(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 88: Hiện trường nguy hiểm
Hagiwara Kenji hiển nhiên cũng đã nghe nói về Plamya, "Lần này là gặp phải đối thủ mạnh."
Higurashi Nanali: "Hắn không để lại thư thách đấu, mà là chờ chính chúng ta tìm ra hắn, giải trừ quả bom tiếp theo của hắn."
"Nếu là nhằm vào chúng ta, tổng sẽ lộ ra dấu vết, chúng ta không vội, chính hắn cũng sẽ cho." Xác nhận nghi phạm là ai, tâm cảnh Matsuda Jinpei ngược lại trở nên bình thản. Anh lái xe quay về Sở Cảnh sát Đô thị.
"Linh linh linh"
Điện thoại của Matsuda reo, Nanali nhấc máy: "Alo, cảnh sát Date?"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như đang chạy gấp, "Phạm nhân vụ án vòng quay ba năm trước đã vượt ngục, đang ở tòa nhà bỏ hoang gần nhà giam số 4, tớ đang truy đuổi..."
Matsuda Jinpei lập tức bật đèn cảnh sát lên nóc xe, "Ngồi chắc!"
Chiếc Mazda phóng ra như tia chớp, cảm giác bị đẩy vào lưng ghế cực kỳ rõ ràng. Nanali nắm chặt tay vịn, còn Hagiwara Kenji ở ghế sau trông có vẻ đã quá quen với chuyện này.
"Sớm không vượt ngục, muộn không vượt ngục, cố tình là lúc này," Nanali tức giận đến mức muốn mạng, "200% là Plamya đã thả hắn ra."
Phán đoán tâm lý đối thủ của viên cảnh sát tóc xoăn cực kỳ chuẩn xác: "Plamya tìm hắn ta không phải để liên thủ."
Plamya khinh thường trình độ của những kẻ bắt cóc đó.
Hiểu được ý của Matsuda Jinpei, mặt nữ cảnh sát chợt nghiêm lại: "Là để dẫn chúng ta ra, hoặc là —"
"Giết hắn." Hagiwara Kenji bổ sung.
Matsuda Jinpei đạp chân ga đến cùng, chuẩn bị lao qua khe hở giữa hai chiếc xe tải phía trước, "Nanali, đừng nói chuyện, cẩn thận cắn vào lưỡi."
Nanali: Em thật sự phải cảm ơn anh.
Còn vì sao không nhắc nhở Hagiwara? Đùa à, đó chỉ là thao tác cơ bản của Hagiwara Kenji thôi.
————
Trong tòa nhà bỏ hoang, khoảng cách giữa Date Wataru và tên phạm nhân vụ án vòng quay dần được rút ngắn. Tên phạm nhân tóc dài lùi đến mép sân thượng. Date cầm súng tiến lên. Phạm nhân phát hiện ra anh, thế nhưng lại chạy như bay về phía anh: "Cứu, cứu tôi!!!"
Lớp trưởng phát hiện trên cổ đối phương, đeo một chiếc vòng cổ kỳ dị chứa đầy chất lỏng hai màu xanh tím.
Chỉ là hắn còn chưa chạy đến trước mặt Date Wataru, một tiếng "Phanh", chiếc vòng cổ trên cổ nổ tung, hắn biến thành một ngọn lửa màu xanh.
Date đa mưu túc trí cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nắm chặt súng lục. Anh biết, tên phạm nhân tuyệt đối không phải tự mình chạy ra, mà người giúp hắn nếu chỉ muốn giết hắn, hoàn toàn không cần mất công như thế.
"Ra đây đi." Date mở miệng một cách đơn giản và trực tiếp.
"Hừ." Tiếng cười lạnh đã qua máy đổi giọng truyền đến. Phía sau cầu thang đi ra một người toàn thân bị đồ đen bao phủ, đeo chiếc mặt nạ kỳ dị che kín cả khuôn mặt, lặng lẽ đứng trong tòa nhà bỏ hoang dưới mưa, giống như ma quỷ.
"Hai vụ đánh bom gần đây là ngươi làm?" Date vốn không phụ trách hai vụ án này, còn chưa biết tin tức hắn là Plamya, nhưng đoán ra thân phận đối phương dễ như trở bàn tay.
Nhưng nghi phạm này khác với những tên tội phạm trước đây thích thao thao bất tuyệt tuyên dương mình. Hắn là kẻ ác không nói nhiều, trực tiếp nổ súng về phía Date Wataru.
Date nhanh chóng né tránh khi đối phương giơ súng lên, đồng thời bắn về phía ngực đối phương.
"Keng —" Date Wataru hơi trừng mắt. Anh nghe thấy tiếng viên đạn trúng kim loại — gã này mặc áo chống đạn, không, thậm chí có thể nói, hắn vũ trang từ đầu đến chân.
Theo lý mà nói, người bình thường cho dù mặc áo chống đạn, nếu bị bắn trúng ở cự ly gần cũng sẽ bị gãy xương sườn, hành động chậm chạp. Nhưng người này động tác chút nào không bị ảnh hưởng. Hắn nhanh như tia chớp né tránh mấy phát đạn liên tiếp của Date, gần như chỉ bị mảnh đạn bay tới làm bị thương nhẹ cánh tay trái, rồi sau đó áp sát Date.
Date Wataru ra hiện trường vội vàng, căn bản không kịp quay về sở mặc áo chống đạn. Anh nhận thấy mục đích của đối phương, tay trái cầm súng, tay phải ra quyền muốn gỡ mặt nạ của người đeo mặt nạ.
Cú đấm này bị đối phương đỡ, đối phương phi thân đá bay khẩu súng của Date. Date Wataru lùi lại vài bước, dùng hai tay vặn lấy tay cầm súng của người đeo mặt nạ, quật hắn xuống đất bằng đòn qua vai, cướp lấy súng của hắn. Nào ngờ người này có độ nhạy bén cực mạnh, hắn không bị đòn qua vai khóa chặt, hơn nữa còn quét chân ngang trên mặt đất, gạt chân Date Wataru làm anh ngã. Sau đó với tốc độ nhanh như chớp, hắn lấy ra một chiếc vòng cổ bom, khóa vào cổ Date.
Date Wataru đương nhiên sẽ không bỏ cuộc chỉ vì trên cổ mình có thêm một quả bom. Anh nằm ngửa trên mặt đất. Đối phương vừa mới lắp xong vòng cổ chuẩn bị đứng dậy rời đi, đã bị Date đấm một cú vào bụng, ngay sau đó Date bật dậy.
Hai người tiếp tục quấn quýt giao đấu. Cú đấm vừa rồi không gây ra thương tổn thực chất cho đối phương, bởi vì hắn mặc áo chống đạn.
Người đeo mặt nạ thân thủ nhanh nhẹn, linh hoạt, thậm chí có thể nhảy ngược lên cửa sổ rồi xoay người phi đá. Càng đánh, Date Wataru càng dần rơi vào thế hạ phong.
Phát hiện mình quả thật không địch lại, anh tung ra một động tác giả. Đối phương cho rằng anh muốn tấn công hạ bàn, vì thế lùi lại giữ vững. Lúc này Date Wataru đột nhiên chế trụ cánh tay trái của hắn, đè vào chỗ bị mảnh đạn làm bị thương, dùng hết sức lực, dứt khoát, mạnh mẽ, không chút dây dưa bẻ xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng "choang" giòn vang, phỏng chừng là gãy.
Nghi phạm không ngờ mình lại bị viên cảnh sát này lừa. Tuy nhiên hắn không hề hoảng hốt. Tay phải thò vào áo choàng lấy ra súng điện, chọc thẳng vào bụng Date Wataru.
Sau khi kết thúc, hắn vẫn không nói một lời, nhặt lấy khẩu súng của Date và nhanh chóng rời đi.
Date Wataru bị điện giật choáng váng. Trong khoảnh khắc mơ hồ, anh vẫn cố chấp vươn tay về phía khẩu súng của mình, muốn với tới...
————
Matsuda Jinpei khi chạy tới liền thấy vị lớp trưởng luôn luôn mạnh mẽ nằm ngửa trên mặt đất. Anh vội vàng gọi: "Ê, lớp trưởng, lớp trưởng!"
Nanali bước lên trước thử: "Yên tâm, chỉ là ngất xỉu."
Hagiwara Kenji: "Vấn đề là cái vòng cổ này."
Hagiwara ở một bên khẽ gọi Date tỉnh, còn Matsuda Jinpei thì kiểm tra vòng cổ bom.
Nanali không hiểu cấu tạo bom, nhưng cô có thể nhìn ra từ quần áo của Date rằng anh vừa trải qua một trận đánh nhau.
Matsuda Jinpei: "Bom có tính cố định rất mạnh, chịu ngoại lực va đập sẽ không kích nổ."
Higurashi Nanali: "Bom thông thường sẽ nguy hiểm và dễ kích nổ hơn, tại sao hắn lại làm như vậy?"
"Bởi vì hắn tự tin vào bản lĩnh của mình đến cực điểm." Matsuda Jinpei trầm giọng nói: "Quả thật không dễ tháo."
Date Wataru cuối cùng cũng bị đánh thức: "Mấy cậu tới rồi à..."
"Lớp trưởng, cậu hiện tại cảm thấy thế nào?" Hagiwara Kenji hỏi.
"Tớ cảm giác khá tốt." Đại ca lúc này vẫn có tâm trạng an ủi họ, anh cười nói, "Không bị thương. — Trừ cái vòng cổ này."
"Dù sao có Matsuda ở đây, thứ này khó không làm khó được cậu." Vẻ lạc quan của anh khiến người ta không nhận ra anh có khả năng tử vong ngay giây tiếp theo.
"Cậu thật sự có lòng tin vào tớ ." Matsuda nhếch khóe môi, thần sắc khó tả.
"Đương nhiên, nếu cậu còn không được, trên đời này sẽ không có ai được." Anh nói xong câu đó một cách tự nhiên, rồi tiếp tục nói về tình huống vừa rồi: "Đó là một người mặc đồ đen đeo mặt nạ. Hắn vừa giết tên phạm nhân vụ án vòng quay bằng cái vòng cổ này."
Date vừa rồi một bên đánh nhau vừa đưa ra phỏng đoán trong đầu: "Hắn hẳn là tên đánh bom năm đó cậu gặp. Tớ nghe nói lúc đó cậu tháo cũng là một quả bom lỏng?"
Nanali: "Đúng vậy, tụi em cũng đã tra, quả thật là hắn."
Date Wataru: "Cánh tay trái của hắn có vết thương do mảnh đạn gây ra. Tớ vừa bẻ gãy cánh tay trái của hắn."
Matsuda nghe hiểu ý: "Tuyệt vời, lớp trưởng. Dấu hiệu này làm, không ba tháng không lành được."
"Hắn rõ ràng có thể giết tớ trực tiếp ngay lúc đó, nhưng lại chọn dùng quả bom này." Date sắc mặt bình tĩnh: "Hắn là để tìm cậu."
"Cũng rất kỳ quái," Nanali nhéo cằm, "Nếu hắn tìm Jinpei, trực tiếp chờ ở đây không phải tốt hơn sao?"
"A," cô vừa nói xong câu đó, liền tự mình phản ứng lại, "Phía sau còn có bẫy lớn hơn chờ anh."
"Ha," Matsuda nhếch khóe môi, cười như không cười, "Thật là một màn dàn dựng lớn."
"À, đúng rồi," trên mặt lớp trưởng nổi lên vẻ lo lắng, "Đừng nói cho Natalie. May mà cô ấy đang ở xa cùng chị họ."
"Yên tâm đi, lớp trưởng."
Tiếp theo không lâu, ngay lúc Matsuda và Hagiwara cùng nhau nghiên cứu vòng cổ bom, điện thoại của viên cảnh sát tóc xoăn lại reo.
"Làm sao vậy? Thanh tra."
Giọng Megure Juzo không thể giữ được bình tĩnh: "Matsuda, Bảo tàng Suzuki phát hiện một quả bom cỡ lớn, hiện đang sơ tán đám đông."
"Được, tôi đến ngay." Anh quay sang Hagiwara Kenji: "Tóm lại, quả bom lỏng lần trước tớ nói đó, giao cho cậu, Hagi."
Hagiwara và Date gật đầu với nhau, nhìn bóng hai người chạy đi.
"Chúng ta cũng về Sở Cảnh sát Đô thị đi." Hagiwara chỉ huy trực ban trưởng ở dưới, "Trở về trang bị đầy đủ. Đội Cơ động đã mời một chuyên gia gỡ mìn từ nước ngoài đến, nghe nói vừa lúc hôm nay sẽ tới."
————
Higurashi Nanali và Matsuda Jinpei đến Bảo tàng Suzuki, đám đông đã sơ tán xong.
Nanali nhíu mày: "Em cảm thấy hắn không chỉ có thù oán với anh, mà còn có thù oán với nhà Suzuki."
"Anh cũng cảm thấy vậy."
Higurashi Nanali: "Nhưng hắn có thể cho phép sơ tán quần chúng, điều đó chứng tỏ mục tiêu là chúng ta."
Matsuda nhìn Nanali với vẻ khó hiểu: "Là anh."
"Anh đừng hòng nghĩ đến."
Anh nhếch khóe môi: "Anh còn chưa nói gì mà."
Higurashi Nanali lạnh như băng: "Ra hiện trường hai người là tiêu chuẩn. Lúc cần đi em tuyệt đối sẽ không ở lại. Anh tỉnh táo đi."
Matsuda ngược lại cười rộ lên: "Được."
Suzuki Jirokichi mặt nặng nề đón họ: "Làm phiền hai vị cảnh sát. Quả bom ở tầng cao nhất."
"Ngài có thấy chuyện gì khả nghi không?" Nanali vừa đi vừa hỏi, "Hay vị trí đặt quả bom này có ý nghĩa đặc biệt nào đối với khu triển lãm?"
Suzuki Jirokichi nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu: "Tôi đã hỏi bảo vệ, không thấy bất kỳ người khả nghi nào xuất hiện ở đây. Về vị trí quả bom, nhà thiết kế khu triển lãm mới hôm nay vừa lúc không có ở đây."
Quả nhiên, hiện trường thật sự là thông suốt. Nơi này không có hung thủ, cũng không có con tin.
Lên đến tầng cao nhất, ở nơi kín đáo cạnh cột trụ thình lình đặt một quả bom lỏng lớn hai màu xanh lam và tím, trung tâm có trụ thủy ngân, và còn có một chất lỏng màu vàng, trông phức tạp hơn ba năm trước rất nhiều.
Matsuda Jinpei gõ cột trụ: "Đây là kính cường lực."
Viên cảnh sát tóc xoăn nới lỏng cà vạt, móc ra bộ dụng cụ tháo dỡ, quay sang Nanali, vẻ mặt bình tĩnh: "Em xuống dưới chờ anh."
Phảng phất không biết, đây có thể là vĩnh biệt.
Nanali ngước mắt nhìn anh thật sâu: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store