ZingTruyen.Store

(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan

Chương 73: Động vật

LilSereneBear

Cùng lúc Kuroba Kaito phản ứng, Nanali rút súng lục bắn về hướng viên đạn bay tới. Súng lục rốt cuộc không thể so với súng ngắm, khoảng cách bắn được kém rất xa, hơn nữa sự việc xảy ra đột ngột, phạm vi của tay súng chưa đủ rõ ràng, việc Nanali nổ súng chỉ có thể có tác dụng cảnh báo nhất định, thoạt nhìn cũng không đánh trúng đối phương.

Tuy nhiên, Matsuda Jinpei lập tức phản ứng lại. Anh liên hệ thanh tra Nakamori ở phía dưới, đề nghị ông phái người đi tòa nhà đối diện tìm kiếm sát thủ, rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, yểm hộ Kuroba Kaito đi vào khu vực cầu thang an toàn nối với ban công.

Trong lúc họ hành động, viên đạn thứ hai bay tới. Hai người tránh thoát trong nguy hiểm, Nanali mượn cơ hội này xác định thêm được một chút vị trí của tên bắn tỉa.

Đối diện là ban công của một tòa nhà lớn, từ cửa kính bên cạnh thò ra một nòng súng.

Nanali bắn một phát làm vỡ cửa kính, đối phương tạm thời ngừng công kích.

Nữ cảnh sát vừa hành động xong liền rút lui, trở lại khu vực cầu thang.

Họ vốn tưởng rằng thế lực còn lại cũng là quái trộm, nên không phòng bị tất cả các điểm cao mà sát thủ có thể chiếm cứ.

"Sát thủ rốt cuộc là ai? Kid, cậu hẳn là rõ ràng chứ." Nanali nói với ngữ khí không hề hùng hổ doạ người, phảng phất chỉ là nói chuyện bình thường.

Họ không đi tìm thanh tra Nakamori Ginzou.

"Cảm ơn," Matsuda nhìn thẳng vào mắt Kid "Tiểu quỷ."

Đằng sau chiếc kính một mắt lúc này rõ ràng thuộc về một thiếu niên, thậm chí lớn lên gần như giống hệt Kudo Shinichi. Nếu không phải vì Nanali đủ tin tưởng nhân phẩm của Shinichi, hơn nữa biết cậu đã biến thành Conan, cô thậm chí đã phải nghi ngờ có phải Kudo đổi nghề làm quái trộm không.

Kết hợp với đủ loại biểu cảm của Kid, Higurashi Nanali đã có phỏng đoán: "Đó là một tổ chức phi pháp, theo đuổi viên đá quý có thể giúp người trường sinh bất lão, và cậu biết chuyện này, cho nên bọn họ muốn giết cậu diệt khẩu?" Là ngữ khí dò hỏi.

"Quý cô cảnh sát, dừng ở đây là được." Giọng thiếu niên thanh lãnh, không phải phản nghịch quật cường, mà là ôn hòa cự tuyệt.

Kỳ thật, cậu nhìn ra đối phương không có ý muốn bắt mình.

Bất quá, cho dù họ muốn bắt, cậu cũng lựa chọn rời đi, bởi vì chuyện cần làm còn chưa làm xong.

Matsuda, người vốn im lặng, đột nhiên mở miệng: "Không thể giao cho người lớn đi làm sao? Tiểu quỷ."

Kaito trong lòng có chút khiếp sợ, nhưng trên mặt vẫn phong thái nhẹ nhàng, cậu khẽ cười một tiếng: "Làm sao anh lại khăng khăng tin rằng tôi là một tên nhóc? Kaito Kid oai phong một cõi đã được mười mấy năm rồi."

Đang nói những lời này, Kuroba Kaito có chút chột dạ. Cứ việc bề ngoài nhìn không ra, nhưng ánh mắt sắc bén của vị cảnh sát đối diện thật sự làm người bình thường khó có thể chống đỡ.

Cảnh sát tóc quăn vẫn duy trì biểu cảm đó, giọng điệu chắc chắn nói một câu trần thuật: "Kaito Kid là cha cậu, Kuroba."

Đồng tử Kuroba Kaito chấn động.

Đây là thông tin hai người vừa mới tra được. Cùng lúc tra cứu truyền thuyết đá quý, họ còn điều tra về quái trộm thích trộm đá quý. Tìm được 'Kaito Kid', và người này vừa lúc đã mai danh ẩn tích tám năm. Tám năm trước, thiên tài ảo thuật gia, Kuroba Toichi, cũng đã ngã xuống.

Kaito cơ hồ là á khẩu không trả lời được. Cậu biết sớm muộn gì mình cũng sẽ chơi lố, nhưng không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới cư nhiên là đối phương phát hiện thân phận thật của mình trước.

Không chờ cậu nghĩ nhiều, Matsuda liền tiếp tục vấn đề vừa rồi của anh: "Nếu cậu không phải là tiểu quỷ, cậu cho rằng tôi sẽ là thái độ này sao?"

Thái độ của cảnh sát tóc quăn còn nhân nhượng, lời này càng giống như một câu nói đùa có chút tính chất uy hiếp.

"Làm giao dịch đi." Nanali bình tĩnh nói: "Chúng ta sẽ đi điều tra chân tướng cái chết của cha cậu, bắt ra tổ chức sát thủ và âm mưu."

Họ vừa mới thầm nghĩ, nếu đề cập đến việc tập thể ám sát, giết người, thì đã không còn chỉ là chuyện của đội điều tra số hai nữa.

Thấy Kid không có phản ứng, Nanali tiếp tục nói: "Cậu đem thông tin cậu biết chia sẻ cho chúng tôi, sau đó không cần xuất hiện nữa."

Nếu là Takagi ở chỗ này nhất định sẽ lo lắng họ vi phạm quy định.

Nhưng anh ấy cũng sẽ nghĩ đến, nếu quả thực như thế, Matsuda Jinpei cùng Higurashi Nanali nhất định sẽ nói: "Anh xem hai chúng tôi như là người theo khuôn phép cũ sao?"

Thiếu niên trầm mặc thật lâu sau.

Rồi sau đó chậm rãi mở miệng.

"Tổ chức đó lấy động vật làm danh hiệu, có sát thủ trải rộng thế giới. Bọn họ muốn một viên đá quý tên là Pandora." Thiếu niên cười lạnh một tiếng, trong mắt xanh thẳm không có chút độ ấm nào, "Truyền thuyết nói viên đá quý đó, có thể khiến người ta trường sinh bất lão."

Mặc cho ai đều biết, dưới câu nói bình tĩnh nhìn như vậy, là sự trào phúng nồng đậm.

"Cha tôi chết vì một cái gọi là sự cố ảo thuật tám năm trước. Nhưng ông ấy là ảo thuật gia lợi hại nhất khắp thiên hạ." Nhắc tới cha, thiếu niên cho đến ngày nay vẫn như cũ kiêu ngạo, "Tôi không tin ông ấy sẽ dễ dàng chết trong một buổi diễn xuất, nhất định có liên quan đến tổ chức nào đó."

"Vậy về sát thủ hành động hôm nay cậu có biết không?" Nanali hỏi.

Kuroba Kaito lắc đầu: "Tôi chỉ là xác định, nhất định là bọn họ. Bởi vì tôi nhận được thư doạ giết từ bọn họ, bảo tôi từ bỏ tìm đá quý. Vì thế tôi mượn cơ hội này, muốn dẫn bọn họ mắc câu. Lần đầu tiên phát thư báo trước, tôi đã xem qua, Hy Vọng Chi Tâm không phải Pandora."

Nanali gật đầu.

Biết được thông tin quan trọng nhất — tồn tại một tổ chức sát thủ lấy danh hiệu động vật, theo đuổi sự trường sinh, còn lại, bản thân Kuroba Kaito cũng không rõ ràng lắm.

Cuộc nói chuyện giống như đã kết thúc.

Matsuda cùng Nanali không lên tiếng, hai người bọn họ chờ Kid tự mình rời đi.

"Đúng rồi, tôi có một thỉnh cầu." Thiếu niên hiếm thấy lộ ra vẻ chần chừ trên mặt.

"Có thể không nói cho thanh tra Nakamori không?"

Nếu đến lúc này hai người còn không nhìn ra được Kuroba và gia đình Nakamori có giao tình sâu đậm, thì hai người họ làm cảnh sát mấy năm nay cũng vô ích.

"Nếu Kaito Kid không hề xuất hiện nữa." Matsuda Jinpei kiên định nhìn Kid, như đang muốn một lời đảm bảo.

Kuroba đảm bảo: "Nếu có tin tức mới, tôi sẽ thông tri cho anh."

"Được." Matsuda Jinpei gật đầu.

Ngay sau đó, hai vị cảnh sát muốn đi làm chuyện quan trọng hơn. So với thiếu niên lương thiện Kaito Kid, thứ đang cấp bách hơn chính là tổ chức sát thủ lấy danh hiệu động vật kia.

Bọn họ tới chỗ tay súng bắn tỉa, nhưng mà đã người đi nhà trống.

Nanali và Matsuda liếc nhau, ánh mắt ngưng trọng.

"Em xem," Nanali ngồi xổm xuống, "Có vết máu."

Hiển nhiên không phải súng lục của Nanali bắn trúng đối phương.

"Nói cách khác, còn có một nhóm người khác sao?" Higurashi Nanali nhíu mày phỏng đoán.

Hai người họ ở chỗ này suy nghĩ sâu xa, bất quá trên một tòa nhà lớn khác, một vị sát thủ giơ súng ngắm xa xa nhìn chăm chú vào họ, nở một nụ cười.

Nụ cười kia, thế nhưng là ấm áp.

————

Mà vị sát thủ bị thương này liền không dễ chịu lắm.

Hắn chật vật thoát đi hiện trường, liên hệ cấp trên của hắn.

Kết quả bị mắng một trận.

"Phế vật, chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong! Bọ Ngựa, trong vòng ba tháng nếu Kaito Kid không chết, mày cũng đừng mong thấy mặt trời."

Bọ Ngựa.

Chính cái gọi là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.

Danh hiệu của tiểu tử này lúc này có thể nói là danh xứng với thực.

————

Án Kaito Kid cứ như thường lệ kết thúc bằng việc Kid chạy trốn.

Khi viết báo cáo vụ án, Matsuda và Nanali ánh mắt có chút ý cười. Hai người họ trong sự kiện này có thể nói là ăn ý với nhau.

"Chúng ta như vậy có thể không tốt lắm không nha?"

Lời nói là nói như vậy, nhưng Nanali trên mặt lại hoàn toàn không có bất kỳ thần sắc ngượng ngùng nào.

"Hừ, so với tên đầu vàng đó, em còn được coi là bé ngoan đấy."

"Matsuda Jinpei," Nanali gằn từng chữ một hô tên anh, "Cái gì gọi là 'em còn được coi là'? Rõ ràng anh mới là người không tuân thủ kỷ luật hơn chứ?"

"Đúng vậy, em mới biết sao?" Matsuda hướng chỗ cô chọc chọc, nói đúng lý hợp tình, cà lơ phất phơ.

Nanali lại là không thể nề hà.

"Mau viết mau viết! Viết xong về nhà ăn cơm đi." Tên này cố tình ở bên cạnh chọc cô giận.

Nanali mười ngón tay lướt trên bàn phím: "Lập tức. Im lặng. Đừng thúc giục!"

Hôm nay buổi tối bọn họ phải tiến hành nếm thử món mới.

Hai người làm gà rán.

Lúc bọc bột cho gà rán, Nanali thuận tay dính một ít bột mì lên mũi Matsuda Jinpei.

"Này này này, em còn muốn ăn không?"

"Muốn ăn muốn ăn, đương nhiên muốn ăn." Nanali trả lời giọng khô cứng như khúc gỗ, lát sau nhớ tới ai đó đang độc thân, "Em gọi Hagiwara qua nhé?"

"Đừng." Matsuda ngăn cô lại: "Bọn anh lại không phải anh em song sinh, em gọi cậu ấy làm gì?"

Nếu ánh mắt anh không mơ hồ như vậy, có lẽ lời này càng có mức độ đáng tin một chút.

Anh thấy bạn gái có biểu tình trêu chọc, lời nói của cô có ẩn ý: "Làm sao vậy? Buổi tối muốn làm chút gì không thể gọi anh ấy tới à?"

Matsuda quay đầu lại: "Xem phim kinh dị chứ sao."

Nanali đứng khoanh tay dù bận vẫn ung dung nhìn về phía anh: "Anh vốn nghĩ là xem phim kinh dị sao?"

"Anh thật sự nghĩ là xem phim kinh dị, bởi vì anh muốn có thế giới hai người với em," Matsuda chiếm thế thượng phong, anh dựa vào đảo bếp, tuy rằng quấn tạp dề, mặc đồ ở nhà, nhưng chút nào không làm giảm vẻ đẹp trai, ánh mắt anh hài hước, rất có thâm ý: "Thế em đang nghĩ gì nào?"

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh (im lặng hơn cả nói).

Nanali đạp anh một cái.

Bưng gà rán lên và mở TV, Nanali ăn đến mỹ mãn: "Ai nha, thật là một cuộc sống tội lỗi!"

"Kệ nó đi, vui vẻ không phải được rồi sao." Vừa nói, Matsuda vừa tìm kiếm đĩa phim, rốt cuộc tìm được một bộ được xưng là phim kinh dị nhất.

"Hagi hình như từng đề cập đến cái này với anh. Nói là trước đây xem cùng crush, kết quả cô ấy sợ tới mức trốn vào lòng cậu ấy."

Matsuda nhướng mày nhìn bạn gái, tâm tư rõ như ban ngày.

Nanali không chút khách khí mà "Hứ" một tiếng, ánh mắt khinh miệt: "Đừng để lúc đó anh trốn vào lòng em đấy."

Vì thế anh chàng tóc xoăn liền nghiêng người lại gần cô, kéo cô vào lòng, giống như ôm một chiếc gối ôm lớn.

Giọng nói lười biếng vang lên bên tai cô: "Không cần phải đợi lát nữa."

"Hừ." Có một số người ngoài mặt hừ, thực tế nội tâm thập phần hưởng thụ.

Bộ phim kinh dị, quả thật rất kinh khủng. Vừa có âm thanh đột ngột dọa người nhảy dựng, cũng có hình ảnh lạnh lẽo bức người. Hiệu ứng nữ quỷ vô cùng chân thật, so với Sadako còn sâu sắc hơn.

Higurashi Nanali ôm khoai lát nhai đến vui vẻ.

Cô quay đầu nói với Matsuda Jinpei một câu: "Chỉ có vậy thôi sao?"

Matsuda thầm nghĩ mình thật thừa thải khi để cô xem.

Anh chợt phản ứng lại, đúng thật, cô thấy yêu quái thật còn không sợ, còn sợ gì đồ giả?

Nhưng mà họ ghét bỏ phim kinh dị có vẻ hơi sớm.

Giữa lúc bộ phim "Hung linh giữa đêm" đang vang lên, thì trong thực tế, chuông điện thoại của Nanali cũng vang lên.

Cô cầm lấy điện thoại, giọng thanh tra Megure truyền đến qua ống nghe: "Ở trụ cầu giữa cầu lớn Haido phát hiện ba thi thể, bị đổ bê tông ở bên trong."

Xem ra, có đôi khi người sống so với quỷ, đáng sợ hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store