Edit Tro Thanh Me Cua Vi Hon Phu Truoc
Editor: Cheese Chanh DâyTrong xe một chút tiếng động cũng không có.Như thể một cơn gió hoang vu thổi bay những đốm lửa nhỏ trên đám cỏ khô. Trong không gian chật hẹp phía sau xe như có một ngọn lửa âm thầm bốc cháy lan ra khắp đồng cỏ.Gọi một lần nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, tài xế cho là có chuyện nên vội vàng gọi, "Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh?"Hồi lâu sau."—— Tôi không sao."Gân xanh trên trán Thẩm Nam Chước căng chặt, thấp giọng đè nén, "Tiếp tục lái."Tài xế rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, không suy nghĩ nữa mà chuyển hướng đến nhà hàng.Truyện được edit và đăng tải tại: chanhdaykute.wordpress.com. Các trang web khác ngoại trừ wattpad @NguytKinNamCung4 đều là trang lậu, hãy đọc đúng web để có được trải nghiệm tốt nhất!Xe được khởi động lại.Lâm Chi vẫn đang giữ nguyên tư thế ở nơi đó.Cô quả thật không biết nên làm gì. Vào thời điểm như này có phải giả bộ mình đã chết sẽ tốt hơn không? Mãi đến khi anh lên tiếng đáp lại tài xế thì mới chậm rãi, thăm dò thử, muốn ngồi dậy.Cô ngập ngừng nói "Xin lỗi..."Hô hấp của Thẩm Nam Chước hơi bình phục, không nói gì."Cháu... Cháu không cố ý..." Xung quanh tất cả đều là hơi thở của anh ùn ùn kéo đến, khuôn mặt Lâm Chi nóng lên.Vừa mới ngã một cái, điện thoại cũng không biết đã bay đi đâu. Hai tay cô không tìm được điểm tựa nên không dám động lung tung trên người anh, tầm mắt di chuyển lung tung từ trên bắp đùi của anh ra khắp nơi, sống chết không chịu rời khỏi người anh.Từ một con lông xù nhảy nhót tung tăng biến thành một con lông xù tay chân luống cuống.Hô hấp của Thẩm Nam Chước hơi ngừng, đột nhiên anh cảm thấy có chút buồn cười.Anh hắng giọng, "Thì sao?"Âm cuối của người đàn ông cao lên, để lộ sự khàn khàn mê hoặc."Đụng hỏng rồi. Nói xin lỗi thì có tác dụng gì?"Trong nháy mắt Lâm Chi liền con mẹ nó càng luống cuống, trong lòng nhảy ra một dãy kí tự chấm than !!!Không phải chứ, đụng như vậy sao mà... Sao lại đụng hỏng rồi!"Nhưng mà..." Lâm Chi quệt đất ngẩng đầu lên, khẩn trường nói, "Lý... Theo như lý thuyết mà nói thì thứ đó không phải là rất cứng rắn hay sao? Hơn nữa chú vừa mới... Chú là, là ở trạng thái tắt lửa nha! Trạng thái này làm sao mà chỉ chạm có một chút đã hỏng rồi! Trước kia cháu xem qua cái luận văn nói...""Nói..." Giọng cô càng lúc càng nhỏ dần.Thẩm Nam Chước ngồi một tay chống đầu, cả người yên tĩnh nhìn về phía cô không nói câu nào.Con người của anh là màu đen thuần tuý, nhưng khi nhìn xem người khác thì rất trầm mặc, thỉnh thoảng còn mang theo ý cười nhàn nhạt như có như không khiến cho người ta không đoán được anh đang suy nghĩ cái gì.Như thể là có nhiều hứng thú muốn quan sát, cũng như là bất động thanh sắc mà tính toán ngày chết."Rất xin lỗi." Lâm Chi hoảng hốt nhận ra, "Là cháu sai, nếu thật sự không được..."Thẩm Nam Chước nhếch mi, "Thì sao?"Cô cắn răng, "Vậy cháu sẽ đền tiền cho chú."Thẩm Nam Chước: "..."Thẩm Nam Chước: ?"Mặc dù cháu cũng chưa tận mắt thấy được, nhưng mà nghe nói hàng giả..." Lâm Chi thành thật nói, "Đồ giả đều được làm trông rất thật, có nhiều kích cỡ, hoàn toàn có thể dùng như thật. Hơn nữa còn thoả mãn được yêu cầu của những người khác nhau, thiết kế vô cùng thân thiết..."Anh đột nhiên đưa tay ra.Đầu óc Lâm Chi vang lên một tiếng cảnh báo. Thôi xong, có phải là chú muốn tát mình không ——Cơ thể phản ứng trước một bước, đầu theo bản năng mà ngửa về đằng sau.Nhưng mà không thay đổi được gì.Giây tiếp theo, cằm của cô vẫn bị bàn tay của anh mạnh mẽ bắt được.Gương mặt của Lâm Chi có chút thịt, nhưng mà véo một cái thì mới thấy thật gầy. Gan bàn tay của Thẩm Nam Chước không dùng nhiều lực dán vào cằm cô gãi đúng chỗ ngứa, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua môi cô."Dùng son môi."Ngón tay của anh có chút thô ráp không giống ba cũng không giống với Thẩm Tầm được sống trong nhung lụa.Nhưng vô cùng sạch sẽ, khô ráo mà ấm áp.Lâm Chi ngừng thở.Cô bị thân hình cao lớn của anh che lại trong bóng tối, đầu óc đang rất hỗn loạn.Nhưng giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai là chân thật. Trong nháy mắt, anh buông cô ra, cô thậm chí còn nghe thấy được, "Màu sắc đẹp mắt hơn so với hôm qua."Nhưng mà.Lâm Chi choáng váng. Trong đầu cô hiện lên một nghi vấn chết người:Động tĩnh vừa nãy lớn như vậy...Mà chú ấy...Sao lại...Một chút phản ứng cũng không có?Đây là bữa cơm trưa yên lặng nhất trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời Lâm Chi.Cô ngồi xe của Thẩm Nam Chước trở về công ty sau khi kết thúc một bữa cơm không có chút linh hồn nào do hai người không hề trao đổi một vấn đề gì.Mới ngồi xuống bàn làm việc sau khi trở lại công ty thì cô nhận được email của cấp trên.Cô nhìn xong im lặng không nói, suy nghĩ miên man rồi gõ câu trả lời. Sau đó lôi gối ôm ra, đè cả người lên.Sau khi trở thành một nhà tư vấn toàn thời gian thì phần lớn thời gian cho việc sinh hoạt bình thưởng bị cắt hết, mỗi một khoảng thời gian đều được lên lịch rõ ràng. Từ thứ hai đến thứ năm là những cuộc hẹn trước rải rác, buổi chiều còn có hai người tới thăm nhưng đều quyết định gặp sau ba giờ.Nếu nhận thêm tình huống của EAP thì cũng chỉ có khoảng thời gian này đại khái là nhượng bộ được.Tứ bề an tĩnh, ánh mặt trời ấm áp xuyên vào phòng.Cô mơ màng thiếp đi. Không biết làm sao lại mơ thấy đám lửa cao ngút trời lần nữa.Đến bây giờ cô vẫn nghĩ không thông, đã là thế kỉ 21 rồi, khẩu hiệu phòng cháy chống trộm từ nhỏ đã được hô to, khu dân cư xa hoa cũng không phải không có trang thiết bị để phòng cháy...Vậy mà cô vẫn bị nhốt trong đó.Thư phòng ở trong mơ còn khó mở hơn so với hiện thực. Cả toà nhà trở thành bức tường vô cùng kiên cố. Cô quấn một chiếc khăn lông ướt thật lớn co người rúc vào một góc. Trước khi dùng hết khí ô-xy thì thấy một bóng người trèo từ sân thượng bên ngoài, dùng chân đạp vỡ cửa sổ kính của thư phòng."...!""Cạch" một cái, quyển sổ nhỏ rơi từ trên bàn xuống mặt đất, chớp mắt Lâm Chi liền thức giấc.Đồng nghiệp nhỏ ở bàn cách vách khom người giúp cô nhặt sổ, ngẩng đầu thấy cô đã tỉnh lại thì luôn miệng áy náy, "Thành thật xin lỗi, em không cố ý.""Không sao..." Lâm Chi có lẽ là vẫn chưa hoàn toàn tình mộng, đầu óc hơi không được tỉnh táo cho lắm, "Không việc gì."Em gái Tử Tiếu cười cười, "Chị lại mơ thấy ác mộng sao?"Chất lượng giấc ngủ của Lâm Chi không tốt, đây là điều mà những người xung quanh cô đều biết."Ừm." Lâm Chi gãi gãi mặt, chậm rãi chớp mắt, "Không nghĩ là ngủ trưa cũng sẽ gặp ác mộng."Cô luôn cảm thấy là sau khi chia tay Thẩm Tầm thì số lần nằm mơ thấy hắn cũng tăng lên.Cô bé đồng nghiệp đặt cuốn sổ nhỏ lên tay cô, ân cần hỏi, "Em nghe nói sữa bò dùng với mật ong có thể giúp ích cho việc ngủ, táo đỏ long nhãn cũng được... Mặc dù em không biết cụ thể hiệu quả ra sao. Nhưng nếu như chị mãi mà vẫn không ngủ ngon được thì có thể thử một chút."Lâm Chi cười rộ lên, "Cảm ơn em."Hơi dừng lại, cô rũ mi xuống nhìn về quyển sổ ghi chép nho nhỏ mà cứng rắn.Trưa nay Thẩm Tầm che mặt chạy mất, sau đó cũng không gửi cho cô tin tức gì. Hiện tại vào giờ này thì hắn ta cũng về đến nhà rồi nhỉ.Không biết sau khi hắn về nhà....Liệu có bị Thẩm Nam Chước chỉnh lần nữa không. =))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store