ZingTruyen.Store

Edit Toi La Than Y Khong Phai Than Con Lieu Yen Nghe

"Bác gái xinh đẹp, bác đăng ký giúp ông chú chưa?" Giang Hoa Đình hỏi. 

Bác gái đột nhiên vỗ tay, "À quên mất! Trước vẫn không biết bác sĩ ở khoa nào cho nên chưa có đăng ký, để tôi đi ngay đây!" 

Bác gái tính tình cùng hành động giống nhau thẳng thắn thoải mái, tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, trong chớp mắt người đã mất hút. 

Không đợi bác gái trở về, Giang Hoa Đình liền bắt đầu bắt mạch. 

Mao Cao Minh nhìn Giang Hoa Đình bận rộn, lại nhìn sang ông chú ngồi trên xe lăn không nhịn được hỏi: "Tiểu Giang, cậu thật sự không sử dụng bất kỳ công cụ gì đã giúp ông chú này giải quyết chứng động kinh à?" 

Chứng động kinh anh ta cũng đã gặp, như vị này tay chân cứng đờ còn chưa phải vấn đề lớn, nghiêm trọng hơn là sùi bọt mép, kinh mạch tứ chi phình ra, chẳng qua loại triệu chứng này gần như đã vào giai đoạn cuối, thuốc hay châm cứu đều vô dụng. 

Giang Hoa Đình một công đôi việc, nói: "Làm gì có chuyện đấy! Tay không phải là công cụ sao? Tôi cũng không biết khí công." 

Mao Cao Minh, "..." Liên quan quái gì đến khí công? 

Lúc này bác gái bên kia cũng đăng ký xong liền như một cơn gió xông vào. 

"Bác sĩ tôi đăng ký rồi, ông nhà tôi thế nào?" 

Giang Hoa Đình vừa vặn bắt mạch xong, "Trước ông chú đã nôn ra rồi phải không?" 

Bác gái điên cuồng gật đầu, hai mắt phát sáng, nói về bệnh trạng ông nhà mình cũng không quên khen Giang Hoa Đình hai câu, "Bác sĩ Giang ngài thật sự là thần y! Tôi cái gì cũng chưa nói thế mà ngài đã nhìn ra rồi!" 

"Không sai, ông nhà tôi trước khi đến đã nôn một lượng lớn nước bọt, còn chảy rất nhiều mồ hôi. Lúc ổng có thể nói chuyện có bảo lồng ngực rất ngột ngạt khó thở! Bác sĩ Giang, bệnh của ông ấy có phải nặng thêm rồi không?" 

Câu cuối cùng, tâm tình lo lắng của bác gái cuối cùng cũng bộc lộ ra. 

Giang Hoa Đình nở nụ cười, nhìn qua ở trên mặt con nít của cậu đặc biệt xán lạn, cũng làm cho mọi người không tự chủ được bình tĩnh lại. 

"Đúng là nặng thêm, chẳng qua may mà bác đưa chú đến đây kịp thời." 

Hai chữ "may mà" khiến tảng đá trong lòng bác gái cuối cùng cũng hạ xuống, "Tức là còn có thể cứu đúng không bác sĩ?" 

"Có thể cứu chữa." Giang Hoa Đình tự tin nói. 

"Ông ấy bây giờ cơ thể co quắp không thể duỗi thẳng được... Tay chân cũng cứng đờ như thanh sắt tách cũng không ra, bác sĩ Giang như này thật sự có thể trị hết sao?" Nói mãi, bác gái lại lo lắng. 

Giang Hoa Đình nói: "Có thể, nếu bác đã tin tưởng đưa ông chú đến đây, tôi nhất định sẽ trả về cho bác ông chú có thân thể khỏe mạnh!" 

Giang Hoa Đình lúc nói lời này trên mặt mang theo nụ cười tự tin, khiến cả người bệnh cùng người nhà bệnh nhân cảm nhận được một sự an tâm khó tả, cho bọn họ một loại cảm giác Giang Hoa Đình không gì không làm được! 

Cho dù bọn họ đã từng đi qua rất nhiều bệnh viện lớn cũng chưa từng thấy có bác sĩ nào tự tin cam đoan có thể chữa khỏi như này cả. 

Mỗi lần đi khám bệnh, tiền thuốc thì mặn chát nhưng sau một thời gian lại chứng nào tật nấy, làm cho sự tin tưởng của bọn họ cũng sắp bào mòn đến không còn. 

Bác gái cùng ông chú một mặt sùng bái và tín nhiệm nhìn Giang Hoa Đình, này còn chưa bắt đầu trị đã muốn đem Giang Hoa Đình coi là Bồ Tát sống tái thế rồi! 

Mao Cao Minh mồ hôi chảy ròng ròng nghe Giang Hoa Đình "khoác lác", hai vị này có thể không biết thế nhưng anh ta không thể không biết á! 

Giang Hoa Đình còn chưa đủ hai mốt tuổi, đã thế còn là bác sĩ thực tập đi cửa sau! 

Trình độ y thuật như thế nào cả khoa Đông y đều không biết! 

Nhỡ đâu đem bệnh nhân này... 

Mao Cao Minh thật sự không dám tưởng tượng cái này sẽ mang hậu quả gì cho khoa Đông y bệnh viện số 2! Có vẻ cái ngày lên báo không còn xa đây mà!

Vốn người tới nơi này xem bệnh cũng không nhiều lẽ nào đã sắp phải đối mặt với khốn cảnh đóng cửa sao? Anh ta sắp thất nghiệp sao? 

Nghĩ tới đây, Mao Cao Minh đột nhiên nắm lấy tay Giang Hoa Đình, gian nan hỏi: "Tiểu Giang, cậu thật sự có thể trị hết không?" 

Giang Hoa Đình trầm mặc. 

Mao Cao Minh tim lập tức vọt tới cuống họng, ôi trời ơi! Lẽ nào thật sự là bốc phét? 

Chẳng lẽ bảng hiệu Đông y bệnh viện số 2 sắp vì một tên thực tập mới tới mà phá bỏ sao? 

Không được, nhất định phải dừng tên điên này lại! 

Thừa dịp Giang Hoa Đình nghĩ ngợi đến xuất thần Mao Cao Minh liền lặng lẽ đi ra ngoài, bác gái nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, trong lòng bà có Giang Hoa Đình ở đây là đủ rồi! 

Giang Hoa Đình chính là đang suy tư nên làm thế nào để châm cứu, đối với chứng động kinh như này dùng châm cứu là tốt nhất, nhanh và dễ thấy hiệu quả, thậm chí còn có thể diệt trừ một số mầm bệnh ẩn giấu. 

Mao Cao Minh dùng tốc độ nhanh nhất mấy chục năm cuộc đời tìm được Nghê Thiên Dương nói rõ nguyên do, Nghê Thiên Dương hơi nhướng mày: "Được, tôi đi qua xem một chút." 

Mao Cao Minh trong lòng lập tức thả lỏng. 

Bên kia bác gái thấy Giang Hoa Đình không nói lời nào, cũng không bốc thuốc gì cho ông cụ nhà bà uống, trong lòng không nhịn được nói thầm. Đây chẳng lẽ là nghi thức trước khi trị liệu sao? 

Bác gái đợi nửa ngày vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra. 

"Bác sĩ Giang, ngài cứ thành thật đi ông nhà tôi không ổn rồi đúng không? Trước đó bác sĩ chỉ là an ủi tôi thôi đúng không?" Bác gái cũng đã nghe qua bệnh này chữa tận gốc là không khả thi, tâm đã sớm chết lặng, nghĩ tới đây biết được lời bác sĩ trẻ tuổi vừa nói chỉ để an ủi mình cũng không cảm thấy bao nhiêu tức giận. 

Nhưng thất vọng vẫn sẽ có. 

Giang Hoa Đình hoàn hồn sửng sốt một chút mới nghe hiểu lời bác gái đang nói. 

"À không phải." Cậu chỉ là đang nghĩ nếu tự mình châm cứu thì vận may của ông chú đánh nhau cùng vận xui của cậu sẽ có bao nhiêu phần trăm thắng mà thôi. 

Bác gái chấm hỏi đầy đầu, "Hả?" 

Giang Hoa Đình đương nhiên sẽ không đề cập vấn đề vận xui trên người mà chỉ kiên nhẫn giải thích cho bà về chứng bệnh của ông chú. 

"Ông chú triệu chứng mặc dù nặng thêm, thân thể co quắp không duỗi được, gân mạch co giật, mạch phình to, đây là biểu hiện bệnh chuẩn bị thâm nhập đến gân, vẫn có thể châm cứu để chữa trị." 

Nghe đến có thể dùng châm bác gái ánh mắt sáng lên, song không bao lâu liền tối lại, "Nhưng trước đó cậu có hỏi ông ấy có nôn nước bọt..." 

Giang Hoa Đình gật đầu, "Không sai, chưa nôn ra máu là vẫn có thể cứu, sau khi châm cứu lại điều dưỡng một chút là có thể đem dằn vặt hao tổn trước đó hồi phục trở về." 

Lần này không chỉ bác gái mắt sáng rực lên, ngay cả Nghê Thiên Dương đã đuổi đến phòng số năm nghe được Giang Hoa Đình nói cũng không nhịn được dừng chân vô cùng tán thành gật gật đầu. 

Mà đứng bên cạnh Nghê Thiên Dương là Mao Cao Minh thì một mặt kinh ngạc, không nghĩ tới Giang Hoa Đình thế mà có thể nói đến ra hình ra dáng như vậy! 

"Vậy còn chờ gì nữa? Bác sĩ Giang ngài nhanh chóng châm cứu đi!" Bác gái lập tức nói. 

Giang Hoa Đình mặt lộ vẻ khó xử, "Xin lỗi, tôi không thể hạ kim." 

Bác gái sắc mặt thay đổi, "Tại sao? !" 

"Có phải là chi phí châm cứu rất đắt không? Không sao cả chúng tôi có tiền! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho ông ấy thì phải đập nồi bán sắt tôi cũng mang tiền đến!" Bác gái nức nở nói. 

Mắt thấy bác gái có xu thế mất khống chế, Nghê Thiên Dương đứng ở ngoài cửa lập tức đi vào, vốn căn phòng cũng không lớn nay chen tới năm người trưởng thành liền có chút chật chội, chẳng qua bây giờ cũng không có ai quan tâm chuyện này. 

"Vị người nhà này cứ yên tâm, chi phí châm cứu không đắt, cũng không cần đập nồi bán sắt gì hết." Nghê Thiên Dương đầu tiên trấn an bác gái một phen mới quay người nhìn về phía Giang Hoa Đình. 

"Tiểu Giang, tại sao cậu không thể châm cứu?" 

Người ở chỗ này chỉ có Nghê Thiên Dương tương đối tỉ mỉ chú ý tới cách dùng từ của Giang Hoa Đình. Giang Hoa Đình sắc mặt trong nháy mắt lúng túng, cậu có thể nói là do vận xui ảnh hưởng khi châm cứu sao? Nói ra đoán chắc không ai tin? 

"Cứ nói đi không ai cười cậu đâu." Nghê Thiên Dương hiền lành khuyên bảo, người trẻ tuổi có thiên phú thì ông cũng không ngại quan tâm một chút. 

Không biết có phải do thấy Nghê Thiên Dương quá hiền lành hay không, Giang Hoa Đình do dự. 

Trong lúc nhất thời, bốn con mắt đều nhìn chằm chằm Giang Hoa Đình khiến cậu vô cùng áp lực, đành nói. 

"Số mệnh của tôi tương đối đặc biệt, châm cứu có thể sẽ chết người." 

Đồng tử của ông chú đang co quắp ngồi ở xe lăn thu nhỏ lại, bác gái cũng trợn mắt lên. 

Chỉ có Mao Cao Minh cùng Nghê Thiên Dương hơi cạn lời. 

"Tiểu Giang à..." Nghê Thiên Dương giọng điệu bất lực gọi một tiếng. 

Giang Hoa Đình vừa nhìn biểu tình không tin liền biết ông ấy muốn nói gì, cậu biết ngay mà! 

Biết ngay sẽ không ai tin! 

"Mấy thứ như số mệnh rất mơ hồ căn bản không tồn tại, Tiểu Giang cậu tuổi trẻ là trụ cột đất nước, tuyệt đối không nên mê tín, phải tin tưởng khoa học!" 

Giang Hoa Đình nói thầm trong lòng, cậu mà không tin khoa học thì đến bệnh viện làm cái khỉ gì nữa? Trực tiếp đi làm đại sư không phải kiếm tiền càng nhanh hơn à? Ngược lại người mê tín còn không ít, rất nhiều mối làm ăn... 

Mao Cao Minh cũng nói: "Cậu thật ra có thể thành thật do nhìn không chuẩn huyệt vị, chúng tôi cũng sẽ không cười đâu." Bởi vì anh ta cũng nhìn không chuẩn! 

409 cái tên, 830 huyệt vị trong đó 60 cái đơn huyệt, 770 cái đa huyệt, anh ta cũng hoa cả mắt! 

Giang Hoa Đình nhẹ nhàng liếc Mao Cao Minh, nói: "Ai nói tôi nhìn không chuẩn?" 

Mao Cao Minh nghẹn lại, lập tức không phục, "Tôi không tin!" 

Giang Hoa Đình không nói, "... Tôi cần anh tin làm gì?" 

Mao Cao Minh, "..." Ồ tự nhiên ngứa tay vậy nè, nhóc con này bộ không biết kính trên nhường dưới là gì hả? Anh ta dù gì cũng là tiền bối đó! 

"Tiểu Giang, nếu cậu đã khẳng định như vậy thì nhanh bắt đầu đi." Nghê Thiên Dương chỉ bảo, ông ta ở bên cạnh quan sát hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. 

Nghê Thiên Dương nói như vậy khiến không biết bao con mắt tràn ngập ước ao nhìn về phía Giang Hoa Đình. 

Giang Hoa Đình nhất thời cảm thấy áp lực nặng như núi! 

Nhưng hắn... Thật sự không thể châm cứu mà! 

"Chủ nhiệm, nếu ngài thật sự không tin có thể đi tìm hai con chuột bạch đến đây." 

Nghê Thiên Dương không hiểu ra sao, nhưng mà nhìn Giang Hoa Đình nghiêm túc như vậy ông cũng không tiện nói gì, đành nhờ người mang hai con chuột đến. 

Bệnh viện số 2 cũng có phòng thí nghiệm, không thiếu chuột bạch.

Chuột rất nhanh được đưa tới, Giang Hoa Đình lấy ra kim thông dụng, nói: "Huyệt vị ở động vật cũng không khó nhận biết, có một số huyệt vị dù đâm trúng cũng không có việc gì. Ví dụ như nơi này, mọi người nhìn một chút..." 

Nghê Thiên Dương cùng Mao Cao Minh hai người theo ngón tay Giang Hoa Đình nhìn sang, gật gật đầu, cái huyệt vị này đúng là vô hại. 

Đợi sau khi Nghê Thiên Dương cùng Mao Cao Minh xác nhận, Giang Hoa Đình mặt nghiêm túc đề kim không cảm xúc đâm xuống, động tác tàn nhẫn dứt khoát! 

Mao Cao Minh xin thề, Giang Hoa Đình chỉ nhẹ nhàng đâm cái huyệt vị vô hại kia một chút thôi, nhìn qua cũng không sâu. Thế mà không quá hai giây bé chuột bạch đáng yêu liền chết rồi! 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store