ZingTruyen.Store

[EDIT] Tra Công Ở Tu La Tràng Đạp Gió Rẽ Sóng - Kiếm Chỉ Thần Châu

Chương 23

NoviNguyen

Editor: Novi

___________________

Tiến độ quay phim của "Vọng Triều" đang dần dần hồi phục. Đoàn phim đã tìm một diễn viên trẻ từ trường nghệ thuật để tạm thời thay thế vai của Triệu Kiện.

Việc bộ phim đột ngột thay diễn viên vẫn bị các tài khoản marketing dẫn dắt dư luận, nhưng bản thân Triệu Kiện lại không dám nói thêm một lời nào.

Ngay khi những người hóng hớt bắt đầu đoán mò, ngày hôm sau, Triệu Kiện đã bị bóc phốt từng chửi bới bạn diễn, chảnh chọe, và dùng quan hệ để tự thêm vai diễn cho mình trên trường quay.

Những scandal của Triệu Kiện đã bị đào tận gốc, lan truyền khắp mạng xã hội chỉ sau một đêm.

Hình tượng diễn viên tận tâm, trong sạch mà anh ta đã dày công xây dựng suốt nhiều năm, cứ thế tan thành mây khói.

"Ối trời, tôi cứ tưởng anh ta là diễn viên tốt nhưng ít người biết đến, ai ngờ lại là một kẻ tồi tệ như vậy!"

"Trước đây còn ra vẻ tận tâm tận lực, trong sạch gì đó, thật là tự vả mặt nhanh quá ha."

"Đúng là Triệu Kiện, người như tên gọi."

Trong một tràng mắng chửi, lời xin lỗi của Triệu Kiện hiển nhiên trở nên yếu ớt.

Sau đó, một tin đồn nhỏ còn tiết lộ, "diễn viên nổi tiếng Tùy Vận Thành đã đánh Triệu Kiện ở bãi đậu xe ngầm."

Tuy nhiên, không có nhiều người tin vào tin đồn này.

Dù sao Tùy Vận Thành và Triệu Kiện chẳng có liên quan gì đến nhau, cho dù Tùy Vận Thành có tính khí nóng nảy, cũng không có lý do gì để vô cớ đi đánh Triệu Kiện.

Vì vậy, chuyện Triệu Kiện bị đánh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.

Nhưng—vị trợ lý nhỏ nhìn đoạn video mà Tùy Vận Thành đăng trong nhóm, tâm trạng cực kỳ tốt.

Trong video, Triệu Kiện bị đánh cho mặt mũi bầm dập, anh ta ôm đầu co ro ở một góc, vừa khóc vừa xin lỗi.

"Thầy Giang, tôi xin lỗi, tôi không nên dụ dỗ anh, càng không nên mua chuộc tài khoản marketing để lật lọng trắng đen, tôi xin lỗi!"

"Tắt đi." Giang Hải Triều chỉ cảm thấy ồn ào.

Vị trợ lý nhỏ cất điện thoại đi, thở phào một hơi, "Đáng đời! Nghe nói, Tổng giám đốc Hoắc đã bí mật ra tay xử lý anh ta rồi, chỉ vài ngày nữa thôi, tên khốn này sẽ biến mất khỏi giới giải trí."

Đối với một tên rác rưởi như vậy, Giang Hải Triều không có tâm trí để bận tâm. Anh chỉ cần biết rằng, hiện tại không có ai dám ra vẻ làm trò, làm chậm trễ việc quay phim của anh là được.

Vị trợ lý nhỏ: "Sếp, anh cứ yên tâm, diễn viên mới được Tổng giám đốc Hoắc kiểm tra lý lịch rồi, gia đình trong sạch, nhân phẩm đoan chính."

Không chỉ vậy, diễn viên mới đến lần này trước khi vào đoàn, gần như đã bị các bên liên quan kiểm tra một lượt, Tùy Vận Thành, Hạng Tư Minh, Hứa Mặc Bạch...

Ngay cả đạo diễn Yến An cũng đã tìm hiểu kỹ lưỡng về lai lịch của người đó, mới cho anh ta vào đoàn.

Đội hình hùng hậu, hành động nhanh chóng, theo lời của vị trợ lý nhỏ là— "Đúng là người đàn ông... à không, những người đàn ông đứng sau Giang Hải Triều!"

Vị trợ lý nhỏ cảm thán, hồ cá của sếp mình—không, phải nói là đại dương. Những con cá mập trong đại dương của Giang Hải Triều tuy hơi hung dữ một chút, nhưng thật sự rất mạnh mẽ.

Có quyền có thế lại có tiền, không chỉ vậy, ai nấy đều là những soái ca với nhan sắc và vóc dáng tuyệt vời.

Vị trợ lý nhỏ lẩm bẩm: "Một tên rác rưởi như Triệu Kiện, anh ta lấy đâu ra mặt mũi mà nghĩ mình có thể vào hồ cá của sếp nhà tôi, cũng không soi gương mà xem lại mình đi."

Cùng lắm thì làm mồi câu, làm dịu đi sát ý đã kìm nén bấy lâu của các ông lớn.

Giang Hải Triều ngước mắt lên từ kịch bản, liếc cậu ta một cái, "Cậu xem phim cung đấu nhiều quá rồi à?" Sao lại có vẻ của một tên thái giám nhỏ dựa hơi chủ tử mà ra oai thế kia?

Vị trợ lý nhỏ khôn ngoan che miệng lại.

Hôm nay chủ yếu là quay lại những cảnh trước đây của Triệu Kiện. Giang Hải Triều đã diễn vài cảnh với diễn viên mới, đối phương tuy diễn xuất còn non nớt, nhưng được cái là thật thà, chịu khó.

Sau vài cảnh, sự hợp tác của cả hai khá suôn sẻ.

"Thầy Giang vất vả rồi!" Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng đóng máy.

Giang Hải Triều xoa xoa cổ họng hơi đau, ho khan.

"Sếp, mau uống chút nước mật ong làm dịu cổ họng đi." Vị trợ lý nhỏ đưa cốc nước mật ong đã chuẩn bị sẵn.

Theo Giang Hải Triều quay phim nhiều ngày như vậy, nhìn anh dốc hết sức mình vì vai diễn, trong lòng vừa xót, lại vừa thực sự khâm phục người đàn ông này.

Giới giải trí không thiếu những diễn viên giỏi, nhưng những diễn viên có ngoại hình xuất chúng, lại có cả tài năng và sự khổ luyện như Giang Hải Triều thì rất ít.

Nếu không phải gặp phải những trắc trở lần này... vị trợ lý nhỏ thầm thở dài, con đường sự nghiệp của Giang Hải Triều đáng lẽ phải vô cùng rực rỡ.

Rốt cuộc là tên khốn nào cứ mãi bám riết Giang Hải Triều không buông vậy?

...

"Tổng giám đốc Hoắc, chính là người này."

Trên bàn làm việc, một xấp ảnh được sắp xếp gọn gàng.

Ngón tay thon dài của người đàn ông từ từ lướt qua từng bức ảnh, trên mặt không hề có vẻ tức giận, nhưng giọng nói lại mang theo sự hung ác như muốn giết người.

"Tên, lai lịch, mục đích đều đã điều tra rõ ràng chưa?"

Thư ký: "Vâng. Người này tên thật là Nguy Phàm, gia cảnh khá tốt, sau khi du học về nước đã mở một xưởng phim.

Anh ta quen Giang Hải Triều tại một liên hoan phim hai năm trước. Sau đó hai người hẹn hò được hai mươi mốt ngày thì Giang Hải Triều nói lời chia tay.

Sau khi chia tay, Nguy Phàm nhiều lần đeo bám nhưng không thành, anh ta đã chán nản trong một thời gian dài, xưởng phim do anh ta điều hành cũng vì đứt gãy chuỗi cung ứng vốn mà đóng cửa.

Chúng tôi đã điều tra được anh ta bắt đầu liên hệ với vài blogger nổi tiếng trên mạng từ một năm trước.

Trong một năm này, anh ta không ngừng theo dõi và chụp ảnh Giang Hải Triều, sau khi thu thập đủ 'bằng chứng', anh ta đã cùng với vài đối thủ cạnh tranh của Giang Hải Triều, pha trộn không ít thông tin sai sự thật vào những thông tin có thật, rồi đăng lên mạng.

À, tài khoản Weibo tự hại sau khi chia tay cũng là của Nguy Phàm."

Hoắc Diễm kiên nhẫn nghe xong, lạnh lùng nói: "Vì yêu sinh hận, mưu đồ đã lâu, có sự chuẩn bị kỹ càng."

Thư ký: "Nhưng anh ta quả thật có xu hướng tự hại bản thân rất mạnh, đã đi khám bác sĩ tâm lý một thời gian dài."

Người đàn ông xem qua tài liệu của Nguy Phàm, trầm giọng hỏi: "Ngoài tự hại bản thân ra thì sao?"

Hoắc Diễm ngước mắt lên, bình tĩnh như mặt biển trước cơn bão lớn, "Có xu hướng làm tổn thương người khác không?"

Thư ký gật đầu: "Có."

Người đàn ông co ngón tay lại, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, "Hãy theo dõi anh ta, khi cần thiết—"

"Rõ." Thư ký đáp lại.

Hoắc Diễm: "Làm cho sạch sẽ một chút."

"Còn nữa," Hoắc Diễm nói, "sắp xếp một đội người đến chỗ Giang Hải Triều."

"Rõ." Thư ký suy nghĩ một chút, rồi nói, "Có cần cho anh Giang biết không?"

Theo tính cách của Hoắc Diễm, những chuyện anh ta muốn làm, không ai có thể ngăn cản.

Nhưng khi đối phương là Giang Hải Triều, Hoắc Diễm lại trở nên lo lắng nhiều hơn, anh ta suy đi nghĩ lại, giống như một người đang cầm cốc thủy tinh đi trên mũi dao.

Anh ta không sợ lưỡi dao dưới chân, nhưng lại sợ không đứng vững, không bảo vệ được món đồ dễ vỡ trong tay.

"Thôi." Hoắc Diễm đã từng nếm trải bài học về sự độc đoán, anh ta cúi đầu xuống một chút, nói, "Hãy nói sự thật cho Giang Hải Triều."

Là người trong cuộc, Giang Hải Triều có quyền được biết nguyên nhân và diễn biến của sự việc, cũng có quyền lựa chọn xem mình có cần được bảo vệ hay không.

Hoắc Diễm quan tâm đến sự an toàn của Giang Hải Triều, cũng quan tâm đến cảm xúc của anh.

Anh ta cắn răng, lặp đi lặp lại tự nhủ với mình, chỉ khi Giang Hải Triều cần anh ta, anh ta mới có tư cách xuất hiện.

Ngay cả khi là người bảo vệ, anh ta cũng cần nhận được sự đồng ý của Giang Hải Triều.

Con sói hung ác cất đi nanh vuốt, kìm nén dã tâm, hóa thân thành một con chó.

...

"Nguy Phàm?" Vương Lâm lục lọi trong trí nhớ, suýt nữa không nhớ ra người này là ai.

Giang Hải Triều có quá nhiều bạn trai cũ, đoạn tình cảm kéo dài chưa đầy một tháng cách đây hai năm này, có thể nói là không đáng kể.

Vị trợ lý nhỏ và Vương Lâm mỗi người cầm một xấp tài liệu, trên đó ghi chép chi tiết những việc làm của Nguy Phàm trong một năm qua.

"Ối trời, đây là tên biến thái à?" Vị trợ lý nhỏ không khỏi thốt lên, "Lén lút theo dõi sếp một năm?"

Không chỉ vậy, trong thời gian này, Nguy Phàm còn đi khắp nơi thu thập mọi thông tin về Giang Hải Triều.

Thậm chí, còn cố gắng mua chuộc vài fan cứng của Giang Hải Triều, các trang fan hâm mộ có liên hệ mật thiết với studio của Giang Hải Triều, quản trị viên fan club, và cả chuyên viên trang điểm cũ của Giang Hải Triều...

Về cơ bản, bất cứ ai ở bên cạnh Giang Hải Triều mà anh ta có thể tiếp xúc, anh ta đều đã tiếp xúc một lượt.

Thật sự là mất hết lý trí.

"Hèn gì tôi lại nói chuyện lần này sao lại ồn ào đến vậy." Vương Lâm tức đến đỏ mắt, "Anh ta cũng thật kiên nhẫn, thu thập nhiều người như vậy, tốn nhiều thời gian như vậy, chỉ để kéo anh xuống nước."

Nếu không phải Giang Hải Triều những năm này dựa vào thực lực để xây dựng nền tảng vững chắc, diễn xuất tốt, danh tiếng tốt, thì sự nghiệp diễn xuất của anh có lẽ đã bị hủy hoại từ lâu.

Giang Hải Triều cũng kinh ngạc, nhưng anh suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có chút may mắn, "May mà lão tử sống ngay thẳng, chỉ là hơi phóng đãng một chút thôi."

Vị trợ lý nhỏ: "Sếp, mặc dù em sẽ luôn ủng hộ anh, nhưng anh phải hiểu, anh không chỉ phóng đãng một chút đâu."

Là loại phóng đãng bay lượn, là loại phóng đãng lật trời lật đất.

Vương Lâm: "Chỉ cần biết kẻ đứng sau là ai, chúng ta có thể phản công." Cô đã có giải pháp ban đầu trong lòng.

"Nguy Phàm có thể còn có xu hướng làm tổn thương người khác." Vương Lâm nói, "Chúng ta không thể ngồi chờ chết."

Chỉ là—Vương Lâm nhìn Giang Hải Triều, và nhìn vị trợ lý nhỏ yếu ớt bên cạnh Giang Hải Triều.

Vương Lâm: "Bên Tổng giám đốc Hoắc nói có thể sắp xếp người đến bảo vệ anh."

"Không cần." Giang Hải Triều theo bản năng từ chối.

Đùa à, suốt ngày bị một đám người mặc đồ đen vây quanh, thì có khác gì ngồi tù đâu?

"Nhưng mà, nếu không như vậy, anh sẽ gặp nguy hiểm đó." Vị trợ lý nhỏ siết chặt nắm đấm, "Nhưng em sẽ bảo vệ anh!"

Vương Lâm túm lấy vị trợ lý nhỏ, kéo cậu ta ra một bên, "A Hải, anh cứ nhịn một chút đi, đợi chị giải quyết tên khốn đó—"

"Tôi đâu phải là bông hoa yếu đuối gì," Giang Hải Triều kiên quyết không thỏa hiệp, "Không cần thiết phải để một đám người nhìn tôi như nhìn tù nhân cải tạo."

Giang Hải Triều cười, "Trừ khi là một nhóm soái ca, thì tôi có thể cân nhắc ha."

Vương Lâm: "..."

Cô nhìn chằm chằm Giang Hải Triều một lúc, nhìn đến mức sau lưng anh bắt đầu lạnh, mới từ từ thu lại ánh mắt.

"A Hải," Vương Lâm vỗ vai Giang Hải Triều một cách chân thành, "Vậy chị sẽ tìm một soái ca đến bảo vệ anh, được không?"

"Được thì được thôi..." Giang Hải Triều luôn cảm thấy giọng điệu của Vương Lâm mang theo chút lừa gạt, anh gạt tay Vương Lâm ra, lùi lại một chút, "Nhưng đừng gài bẫy tôi đấy."

Vương Lâm cười nói: "Yên tâm."

"Nhất định sẽ sắp xếp cho anh một người vừa đẹp trai, vừa có thân hình nóng bỏng," Vương Lâm nhấn mạnh từng chữ, nói: "Lại còn cực kì giỏi đánh đấm."

Giang Hải Triều hài lòng gật đầu, lại vui vẻ tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Vị trợ lý nhỏ mặt mày ngơ ngác, khó hiểu nhìn Vương Lâm, "Chị Vương, chị định giới thiệu đối tượng cho sếp à? Chẳng phải chị kiên quyết phản đối sếp hẹn hò trong khoảng thời gian này sao?"

"Yên tâm," Vương Lâm cười xoa đầu vị trợ lý nhỏ, "Giang Hải Triều chắc chắn sẽ không muốn hẹn hò với cậu ta đâu."

...

Buổi tối, cảnh quay cuối cùng.

Trong nhà máy cũ lờ mờ ánh sáng, những chú mèo hoang im lặng bước đi dưới ánh trăng. Tường nhà loang lổ, mạng nhện giăng kín.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo cũ nát, gần như hòa vào màn đêm.

Trong mảng màu xám xịt bao trùm, cây bút màu trên đầu ngón tay của thiếu niên, là màu sắc duy nhất.

Đây là lần đầu tiên Vọng Triều, tiếp xúc với thế giới của màu sắc.

Cậu dùng bút màu vẽ đường nét đầu tiên lên tường, một đường nét rực rỡ, đỏ rực.

Đường nét tùy ý lượn lờ, biến thành một mảng màu, các mảng màu hòa vào nhau, trở thành một đám mây.

Cậu đang vẽ bầu trời.

Bị bao vây bởi đống rác, Vọng Triều ngước lên nhìn thấy bầu trời, vì vậy cậu đã vẽ lại bầu trời.

Những đám mây đỏ rực cuồn cuộn, như những con sóng đỏ, gần như muốn đổ xuống từ trên trời.

Đôi mắt Vọng Triều dần có ánh sáng, có màu sắc, thế giới cô đơn và khô khan của cậu, bỗng nhiên có vô số màu sắc tràn vào.

Vẽ đến cuối cùng, trên má, trên cánh tay của thiếu niên, đều dính đầy màu đỏ rực.

Nhưng cậu dường như không biết mệt mỏi, cho đến khi cây bút hết mực, mới dừng lại.

Vọng Triều dừng lại, nghiêng đầu nhìn bức tường đầy màu sắc trước mặt.

Cậu nở nụ cười đầu tiên.

Một nụ cười trong sáng và ấm áp.

"Cắt. Tốt lắm." Giọng của Yến An truyền đến qua bộ đàm.

Lại một cảnh quay một lần là xong. Những cảnh quay riêng của Giang Hải Triều gần như đều quay một lần là xong, anh đã sớm hòa làm một với nhân vật Vọng Triều, chỉ cần bấm máy, anh chính là thiếu niên cô đơn nhưng ngây thơ đó.

Yến An nhìn người đang tẩy trang ở phía xa, do dự một lúc, vẫn bước ra khỏi lán.

"Anh Giang." Yến An gọi Giang Hải Triều lại, đưa tới một hộp giữ nhiệt.

Yến An: "Mấy ngày nay anh vất vả rồi, cổ họng của anh... đây là canh thanh nhiệt ở nhà tôi hầm, anh—"

"Ồ, cảm ơn, không cần." Giang Hải Triều thậm chí còn không nhìn cậu ta, liếc qua một cái, rồi thu lại ánh mắt.

"Cái đó, anh Giang..." Yến An phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của những nhân viên xung quanh, đuổi theo, "Tôi không có ý gì khác. Cảnh quay ngày mai rất khó, anh uống chút canh bồi bổ đi."

Giang Hải Triều có chút thiếu kiên nhẫn, vệ sĩ đẹp trai mà Vương Lâm sắp xếp cho anh đã đợi trong xe motorhome, anh đang vội đi gặp soái ca.

"Không cần." Giang Hải Triều lách qua cậu ta, không nhịn được "chậc" một tiếng, "Chúng ta không thân đến mức đó đâu."

Thấy Yến An ngẩn người tại chỗ, Giang Hải Triều cười, "Đạo diễn Yến, cậu quay phim, tôi diễn phim, chúng ta cứ làm tốt công việc của mình là được, nước sông không phạm nước giếng. Những chuyện khác, không cần thiết."

Giang Hải Triều nói một cách lơ đễnh, vẻ mặt cũng thong dong bình tĩnh.

Nhưng Yến An lại giống như bị tát một cái, rất lâu sau không lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta cảm thấy khó xử như vậy.

Nhìn bóng lưng Giang Hải Triều rời đi, Yến An bỗng cảm thấy bất lực.

Ngay cả một cơ hội để xin lỗi cũng không cho sao?

Yến An đưa hộp giữ nhiệt cho phó đạo diễn bên cạnh.

Phó đạo diễn như không thấy vẻ mặt u ám của Yến An, nói nửa đùa nửa thật: "Đạo diễn Yến, canh do cậu tự tay hầm, tôi sao dám uống."

"Đổ đi."

Phó đạo diễn: "Hả?"

Yến An lạnh giọng nói: "Tôi nói, đổ đi."

Một tấm lòng không được đón nhận, cũng không có lý do gì để giữ lại.

Phó đạo diễn lén lút đưa bát canh cho diễn viên nhỏ tuổi nhất trong đoàn, "Không được lãng phí đồ ăn, biết chưa! Đừng học theo cái anh xấu tính kia, tính tình tệ, không tán được người thì lấy đồ ăn ra trút giận."

Một nhân viên bên cạnh không nhịn được bật cười.

"Cười cái gì." Giọng nói lạnh lẽo của Yến An vang lên.

Nhân viên vội vàng lấp liếm, chuyển đề tài, "Ồ, không có gì, chúng tôi đang bàn về anh đẹp trai mới vào đoàn hôm nay."

Kể từ khi xảy ra chuyện của Triệu Kiện, việc đăng ký nhân viên trong đoàn trở nên cực kỳ nghiêm ngặt.

Không chỉ những người trong đoàn phải đăng ký, ngay cả những người ra vào cũng được ghi lại.

"Ai vào đoàn?" Yến An lạnh mặt hỏi.

Nhân viên: "Ồ, vệ sĩ của anh Giang mời đến."

"Vệ sĩ?" Mắt Yến An lay động, trong đoàn phim chẳng qua là diễn viên và nhân viên, cho dù có xảy ra chuyện của Triệu Kiện, cũng không đến mức phải mời vệ sĩ.

Giang Hải Triều, xảy ra chuyện gì sao?

Yến An đứng dậy, cầm lấy sổ đăng ký.

"Hoắc Diễm?" Cậu ta cảm thấy cái tên này quen tai một cách kỳ lạ, "Hoắc Diễm..."

"Hoắc Diễm!" Giang Hải Triều không nhịn được thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Anh hoàn toàn không ngờ rằng, vừa mở cửa, trước mặt lại là khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Diễm.

Giang Hải Triều: "Anh làm gì ở đây?"

Hoắc Diễm tháo tai nghe Bluetooth ra, tạm dừng cuộc họp từ xa, ngồi thẳng lưng.

"Tôi hỏi anh, anh làm gì ở đây?" Giang Hải Triều bước hai bước lên xe, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông.

Hoắc Diễm: "Làm..."

"Anh, anh muốn làm gì?" Giang Hải Triều theo bản năng khoanh tay lại, lùi lại vài bước.

Không phải đã đạt được thỏa thuận hòa bình rồi sao?

Không phải đã thuần hóa được một chút rồi sao?

Vừa đến đã hoang dã như vậy sao?

Mắt Hoắc Diễm khẽ động, cười nói: "Làm vệ sĩ của em."

"Ồ." Giang Hải Triều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhíu mày thật chặt, "Anh nói cái gì?"

"Tôi nói—" Hoắc Diễm định đứng dậy, nhưng anh ta do dự một lúc, vẫn ngồi yên.

Có lẽ, việc nhìn từ trên xuống như thế này, có thể khiến Giang Hải Triều yên tâm hơn một chút.

Hoắc Diễm ở tư thế ngước nhìn, nhìn Giang Hải Triều, "Bây giờ, tôi là vệ sĩ của em."

Anh ta cố gắng hạ thấp giọng, như thể sợ làm kinh động một con vật nhỏ nào đó, "Em cứ yên tâm, tôi sẽ không có hành động quá đáng nào đâu."

"Anh còn muốn có hành động quá đáng nào nữa?" Giang Hải Triều, "Tôi nghĩ anh đi ra ngoài thì tốt hơn."

"Ví dụ như—" Hoắc Diễm vừa nói, vừa giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Hải Triều.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn Giang Hải Triều, "Như thế này sao?"

Bàn tay người đàn ông có chút lạnh, nhưng khi nắm lấy lại bất ngờ khiến người ta không muốn từ chối.

Có lẽ là sự cẩn thận kìm nén của người đàn ông, có lẽ, là ánh mắt quá đỗi dịu dàng của anh ta.

Giang Hải Triều nhìn bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay mình, bỗng có một ảo giác rằng mình đang được một chú cún lớn nắm tay.

Cún lớn? Hoắc Diễm? Giang Hải Triều cảm thấy mình có lẽ đã bị nhiễm phải suy nghĩ kỳ lạ của vị trợ lý nhỏ.

Đây là một con sói ăn thịt không nhả xương... Giang Hải Triều tự nhủ, một con sói cất đi nanh vuốt thì vẫn là sói.

"Hoắc Diễm..." Giang Hải Triều định nói gì đó, thì nghe thấy một tiếng gầm vang trời ở ngoài cửa.

"A! Buông tay anh Hải của tôi ra, đồ khốn tôi liều mạng với anh!"

Khi vị trợ lý nhỏ nghe tin chạy đến, thấy được cảnh tượng Hoắc Diễm đang nắm lấy bàn tay nhỏ của sếp mình, nhìn nhau đầy tình cảm.

Không, trong mắt vị trợ lý nhỏ—là Hoắc Diễm đang cưỡng ép kéo sếp đáng thương của mình, hung tợn trừng mắt nhìn Giang Hải Triều.

"Tôi, tôi đánh chết anh!" Cậu không thể trơ mắt nhìn Giang Hải Triều bị bắt nạt một lần nữa.

Sếp nhà cậu tốt như vậy, đáng thương như vậy, không thể chịu thêm ấm ức nữa!

"Đồ khốn—hửm?" Vị trợ lý nhỏ vung nắm đấm sắt lên, còn chưa chạm vào mép áo của Hoắc Diễm, đã bị một bàn tay tóm lấy gáy áo.

"Thái Minh Minh," Giang Hải Triều túm lấy vị trợ lý nhỏ, kéo cậu ta ra một bên, "Bình tĩnh."

Giang Hải Triều không thể trơ mắt nhìn tên nhóc này đi chịu chết, anh kéo vị trợ lý nhỏ ra, thành công ngăn cản số phận bi thảm là gãy xương phải nhập viện của cậu ta.

"Sếp?" Vị trợ lý nhỏ chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Giang Hải Triều.

Giang Hải Triều đau đầu xua tay, "Đây là vệ sĩ mà Vương Lâm đã thuê cho tôi."

"A?" Vị trợ lý nhỏ nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên sofa.

Ừm, ngoại hình đẹp trai, thân hình cực phẩm, lại... lại còn cực kỳ giỏi đánh đấm.

Quả nhiên rất phù hợp với mô tả của Vương Lâm.

"Chị Vương đúng là, hài hước thật, hehe." Vị trợ lý nhỏ sau đó mới nhận ra, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi mình suýt nữa đã xông lên đối đầu với Hoắc Diễm, sống lưng cậu ta liền lạnh toát.

"Tổng giám đốc Hoắc, tôi, vừa rồi xin lỗi anh." Vị trợ lý nhỏ ngượng ngùng gãi đầu, "Chủ yếu là ngày hôm đó, khiến tôi bị phản xạ có điều kiện rồi."

Hoắc Diễm: "Ngày hôm đó?"

Vị trợ lý nhỏ: "Đúng vậy, ngày hôm đó Triệu Kiện vừa lên đã ve vãn sếp nhà tôi, bị từ chối còn trơ trẽn uy hiếp nữa! Sếp nhà chúng tôi sợ chết khiếp."

Vị trợ lý nhỏ lại quen thói thêm mắm dặm muối, miêu tả Giang Hải Triều thành một đóa hoa nhỏ yếu đuối bị bắt nạt.

"Anh không biết đâu, cái tên Triệu Kiện đó vô sỉ đến mức nào, sếp suýt nữa đã bị tên khốn đó bắt nạt!"

Giang Hải Triều: "..." Sao cậu không nói thẳng là tôi bị dọa ngất luôn đi?

Anh cảm thấy sâu sắc rằng, với khả năng bịa chuyện của Thái Minh Minh, đứa trẻ này hoặc là sẽ nổi tiếng, hoặc là sẽ bị đưa đi an táng.

Vị trợ lý nhỏ xoa xoa tay, đảo mắt, "Nếu không có chuyện gì nữa, em đi trước nhé?"

"Đi đi." Giang Hải Triều nói.

"Vâng." Vị trợ lý nhỏ nhanh nhảu chạy ra ngoài, rõ ràng là sợ hãi mà trốn.

Giang Hải Triều nhìn Hoắc Diễm, "Còn anh nữa, cũng mau đi đi."

Sợ Hoắc Diễm cố chấp không chịu đi, Giang Hải Triều làm ra vẻ nghiêm túc lấy kịch bản ra, ngồi ở phía bên kia sofa, "Khi tôi làm việc, tôi không thích bị quấy rầy."

Hoắc Diễm: "Nhưng tôi nghe Vương Lâm nói, em rất vui."

"Hửm?"

"Nghe nói sẽ thuê một vệ sĩ vừa đẹp trai, vừa có thân hình nóng bỏng," Hoắc Diễm cất đi tất cả sự mạnh mẽ, nói một cách dịu dàng, "Em đã rất vui."

Giang Hải Triều: "..." Tại sao, anh luôn cảm thấy trong giọng nói dịu dàng của Hoắc Diễm, lại mang theo một chút, chua xót?

Anh ho khụ khụ, xoa xoa cổ họng, "Ôi, hôm nay quay phim đúng là tra tấn người ta, đau họng quá."

Giang Hải Triều thấy Hoắc Diễm không hề nhúc nhích, từ từ vươn vai, "Buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ đây."

Lúc này, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên.

Lời hỏi thăm đúng giờ mỗi tối của Phong Thức Viễn, đã đến đúng lúc.

Ừm—vì Phong Thức Viễn có thân hình đẹp, nên hình nền điện thoại của Giang Hải Triều trong khoảng thời gian này, chính là bức ảnh khoe cơ bụng của Phong Thức Viễn.

Cũng không có lý do gì khác, chỉ là để ngắm cho đẹp mắt.

Giang Hải Triều liếc qua màn hình điện thoại, cửa sổ trò chuyện tự động bật ra.

【Phong Thức Viễn】 Anh Hải, hôm nay chú heo con của chúng ta lại béo thêm một cân rồi, anh có muốn xem không?

Tiếp theo là một loạt tin nhắn, Giang Hải Triều đoán, lại là bức ảnh tên nhóc đó ôm heo, "vô tình" để lộ cơ bụng.

Giang Hải Triều nhìn Hoắc Diễm một cái, rồi lại nhìn điện thoại.

Sau đó, anh im lặng mở điện thoại ra.

Giang Hải Triều mở bức ảnh mà Phong Thức Viễn gửi đến, định làm dịu đi bầu không khí có chút ngưng đọng.

"Chú heo này..." Giang Hải Triều cười, đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Diễm, "Dễ thương không?"

Rất tiếc, Giang Hải Triều đã không nhìn kỹ, bức ảnh này là ảnh tự sướng cận mặt của Phong Thức Viễn.

Có cơ bụng, có khuôn mặt đẹp trai.

Chỉ là, không có heo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store