ZingTruyen.Store

Edit Tro Thanh Me Cua Vi Hon Phu Truoc

Editor: Cheese Chanh Dây
Betaer: Kem

Ba?

Mặc dù đã đoán được đại khái người kia là ai nhưng Lâm Ấu Lăng vẫn không khỏi giật mình.

Ở Bắc thành, người có thể khiến Thẩm Tầm gọi "ba" chỉ có một. Nhưng người này không phải là ba ruột mà là nhận nuôi.

Chuyện này cũng không phải bí mật gì. Nhà họ Thẩm đơn truyền từ đời này qua đời khác, thiếu gia họ Thẩm đến thế hệ này mọi thứ đều tốt, chỉ có điều là không muốn kết hôn. Mấy năm trước lão gia tử thúc giục nhiều khiến vị thiếu gia này tức giận không muốn trở về nhà nữa. Lão gia tử nơm nớp lo sợ hoài nghi cháu trai nhà mình là một cái tủ đóng kín, nên dứt khoát tìm một bé trai ba mẹ trong nhà đều mất để nối nghiệp trước, để anh nhận em trai, ở bên ngoài thì gọi là con nuôi.

Vị thiếu gia này là Thẩm Nam Chước. Bé trai kia chính là Thẩm Tầm.

Mấy năm nay Lâm Ấu Lăng yêu đương vụng trộm với Thẩm Tầm thỉnh thoảng sẽ nghe thấy anh ta kể về vị phật sống "Ba nuôi" trong truyền thuyết này, anh ta thổi phồng rằng không gì là người ba này không thể làm được. Nhưng tính tình Thẩm Nam Chước lạnh lùng, âm hiểm nên mặc dù Thẩm Tầm tôn kính cũng không dám đến gần.

Cũng may gần đây Thẩm Nam Chước khai thác thị trường nước ngoài, hầu như không ở trong nước.

Không nghĩ đến...

Vị này ở Bắc thành cho dù ai nghị luận sau lưng cũng phải tôn kính gọi một tiếng "Thẩm tiên sinh" vậy mà ngay lúc này lại dùng tư thế cao ngạo trở về.

Hiển nhiên Lâm Chi cũng có chút ngoài ý muốn.

Yến hội yên tĩnh, cô chủ động bước đến, âm thanh nhu nhuận vững vàng: "Chú Thẩm."

Ánh mắt Thẩm Nam Chước dừng lại nhìn cô, không rõ ý tứ.

Lúc còn rất nhỏ Lâm Chi đã biết Thẩm Nam Chước nhưng hai người không thường gặp nhau. Huống chi những năm gần đây, anh vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, cô cũng không tiếp xúc với anh nhiều.

Cô bị một cái liếc mắt của anh khiến trong lòng bồn chồn khó tả: "Nơi này không tiện nói chuyện. Chúng ta lên tầng đi."

Không biết có phải ảo giác không mà khi cô ngẩng đầu lên thế nhưng lại nhìn thấy ý cười nhàn nhạt hiện lên đáy mắt Thẩm Nam Chước.

Cực kỳ mơ hồ, giống như vườn hoa tràn ngập sương mù của sáng sớm ngày xuân.

Anh dừng một chút, thấp giọng: "Được."

Quản gia ở lại trấn an khách khứa, Thẩm Nam Chước bước nhanh lên tầng.

Lâm Chi muốn bước theo sau anh. Cũng không biết làm sao mà bỗng dưng thân hình anh dừng lại thành cô đi bên cạnh anh.

Anh cao hơn cô một cái đầu, khoảng cách hai người rất gần, cô có thể ngửi được mùi mát lạnh sạch sẽ trên người anh, giống như cây tùng tuyết.

Anh quay đầu lại nhìn Thẩm Tầm bị dọa sợ đến choáng váng vẫn đang đứng ở chỗ cũ, mày hơi cau lại, nghiêm giọng: "Thế nào? Muốn tôi mời cậu lên đây?"

Lúc này Thẩm Tầm trông giống như một con chuột đồng hoảng hốt lo sợ, gấp rút chạy tới: "Không phải đâu ba, con đến ngay đây."

Lâm Chi: "..."

Nụ cười vừa nãy nhất định là ảo giác.

***

Trong thư phòng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Đối mặt với ghế sô pha ở phòng khách, Lâm Ấu Lăng và Thẩm Tầm đang kề vai ngồi cạnh nhau, đầu gối khép lại, yên tĩnh như gà.

Lâm Chi nhớ Thẩm Nam Chước thích ngân châm Quân Sơn vì vậy yêu cầu nữ giúp việc trong nhà đổi nước trà. Đã quá lâu anh chưa về nhà nhưng phòng bếp vẫn luôn chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho anh.

Thẩm Nam Chước thấy cô an bài xong mới thong thả ung dung chỉ vào ghế sô pha bên cạnh mình: "Ngồi vào đây."

Lâm Chi không suy nghĩ nhiều, cô đi đến.

Khi cô vừa ngồi xuống thì bị mùi hương cây tùng tuyết mát lạnh vây quanh chóp mũi.

Cuối cùng cũng đủ người, Thẩm Tầm không kịp chờ đợi mở miệng: "Ba nghe con nói. Con thật sự không muốn tiền trảm hậu tấu, vốn con định khi người trở về sẽ lập tức bàn bạc..."

(*) tiền trảm hậu tấu: những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

"Bàn bạc với tôi?" Nữ giúp việc bưng trà lên, Thẩm Nam Chước cười nhạt: "Tôi không ở nhà, ông nội cũng không ở nhà?"

"Con..."

"Nếu muốn huỷ bỏ hôn ước cũng được, cho rằng người khác để mắt đến cậu lắm sao." Trên mặt Thẩm Nam Chước không có biểu cảm gì nhưng lời nói từng câu từng chữ lại không lưu tình chút nào: "Cậu thừa dịp vị hôn thê xuất ngoại du học, ở cùng một chỗ với người phụ nữ tuỳ tiện kia, là ai dạy cậu! Tôi thấy cậu có bản lĩnh lắm rồi. Chuyện gì cũng dám qua mặt trưởng bối tự quyết định!"

Giọng nói của anh trầm xuống, mặt của Thẩm Tầm và Lâm Ấu Lăng không hẹn mà trắng bệch.

Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến, thế nào mình cũng được coi là bạn gái hiện tại của Thẩm Tầm thế nhưng Thẩm Nam Chước một chút thương tiếc cũng không có.

"Con... Có phải ba đã hiểu lầm gì không?" Lòng bàn tay Thẩm Tầm trực tiếp đổ mồ hôi lạnh: "Lăng Lăng không phải cô gái tuỳ tiện. Sau khi con chia tay với Lâm Chi thì mới ở cùng cô ấy."

Câu nói hời hợt của anh ta xem như xoá đi toàn bộ những ngày tháng ở chung với Lâm Ấu Lăng.

Lâm Ấu Lăng cắn môi dưới.

Trong phòng tiếp tục yên tĩnh.

Lâm Chi chống cằm, lười nhác mở miệng: "Tiểu thiếu gia này, có muốn tôi nhắc nhở anh không? Ba ngày trước anh mới nói chuyện chia tay với tôi với lý do là chúng ta xa lạ quá lâu, không còn cảm giác, chẳng phải anh đã tìm được bông hoa đẹp nhất trong nhân gian rồi hay sao."

Cô cười nhẹ: "Nhanh như vậy đã quên rồi? Tôi vẫn còn bản ghi âm trong điện thoại đấy, có muốn tôi mở cho chú Thẩm nghe không?"

Khoé miệng Thẩm Nam Chước khẽ động, mắt nhìn lướt qua người cô cũng không nói gì.

Không khí trong thư phòng trầm xuống.

Loại trầm mặc này là trí mạng nhất, Thẩm Tầm vô lực giãi bày: "Đó là bởi vì..."

"Đều là cháu sai." Lâm Ấu Lăng ngắt lời, nhẹ giọng nói: "Lần đầu cháu gặp A Tầm, không biết anh ấy đã có vị hôn thê. Đến lúc cháu biết thì đã muộn, đã hãm sâu và bể tình với anh ấy... Chú Thẩm, cháu và A Tầm đều vô cùng kính trọng ngài, cũng..."

"Kính trọng? Cái cô nói kính trọng chính là ném sạch mặt mũi của nhà họ Thẩm sao?" Thẩm Nam Chước không nhanh không chậm, lạnh giọng đánh gãy lời cô ta: "Huống chi Lâm nhị tiểu thư, là ai dạy cô hãm sâu vào bể tình rồi có thể làm người thứ ba xen vào hôn ước của người khác? Đừng ở trước mặt tôi nói thời gian quá muộn. Các người chia tay lúc nào cũng không muộn."

Giọng nói của anh bình thường trầm thấp, một khi nặng giọng khiến đối phương cảm thấy áp bách vô cùng.

Lâm Ấu Lăng sững sờ, hốc mắt đỏ hoe.

Đều là con gái nhà họ Lâm. Dựa vào cái gì Lâm Chi có thể lấy phong thái chủ nhân mà ngồi bên cạnh Thẩm Nam Chước, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng dám phân phó, còn kêu nữ giúp việc đi chuẩn bị nước trà còn cô ta lại ở đây với danh phận người thứ ba phá hoại hôn ước của người khác?

Ấn vào ngôi sao blink blink để ủng hộ editor & betaer nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store