(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 91: Hiệp lực
Plamya quả nhiên xuất hiện trước mắt, ngay trên cao nơi tiếp giáp giữa vách đá và núi, đối diện Nanali từ xa.
Nhưng trong sân vẫn có những tảng đá gập ghềnh chia thành hai con đường có thể đi, cho nên vừa rồi Plamya nấp sau tảng đá cũng không bị Nanali nhìn thấy — cô phá chỗ ẩn thân của cô ta dựa vào phán đoán.
Người phụ nữ trước mặt đã thay một bộ đồ bó sát màu đen, trên người đeo không biết mấy kg vũ khí. Nanali phỏng đoán, có lẽ có súng lục, có lựu đạn, và cả loại dây thừng có thể giúp cô ta nhảy đến nơi xa.
Khuôn mặt người phụ nữ treo nụ cười tà ác: "Bây giờ gọi ta ra, là muốn chết nhanh sao?"
Nanali cũng có vẻ đã chống đỡ không nổi, cô nắm chặt hai tay vào thanh sắt, dùng lực cánh tay chống đỡ.
Cô chậm rãi lắc đầu: "Dù sao tôi cuối cùng cũng chết, đến xem mặt mũi cô là thần thánh phương nào."
— Không có một dấu chấm câu nào là thật. Cô làm vậy để dẫn Plamya ra, và để người trong bóng tối hành động.
Tiện thể nhắc tới, người đến sớm hơn cô nghĩ. Xem ra là Hagiwara đã phát hiện tín hiệu từ thiết bị truyền tin mà cô gửi đến sở cảnh sát — trên xe, cô đã lén dán thiết bị truyền tin lên người Plamya.
Trong mắt Plamya, Nanali là một nữ cảnh sát thể lực chống đỡ hết nổi, đang giãy giụa trong cơn hấp hối. Cô ta cho rằng ngày tàn của người phụ nữ này đã đến.
"Người đã thấy thân phận thật của ta, đều phải chết." Giọng cô ta nghe như một nữ ma đầu.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô ta đang càn rỡ, biến cố đột nhiên xảy ra.
Phía sau Plamya, một người đàn ông lẳng lặng tiếp cận cô ta như một con mèo.
Đến khoảng cách sắp bị cô ta phát hiện tiếng bước chân, người đàn ông đột nhiên bắn một phát súng, trúng thẳng vai cô ta — liên quan đến thông tin các tổ chức sát thủ, đối với Plamya, có thể giữ mạng người sống vẫn phải giữ mạng người sống.
Người đàn ông nhìn thấy nơi đó không có áo chống đạn che phủ. Plamya cũng quay đầu đánh trả.
Nhưng ngay khi cô ta vừa lấy súng, người đàn ông mặc áo khoác mũ xám tung một cú đá ngang, đá văng khẩu súng trong tay cô ta, sau đó quật cô ta xuống đất.
Nhưng Plamya quả thật không phải một nhân vật dễ đối phó. Mặc dù cả hai cánh tay trái phải đều bị thương, nhưng lực chân của cô ta vẫn rất mạnh. Cô ta dùng hết sức kẹp chặt cổ người đàn ông, dùng chân làm điểm tựa xoay người, đè anh ta xuống đất, giẫm lên cổ tay anh ta, đá khẩu súng của anh ta ra xa.
Hai người lại lần nữa quấn quýt giao đấu.
Cho dù hắn không tới, Plamya cũng sẽ tìm đến hắn. Mà thân phận của hắn hoàn toàn không thể bị bại lộ dưới ánh mặt trời. Vì thế, thay vì chờ Plamya tìm được Tổ chức, không bằng chính hắn trực tiếp bắt Plamya về quy án.
Vừa cố gắng áp chế đối phương, Plamya vừa nói với người đàn ông trước mắt: "Morofushi Hiromitsu, không sai chứ?"
Cô ta mỉa mai lạnh lùng: "Không ngờ các ngươi có thể tìm được nơi này."
"Date Wataru đã chết rồi đúng không? Còn Furuya Rei đâu?" Cô ta cười nhạo, "Làm được nước này, người tên Furuya Rei kia còn chưa xuất hiện, chỉ sợ hắn đã chết rồi."
Morofushi Hiromitsu như nghe thấy chuyện gì buồn cười: "Ai chết, hắn cũng sẽ không chết."
Anh lần nữa nhẹ nhàng tiến lên, trước tiên áp chế cánh tay đối phương, giả vờ bắn một phát súng, cướp lấy thứ trông như kíp nổ trong túi Plamya, đồng thời dùng sức đè Plamya quay lưng về phía Nanali: "Cô đối với mình lại không có lòng tin như vậy sao? Ở đây có chúng ta là đủ rồi."
Những lời này nhìn như là lời mỉa mai liên quan đến câu trên, nhưng thực chất là ám hiệu cho Higurashi Nanali.
Cơ thể Nanali không hề yếu đến mức bị treo cổ hai giờ ở cột liền không chịu nổi, cô chỉ là giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Nghe được lời Morofushi Hiromitsu nói vào giờ phút này, đôi mắt màu hổ phách của cô mở to, ánh mắt sáng ngời. Xác nhận kíp nổ đã ở trong tay Morofushi Hiromitsu, cô nhanh chóng lấy chiếc kẹp giấu trong tay áo ra, chạm hai cái vào còng tay, duỗi thẳng người, nhảy thẳng xuống biển.
Không sai, khi còn nhỏ cô quá nghịch ngợm. Lần đầu tiên đi hồ bơi, cô đã trốn chạy thẳng lên bục nhảy cầu nhảy xuống. Phu nhân Higurashi sợ cô tự mình nhảy bừa, vì thế đã dẫn cô đi học nhảy cầu.
Vừa rồi, cô đã quan sát kỹ lưỡng, đáy biển không có đá lởm chởm, nhảy xuống biển tổng cộng tốt hơn là bị bom nổ chết.
Cảm ơn mẹ, và cảm ơn Matsuda Jinpei đã dạy cô mở khóa.
Mặc dù lúc đó cô trố mắt há hốc mồm nhìn Matsuda chỉ mất một giây để cạy khóa cửa chung cư cảnh sát: "Anh là cảnh sát mà!"
Tên kia nhếch khóe môi: "Muốn học không?"
Nanali nói một cách thiếu tiền đồ: "Muốn."
Bên kia, Plamya đang ngoan cường đấu tranh với Morofushi Hiromitsu cuối cùng cũng phát hiện Nanali đã biến mất.
Cô ta không hề tức giận, mà điên cuồng cười rộ lên: "Ha ha ha ha ha! Ngươi cho rằng thả cô ta đi thì có thể thoát sao?"
Cô ta đỡ lấy một cú đấm của Morofushi Hiromitsu, như thể không có cảm giác đau: "Chưa nói đến quả bom trên cổ cô ta, nếu cô ta chạy, ta cũng sẽ không nói cho các ngươi quả bom cuối cùng đặt ở đâu."
"Bảo tàng Đá quý Suzuki."
Lúc này, từ phía sau bên phải một người đàn ông mặc đồ đen đi tới. Dưới vành nón lờ mờ có thể nhìn thấy mái tóc vàng kim, giọng nói anh ta ôn hòa: "Bạn của tôi đã tháo dỡ quả bom đó rồi."
Plamya nhất thời không biết nên kinh ngạc vì chuyện nào.
"Furuya Rei, ngươi còn sống?" Cô ta mở to hai mắt. Người đàn ông đối diện dùng ánh mắt của Bourbon mỉm cười, mức độ nguy hiểm giống như Plamya, nhưng ngữ khí lại lễ phép, tạo ra hiệu quả cực kỳ hài hước: "Nhờ phúc của ngài, sống rất tốt."
Nói xong, anh ta phi thân gia nhập cuộc chiến. Plamya thấy tình hình không ổn, muốn lấy ra dây thừng co duỗi của mình mắc lên chiếc cần cẩu kia, nhảy cầu mà chạy như Nanali. Nhưng dây thừng của cô ta vừa treo lên, đã bị Furuya Rei một phát súng đánh đứt — giống như lần anh giải cứu huấn luyện viên Onizuka vậy.
Nhưng trọng điểm của Plamya quả thật có chút kỳ quái: "Không thể nào, quả bom đó sao có thể có người tháo được?"
Không chỉ là vấn đề tháo dỡ, có người phát hiện ra nó ở đó đã là một chuyện gần như không thể.
Furuya Rei không hề thương hoa tiếc ngọc, đấm một cú vào mặt cô ta — tốc độ cận chiến quá nhanh, sợ làm bị thương Hiromitsu, anh ta không thể dùng súng.
"Chuyên gia gỡ mìn lợi hại như Matsuda Jinpei, chúng tôi không chỉ có một người." Anh ta cười rộ lên, lần này là nụ cười thật lòng.
Morofushi Hiromitsu cẩn trọng như đi trên dây đàn, anh nhìn chằm chằm đầu Plamya to lớn bất thường, cảm thấy nhìn thế nào cũng không hợp lý. Quả nhiên, anh đưa tay tìm kiếm, sờ ra một quả lựu đạn từ bên trong.
Rồi sau đó hai người vững vàng áp chế Plamya. Lúc này, hai tay cô ta đều bị thương, hơn nữa còn có một quầng thâm mắt cực lớn, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi, bị hai viên công an hợp lực đè ngã xuống đất.
Thanh niên mắt phượng cười đến ôn nhu ấm áp: "Bom ở Bảo tàng Đá quý Suzuki, gần như được tháo dỡ cùng lúc với bom ở Trường Trung học Beika."
Nhờ tin nhắn của Nanali, mọi người mới khóa ánh mắt vào Bảo tàng Đá quý Suzuki. Matsuda Jinpei xuất phát không lâu, Date cũng hộ tống Hagiwara Kenji đi đến Bảo tàng Đá quý Suzuki tháo dỡ bom.
Trên đường đi, Hagiwara Kenji kể lại sự tình cho Morofushi Hiromitsu. Còn Matsuda Jinpei khi nhìn thấy phát sóng trực tiếp, đã dùng hết tất cả kiến thức quang học, vật lý, địa lý và kinh nghiệm thực tiễn của mình để phỏng đoán ra vị trí của Nanali, gửi tin nhắn cho Megure và Morofushi, sau đó căng thẳng chờ đợi.
Cùng với Hagiwara Kenji đến Bảo tàng Đá quý không chỉ có Date, còn có một đám người Nga và một tên nhóc thám tử cười ngây ngô: "Anh Hagiwara, tụi em đến giúp đỡ nha."
——
Mặt khác, vài phút trước, Matsuda Jinpei tháo dỡ đến sợi dây thứ hai đếm ngược thì dừng lại.
Anh biết cái này vô cùng có khả năng được kết nối tín hiệu với quả bom trên người Nanali, nói cách khác, không cần thao tác thủ công.
Mặc dù anh vừa nhìn thấy màn hình đã phán đoán ra vị trí của Nanali, hơn nữa anh cũng biết một quả bom khác ở Bảo tàng Suzuki, và Hagiwara Kenji vừa gửi tin nhắn cho anh báo đã tháo dỡ xong.
Nhưng anh vẫn không dám tháo dỡ.
Vạn nhất Furuya Rei và họ không kịp đuổi tới, vạn nhất quả bom trên cổ Nanali vẫn chưa bị tháo xuống...
Thế nhưng, thời gian không chờ người, quả bom trước mắt rốt cuộc chỉ còn một phút.
59, 58, 57
Matsuda Jinpei chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy. Anh nghĩ, anh mới là người cảm nhận được chân thật nhất cảm giác của Nanali ba năm trước đây khi nhìn anh lên vòng quay.
Còn 10 giây, anh cầm lấy kéo, run rẩy vươn tay.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Trưởng quan Aoki.
Đầu dây bên kia là giọng nói anh quen thuộc nhất, trong trẻo và tràn đầy sức sống: "Cắt đi mau, Jinpei, Nanari-chan chạy trốn thành công rồi."
"Răng rắc", Matsuda Jinpei vững vàng cắt đứt hai sợi dây kết nối cuối cùng của quả bom, đồng hồ đếm ngược dừng lại ở 00:03.
Cảnh sát mạng sớm đã tắt phát sóng trực tiếp. Viên cảnh sát tóc xoăn không hề giữ hình tượng lau một vệt mồ hôi trên đầu. Anh ngồi bệt xuống đất, thở dài nặng nề, nhìn chiếc camera kia, anh chậm rãi lộ ra một nụ cười.
——
Bờ biển, Higurashi Nanali khoác một tấm chăn, nói lời cảm ơn với người lớn tuổi trước mặt: "Đa tạ Trưởng quan Aoki, không ngờ lại kinh động đến ngài."
"Hải, đâu có đâu có," Trưởng quan mặt chữ điền, nhìn qua không dễ gần, trên thực tế lại hòa ái thật sự, "Matsuda và Hagiwara đều không có ở đây, phái người khác đến ta cũng không yên tâm nha."
Ông tùy ý chỉ lên núi: "Thanh tra Megure của các cháu sắp bận chết rồi."
Nanali lại xoa xoa tóc mình, trên mặt treo nụ cười ranh mãnh: "Cháu cũng lên xem thử, ngài có đi không?"
————
Cạnh vách đá.
Khi Morofushi Hiromitsu còng tay Plamya lại, Furuya Rei gọi Kazami Yuuya. Rồi sau đó hai vị cảnh sát công an không thể lộ diện trước người khác đội mũ rời đi bằng một con đường nhỏ khác, ẩn sâu công danh.
"Tớ vốn chỉ muốn thử xem, không ngờ cậu nhanh như vậy đã quay lại."
Furuya Rei vốn đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài, nghe tin tức, nhanh chóng gấp trở về. Khi Morofushi Hiromitsu gửi tin nhắn cho anh, anh đang trên đường gấp rút quay về sân bay.
Morofushi Hiromitsu mắt mở to, lúc này trông như một con mèo ranh mãnh: "Quan tâm chúng tớ như vậy nha."
Furuya Rei đã rút đi khí thế Bourbon vẫn còn giống như thiếu niên học viện cảnh sát kiêu ngạo năm đó. Anh không tự nhiên sờ mũi, không nói cho bạn thanh mai trúc mã của mình, rằng để sớm hoàn thành nhiệm vụ, anh đã làm cho chi bộ Tổ chức ở Singapore long trời lở đất.
Không biết nên né tránh chủ đề này như thế nào, anh nghiêm mặt nói: "Tớ nghi ngờ người ủy thác Plamya chính là Tổ chức. Nghe nói viên đá quý mới được Bảo tàng Đá quý Suzuki mua được là Ánh trăng Pandora, khối đá quý này vẫn luôn bị một tổ chức sát thủ khác mơ ước."
Morofushi Hiromitsu: "Nhưng khối đá quý này không phải là giả sao?"
"Vấn đề nằm ở chỗ đó. Lần này tớ đi Singapore, nghe nói Tổ chức có thù oán cũ với tổ chức có danh hiệu giống vườn bách thú kia. Họ để Plamya làm nổ tung toàn bộ bảo tàng trân bảo, một mũi tên trúng hai đích. Vừa đả kích vườn bách thú, tiện thể đả kích Tập đoàn Tài chính Suzuki."
Nếu Sonoko ở đây, nhất định phải gầm lên một câu, Tập đoàn Tài chính Suzuki của tôi chọc gì đến các ngươi!
Trong mắt Morofushi Hiromitsu ánh lên vẻ ưu tư: "Hành động gần đây của Tổ chức có chút kỳ quái, xem ra..."
"Không sai, bão tố sắp đến."
————
Cạnh vách đá, có hai người công an đến là Kazami Yuuya và một đồng đội.
Plamya tựa như con gián không thể đánh chết. Tuy rằng trên tay, trên chân đều có còng tay, nhưng vẫn giống như báo săn đột nhiên bật dậy, dùng còng tay siết cổ Kazami Yuuya.
Kazami không thể không nghi ngờ người phụ nữ điên này đã uống thuốc giảm đau trước.
Và không cần đồng đội công an kia ra tay, Date Wataru đã xuất hiện ở nơi này. Anh nắm lấy một cổ tay của Plamya, dùng hết sức bình sinh kéo tay cô ta ra khỏi người Kazami.
Plamya nhìn thấy người đến là Date, mở to hai mắt.
Date nói ra lời không khác gì người anh em tốt của mình: "Nhờ phúc của cô, tôi vẫn còn sống."
Người của Đội Điều tra số Một cũng theo sau tới, hơn nữa đến rất đầy đủ. Người của Tổ Megure và Hagiwara gặp nhau trên đường. Hagiwara tháo dỡ xong bom Bảo tàng Đá quý Suzuki liền đi tìm Matsuda ở Trường Trung học Beika. Vì thế mọi người sớm tụ tập cùng nhau, ùn ùn kéo đến.
Plamya nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, liền từ bỏ giãy giụa.
Vì thế Date Wataru cùng công an cùng nhau gánh vác nhiệm vụ áp giải.
Nhưng Matsuda không có ở đây, anh đang tìm kiếm Nanali ở bờ biển dưới chân núi.
Tìm không thấy ở bờ biển, anh lại vội vã tìm lên núi.
Cuối cùng, anh thấy một cô gái vừa được vớt lên từ biển, tóc ướt, nhưng thần thái sáng láng, ánh mắt lấp lánh rạng rỡ. Cô gái cười híp mắt nói: "Làm tốt lắm, Jinpei."
Vui vẻ hớn hở, vô tâm vô phổi, hoàn toàn không có bất kỳ sự sợ hãi nào của người sống sót sau tai nạn.
Matsuda mặt đen sầm, một tay kéo cô vào lòng.
--------------------
Lời tác giả:
Nguyên tác Plamya nói Hiromitsu đã chết
Nguyên tác Plamya thật sự giấu lựu đạn trong tóc, nhưng không bị nhìn thấu, tự mình lấy ra
Tôi đã tra trên mạng, có vách đá ven biển có thể nhảy cầu nhưng xin đừng bắt chước, cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store