." Thầm Tầm nhận sai, "Con sai rồi."Thẩm Nam Chước vẫn không nói chuyện.Anh rất không muốn trả lời lại hắn ta, hơn nữa nội tâm còn tràn đầy nghi hoặc: Đều là nói xin lỗi thế nhưng cô bé kia nói thì đáng yêu, khiến người khác muốn ôm muốn hôn, mà Thẩm Tầm nói khiến anh rất muốn để cho quản gia lôi cậu ta ra một nơi không có người rồi bóp chết.Thấy anh không hề đáp lại, Thẩm Tầm cắn răng, lo lắng nói: "Tuy rằng mấy năm gần đây người vẫn luôn ở nước ngoài nhưng lừa trên gạt dưới còn nói dối là con sai. Tuy rằng giữa trưa hôm nay con không biết ngài cũng ở trạm xăng dầu đó nhưng lại hút thuốc ở khu vực cấm hút là con sai. Tuy rằng..."Một tiếng "cạch" thật lớn vang lên.Thẩm Tầm hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một bóng đen lao vụt qua bên thái dương, kéo theo một trận gió mạnh, mạnh mẽ đập vào cửa.Phát ra tiếng vang lớn.Hắn ta bị doạ sợ, đầu óc trống rỗng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sửng sốt đứng yên vài giây rồi mới xoay người đi qua xem.Một nghiên mực đang nằm trên mặt đất.Mặc dù đập mạnh ở trên cửa nhưng cũng chỉ vỡ mất một góc.Sắc mặt Thẩm Tầm lúc này tái nhợt, thiếu chút nữa quỳ xuống, "Ba... Con xin lỗi, con sai rồi, ba..."Nếu như đồ vật này mà đập vào đầu hắn thì bây giờ hắn đã được sang một thế giới xinh đẹp khác rồi.Thẩm Nam Chước biết là hơi lệch.Nhưng mà chỉ lệch có một chút xíu.Thầm Tầm vẫn luôn đánh giá cao lòng kiên nhẫn của Thẩm Nam Chước, bây giờ mới nhận ra anh là thật sự nổi giận. Hơn nữa, người đàn ông tâm tình bất định này có tình tình còn kém xa so với trong tưởng tượng của hắn."Thẩm Tầm."Thẩm Nam Chước ngồi sau bàn đọc sách, ưỡn thẳng sống lưng, khi nhìn người khác mang theo cảm giác áp bách khiến người ta khó có thể nhìn thẳng anh."Đây mà là nhận sai? Cậu đang trách tôi đúng không?""Không phải đâu ba! Sao con có thể trách người được!" Thật nhanh Thẩm Tầm đã bị doạ khóc, "Con muốn nhận sai mà! Con thật sự biết sai rồi!""Biết sai?" Khoé miệng Thẩm Nam Chước hơi nhếch, trong mắt là một mảng lạnh lẽo, "Chưa được sự cho phép đã tự ý lái xe của tôi, đây là mà biết sai? Say rượu lái xe, còn hút thuốc ở nơi cấm không được hút, đây là biết sai? Bây giờ còn có mặt mũi mà hỏi tôi vì sao lại thu hồi xe thể thao của cậu?"Sắc mặt Thẩm Tầm trắng xám, "Ba...""Tôi thấy mấy năm nay cậu sống quá tự do tự tại rồi, rất phách lối." Thẩm Nam Chước vân đạm phong khinh, mỗi một câu nói vẫn khiến Thẩm Tầm phải run sợ, "Tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm cuối cùng cũng trưởng thành, có thể ở Bắc thành tung hoành ngang dọc rồi. Dù sao thì bất kể cậu làm chuyện gì cũng có nhà họ Thẩm theo sau dọn dẹp sạch sẽ cho cậu.""Ba...""Cậu còn có mặt mũi mà gọi tôi là ba sao?" Thẩm Nam Chước tức giận, "Mặt mũi của nhà họ Thẩm đều mất hết vì cậu đấy!"Trong thư phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp. Những tập tài liệu không chịu được gánh nặng bị vứt lên không trung, từng tờ từng tờ rơi tán loạn xuống mặt đất.Sắc mặt Thẩm Tầm lúc này trắng bệch. Lần này tập folder văn kiện làm bằng kim loại vững vàng đập trúng vào trán hắn, rất nhanh đã sưng đỏ.Nhưng Thẩm Tầm vẫn đứng yên tại chỗ, muốn cũng không dám động đậy."Cút ra ngoài. Đừng để tôi nhìn thấy cậu."Vẻ mặt Thẩm Nam Chước lãnh đạm, không cho hắn nói thêm."Chờ ông nội tỉnh dậy thì cậu tự đi giải thích những chuyện này."Truyện được edit và đăng tải tại: chanhdaykute.wordpress.com. Các trang web khác đều là trang lậu, hãy đọc đúng web để có được trải nghiệm tốt nhất!Hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần tới.Lúc Lâm Chi đến quầy bar, không khí bên trong sàn nhảy vô cùng náo nhiệt.Địa bàn này thuộc quyền sở hữu của Từ Tịnh Thực. Mở được mấy năm, dựa vào thể chất thu hút ong bướm cùng với đám anh em nhà giàu của cô nàng mà mặc dù chi phí vào có chút đắt đỏ, thường xuyên đóng cửa để sửa sang lại nhưng việc làm ăn vẫn luôn phát đạt.Lâm Chi dừng ở cửa rồi lách qua đám người đi vào trong.Rất nhiều người ở trong quầy bar, ánh đèn lay động, chùm tia sáng đan xen, cả phòng muôn màu muôn vẻ."Chi Chi! Ở bên này!""Tiểu Chi tử!"Từ Tịnh Thực đang đứng trò chuyện với người đàn ông pha chế đẹp trai. Từ xa nhìn thấy được Lâm Chi đang liếc xung quanh tìm người thì vội ra hiệu cho cô.Lâm Chi đi tới đúng lúc Từ Tịnh Thực vừa pha xong ly nước chanh, trên mép ly kẹp một lát chanh mỏng.Cô nàng vui sướng nhanh chóng đẩy cho bạn thân của mình, "Này, của cậu!""Tớ không muốn." Lâm Chi ngồi xuống, nhìn chăm chú vào món ăn mới gọi rồi nheo mắt lại, "Cậu có loại rượu mà sau khi uống xong thì đêm nay không ngủ không? Cho tớ một ly, à không, lấy mười ly.""Sao vậy? Tối nay cậu muốn ra ngoài làm kẻ trộm sao?" Không gặp được cô bạn thân này một khoảng thời gian rồi mà vẫn luôn đáng yêu như vậy. Từ Tịnh Thực không nhịn được bóp bóp cằm cô, "Hay là... đã gặp được người đàn ông nào rồi, muốn ngủ với người ta một đêm lại sợ chống đỡ không nổi?""Thiếu đòn à?" Lâm Chi cầm lấy ống hút nước chanh, "Dạo này chỉ cần ngủ là tớ sẽ mơ đến trận hoả hoạn.""Là lần bị vào lúc học trung học hả?""Ừ." Lâm Chi mất hứng, "Sau đó còn mơ thấy Thẩm Tầm đến cứu cơ.""...tức là bây giờ ngày nào cậu cũng gặp ác mộng ư?"Lâm Chi buồn bực gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu, "Giấc mơ có thể là phản chiếu lại tiềm thức con người. Có lẽ do gần anh ta xuất hiện trước mặt tớ quá thường xuyên.""Không sao đâu!" Từ Tịnh Thực vung tay lên, "Đêm nay chúng ta không say không về. Quên hết toàn bộ về thằng đàn ông chó má kia đi."... Từ Tịnh Thực nghĩ thì đẹp đấy.Kết quả là cô nàng uống say đến nằm bò ra đất.Có lúc Lâm Chi nghĩ không hiểu, bà cô nhỏ này trong nhà làm chính trị, mỗi một người trong gia đình đều là tinh anh của xã hội. Vậy mà một mình cô nàng lại đi mở quán rượu, lăn lộn nhiều năm như vậy mà một ly đã say.Rượu vẫn còn thừa lại rất nhiều.Trong khoảng thời gian đóng cửa ngừng kinh doanh vừa rồi, ngoại trừ sửa sang lại quán lần nữa ra thì Từ Tịnh Thực còn nhập thêm khá nhiều rượu Cocktail vị mới.Tiếng nhạc đập rình rình bên tai, ánh mắt Lâm Chi mờ mịt chọc chọc vào người cô bạn nhỏ đang lăn ra đất, "Người chị em, tỉnh đi còn uống tiếp. Không phải cậu rất vui sao?"Từ Tịnh Thực vẫn không nhúc nhích, mặt cúi gằm xuống, buồn bực nói, "Tớ không được đâu... cậu tự uống một mình đi."Lâm Chi bật cười: "Đêm nay cậu không qua đêm ở đây đâu nhỉ? Ta gọi người tới đón cậu?"Từ Tịnh Thực vẫn bất động, trong đầu có chút quay cuồng.Lâm Chi lấy điện thoại ra, hoa mắt nhìn qua.Gần như là dựa vào bản năng sinh học nên ấn vào người liên lạc gần đây nhất.Âm thanh báo bận vang lên ba tiếng, ba tiếng...Lại là ba tiếng...Đợi khi tắm xong, Thẩm Nam Chước lau qua mái tóc đen đang nhỏ từng giọt nước, khoác áo tắm ra ngoài thì trên màn hình điện thoại hiện thị có 5 cuộc gọi nhỡ.Anh nhướng mày cầm điện thoại mở khoá màn hình rồi gọi lại.Từng giọt nước nhỏ xuống đuôi tóc hơi rối rồi lăn dài trên sống mũi cao thẳng tắp, "tách" một cái rơi trúng tên người gọi.Ấn nút màu xanh lá.Anh đang định mở miệng thì âm thanh của Lâm Chi ở đầu bên kia ồn ào đã truyền tới.Không giống lắm so với lúc trước, mang theo 6 phần men say, lẫn vào hơi nước, mềm nhũn:"Con gọi nhiều lần như vậy, sao bây giờ mẹ mới nghe thế."Cô nhỏ giọng nói.Lại tựa như làm nũng."Chừng nào mẹ về thì tiện đường ghé qua đón con nhé. Có được không?"Bạn đã đọc xong chương 5 rồi đó, nhớ ấn ngôi sao blink blink nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store