(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 80: Anh em
Trong một căn phòng an toàn tại tỉnh Nagano.
Tên sát thủ tóc bạc đang lau khẩu Beretta của hắn.
"Ảnh chụp lấy tới rồi?" Giọng hắn lạnh băng, còn mang theo một tia trào phúng.
"Vâng, lấy được rồi, đại ca."
Vodka háo hức: "Em đem cả hộp tới, đại ca. Cái tên cảnh sát kia bảo vệ cẩn thận lắm, chắc chắn có điều mờ ám."
Gin không chút để ý: "Mở ra xem."
Vodka mở ra vừa nhìn, bên trong rõ ràng là ảnh chụp Morofushi Takaaki thời trẻ cùng một cậu bé. Vấn đề ở chỗ, cậu bé này và Scotland không thể nói là giống nhau như đúc, chỉ có thể nói là hoàn toàn không liên quan.
Vodka kinh ngạc thất sắc: "Chuyện này là sao?!"
Gin cười lạnh một tiếng: "Hoặc là tên điên kia đã đoán sai, hoặc là," giọng hắn mang theo sự đe dọa, "bọn họ đã sớm có chuẩn bị."
"Tóc lấy được chưa?"
"Lấy được rồi, đại ca."
"Đi kiểm tra."
"Vâng!"
Trong đêm đen, Morofushi Takaaki đợi người đi rồi ước chừng nửa giờ mới mở mắt.
Anh chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh, quả nhiên phát hiện trong số tóc rụng trên sàn thiếu mất một sợi.
Ha, kiểm tra ra được mới lạ.
Yamato Kansuke và gia đình Morofushi không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào.
***
Chuyện xưa còn phải nói lại từ mấy ngày trước.
Tổ chức cần một lô vũ khí, cho nên đã liên hệ với thương nhân buôn lậu vũ khí ngầm lớn nhất Tokyo, chuẩn bị mua một lô hàng mới, tiện thể đàm phán hợp tác lâu dài.
Lúc ấy người bên Rum bận việc không đi được, cho nên Gin đã phái người ra mặt.
Cấp bậc của đối phương còn chưa đủ để Gin phải đích thân đi. Hơn nữa, trụ sở cảnh sát Nagano cũng không phải là ngồi không, họ theo dõi các loại hàng lậu cực kỳ sát sao.
Gin phái Chianti tới. Hắn không mong đợi người phụ nữ này làm nên trò trống gì, nhưng ít nhất, lời cô ta nói còn chấp nhận được.
Ít nhất là đã thỏa thuận được giá cả hợp lý.
Dù sao thì cô ả cũng đủ điên.
Chianti cười đến thần bí, trở về nói với Gin: "Gin, tôi đã thấy một người ở trong sở cảnh sát Nagano."
Cô ta cười mỉa: "Trông cực kỳ giống Scotch của chúng ta."
Chianti còn đưa cho Gin xem tấm ảnh giấy chứng nhận cảnh sát mà cô ta lấy được bằng con đường đặc biệt.
Gin là người thế nào? Thà giết lầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một người. Nhưng chỉ dựa vào việc lớn lên giống, xác thật không thể thuyết phục được hắn, đặc biệt Scotland hiện tại cấp bậc cũng không thấp hơn hắn là bao, hơn nữa còn là người của Rum.
Thế là hắn phái Vodka tới, điều tra rõ ràng mối quan hệ giữa vị cảnh sát Morofushi này và Scotch.
Vì Morofushi dù sao cũng là cảnh sát, để tránh gây ra sự chú ý, Vodka không đi vào phòng ngủ của anh.
— Tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của Takaaki.
Ở phía Scotch, Bourbon nghe tin Gin muốn mượn người đi cùng cấp dưới của hắn đi nói chuyện hợp tác với tên buôn lậu vũ khí.
Bourbon lúc ấy ở hiện trường nghe Gin liên hệ với Rum. Ngay khi nghe đối phương chỉ đích danh Scotch, anh cảm thấy không ổn.
Theo lý thuyết, chuyện này nên để người rảnh rỗi đi. Chỉ đích danh cậu ấy, hơn nữa lại đi Nagano.
Furuya Rei không thể không cảnh giác. Trong lòng anh thậm chí đã kéo lên tiếng chuông báo động.
Chuyện đầu tiên anh làm sau khi trở về là liên hệ chánh thanh tra Kuroda. Chuyện thứ hai, chính là nhắc nhở bạn thời thơ ấu của mình, rằng cậu ấy có thể đang gặp nguy hiểm rất lớn.
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ đành cắn răng làm tới.
Morofushi Hiromitsu hiện tại không thể dễ dàng liên lạc với bất cứ ai.
***
Bên này, Matsuda Jinpei cùng Yamato Kansuke phí rất lớn sức lực, rốt cuộc tìm được phương thức liên lạc của tên buôn lậu vũ khí mà tổ chức xã hội đen địa phương đã cung cấp.
Bọn họ chiêu cũ tái diễn, giả dạng làm người mua, liên hệ cái gọi là lão đại buôn lậu vũ khí.
Vị lão đại này quả nhiên cẩn thận, ít nhất so với tên đang ngồi trong song sắt Sở Cảnh sát Đô thị Tokyo thì cẩn thận hơn rất nhiều.
Date và đồng đội liên lạc qua di động, bên kia chỉ có giọng nói đã qua máy đổi giọng.
"Buổi tối 10 giờ 52 phút, đặt tiền ở dưới cổng đền thờ tại núi Thợ Săn."
Hai người nhìn nhau, nhận thấy không ổn.
Làm như vậy thì hoàn toàn loại bỏ phương pháp ban đầu của họ.
Bọn họ hiển nhiên không thể nói: "Này, huynh đệ, anh ra gặp mặt cái đi."
Như vậy là ý đồ quá rõ ràng, người qua đường đều biết.
Thế là Matsuda thay đổi ý: "Chúng tôi lần này không mua hết, trước tiên muốn xem chất lượng thế nào."
Bên kia tựa hồ cảm thấy buồn cười, cười nhạo một tiếng: "A, tùy anh thôi, không thiếu chút làm ăn này của anh."
Ý tứ câu nói này hai vị cảnh sát đương nhiên minh bạch, hắn còn một phi vụ làm ăn lớn khác.
Mà họ muốn bắt được người trước khi phi vụ làm ăn lớn này được tiến hành, hoặc là, tìm hiểu nguồn gốc, bắt được người thao túng "phi vụ làm ăn lớn" này.
Ngày giao dịch, Matsuda Jinpei tự mình đi. Địa điểm ở trên núi, Yamato Kansuke thân thể không tiện, hơn nữa anh là cảnh sát đã làm việc ở Nagano mười mấy năm, chưa chắc không có kẻ phạm tội nào nhận ra anh.
Nanali và đồng đội lái xe đưa Matsuda đến chân núi Thợ Săn, Nanali chỉnh lại cổ áo bộ dạng lưu manh của anh — đương nhiên, là chỉnh cho nó càng nhăn nhúm hơn.
"Ha, không ngờ có một ngày cô Nanali lại trang điểm cho tôi ra nông nỗi này." Anh cười nhẹ nhàng, một tay cắm túi, phảng phất chốc lát muốn đi công viên dạo quanh.
"Không có hình tượng gì cả." Nanali giận dữ vỗ vai anh, trong đôi mắt trong trẻo cất giấu sự lo lắng.
"Yên tâm," anh kéo cửa xe ra, xoa nhẹ đầu Nanali một phen, ánh mắt trịnh trọng: "Anh nhất định cẩn thận."
Sau đó, Higurashi Nanali nhìn theo Matsuda Jinpei, ngậm điếu thuốc, mặc áo sơ mi kẻ caro, vẻ ngầu lòi, cà lơ phất phơ, đi về phía trước.
***
Matsuda Jinpei, "ngựa con" lợi hại của tổ chức xã hội đen, thong thả đi lên núi, vừa đi vừa quan sát những nơi có thể giấu người dọc đường.
Anh đúng hạn đến địa điểm đã hẹn, dựa theo yêu cầu của vị lão đại nói máy đổi giọng kia, trước tiên bỏ tiền vào, sau đó mới nghiệm hàng.
Xác định không có sai lầm, anh không hề lưu lại, quay người rời đi.
Thượng lộ bình an.
"Mọi việc thuận lợi chứ?" Nanali ở trong xe cẩn thận nhìn anh một vòng.
"Yên tâm, chút chuyện nhỏ này không làm khó được anh, bất quá thật là cảm ơn Tiến sĩ Agasa." Đều là nhà phát minh — à, hoặc là gọi Matsuda thợ tháo dỡ sẽ thích hợp hơn — anh rõ ràng biết phát minh ra thiết bị liên lạc gần như vô hình là một việc khó khăn đến mức nào.
"Tiến sĩ Agasa là ai?" Uehara Yui không tham gia vào kế hoạch này.
"Là bạn tốt của chúng tôi, nhà phát minh thiên tài," hiếm khi Matsuda giới thiệu một người, anh và Tiến sĩ Agasa thật sự là cặp bạn vong niên hiếm có: "Tôi đã nhét thiết bị liên lạc của bác ấy vào chỗ trống trong hộp tiền, đương nhiên, đã được phê chuẩn."
Nanali ở bên này đã mở máy tính xách tay xem đường đi theo dõi: "Đi vào sâu trong núi rồi."
Quả nhiên, biện pháp này dễ dàng bị thất bại, tiền đi không nhất định là nơi lão đại ở, nhưng có manh mối vẫn hơn không.
"Ít nhất chúng ta biết, núi Thợ Săn không phải là điểm giao dịch tượng trưng, mà là một trong những cứ điểm."
Bọn họ ghi nhớ vị trí điểm đỏ dừng lại lâu dài, chuẩn bị nếu có cơ hội thích hợp sẽ tới thăm dò.
***
"Xem ra lần đi công tác này sẽ kéo dài," Trở lại trụ sở cảnh sát, Nanali nói với Matsuda tại bàn làm việc tạm thời.
"Vừa lúc tận hưởng chút mỹ thực Nagano nha!" Uehara Yui xuất hiện trước mặt họ với nụ cười rạng rỡ, trong tay cô cầm hai túi lớn, còn có hộp cơm nóng hổi.
"Món nổi tiếng của Nagano, mì soba Shinshu!" Yamato Kansuke tự tin giới thiệu.
Nanali lần đầu tiên thấy nụ cười trên mặt vị cảnh sát này, lại rạng rỡ như ánh mặt trời.
Uehara nhìn ra thắc mắc của Nanali, ở một bên giải thích: "Kan-chan yêu thích nhất đó! Còn có món bánh mẫu đơn do chính tay anh ấy làm nữa!"
"Oa!" Mắt Nanali sáng rực. Matsuda cũng rất cảm ơn: "Phiền cô rồi!"
Còn Yamato Kansuke đối với xưng hô "Kan-chan" đã vô lực sửa chữa, cười mà không hề phản bác.
Nanali cùng Matsuda trao đổi ánh mắt. — Yamato rõ ràng chính là dung túng rồi.
"Còn có món mì Ý mà cảnh sát Takaaki thích nhất, là của tiệm ngon nhất bên chúng tôi!" Uehara vẫn đầy nhiệt tình.
Yamato Kansuke cùng Morofushi Takaaki không hổ là bạn thân, cho dù Takaaki không ở, Kansuke cũng muốn trêu chọc anh: "Thích, mì Ý thì tính là đặc sản Nagano gì chứ."
"Các anh đừng nhìn anh ấy như vậy," Uehara làm ra vẻ nói nhỏ, không hề sợ ánh mắt miệng cọp gan thỏ của Yamato: "Anh ấy và cảnh sát Takaaki là bạn thân từ nhỏ đến lớn đó nha ~"
Nanali mỉm cười nhìn Matsuda: "Cái này thì tôi quen, anh ấy cũng có."
"Hừ, tên Hagi đó, đang vui vẻ đến quên trời đất mà nghỉ phép, làm gì còn nhớ tới anh?"
"Leng keng ~"
Điện thoại Matsuda đổ chuông.
『 Jinpei-chan, vụ án thuận lợi không? Suối nước nóng siêu tuyệt nha! Phải tận hưởng thật tốt thế giới riêng của hai người với Nanari-chan nha ~』
*Kèm ảnh chụp suối nước nóng JPG*
Nanali tự nhiên nghiêng đầu qua xem: "Ha, câu nói kia nói như thế nào nhỉ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến."
Matsuda giận mà — thành thật trả lời: 『 Vụ án không thuận lợi, cơm Nagano cũng rất ngon. 』
*Kèm ảnh chụp đồng nghiệp nhiệt tình đút ăn JPG*
"Ôi chao," Nanali làm bộ ôm tim, chọc cười cả phòng: "Thật hâm mộ các anh có bạn thời thơ ấu quá đi."
"Nhắc đến, cảnh sát Takaaki hôm nay đi đâu vậy?"
"Cả ngày cũng chưa liên lạc được với hắn." Nhắc tới việc này, nụ cười của Yamato Kansuke biến mất.
"Ồ nha," giọng nói ôn hòa từ ngoài cửa truyền đến, theo sau là một thanh niên nho nhã, mặc tây trang xanh lam: "Một ngày không gặp, cứ như ba tháng vậy, Kan-chan nhớ tôi đến thế sao?"
Rất giỏi, Morofushi Takaaki có bản lĩnh chọc tức Yamato Kansuke. Người sau tức giận nói: "Ai nhớ cậu? Chẳng phải sợ cậu xảy ra chuyện ở bên ngoài mà không ai tìm thôi sao?!"
"Sẽ không đâu." Anh như đang an ủi Yamato Kansuke, lại như đang tự trấn an chính mình, ưu sầu trong đôi mắt xanh thẳm vẫn rất nặng.
Matsuda nhìn Morofushi, lại nhìn Nanali, không biết nên chào hỏi hay không. Đang lúc anh rối rắm thì Takaaki mở miệng hỏi: "Vị này là?"
"Sở Cảnh sát Đô thị, khoa điều tra một, Matsuda Jinpei, xin được chỉ giáo." Lễ phép hơn hai phần so với khi đối mặt với Yamato Kansuke.
*Em trai anh trong ảnh tôi đã vẽ râu cho rồi,* anh thầm nói trong lòng.
Nhận thấy Takaaki không có phản ứng đặc biệt với cái tên Matsuda Jinpei, Matsuda không nói nhiều. Dù sao thân phận Hiromitsu cũng nhạy cảm, anh vẫn nên không nói gì thì hơn.
Mà bên công an, sau khi nhận được tin tức, biết người của khoa điều tra một Tokyo và Nagano đã điều tra ra tên buôn lậu vũ khí mà Scotch yêu cầu hợp tác. Như vậy tình huống hiện tại liền rất vi diệu.
Nếu tên buôn lậu vũ khí bị bắt trước khi Scotch giao dịch, điều này cố nhiên có thể khiến anh tránh được Nagano, nhưng nếu Gin nắm giữ nhiều tin tức hơn, sẽ làm tăng sự nghi ngờ; nếu cả hai bị bắt cùng lúc, cũng có khả năng tiết lộ thân phận nằm vùng, nhưng ít ra tính mạng Scotch có thể được bảo đảm, dù sao án hình sự của trụ sở cảnh sát Nagano vừa lúc do chánh thanh tra phụ trách; mà nếu để họ thuận lợi hoàn thành giao dịch, như vậy chuyện sẽ không còn liên quan đến Nagano.
Đến lúc đó, sẽ tùy vào bản lĩnh của mỗi bên.
***
Trong xưởng nước thải bỏ hoang ở Nagano.
"Thật không biết những người này làm sao tìm ra được cái nơi đổ nát này," Chianti mở đường xuyên qua đám cỏ dại, quay sang thanh niên trước mặt, nói một cách đầy ẩn ý: "Sao Nagano các người lại có nhiều nhà xưởng bỏ hoang như vậy?"
Đôi mắt phượng của thanh niên viết rõ sự kinh ngạc, không có bất kỳ vẻ giả tạo nào: "'Nagano chúng ta'? Tôi không phải người Nagano, Chianti."
"Ồ, phải không." Chianti tựa hồ cũng không để ý đến câu trả lời.
Morofushi Hiromitsu thông qua lời nói của cô ta đã phỏng đoán được, thân phận mình e rằng lại bị nghi ngờ, hơn nữa có liên quan đến Nagano, thậm chí liên quan đến anh trai — đây là điều anh lo lắng nhất.
Tới nơi này, quả nhiên là lão đại tự mình tiếp đãi. Vị lão đại này lại có vẻ ngoài văn nhã, vóc dáng không cao, mặc tây trang trắng, không giống lắm với những người Gin từng tiếp xúc.
Morofushi Hiromitsu kéo đầy khí thế Scotch: "Hàng, tạm được. Giá, chúng tôi không hài lòng."
Anh mỉm cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sự lạnh lẽo đáng sợ, trông thật sự rất tận tâm tận lực cho Xưởng Rượu.
"Xin hỏi các hạ vì sao lại tự tin đến thế?"
"Nếu anh tra không được," Scotch mặt không gợn sóng: "Chúng tôi không cần thiết phải làm ăn với anh."
"Ngài biết tôi đã điều tra tổ chức các người?" Lão đại lộ ra vẻ quả nhiên như thế: "Vậy ngài cũng biết, tôi cái gì cũng không tra ra được."
Chianti là người nóng nảy, cô ta chịu không nổi hai người cứ cù cưa đấu khẩu: "Có thể để anh tra ra được thì chúng tôi không cần phải đến đây."
Nàng cầm lấy súng thưởng thức: "Ít nói nhảm, phi vụ này anh làm hay không? Anh không làm có rất nhiều người muốn làm."
Vị lão đại này đồng ý, giao dịch thuận lợi.
***
Ngày hôm sau, Higurashi Nanali và đồng đội khoanh vùng tất cả những địa điểm thích hợp tiến hành giao dịch trên bản đồ tỉnh Nagano, kết hợp với thông tin thăm dò được từ băng đảng, tiến hành loại trừ và đối chiếu.
Hơn nữa theo dõi đường đi của thiết bị liên lạc, thoáng cái đã đến chiều.
"Kho nước thải, và núi Nekomao." Morofushi Takaaki khoanh hai địa điểm trên bản đồ: "Có nguồn nước, có công sự che chắn, vạn nhất xảy ra đụng độ, không đến mức bị bại lộ quá nhanh, hơn nữa có thể cất giữ được rất nhiều vũ khí."
Đề cập đến địa hình, quả nhiên người địa phương vẫn chuyên nghiệp hơn.
Lần này, Matsuda Jinpei lại gọi điện thoại cho bên bán: "Hàng cũng không tệ lắm, lão đại của chúng tôi rất vừa lòng, đặt thêm một lô nữa."
Bên kia thản nhiên nói: "Hàng đã có người đặt rồi, chờ tháng sau đi."
Matsuda quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, xem ra cái gọi là "đại nhân vật" kia, đã thỏa thuận xong với họ.
Anh tiếp tục gọi điện thoại, để giám sát viên có thể xác định được vị trí của đối phương: "Chúng tôi thêm tiền, được không?"
"Thêm bao nhiêu?"
Để không có vẻ quá bức thiết: "Một phần ba."
Tiền tài động lòng người, bên kia suy nghĩ rất lâu: "Chờ nửa tháng."
"Tút — tút — tút —"
"Coi như thành công rồi sao?!" Matsuda hỏi.
"Đã định vị được rồi, ở khu vực núi Nekomao."
Vị trí của thiết bị liên lạc vừa lúc cũng ở chỗ này.
"Hành động!"
Trên núi Nekomao, lại là một đêm tối trời gió lớn.
Chỉ là lần này rõ ràng càng thêm nguy hiểm. Bọn họ cẩn thận tối lửa tắt đèn mà lên núi, nhưng đối phương cảnh giác cực kỳ cao, vẫn phát hiện ra họ. Thế là buộc phải giao chiến, cũng may mọi người đều mặc áo chống đạn, lại đông người hơn, hai bên đều không có thương vong.
***
Sáng hôm sau, vụ án kết thúc. Morofushi, Yamato và Uehara ở cửa tiễn chân hai vị cảnh sát đến từ Tokyo.
"Cảm ơn các anh đã nhiệt tình chiêu đãi ~" Nanali tươi cười ngọt ngào.
Matsuda cũng gật đầu chào tạm biệt: "Cảm ơn đã chiêu đãi, mì soba ăn rất ngon."
Anh nhớ rõ, Morofushi Hiromitsu rất thích món đó.
Đang trò chuyện, từ phía trước đi tới một thanh niên mặc áo khoác có mũ màu xanh lam. Anh ta cười rất nhẹ, ôn hòa nội liễm, đi đến bên cạnh Morofushi Takaaki, khẽ gọi "Anh".
Gần như ngay lập tức nhìn thấy anh ta, Higurashi Nanali liền nắm chặt cổ tay Matsuda, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói: "Đừng lên tiếng."
— Cô nhận thấy sự tà khí đậm đặc trên người "Morofushi Hiromitsu" này.
Ngay sau đó cô chuyển sang Morofushi Takaaki, muốn tìm cách nhắc nhở anh. Bất quá, Morofushi Takaaki trên mặt là sự hoang mang tự nhiên và chân thành: "Cậu tìm ai?"
"Morofushi Hiromitsu" cũng thu vào đáy mắt vẻ mặt của Yamato Kansuke, đối phương không hề hay biết, cũng hoang mang giống như Morofushi Takaaki.
"Không có gì, nhận lầm người."
***
"Trên đời có rất nhiều người lớn lên giống nhau, Gin, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện không có căn cứ." Rum làm phó lãnh đạo, lời nói vẫn có chút tác dụng. Gin chỉ có thể làm bộ chịu phục mà đáp "Vâng".
Không phải Rum tin tưởng cấp dưới mình đến mức không nghi ngờ, mà là Furuya Rei đã tiên hạ thủ vi cường.
Cậu đã đạo diễn một màn kịch Gin và Chianti tranh công Scotch không thành công rồi quay sang trả đũa, trước khi Gin nói ra nghi ngờ. Hơn nữa cậu còn rất giả tạo mà bày tỏ: "Gin lo lắng không phải không có lý, chúng ta cũng đi tra xét chi tiết của Scotch đi."
Ha, gọi là điều tra, thật ra là hủy thi diệt tích.
Kết quả là, phía Rum trước tiên nhận được tin tức em trai Morofushi Takaaki có thân phận khác, còn Gin liên tiếp thất bại — Ảnh chụp Morofushi Hiromitsu không phải là Scotch, tất cả mọi người ở sở cảnh sát Nagano không quen biết Scotch, DNA của Morofushi Takaaki và Scotch không hề có mối liên hệ nào.
Thế là, phong ba như vậy được bình ổn.
Tại Trụ sở Cảnh sát tỉnh Nagano, Morofushi Takaaki nhận được một phong thư.
Là một tấm bưu thiếp phong cảnh trường cảnh sát, mặt trên có hình hoa anh đào vẽ tay, ký tên là, 0.
Một cánh hoa cũng không thiếu.
Mấy người cùng nhau tan tầm, Yamato Kansuke phát hiện sự khác thường đầu tiên: "Này Takaaki, cậu trông vui vẻ quá nhỉ?"
"Có sao?"
"Từ lúc cậu nhận được tin thì có đó."
Mà Takaaki trả lời, là một câu "Cảm ơn" không đầu không đuôi.
Thế là Yamato Kansuke hiểu ra, anh cười sảng khoái: "Cảm ơn cái gì, em trai cậu chính là em trai tôi. Kỹ thuật diễn của tôi không tồi chứ?"
Trong gió mềm nhẹ, phảng phất có giọng nói non nớt của trẻ thơ.
"Anh Takaaki..."
Morofushi Takaaki nhắm mắt lại, chậm rãi nở một nụ cười.
Bình an là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store